Cố Tiểu Mạch bất giác nhún vai rùng mình, lúc này cô chỉ có thể né tránh, cô nhất thời không dám nhìn đôi mắt đang rực đỏ của Mộ Bắc Ngật, vì thế liền lựa chọn quay mặt đi, không nhìn anh nữa.
Mộ Bắc Ngật thấy vậy lập tức bóp chặt cằm cô bắt cô quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt anh.
Cằm của Cố Tiểu Mạch hơi đau, khuôn mặt trắng bệch mang theo một chút tức giận, Mộ Bắc Ngật nhìn chằm chằm vào mắt cô, thốt ra từng câu từng chữ rất rõ ràng, “Cố Tiểu Mạch, tôi hỏi cô, cô định sẽ làm như thế nào? Quay lại với người đó?”
Tâm tư của Cố Tiểu Mạch đều đặt lên người Nám Nám, nếu người đàn ông đó có thể ghép tủy sống cho Nám Nám… Câu nói này từ miệng Mộ Bắc Ngật thốt ra lại có chút kỳ quái, tại sao anh lại hỏi cô câu hỏi này khiến cô không nói ra được lời nào ngay cả những lời khác hẳn với suy nghĩ của mình.
“Mộ Bắc Ngật, anh hỏi tôi cái này làm gì?”
“Cô ngốc thật hay giả vờ ngốc?”
Mộ Bắc Ngật không buông Cố Tiểu Mạch ra mà còn lạnh lùng hỏi, Mộ Bắc Ngật từng bước từng bước lại gần Cố Tiểu Mạch, mặc dù anh vẫn luôn tìm kiếm bố đẻ của Nám Nám, nhưng lúc hắn thật sự xuất hiện thì Mộ Bắc Ngật lại cảm thấy vô cùng bất an.
Cái ánh mắt mà lúc nãy Cố Tiểu Mạch nhìn Vương Duệ khiến Mộ Bắc Ngật cực kỳ không vui.
Cô bĩu môi, miệng nói một đường bụng nghĩ một nẻo: “Chị đây thông minh lắm đấy, Mộ Bắc Ngật, tôi biết rõ, không nên qua lại với anh, anh hiểu không? Đợi đến ngày anh và Cố Lan Tâm kết hôn, tôi sẽ tặng hoa tươi chúc mừng hai người trăm năm hạnh phúc.”
Kỳ lạ, rõ ràng cô rất tức giận với Cố Lan Tâm nhưng bây giờ lại đẩy anh về phía Cố Lan Tâm, Mộ Bắc Ngật nheo mắt, ánh mắt sắc nhọn lanh lợi có thể nhận ra giọng điệu của Cố Tiểu Mạch.
Ngón tay thon dài của Mộ Bắc Ngật tiếp tục nắm chặt cằm của Cố Tiểu Mạch, “Cố Tiểu Mạch, cô hay lắm, giải quyết tất cả mọi thứ mà không quan tâm gì cả, cô coi tôi là gì? Muốn thì giữ không muốn thì vứt bỏ? Cố Tiểu Mạch, tôi nói cho cô biết, cô nghĩ cùng đừng có nghĩ nữa!”
Cố Tiểu Mạch như thể bị sét đánh trúng đầu, cô đứng im tại chỗ, ngỡ ngàng không biết phải làm như thế nào.
Mộ Bắc Ngật buông cằm của Cố Tiểu Mạch ra, sắc mặt u ám, lúc Cố Tiểu Mạch vẫn còn đang sững sờ, anh nhẹ nhàng thốt ra một câu, “Ai nói với cô tôi muốn kết hôn?”
Sau khi Mộ Bắc Ngật phẫn nộ rồi bỏ đi, Cố Tiểu Mạch ngơ ngác ngồi trên giường, mãi vẫn không hoàn hồn, ngay từ đầu, bọn họ dính dáng đến nhau chẳng phải là vì cô phải thiết kế váy cưới cho Cố Lan Tâm sao?
Bây giờ anh lại nói anh không kết hôn?
Sắc mặt Cố Tiểu Mạch thay đổi liên tục, mọi tâm tư suy nghĩ đều bị Mộ Bắc Ngật làm loạn lên rồi, cô nhích đôi chân cứng đờ của mình bước xuống giường.
Hừ, anh đưa cô đến đây, Cố Tiểu Mạch là một người mù đường, ở trong cái bệnh viện to đùng này Cố Tiểu Mạch không biết phải đi về hướng nào, lúc đứng ở cửa cô không nhịn được mà chửi Mộ Bắc Ngật một tiếng.
Điện thoại bỗng kêu lên một tiếng, Cố Tiểu Mạch lôi điện thoại ra, có một tin nhắn mới.
“Cố Tiểu Mạch, nếu mày còn dây dưa không dứt, tao nhất định sẽ không để con gái mày được ghép tủy sống!”
Nhìn kìa, hăm dọa uy hiếp như thể đặt con dao sắc nhọn ở chỗ yết hầu của Cố Tiểu Mạch khiến cô không thể nào thở nổi!
Sau khi Mộ Bắc Ngật ra khỏi bệnh viện liền lập tức rút điện thoại ra gọi cho Dịch Bách: “Điều tra rõ ràng thân phân của bố đẻ Nám Nám, tôi muốn biết ngay lập tức!”
Dịch Bách vội vàng đáp lời, đồng thời lái xe đến bệnh viện đón Mộ Bắc Ngật.
Cố Tiểu Mạch lết những bước đi khó khăn về phòng bệnh của Nám Nám, Nam Thần An và Vương Duệ đều đang đứng ở cửa phòng bệnh, Vương Duệ dựa vào tường, đầu ngẩng lên, ánh mắt chất chứa điều gì đó không rõ ràng.
Nam Thần An đứng đó với vô vàn sự khúc mắc, lúc thấy Cố Tiểu Mạch đi đến, anh ta vội vàng chạy tới dìu Cố Tiểu Mạch, nhìn khuôn mặt tái mét của Cố Tiểu Mạch, cằm đỏ ửng.
Anh ta chau mày, lên tiếng hỏi han: “Tiểu Mạch, em bị sao thế?”
“Em không sao, anh Nam, em có vài lời muốn nói với anh ta, công ty anh chắc bận lắm đúng không…”
Cố Tiểu Mạch cố tình muốn đuổi Nam Thần An đi, làm sao Nam Thần An có thể không hiểu chứ, nhưng anh ta không phản bác lại, anh ta nói, “Được, lát nữa anh sẽ quay lại thăm em.”
Nam Thần An quay người rời đi, hành lang chỉ còn lại Cố Tiểu Mạch và Vương Duệ.
Vương Duệ đứng thẳng người, nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Mạch một cái, bộ dạng rất thân quen, “Tôi từ thành phố bên cạnh tới đây, tạm thời vẫn chưa có chỗ ở, có thể sắp xếp cho tôi một chỗ không?”
Hey, Cố Tiểu Mạch nổi giận đùng đùng!
Cô nhếch lông mày, “Buổi tối có rất nhiều người ngủ ở dưới chân cầu, để tôi sắp xếp cho anh đến đó ở nhé, ok không?”
Vương Duệ sững sờ, hắn không hề ngờ Cố Tiểu Mạch sẽ có thái độ này, cô không phải là nên đối xử tử tế với hắn một chút hoặc là không dám lại gần sao?
Dù sao hắn cũng là người hiến tủy sống cho con gái cô mà!.