Sủng Thiếu Gia, Tuyệt Đối

Chương 13




Edit: Lycoris. Beta: Dạ Nguyệt.

Nhớ rõ không lâu trước đây, khi chính mình bị ngã thì mẫu thân sẽ hôn nhẹ lên gương mặt mình để biểu thị sự cổ vũ. Cali gật gật đầu, hôn một cái lên gương mặt mềm mại của Ngả Lệ Lợi.

Tư Nại Khoa thấy vậy thì trợn mắt há mồm. Nếu sớm biết thiếu gia dễ bị lừa hôn như vậy, ta đây cũng làm!

Ngả Lệ Lợi vui vẻ ôm eo tiểu nam hài trước mắt, đầu tựa vào cổ y, ngửi được mùi hương mê người đặc trưng từ tiểu nam hài.

Cali tùy ý để hắn ôm: “Ngươi là Ngả Lệ Lợi? Là người tối hôm qua?”.

” Phải, ta đã cùng Cali kí khế ước, sau này Cali chính là chủ nhân của ta.” Ngả Lệ Lợi làm nũng với Cali.

“Khế ước? Phải trả giá thứ gì?” Cali mê mang nhìn Ngả Lệ Lợi đã đứng đắn ngồi dậy.

Nha ~ Thật đáng yêu nha ~ Ngả Lệ Lợi nhìn biểu tình mê mang đáng yêu của Cali, liền thật sự muốn đem hắn nuốt vào bụng. “Cùng Cali kí khế ước, là phúc của ta, còn trả giá, cũng không cần trả giá thứ gì, cứ để cho ta đi theo ngươi, cho đến khi “linh hồn của ngươi tiêu tan” mới thôi.”

“Ừm.” Cali gật đầu, thì ra việc trả giá lại biến thành giám thị a.

“ Vậy ngươi biết làm việc gì? Nhà chúng ta đã có đến bốn cao thủ chịu trách nhiệm an toàn của ta rồi.”

“Đúng vậy, Vistor là quản gia, Tuyết cùng Sương là đầu bếp, ta là người làm vườn, còn có việc gì ngươi có thể đảm nhận?” Tư Nại Khoa hai tay khoanh trước ngực, muốn làm người quét dọn? Có lẽ không được? Nếu không thì lau trần nhà cũng không tồi.

“Ta phụ trách làm ấm giường cho Cali.” Ngả Lệ Lợi cười để lộ hàm răng trắng tinh. “Không cần, Ngả Lệ Lợi cứ coi ta là bạn học như trước là được rồi, chúng ta cùng nhau học đấu kiếm, học khiêu vũ, ừ, chính là như vậy.”

Cali dưới sự trợ giúp của Tư Nại Khoa, tự mình mặc quần áo chỉnh tề, đánh răng.

“ Thiếu gia.” Vistor đứng trước cửa phòng Cali, thấy quần áo trên người Cali mặc coi như chỉnh tề, hắn khẽ nhíu mày: “Thiếu gia, Vistor đã không làm tròn bổn phận.”

Cali cười: “Vistor, như vậy Thiên Sứ Ngả Lệ Lợi liền giao cho ngươi quản lý.” Sau đó liền lập tức đi vào toilet.

“Cali, chờ ta một chút ~” Ngả Lệ Lợi lao ra khỏi phòng, vốn dĩ cũng muốn đi vào toilet cùng, nhưng bị một cánh tay mạnh mẽ hữu lực giữ lại.

“Thả ta ra, Ác Ma!” Ngả Lệ Lợi vùng vẫy: “ Ta muốn đi theo Cali!”

“Gọi y là thiếu gia, Thiên Sứ.” Sắc mặt Vistor đã hoàn toàn trầm xuống, trong giọng nói đã lộ ra hơi thở nguy hiểm. Bằng không, ta bẻ gãy cánh của ngươi.”

Ngả Lệ Lợi sửng sốt, ngừng giãy dụa. Bản thân Thiên Sứ và Ác Ma chính là kẻ thù một mất một còn, hắn tuy mang thân phận Thiên Sứ cao quý, nhưng thực lực so ra không thể lớn hơn Ma Vương Vistor, nếu đánh nhau hắn nhất định bất lợi.

“ Được rồi, thiếu gia thì thiếu gia. Này, thả ta xuống đi!” Ngả Lệ Lợi hô to. Cho dù là Thiên Sứ, nhưng cứ như vậy bị người khác xách cổ mang theo, lơ lửng giữa không trung, cảm giác thật sự vô cùng tệ!

Vistor cuối cùng cũng không theo ý của hắn, trực tiếp mang hắn xuống lầu, quăng lên ghế salon trong phòng khách.

Hai Vampire đang bê bữa sáng đi tới, vừa vặn chứng kiến bộ dáng chật vật khi bị ném lên ghế salon của Ngả Lệ Lợi, liền cười ra tiếng. Tư Nại Khoa thở dài. Vistor, ngươi quá lương thiện, quá ôn nhu rồi, nếu như là ta, ta nhát định sẽ hung hăng đem hắn ném trên mặt đất. Nhưng mà Vistor, đây không phải là tác phong trước kia của ngươi nha.

“...” Vistor đi tới trước mặt Ngả Lệ Lợi, “Sau này, công việc rửa bát của nhà Tư Mễ Nặc Á liền do Ngả Lệ Lợi phụ trách.”

“Oa! Thật tốt quá! Chúng ta không cần rửa bát nữa rồi!” Sương cùng Tuyết cùng nhau vỗ tay ăn mừng. Ngả Lệ Lợi không lên tiếng, chỉ gật gật đầu. Hừ, chỉ là rửa bát thôi, không có gì làm khó được ta.

Ăn xong bữa sáng, Tư Nại Khoa đi tới vườn hoa để chăm sóc những cành mân côi trắng mà thiếu gia yêu thích nhất, hai Vampire Sương cùng Tuyết đi mua đồ ăn, chuẩn bị bữa trưa, Vistor đưa Cali lên tầng trên học Violin, để lại một mình Ngả Lệ Lợi ở phòng bếp, bi thương rửa bát. Hu hu hu, khi dễ người ta! Ngả Lệ Lợi nhìn qua chống bát đĩa trông như một ngọn núi nhỏ, khóc không ra tiếng.