A Hạo vốn muốn đi xỏ nhĩ động, nào biết…Thế tử lại không đồng ý.
Nàng đột nhiên có chút khó hiểu.
Thế tử tặng nàng một đôi khuyên tai đẹp như vậy, nếu nàng không có nhĩ động thì làm sao mà đeo? Nhưng chợt nghĩ tới, lấy thân phận của nàng hiện giờ, đi xỏ nhĩ động cũng không thể mang đôi khuyên tai này ra ngoài rêu rao.
Mọi người đều thích cái đẹp cả, nàng ở Ký Đường Hiên hầu hạ bên cạnh thế tử thì trong phủ cũng có nhiều người lời ra tiếng vào. Nếu nàng mà trang điểm xinh đẹp chẳng phải là làm cho người khác ghét mình sao? Nàng ở trong phủ ba năm, luôn cố gắng làm tốt công việc mới có thể sống tốt một chút. Nay ở Ký Đường Hiên không ai để ý nhưng cũng cần phải cẩn thận.
A Hạo nhìn chính mình trong gương, tuy rằng nàng đã đến tuổi cập kê nhưng mà bộ dáng này vẫn nhìn có chút trẻ con. Tiểu cô nương có một khuôn mặt nhỏ tinh xảo, mặt mày thanh tú, mũi cao da trắng, môi anh đào mềm mại. Nàng nghĩ tới cái gì, duỗi tay kéo cổ áo xuống một chút, lộ ra cái cổ trắng nõn, phía dưới ẩn hiện mấy dấu hồng hồng.
Mặt A Hạo nóng lên, thầm oán trách kẻ đầu xỏ gây tội.
Ngày xưa nàng căn bản không bao giờ nghĩ, người nhìn quân tử như thế tử lại là một kẻ mặt dày vô sỉ. Bất quá lúc này so với trước kia tốt hơn rất nhiều, lúc trước nàng hầu hạ bên cạnh thế tử biểu tình gì cũng chẳng dám bày ra, hiện này thế tử thân mật với nàng, nàng cảm thấy cuộc sống ở Ký Đường hiệnthật thú vị bởi vì nàng cũng thích hắn.
A Hạo đi gặp Hạnh Dao, Hạnh Dao chống cằm tinh tế đánh giá A Hạo, nhíu mày lại nói:
""Mấy ngày không thấy, sắc mặt ngươi hồng nhuận lên không ít.’’ nói xong Hạnh Dao cười cười: ""Ngươi nói…Ký Đường Hiên đúng là dưỡng người rất tốt. Lúc trước ngươi ở Cẩm Đường, lão thái thái đối xử với ngươi không tồi cũng không thấy ngươi mập lên chút nào.’’
A Hạo có chút chột dạ, kia cũng là vì thức ăn ở Ký Đường Hiên rất ngon, còn có thế tử chưa bao giờ sai bảo nàng, quả thực đem nàng dưỡng giống mấy tiểu thư trong phủ. Chỉ là nàng biết rõ thân phận của mình, nha hoàn dù sao vẫn là nha hoàn, thế tử đối tốt với nàng thế nào thì nàng cũng không thể quên thân phận của mình. A Hạo không tiếp tục nói chuyện này, chỉ nhìn Hạnh Dao nói:
""Ngươi kêu ta tới có chuyện gì?’’
nói xong, liền thấy Hạnh Dao không vui nhăn nhăn mày, nàng hơi rũ lông mi, lúc sau lại nhìn A Hạo phiền não nói:
""Mấy ngày nay ta thấy Thường Thụy lén đi theo ta.’’
""Thường Thụy?’’
""Phải.’’ Hạnh Dao gật gật đầu:
""Chính là tên sai vặt bên cạnh nhị công tử. Ngươi biết đó nhị công tử người này, có nha hoàn nào mà không động đến? Lúc trước ta còn tưởng rằng mình là nha hoàn bên cạnh lão thái thái, nhị công tử sẽkhông dám làm bậy, nhưng trước mắt xem ra, chỉ sợ rằng…A Hạo, ngươi cũng hiểu được ta đơn phương ái mộ Tam công tử, nếu có người anh tuấn như thế tử đứng trước mặt bất quá cũng chỉ nhìn vài lần, trong lòng vẫn là yêu thích Tam công tử. Nếu mà ta bị nhị công tử đoạt lấy tấm thân trong trắng, ta đây còn có mặt mũi nào mà tiếp tục thích Tam công tử nữa?’’
Hạnh Dao là một tiểu cô nương thông minh, ở chuyện tình yêu nam nử cũng là một người si tình. Từ sau khi thấy Tam công tử Tiêu Đường ôn nhuận như ngọc, thì tâm liền hướng về người đó. Thích suốt ba năm, sự ái mộ này chẳng những không tiêu giảm ngược lại còn nồng nhiệt hơn nhiều. Điểm này A Hạo cảm thấy mình không bằng người ta. Nàng cũng thích thế tử nhưng tổng cảm thấy tình cảm của nàng không đến nỗi không gả cho thế tử không được.
Hạnh Dao tiếp tục nói:
""Ngươi cũng hiểu được chúng ta chỉ là nha hoàn, làm sao dám chống lại chủ tử? Ta tránh được mùng một cũng không trốn được mười lăm.’’
A Hạo cảm thấy cứ như vậy thì không có biện pháp nào cả, nhị công tử người này không có việc gì là không dám làm, nàng nghĩ nghĩ nhất thời cũng không có cách nào xử lí. Lại nghe Hạnh Dao nhắc mãi:
""Ngươi nói xem tại sao nam nhân nào cũng chỉ nhìn vào sắc đẹp? Trừ những người chưa thấy qua nữ nhân. Bất quá…Lần trước thế tử đến thăm lão thái thái, dung mạo khí chất kia thật giống như từ trong tranh bước ra, nếu đổi lại là thế tử, chúng ta cũng sẽ không phải đề phòng hắn như đề phòng nhị công tử.’’
Điểm này A Hạo không dám tán đồng, cảm thấy thế tử cũng không tốt hơn là bao. Bất quá chỉ như vậy với một mình nàng. Chỉ là lời này nàng không dám nói ra.
A Hạo nói:
""Đều trách bộ dáng của ngươi quá xinh đẹp.’’
Hạnh Dao nghe xong cười khúc khích, trong lòng có chút vui mừng, nàng nói với A Hạo:
""Nếu nói như vậy, ngươi không phải so với ta càng nguy hiểm à. Lại nói, ngươi cũng phải đề phòng chút, ta nghe nói nhị công tử vẫn luôn có thành kiến với thế tử, ngươi lại là nha hoàn duy nhất bên cạnh người, ta sợ nhị công tử hắn…’’
""Người bảo vệ mình cho tốt đi. Ta cả ngày ở Ký Đường Hiên đi theo bên cạnh thế tử, làm sao có thể xảy ra chuyện?’’
""Cũng đúng.’’ Hạnh Dao lúc này mới yên tâm, sau đó mới tinh tế đánh giá khuôn mặt A Hạo, có chút kinh ngạc nói:
""Ngươi hôm nay sao lại trang điểm vậy?’’
Cái này còn không phải lần trước Quốc Công phu nhân bảo nàng chăm sóc mình sao? Như Ý cô cô là người của Quốc Công phu nhân, Ký Đường Hiên sự tình gì cũng đều truyền tới tai Quốc Công phu nhân, nàng tự nhiên cũng phải làm theo.
Thấy A Hạo không nói, Hạnh Dao cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ là tâm A Hạo đã rung động, nên mới trang điểm mình thật xinh đẹp, rốt cuộc thế tử là nam tử như thế tiểu cô nương nào có thể cưỡng lại đây?
Ở chuyện trang điểm, Hạnh Dao rất tự tin, nàng vuốt cằm nói:
""Nhưng mà…Ngươi không tính xỏ nhĩ động sao? Khuôn mặt nhỏ này, nếu thêm một đôi khuyên tai không phải là dệt hoa lên gấm sao?’’
Tâm A Hạo có chút động, lại sợ thế tử sẽ tức giận. Nhưng nàng lại nghĩ, ngày ấy nàng nói nguyện ý vì hắn chịu đau một lần, biểu tình của thế tử vẫn là có chút vui mừng, bất quá lúc sau liền trở nên kỳ quái.
Hạnh Dao hiểu được A Hạo sợ đau, liền nghiêng mặt làm nàng nhìn nhĩ động của mình, nói:
""Kỳ thật xỏ nhĩ động một chút cũng không đau. Dù sao ngươi hôm nay cũng không có việc gì, để ta xỏ giúp ngươi, lần tới chúng ta có cơ hội ra phủ có thể đi mua khuyên tai ở cửa hàng trang sức rồi.’’
Vừa nhớ tới đôi hồng bảo thạch khuyên tai mà thế tử đưa cho, A Hạo đích xác có chút nóng lòng muốn thử, nếu không thể mang ra ngoài thì tự mình nhìn một cái cũng được mà. Hơn nữa thế tử đặc biệt mua cho nàng, nếu không mang chẳng lẽ đúng như thế tử nói, lần tới không có tiền lại cầm đi bán sao?
Nghĩ như vậy, A Hạo gật gật đầu.
Hạnh Dao từng nói qua vài lần nhưng lần nào A Hạo cũng lắc đầu, hôm nay thấy nàng rốt cuộc cũng gật đầu, Hạnh Dao lập tức lộ ra tươi cười.
Xỏ nhĩ động đích xác không đau, đầu tiên là dùng hai viên Tiểu Đậu Tử kẹp ở vành tai dùng sức xoa, sau một lát lại dùng ngân châm đã hơ qua lửa đâm vào, ngân châm mang theo một sợi chỉ hồng xuyên qua nhĩ động, sau khi máu ngừng chảy lại xuyên vào một cây lá trà.
Sau khi làm xong A Hạo không dám đụng vào lỗ tai, chỉ nghe được Hạnh Dao cười khanh khách nói:
""Ta nói không đau là không đau, không lừa ngươi phải không?’’
A Hạo gật gật đầu, đích xác không phải rất đau, bất quá mới đầu lỗ tai có chút tê dại, lúc sau thì lại hơi đau nhưng so với nàng tưởng tượng thì nhẹ hơn rất nhiều. A Hạo cong cong môi, cảm thấy lần chịu đau này rất có giá trị.
Từ phòng hạ nhân của Hạnh Dao đi ra, A Hạo liền đi qua hồ sen hướng tới Ký Đường Hiên, trong lòng lại cân nhắc chuyện của nhị công tử.
không hiểu được có phải trùng hợp hay không, nàng mới vừa đi qua hành lang dài liền nhìn thấy nhị công tử Tiêu Tông đi tới, phía sau còn có gã sai vặt Thường Thụy. A Hạo theo bản năng nhìn xung quanh, vừa thấy không có người, trong lòng có chút hoảng. Bất quá bây giờ là ban ngày ban mặt, nghĩ đến nhị công tử cũng không dám làm tới đâu.
A Hạo vội uốn gối hành lễ.
Tiêu Tông nhìn A Hạo, trên mặt mang theo ý cười, đôi mắt nhìn tiểu cô nương phía trước, quả thực muốn một ngụm đem nàng nuốt vào. hắn thấy A Hạo phải đi, vội duỗi tay chắn, cười nói:
""A Hạo cô nương, chúng ta thật đúng là có duyên.’’
A Hạo nhìn cánh tay chắn trước mặt, theo bản năng lui một bước, ngẩng đầu ngữ khí bình tĩnh nói: ""Nô tỳ còn có việc gấp…’’
Tiêu Tông lại ngắt lời nàng, hơi cúi đầu, đè thấp thanh âm nói:
""A Hạo cô nương thông minh như thế, sao lại không rõ ta đối với cô nương là thật lòng, đi theo đại ca ta tuy tốt nhưng ngươi cũng hiểu được, đại ca ta như một khúc gỗ, một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc, không bằng ngươi theo ta…’’
A Hạo căn bản không nghĩ tới vị nhị công tử này sẽ nói ra những lời trắng trợn đến thế, trong lòng nàng xấu hổ lại buồn bực nhưng cũng chỉ có thể đè xuống, lui một bước nói:
""Nô tỳ thân phận hèn mọn, chịu không nổi sự hậu ái của nhị công tử. Nếu nhị công tử không có chuyện gì khác, nô tỳ liền xin lỗi không thể tiếp được, hôm nay nô tỳ thật sự có việc.’’
Tiêu Tông cực kỳ thích bộ dáng thẹn thùng này của tiểu cô nương, lại tiến lên một bước, đang muốn duỗi tay sờ khuôn mặt nhỏ của tiểu nha hoàn này lại nghe thấy phía sau có người gọi hắn một tiếng.
""Nhị công tử.’’
Tiêu Tông vừa quay đầu lại, thấy nữ tử một thân áo gấm bách hợp đi tới, người tới đúng là Lục di nương. Tiêu Tông biết Lục di nương này tuy là thiếp thất, trong phủ lại không ai dám chọc vào bởi nàng là bảo bối của Quốc Công gia. Tiêu Tông lập tức giơ lên ý cười, nói với Lục di nương:
""Hôm nay trời còn rất lạnh, di nương có hứng thú ra ngoài sao.’’
A Hạo thấy là Lục di nương thì vội hành lệ, sau đó theo quy cũ đứng ở một bên.
Lục di nương nhàn nhạt liếc mắt nhìn A Hạo một cái, sau đó nói với Tiêu Tông:
""Ta vừa đi ra từ Nghe Nhã Cư của nhị phu nhân.’’ Nàng liếc nhìn A Hạo, nói:
""Nha hoàn này là của nhị công tử?’’
Tiêu Tông nói:
""Đương nhiên không phải, là ngẫu nhiên gặp được thôi.’’
Lục di nương nói:
""Đúng lúc ta muốn chiết mấy cây hoa mai, bất quá chân tay Vân Trụy vụng về. Nha hoàn này nhìn thông minh lanh lợi, có muốn đi chiết mai với ta không?’’
A Hạo vội gật đầu:
""Nô tỳ nguyện ý.’’
Lục di nương lại nói với Tiêu Tông:
""Vậy ta đi trước đây.’’
Tiêu Tông thay đổi sắc mặt, giương mắt nhìn bóng dáng của Lục di nương, trong lòng vô cùng tức giận. Bất quá chỉ là một thiếp thất thôi, có cái gì tốt chứ!
đi được một đoạn, Lục di nương mới dừng bước chân, nghiêng đầu nói với tiểu nha hoàn bên cạnh:
""Được rồi, ngươi đi đi. Nhưng đừng có lại đụng vào nhị công tử nữa.’’
A Hạo không rõ Lục di nương vì sao lại giải vây cho nàng, chỉ là nàng biết hôm nay Lục di nương giúp nàng nếu để Quốc Công phu nhân biết được không biết sẽ nghĩ nàng thế nào đây. Lục di nương tuy là thiếp thất lại cũng không giống địa vị của một thiếp thất, chẳng những thay Quốc Công gia sinh một nhi tử, hơn nữa còn được sủng ái chỉ sợ như lần trước Hạnh Dao nói----ở trong lòng Quốc Công gia, vị Lục di nương này mới là thê tử của hắn.
A Hạo vội cảm kích nói:
""Nô tỳ đa tạ Lục di nương.’’
Lục di nương nhoẻn miệng cười, dung mạo nàng vốn đã thanh lệ, lại là một nữ tử ôn nhu, cười nhạt như vậy lại càng trìu mến, nàng nói:
""Cùng lắm chỉ là một chuyện nhỏ thôi, tính tình của nhị công tử trong phủ ai mà không biết, các ngươi tuy là nha hoàn nhưng cũng là cô nương tốt. Ngươi mau đi đi.’’
A Hạo lại hành lễ, lúc này mới rời đi.
Nha hoàn bên cạnh Lục di nương Vân Trụy lúc này mới nhịn không được nói:
""Nha hoàn này bộ dáng xinh đẹp như vậy, thật sự là làm người khác không rời mắt được.’’
Lục di nương tùy tay chiết một cành mai, cánh hoa có hơi hép nhưng hương hoa vẫn nồng đậm, nàng duỗi tay thưởng thức cánh hoa đã bị tàn phá, mở miệng nói:
""Nếu là không đẹp, thông minh trong sáng thế tử sao có thể xem trọng?’’
A Hạo trở về Ký Đường Hiên, mới vừa tiến vào sân đã thế tử ở bên ngoài. Nàng vội đi qua, ngẩng đầu gọi một tiếng:
""Thế tử.’’
Tiêu Hành cảm thấy Ký Đường Hiên không có tiểu cô nương này thì thật là nhạt nhẽo, thấy nàng đi ra ngoài lâu như vậy, nhịn không được hỏi:
""Nàng đi ra ngoài làm cái gì?’’
đã nhiều ngày thế tử quản nàng nhưng nàng cũng không thể nói gì, chỉ có thể thành thật khai báo.
Chuyện hôm nay nàng vốn nghĩ có hay không nói cho thế tử biết nhưng không ngờ thế tử lại để ý nàng, kia có thể hay không giúp nàng khiển trách nhị công tử một chút? Nàng biết rõ ngày thường thế tử không thích quản mấy việc vặt này, hơn nữa nàng cũng không tưởng tượng được bộ dáng giáo huấn người khác của thế tử, biết được khả năng này không lớn nhưng trong lòng vẫn mong đợi---nếu thế tử thật sự có thể khiển trách nhị công tử cũng coi như là trong thời gian ngắn giải quyết được phiền toái của Hạnh Dao.
Nhưng sau khi biết thủ đoạn của thế tử để đối phó nhị công tử, A Hạo lại khiếp sợ không thôi.