Sủng Thiếu Gia, Tuyệt Đối

Chương 24




Edit: Hạo Vũ. Beta: Lycoris.

"Thiếu gia, chúng ta muốn tìm gì trong rừng sao?" Hạ Lạc nhìn nhìn hàng cây xung quanh mình, lên tiếng hỏi Cali đang ngó nghiêng khắp nơi. "À, ta chỉ muốn tìm hiểu dấu chân của ma khuyển một chút thôi, bởi vì ta cảm thấy khu vực ma khuyển thường xuyên lui tới hẳn là rừng cây này." Cali thản nhiên nói.

"Thiếu gia, chúng ta bên này phát hiện dấu chân, hình như là do ma khuyển lưu lại!" Tư Nại Khoa cách đó không xa la lớn."Thật sao?" Cali muốn chạy qua, nhưng tiểu cúc hoa tối qua bị thiết côn khi dễ thật lâu lập tức ngăn cản cậu, "A, đau quá......"

"Thiếu gia, hay để ta ôm ngài đi đi." Hạ Lạc nhẹ nhàng ôm lấy thân thể thon gầy của thiếu gia, chỉ sợ chính mình không cẩn thận chạm vào vết thương trên người cậu. Cali dụi vào trong lồng ngực Hạ Lạc, ngửi ngửi hương bạc hà quanh quẩn bên chóp mũi. Vòng tay của Hạ Lạc thật sự rất ấm áp, nghĩ vậy, Cali liền không khống chế được lại dùng đầu nhè nhẹ cọ cọ quần áo hắn.

Thiếu gia thật giống mèo con! Hạ Lạc vừa nghĩ, hai tay liền ôm càng chặt, bước nhanh về phía trước.

Dấu chân được tìm thấy đại khái rộng 4m, dài 9m, không cần nghĩ nhiều cũng có thể nhận ra đó là dấu chân do một con chó rất lớn lưu lại. "Thiếu gia, bên kia cũng có rất nhiều dấu chân, hơn nữa có nơi dấu chân tập trung dày đặc, ta nghi ngờ là của ma khuyển." Vistor bỗng nhiên xuất hiện báo cáo.

"Thật ư? Mau dẫn ta đi!" Nghe thấy một manh mối quan trọng như vậy, Cali liền hưng phấn. Đoàn người đi theo Vistor đến vị trí kia, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều dấu chân cự khuyển trên mặt đất, nhưng nơi này trừ bỏ vách đá xung quanh bám đầy dây thường xuân ra, lại không có gì đặc biệt.

Nhìn kỹ theo dấu chân, liền phát hiện có một mặt sau là vách đá, giống như xuất hiện từ hư không. "Ma khuyển có thể bay sao?" Tư Nại Khoa đầu tiên nghĩ đến. "Không thể nào?" Ngả Lệ Lợi sờ sờ cằm, "Một con chó...có cánh?"

"Trí tưởng tượng của các ngươi thật phong phú......" Cali nghe mà đầu đầy hắc tuyến, ra hiệu cho Hạ Lạc ôm hắn đi đến phía trước vách đá." Dây thường xuân cũng thật dày...... Hoàn toàn có thể làm rèm cửa thiên nhiên." Cali khóe miệng mang ý cười, tay lại dùng lực một phen đẩy ra mảng lớn dây thường xuân. Thì ra, có một cửa động được dấu kín phía sau dây thường xuân!

Tư Nại Khoa hưng phấn, cầm lấy Tử Thần Liêm Đao do Tử Thần giới phân phát, một nhát chém qua chặt rớt toàn bộ dây thường xuân che trước cửa động." Đầu ma khuyển kia có lẽ đang ở bên trong" Ngả Lệ Lợi hướng trong động ngó ngó.

"Vào xem thử không?" Vistor đề nghị. "Có thể hay không sẽ bị ăn mất?" Tư Nại Khoa giả vờ hoảng sợ nói. Cali nở nụ cười, y gặp qua người sợ chết, nhưng chưa thấy Tử Thần sợ chết bao giờ đâu, "Chúng ta vào đi thôi!"

Đang làm ghế dựa bằng thịt, Hạ Lạc thực nghe lời mà tiến thẳng về phía cửa động cùng mọi người. Trong động tối om om, ngoại trừ cái đám không phải người kia có khả năng nhìn ban đêm ra, người bình thường như Cali liền cảm thấy khó chịu: "Ta nói, các ngươi có thể cho ta chút ánh sáng được không?"

Tư Nại Khoa rốt cục nhớ ra thiếu gia nhà mình không thể nhìn trong bóng tối, liền lấy diêm ra "Sát" một tiếng châm lên cây gậy gỗ do lúc trước nhàm chán không có việc gì mà nhặt chơi. Có ánh lửa, Cali rốt cục có thể như ý nguyện nhìn đến tình hình trong động. Phải nói là, cái động này thật sự rất lớn, cũng rất sâu ( này không nói chúng ta cũng tưởng tượng được a!), không biết có kho tàng báu vật hay xương cốt đầu lâu không.

"Chờ một chút, ta nghe thấy phía trước có tiếng hít thở, " Vistor đội trưởng dừng bước, nghiêng tai lắng nghe. "Là ma khuyển sao?" Cali hỏi, ý bảo Tư Nại Khoa cầm cây đuốc đi lên phía trước.

Kết quả, người cầm cây đuốc Tư Nại Khoa liền bi kịch biến thành người dò đường. Dần dần, một con bạch khuyển to lớn xuất hiện trước mặt mọi người, mắt nó nhắm chặt, thân thể theo hô hấp mà cao thấp phập phồng, chóp mũi dường như còn phát ra âm thanh ngâm nga lớn nhỏ. Con vật này thì ra đang ngủ!

"Bây giờ làm sao đây, chúng ta trực tiếp làm thịt nó à?" Ngả Lệ Lợi lấy ra chủy thủ tùy thân, nói. "Uy, muốn giết nó mà nói cũng phải do ta ra tay đi?" Tư Nại Khoa nâng nâng Tử Thần đại liêm đao trong tay mình, khinh bỉ nhìn tiểu chủy thủ của Ngả Lệ Lợi.