Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc

Chương 297






Lăng Y Mộc bàng hoàng, theo bản năng đuổi theo chiếc xe, nhưng bây giờ sao cô có thể đuổi kịp chiếc xe đó được?
Ngay cả biển số xe cô cũng chỉ nhớ được ba số đầu và số cuối.

Lúc này, Lăng Y Mộc cảm thấy cả người lạnh ngắt, chuyện gì đang xảy ra vậy? Người ở trên xe rốt cuộc là ai? Tại sao lại bắt Hoa Nhiên?
Hoa Nhiên bây giờ…
Đây có được coi là bắt cóc không? Hay là Lăng Y Mộc vô thức lấy điện thoại ra, muốn gọi cho một người bạn.

Nhưng cô lại sợ với tình hình của bạn bây giờ, nếu cô gọi điện cho đối phương, trái lại còn phiền phức hơn.


Tay cô bắt đầu run lên, đến cả điện thoại cũng không cầm nổi nữa.

.

ngôn tình ngược
Dường như phải khó khăn lắm cô mới bấm dãy số 113 để báo cảnh sát.

Sau khi báo cảnh sát, cô liền chạy tới văn phòng quản lý của bãi đậu xe, trong bãi có CCTV, chắc chắn sẽ ghi lại được hình ảnh Hoa Nhiên bị đưa đi.

Hoa Nhiên… nhất định không được có chuyện, không được!
Trong đầu Lăng Y Mộc lúc này chỉ có một suy nghĩ đó! Khi Dịch Quân Phi nhận được điện thoại từ Lăng Mộc, chỉ có một âm thanh nức nở truyền từ đầu dây bên kia.

Âm thanh này lập tức khiến anh giật thót: “Chị sao vậy? Nói gì đi!”
“Bình Quân, cậu có thể giúp tôi tìm Hoa Nhiên, tôi xin cậu, giúp tôi tìm Hoa Nhiên.” Lăng Y Mộc nghẹn ngào nói, ngoại trừ gọi cảnh sát ra, cô chẳng biết tìm ai nữa.

Mà ngón tay của cô gần như vô thức bấm số điện thoại của anh…
Dịch Quân Phi nhíu mày: “Tần Hoa Nhiên xảy ra chuyện rồi?”

“Cậu ấy bị bắt đi rồi, không biết bị đưa đi đầu nữa… Cảnh sát… cảnh sát đến, CCTV của bãi đỗ xe hỏng rồi… Bình Quân, cậu giúp tôi, xin cậu giúp tôi tìm Hoa Nhiên… Cô ngập ngừng nói.

Anh dường như có thể tưởng tượng được tâm trạng của cô lúc này.

Bình thường nếu cô gọi anh, cô sẽ gọi là cậu Dịch.

Nhưng lúc này cô lại gọi anh là Bình Quân, có thể thấy cô đang rất hoảng loạn.

“Chị đang ở đâu?” Anh hỏi.

“Tôi… tôi đang ở cửa cục cảnh sát… Cô nghẹn ngào nói, sau khi cô báo án, lấy lời khai xong liền được thông báo có thể rời đi.

Nhưng… Hoa Nhiên vẫn chưa được tìm thấy! Cô cứ vậy mà rời khỏi cục cảnh sát thì tìm Hoa Nhiên bằng cách nào chứ?”
“Cục cảnh sát nào?” Anh lại hỏi.

Sau khi cô nói về anh địa chỉ cụ thể, anh liền nói: “Chị cứ vào trong đó chờ một chút, bây giờ tôi sẽ đến đó.”
Nhưng khi anh lái xe đến cục cảnh sát, chỉ nhìn thấy cô đứng ở bên bậc thang, hai tay nắm chặt lấy điện thoại.


Trên khuôn mặt thanh tú ướt đàm nước mắt, mắt đỏ hoe, khuôn mặt dường như không còn một chút sức sống.

Mặt dù sắp đến tháng năm rồi nhưng thời tiết buổi tối vẫn có chút lạnh.

Anh nhanh chóng đi tới trước mặt cô, nằm lấy tay cô, quả nhiên hai bàn tay cô lạnh buốt.

Hơn nữa ngón tay ôm chặt lấy điện thoại, trên mu bản tay nổi gân xanh.

“Không bảo chị vào bên trong chờ sao? Sao chị lại đứng ngoài này.” Giọng nói của anh như thể có chút không vui, giận cô không biết chăm sóc bản thân mình, thời tiết như vậy mà lại ở ngoài, cô có biết sẽ dễ bị ốm như thế nào không?
Người cô run lên gần như cứng ngắc, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đen đẫm lệ nhìn người trước mặt.

“Bình Quân, cậu mau giúp tôi tìm Hoa Nhiên có được không”.