Lăng Y Mộc đờ đẫn đi tới trước ghế sô pha, cô đặt hai hộp đồ ăn xuống, sau đó… ngồi xuống và tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ với những người giám đốc kia.
“Chị ăn trước đi.
Một lúc nữa sau khi tôi giải quyết xong chuyện ở đây thì tôi sẽ đến ăn.” Dịch Quân Phi nói với giọng điệu dịu dàng.
Lặng Y Mộc đổ mồ hôi một cách dữ dội, đối mặt với nhiều người như vậy thì làm sao cô có thể nuốt nổi cơm chứ.
.
truyện xuyên nhanh
Còn những giám đốc này, trong lòng mỗi người đều đang cảm thấy hỗn loạn.
Phải biết rằng những ngày này, ở trong công ty bắt đầu có tin đồn rằng tổng giám đốc sẽ ăn cơm cùng với một người phụ nữ đi giao đồ ăn vào mỗi buổi trưa.
Nhiều người trong số họ vẫn còn không tin và cảm thấy tin đồn này quá buồn cười.
Nhưng bây giờ thì tin đồn này đã trở thành sự thật rồi.
Đặc biệt là người phụ nữ đó còn đang mặc một chiếc áo khoác và trên áo có dòng chữ “Nhà hàng Vân Viêm”.
Những giám đốc này lập tức cảm thấy tò mò về “Nhà hàng Viêm Viêm” này.
Họ suy nghĩ rằng liệu có phải là tổng giám đốc đặc biệt thích ăn đồ ăn của nhà hàng này không?
Nhưng mà ngay sau đó, giọng nói của Dịch Quân Phi kéo suy nghĩ của các giám đốc trở về vấn đề chính.
“Dự toán ngân sách làm lại một lần nữa, và tiếp tục đàm phán về việc thu mua với đối phương.
Trong vòng ba ngày phải ra được một cái kết quả.
Bên cạnh đó…” Giọng nói của Dịch Quân Phi vẫn lạnh như băng như bình thường.
Nó hoàn toàn khác so với và sự dịu dàng khi anh nói chuyện với Lăng Y Mộc vừa rồi.
Nói xong, Dịch Quân Phi trực tiếp tuyên bố kết thúc cuộc thảo luận.
Các giám đốc lần lượt đi ra ngoài.
Dịch Quân Phi bước đến trước mặt Lăng Y Mộc: “Không phải bình thường chị đều ăn một cách vội vàng sao? Sao hôm nay lại khác vậy? Chị không vội vàng nữa hả?”
Lăng Y Mộc mím môi, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời thế nào nên cô đành mở hộp cơm ra và bắt đầu vui đầu ăn.
Dịch Quân Phi nhìn chằm chằm vào Lăng Y Mộc với ánh mắt bình tĩnh.
Việc giữ cô ở bên cạnh mình hết lần này đến lần khác làm anh giống như đang dần dần trở thành một kẻ bất lực.
Anh không muốn cô rời đi và anh luôn nghĩ phải làm thế nào thì cô mới thật sự bằng lòng ở bên cạnh anh.
Ngày trước, ngay cả việc ăn một bữa cơm trưa cũng trở thành việc mà anh mong đợi.
Có thể ăn cơm cùng với cô ở một chỗ, cho dù có đôi khi hai người im lặng và không nói gì thì cũng khiến anh cảm thấy vui vẻ.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ lúc trước, khi anh còn là “Bình Quân”, đó là những ngày vui vẻ nhất của anh.
Ít nhất khi đó, cô sẽ nói chuyện cười đùa với anh, coi anh như một người bình thường, thân mật giúp anh lau khô tóc và sẽ lúc nào cũng gọi tên anh “Bình Quân” hết lần này đến lần khác.
Bình Quân… Bình Quân…
Cô không biết rằng anh muốn nghe cô gọi anh như thế đến mức nào.
Nó giống như đang gọi người thân quan trọng nhất của cô vậy.
Khi Lăng Y Mộc ăn xong và ngẩng đầu lên thì đôi mắt của cô trực tiếp đối diện với ánh mắt của Dịch Quân Phi.
Anh đang nhìn cô và hộp cơm trong tay anh hoàn toàn vẫn còn nguyên.
Nói cách khác, anh đã nhìn cô ăn cơm từ đầu đến cuối ư?
Nghĩ đến khả năng này, khuôn mặt của Lăng Y Mộc đột nhiên đỏ lên, sau đó cô nhanh chóng đứng lên và nói: “Tôi… Tôi đi về trước đây.
Cô vừa nói chuyện vừa cúi xuống thu dọn hộp cơm mà cô vừa ăn xong ở trên bàn trà..