Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc

Chương 133






Lên xe”
“Sếp, chúng ta đi đâu?”
Mộ Bắc Ngật liếc nhìn Cố Tiểu Mạch một cái, vứt câu hỏi này cho cô.

Cố Tiểu Mạch nghĩ một lúc, trả lời, Cửa hàng đồ ăn sáng Viên Ký”
Trên xe, Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa xe, không thèm nhìn anh, Mộ Bắc Ngật tức giận, anh cứu cô, giúp đỡ cô vậy mà bộ dạng của cô như thể anh đang nợ cô vậy, là ai chiều cô để cô có cái tật xấu này?
“Cố Tiểu Mạch, trừ lương hay đi làm bù?”

Dịch Bách ngồi ở phía trước không dám nói quá nhiều, lần đầu tiên cậu ta thấy Mộ Bắc Ngật kiên nhẫn nói những chuyện vô vị với một người phụ nữ như vậy.

Cố Tiểu Mạch nghe xong, bỗng cảm thấy có cơ hội xoay chuyển tình thế, cô không thể mất toi một tuần vừa qua, nếu không thời hạn sẽ bị lui lại, cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt sáng long lanh, “Có thể làm bù?”
“Thứ bảy chủ nhật tăng ca, tôi sẽ không truy cứu nữa”
“Nhưng cuối tuần anh không đi làm mà”
“Ở nhà tôi”
Sau khi nghe xong câu này, Cố Tiểu Mạch đứng lên theo phản xạ tự nhiên, lúc cô đứng lên đầu chạm vào nóc xe, cô đưa tay xoa đầu.

Theo quán tính người ta thương làm việc gì đó bằng tay phải, cô đưa tay lên đầu xoa xoa, cánh tay đau không chịu được, đều trách Mộ Bắc Ngật, nói linh tinh gì vậy?
Cố Tiểu Mạch ngồi xuống ghế, lập tức thu lại cánh tay không chút sức lực của mình, muốn đặt lên chân, nhưng không ngờ bị Mộ Bắc Ngật nắm lấy.

Cố Tiểu Mạch dám chắc chắn rằng anh cố tình, biết cô đau chỗ nào liền chạm vào chỗ đó.

Cố Tiểu Mạch đau quá hít một hơi thật sâu, Mộ Bắc Ngật biết cô đau, thế nên không dùng quá nhiều lực, trầm giọng nói, “Không muốn đến nhà tôi?”
“Tôi không giúp được gì cho anh”

“Tôi nói có thể thì là có thể, ok?”
Nói xong, Mộ Bắc Ngật nắm chặt lấy cánh tay cô.

Khiến Cố Tiểu Mạch đau đến mức toát mồ hôi chính là Mộ Bắc Ngật, anh không hề có chút đau lòng thương xót cô, cô chỉ có thể rối rít gật đầu đồng ý, “Ok ok ok, tôi biết rồi, tôi đến là được chứ gì”
Mộ Bắc Ngật rất hài lòng khi nghe câu nói này của Cố Tiểu Mạch, khóe miệng bất giác nhếch lên cười, đồng thời buông cánh tay Cố Tiểu Mạch ra.

Cánh tay buông thống bên người, Cố Tiểu Mạch chẳng còn chút sức lực nào nữa.

Lúc đến cửa hàng đồ ăn sáng Viên Ký, chuyện lúng túng hơn đã xảy ra, chính là Mộ Bắc Ngật bế cô đi vào, tay trái của Cố Tiểu Mạch chỉ có thể ôm cổ anh, cô vô cùng kinh ngạc với hành động đó của anh.

“Này, anh làm gì đó, tôi tự đi được.”
“Tai phải không phải chật khớp rồi sao?”
“Không ảnh hưởng”
Mộ Bắc Ngật lạnh lùng nghiêng đầu nhìn cô, “Phiền toái”
Nam thanh nữ tú mua đồ ăn sáng ở cửa hàng đồ ăn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, Cố Tiểu Mạch vội vàng gọi đồ, vội vàng thanh toán rồi rời đi.


Lúc cô sờ vài túi áo, cô ngỡ ngàng.

Cố Tiểu Mạch vốn cho rằng cô rất thông minh lanh lợi, từ sau khi gặp Mộ Bắc Ngật, cô không còn thông minh lanh lợi nữa, thật không ngờ cô lại không mang tiền, điện thoại cũng không thấy đâu nữa.

Mộ Bắc Ngật hình như đi guốc trong bụng cô, quay đầu nhìn Dịch Bách, “Thanh toán, cầm bữa sáng.”
Cuối cùng Mộ Bắc Ngật bế Cố Tiểu Mạch quay lại xe, Dịch Bách cầm bữa sáng đi theo phía sau, vậy hai người họ xuống xe để làm gì chứ, sao không để Dịch Bách đi mua?
Sau khi về bệnh viện, Cố Tiểu Mạch cầm đồ ăn sáng của mình, lên tiếng từ chối Mộ Bắc Ngật và uy hiếp anh, “Mộ Bắc Ngật, vợ sắp cưới, mẹ vợ, bố vợ của anh đều ở bệnh viện này, nếu anh không muốn bị người ta nói chúng ta là đôi cẩu nam nữ thì đừng có đi theo tôi nữa”
Cố Tiểu Mạch tức giận đến mức ¡ cẩu năm nữ” cũng thốt ra, Mộ Bắc Ngật định xuống xe, nghe xong lời này anh bỗng khựng lại, anh bất giác cười vì sự hài hước của Cố Tiểu Mạch, nhưng rất nhanh đã thu lại.

Cố Tiểu Mạch muốn về xem Nám Nám, nhưng lúc đi qua tầng năm, cô bấm mở thang máy, không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà lại bước ra ngoài..