Cô vừa cúi đầu đã bắt gặp một khuôn mặt nhỏ nhắn, dễ thương non nớt.
Lăng Y Mộc vẫn nhớ ngày hôm qua chị Trác gọi đứa trẻ này là “Viêm”.
“Viêm ơi, qua đây.” Trác Như Vân vừa huơ tay múa chân, vừa gọi đứa trẻ.
Đứa trẻ ấy vẫn một mực ôm đùi Lăng Y Mộc và tò mò nhìn cô, không thèm để ý mẹ mình.
Trác Như Vân bước đến, định kéo con trai ra.
Nhưng dù Trác Như Vân kéo thế nào, cậu bé vẫn không ngoan ngoãn nhào vào lòng mẹ như ngày hôm qua, ngược lại còn ôm chân Lăng Y Mộc chặt hơn nữa.
Trác Như Vân nói: “Xin lỗi cô, bình thường Viêm nó không làm thế đâu, hình như nó đặc biệt gần gũi với cô ấy”
“Không sao ạ, tôi cũng rất thích Viêm.” Lăng Y Mộc vừa nói vừa bế cậu bé lên.
Bấy giờ cậu bé không giãy dụa mà nghe lời một cách lạ thường, sau khi được Lăng Y Mộc ôm, cậu bé còn nhoẻn miệng cười với cô.
Nụ cười ấy vừa sợ hãi vừa có đôi chút lấy lòng, Lăng Y Mộc nhìn mà không khỏi xót xa: “Viêm, chào cháu.” Nói rồi cô bèn xoa đầu cậu bé.
Thế nhưng cậu bé vốn không nghe thấy tiếng cô, không hiểu cô nói gì mà chỉ nghi ngờ nhìn cô.
Trác Như Vận đứng cạnh, nhìn con trai với Lăng Y Mộc như vậy, ánh mắt bỗng hiện lên đôi chút ảm đạm.
Viêm… coi Y Mộc là người ấy sao? Vì vậy nó mới gần gũi lạ thường như vậy.
Tiếc rằng… vĩnh viễn không còn gặp được người ấy nữa.
“Chị Trác, sau này chị có thể dạy tôi ngôn ngữ ký hiệu bằng tay không? Tôi muốn trao đổi vài điều cơ bản với Viêm.” Lăng Y Mộc nói với Trác Vân.
Trác Như Vân lấy lại tinh thần và nói ngay: “Được, đương nhiên là được.”
Lăng Y Mộc lại tương tác với cậu bé một lát, bởi vì không hiểu ngôn ngữ ký hiệu bằng tay nên hai người tương tác không được trôi chảy lắm, cần có Trác Như Vân đứng cạnh giúp đỡ.
Đến trưa, Lăng Y Mộc bắt đầu đi giao đồ ăn.
Trước đó cô dành ra chút thời gian để tập chạy xe điện nhưng không có vấn đề gì, xe điện giống như xe đạp vậy.
Một khi đã biết chạy, cho dù mấy năm không ngồi cũng có thể nhanh chóng êm xuôi.
Tuy nhiên lúc giao hàng, Lăng Y Mộc phải cố gắng kìm chế tốc độ, chạy chậm một chút để thích ứng hơn.
Nhà hàng nhỏ giao đồ ăn bên ngoài, buổi trưa là thời điểm giao hàng khá nhiều, sau một giờ chiều thì lượng đơn đặt hàng đồ ăn mới giảm dần.
Lăng Y Mộc tất bật đến chừng hai giờ chiều mới xong, cô có thể ăn trưa rồi.
“Mệt không?” Trác Như Vân hỏi.
“Tôi vẫn ổn.” Lăng Y Mộc cười nói, với điều kiện hiện giờ của cô, muốn kiếm ra tiền đầu có thoải mái được.
“Đôi khi chỗ tôi bận quá, thời gian ăn cơm sẽ muộn hơn chút.” Trác Như Vân nói, thật ra cô ta cũng giống Lăng Y Mộc, đợi bớt việc mới có thể ăn một miếng cơm.
“À phải, Viêm mấy tuổi rồi chị? Không đến nhà trẻ sao?” Lăng Y Mộc nhìn cậu bé đang ngồi ăn trái cây bên cạnh.
Trác Như Vân cười khổ: “Vốn dĩ năm nay có thể đến nhà trẻ nhưng nó không nghe được, nhà trẻ không chịu nhận những đứa như nó.
Mặc dù có một số nơi chuyên nhận trẻ em đặc biệt nhưng một là học phí rất đắt, hai là họ yêu cầu nó đeo ốc tai nhân tạo, ba là phải có người lớn đi cùng.
Hoàn cảnh hiện giờ của tôi thật sự không có cách nào.”
“Viêm vẫn chưa ghép ốc tai nhân tạo sao?” Lăng Y Mộc nghe vậy mới ồ lên, thật ra cô cũng chưa thấy cậu bé đeo ốc tại nhân tạo.
“Đang dành dụm tiền, chắc tầm hai đến ba tháng nữa là đủ tiền cho nó làm ốc tại nhân tạo rồi.” Trách Như Vân nói, hình như chủ đề này gợi cho cô ta hy vọng, gương mặt cô ta tràn ngập tình thương của mẹ, dịu dàng nhìn con trai: “Chờ ghép ốc tai, Viêm có thể nghe được âm thanh, đến lúc đó thằng bé cũng có thể học cách nói chuyện.”.