Edit: Dạ Nguyệt. Beta: Dạ Nguyệt.
"Thật nhàm chán a..." Diệp Cali ghé vào trên bàn học, bên tai tràn đầy âm thanh giảng bài nặng nề của lão sư.
Diệp Cali, 14 tuổi, là học sinh trung học có điểm cao nhất tỉnh. Thành tích của cậu xuất sắc nhất, bề ngoài anh tuấn, là đối tượng thầm mến của không ít nữ sinh. Phụ thân cậu là BOSS của một công ty lớn, mụ mụ là nhân viên công chức có địa vị cao, cho nên nói cậu là một phú nhị đại kiêm quan nhị đại.
Đây là tiết thứ nhất sau ngày khai giảng năm học thứ hai. Có thể nói so với thiên tài Diệp Cali đã sớm đem lịch dạy học của một nửa học kỳ đều học xong, thì nghe thanh âm giảng bài này giống như bài hát ru con ngủ, Diệp Cali rốt cục nhịn không được, nghiêng đầu ngủ.
Diệp Cali là bị lạnh tỉnh. Cậu mở mắt ra, lại phát hiện chính mình đang ở trong một lồng sắt, bên cạnh còn có rất nhiều lồng sắt, bên trong đều giam giữ một thiếu niên. Sao lại thế này? Một đoạn trí nhớ không thuộc về trí nhớ của Diệp Cali dũng mãnh xông vào trong đầu của cậu, làm cậu mất đi tri giác.
Diệp Cali xuyên qua. Vị trí hiện tại cậu đang ở là Luân Đôn Anh quốc của thế kỷ mười chín. Linh hồn cậu nhập vào trong thân thể của một nam hài Anh quốc 8 tuổi, Cali Tư Mễ Nặc Á. Gia tộc của tiểu Cali là gia tộc Bá tước nhiều thế hệ Tư Mễ Nặc Á bán mạng cho nữ hoàng Lina của Anh quốc, mấy ngày hôm trước có một hồi lửa lớn không hiểu từ đâu đem cha mẹ tiểu Cali đưa vào Địa Ngục, chỉ có tiểu Cali bị mấy nữ bộc liều chết mang đi ra. Nhưng mà tiểu Cali mới vừa trốn ra Địa Ngục, lại bị một nhóm người đáng khinh chộp được, lọt vào hang ổ sói. Bởi vì tiểu Cali được di truyền anh tuấn của phụ thân cùng mỹ mạo của mẫu thân, cho nên nhóm người đáng khinh muốn đem cậu lưu lại đến cuối cùng mới hưởng thụ. Tiểu Cali trải qua nhiều đả kích như vậy, sớm mất đi sinh cơ, rất nhanh chết đi ngay tại trong lồng sắt. Y vừa mới chết đi, linh hồn của Diệp Cali đã tiến vào trong thân thể của y, kế thừa trí nhớ của y. Từ nay về sau, Diệp Cali chính là Cali Tư Mễ Nặc Á.
Cali lại tỉnh lại. "Nè, tiểu mỹ nhân tỉnh a, chúng ta nên bắt đầu đi." Hé ra gương mặt đáng khinh tới cực điểm còn cách lồng sắt chảy nước miếng nhìn Cali, thực làm cho cậu hoảng sợ. Làm sao bây giờ? Ta nên bỏ trốn như thế nào? Một câu thần chú hiện lên trong đầu Cali, Cali không chút suy nghĩ liền nói ra: "Lấy linh hồn của ta, đổi sự trung thành của Ác Ma!" Tiếng Anh của Cali cực kỳ lưu loát, khẩu âm Anh quốc nồng đậm cùng kết hợp với thanh âm thanh thúy vang lên, cực kỳ êm tai.
"Là ngươi kêu gọi ta sao, nhân loại?" Trong bóng đêm truyền đến một thanh âm cực kỳ tà ác, làm cho sâu trong tâm hồn Cali cảm nhận được cực độ sợ hãi.
Gia tộc Tư Mễ Nặc Á còn có một cái danh hiệu mà không muốn cho người khác biết: gia tộc Ác Ma. Chỉ có huyết mạch của gia tộc Tư Mễ Nặc Á mới có thể kêu gọi Ác Ma, bởi vì chỉ có bọn hắn mới biết được câu thần chú kêu gọi Ác Ma cùng linh hồn cường đại đủ hấp dẫn Ác Ma.
"Đúng." Cali đè xuống bất an trong lòng, bình tĩnh nói. Nam nhân đáng khinh giống như nghe không được đối thoại của Cali cùng Ác Ma, mở khóa cửa sắt, đi lên một bước hướng về phía Cali.
"Ngươi cần khế ước? Giá phải trả cho khế ước Ác Ma là phải kính dâng ra linh hồn." Ác Ma nói. Cali nhìn các lồng sắt khác, bên trong lồng sắt là các thiếu niên trần truồng không còn hơi thở, có thể thấy các thiếu niên đó đã bị nhóm đại thúc đáng khinh QJ (cưỡng gian) cho tới chết.
Còn sống tốt hơn so với chết là được rồi! Cali là nghĩ như vậy. "Ta ký khế ước!" "Hảo, ngài nên vì ta mà đặt tên cho ta?" Ánh mắt đỏ của Ác Ma hơi hơi lóe lên. "Vistor!" Cali lớn tiếng nói.
"Vâng, thiếu gia, xin hỏi người muốn đem khế ước để ở đâu? Khế ước được lập càng rõ ràng, lực lượng của khế ước càng mạnh nha."
"Đồng tử của mắt đi." Đủ thấy được, dù sao Cali có biện pháp của chính mình có thể đem khế ước che dấu.
"Hảo." Một cái tinh hình khế ước ấn vào trong tròng mắt xanh thẳm của Cali, phiếm ra hồng quang dịu dàng.