Sủng Thiếp Dưỡng Thành Ký

Chương 17: Bênh vực người mình




Như Ý vốn tưởng rằng chuyện này là do Uyển Thước cố ý bịa chuyện.

Lần trước hai người bọn họ xảy ra tranh cãi nên nàng cũng không lấy làm lạ. Mà nhìn thái độ của thế tử, rõ ràng là thiên vị A Hạo. Nàng ở trong phủ nhiều năm như vậy, tự nhiên cũng sẽ biết nhìn sắc,mặt của chủ nhân mà hành sự.

Chỉ là hôm nay nhìn thấy biên lai cầm đồ rõ ràng, hơn nữa bên trên còn liệt kê những trang sức quý giá, A Hạo chỉ là một tiểu nha hoàn làm sao có được?

Hơn nữa

Như Ý nhìn sắc mặt của A Hạo, thấy khuôn mặt nàng trở nên trắng bệch rõ ràng là chột dạ.

Như Ý trong lòng thầm than một tiếng.

Đại Hộ Nhân gia không thiếu những hạ nhân có tâm tư như vậy, ai có thể cưỡng lại được sự mê hoặc của vàng bạc cháu báu chứ?

Chỉ là nàng thấy nha hoàn này thực chẳng biết nhìn xa trông rộng, hiện tại thế tử đang để ý đến nàng như vậy, hẳn là sẽ có thể trở thành thông phòng. Về sau được sủng ái thành di nương thì cả đời này chẳng cần phải lo cơm áo gạo tiền. Thế nhưng giờ đây lại vì ham số bạc này mà làm ra loại chuyện ngu xuẩn này sao?

đã vậy còn để Uyển Thước bắt thóp.

A Hạo lúc này cũng ảo não vạn phần. Nàng xưa nay làm việc ổn thỏa, sáng nay trong lòng luôn cảm thấy bất an nên chẳng chú ý Uyển Thước đi theo ở phía sau. Chuyện này tuy rằng không phải như mọi người nghĩ nhưng nếu đến tai thế tử cũng là làm cho thế tử mất mặt.

Nàng thế mà đem bán trang sức thế tử cho mình.

Thế tử sẽ nghĩ như thế nào đây?

Như Ý trong lòng đã hiểu rõ bảy tám phần, nhưng rốt cục vẫn là tin nàng, hỏi:

""Những trang sức này, ngươi là từ đâu có được?’’

A Hạo không nói chuyện.

Nàng mà nói là thế tử cho thì chẳng phải làm mất mặt thế tử sao?

Lại nghe Uyển Thước nói:

""Như Ý cô cô, người còn không rõ ràng sao? Thế tử là nam nhân, Ký Đường Hiên cũng sẽ không có số trang sức này, đến lão thái thái cũng sẽ khôngdùng những trang sức kiểu này. Mấy ngày nay Lục cô nương thường xuyên tới Ký Đường Hiên, Như Ý cô cô chỉ cần đi hỏi Lục cô nương có hay khôngmất trang sức thì chuyện này sẽ rõ ràng thôi mà.’’

Như Ý nghĩ nghĩ, cảm thấy có lí.

Chỉ là chuyện này liên quan đến Ký Đường Hiên cùng thanh danh của thế tử, hơn nữa A Hạo này là nha hoàn bên cạnh thế tử, thế tử lại coi trọng nàng, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Như Ý đoán một phen, nói với A Hạo:

""Chuyện tới nước này, ta chỉ hỏi một câu----những trang sức này có phải của Lục cô nương không?’’

A Hạo lắc lắc đầu, ngẩng lên nhìn Như Ý, gằn từng chữ:

""không phải. Nô tỳ sẽ không làm ra loại chuyện này.’’

Uyển Thước liếc mắt nhìn A Hạo một cái, nói với Như Ý:

""Như Ý cô cô, xem ra nàng ta vẫn không nói thật.’’ Cuối cùng quay sang nói với A Hạo:

""Nhưng ngươi cũng đừng nói với ta, những trang sức này là của ngươi.’’

A Hạo mấy máy môi, hiểu được lúc này nói trang sức này là của mình cũng đều uổng phí.

Chỉ có thể chờ lát nữa gặp thế tử giải thích một phen.

Thấy tình hình như thế, Như Ý cũng không hỏi tiếp nữa mà bảo nha hoàn Thanh Đại đi mời thế tử đến.

hiện tại Tiêu Hành đang ở chỗ của Lan Thị Thanh Lan Cư.

Lan thị là một người cao ngạo, ngày thường không thích nói chuyện nhiều với các chị em dâu, cứ như vậy, các chị em dâu khác cũng không muốn tới Thanh Lan Cư. Cho nên cuộc sống của Lan thị cũng coi như thanh nhàn. Mấy năm nay nhi tử không ở bên người, nàng luôn ngày nhớ đêm mong, hôm nay mới có dịp cùng nhi tử chơi cờ.

Lan thị tuy là nữ nhân nhưng cờ nghệ ở Yến Thành khó ai sánh bằng.

Ván này, Tiêu Hành thua.

Tiêu Hành không nhanh không chậm đem quân cờ bỏ vào bát, nói với Lan thị:

""Cờ nghệ của mẫu thân đã tiến bộ không ít.’’

Lan thi nghe xong liền mỉm cười, thập phần hưởng thụ.

Lan thị nàng bất quá mới ngoài bốn mươi, lại thêm việc chịu chăm chút nhan sắc nên khuôn mặt và dáng người chẳng khác gì hồi trẻ. Lan thị tuy nhìn thì giảo hoạt nhưng lại không dễ dàng ở chung với người khác, luôn cố ý giữ khoảng cách với mọi người, nàng nhìn nhi tử, mở miệng nói: ""Nếu ngươi có thể mỗi ngày đến đây cùng ta chơi cờ thì ta đã mãn nguyện lắm rồi.’’

Tiêu Hành hiểu được mẫu thân nhà mình đang suy nghĩ cái gì, liền nói:

""Mẫu thân xưa nay luôn thích yên tĩnh, nhi tử nào dám quấy rầy.’’

Lan thị không nói chuyện chỉ giương mắt nhìn nhi tử nhà mình. Nàng gả cho Tiêu Yến Thái tuy rằng không tình nguyện nhưng nàng vẫn luôn xem mấy đứa con của mình như bảo bối. Chơi tiếp một ván nữa, Lan thị nhẹ nhàng di chuyển quân cờ, đối với Tiêu Hành nói:

""Chuyện thành thân, tính toán như thế nào rồi?’’

Tay Tiêu Hành cầm quân cờ dừng một chút, ngữ khí nhàn nhạt nói với Lan thị:

""Nhi tử cảm thấy…vẫn còn sớm.’’

Còn sớm?

Lời này làm Lan thị vừa tức giận vừa buồn cười.

Nam tử bình thường mười sáu tuổi liền thành thân. Mà hắn giờ đã hai mươi sáu, nơi nào là còn sớm?

Lan thĩ đánh xuống quân cờ, lại nói:

""Sáu năm trước ngươi may mắn trở thành đệ tử của Hàn tiên sinh, trong lòng ta rất vui mừng. Nhưng mà Hành nhi à, ngươi cũng đừng học theo Hàn tiên sinh không thèm cưới vợ.’’ Lại nói, Hàn tiên sinh là bị tình yêu làm mù quáng. Chuyện này ở Yến Thành tuy không có nhiều người biết nhưng cũng không phải là bí mật. Lúc Hàn tiên sinh còn trẻ có ái mộ con gái của cha nuôi mình, từ nhỏ hai người đã là thanh mai trúc mã, mà muội muội của hắncũng là nữ tử xuất chúng ở Yến Thành sau này gả cho con thứ của Định Quốc Công phủ Thẩm Trọng Khâm…Hàn tiên sinh là người si tình, để quên đingười thương cho nên mới đi du sơn ngoạn thủy, cho nên tới bây giờ vẫn không có cô nương nào bên cạnh.

Chuyện tới nước này, nếu con trai nhìn trúng cô nương nào, chỉ cần thân phận không quá thấp kém nàng sẽ liền đồng ý.

Chuyện hôn nhân của nhi tử nàng không thể để yên được.

Thấy nhi tử không nói lời nào, nàng lại khuyên:

""Thực ra ta cũng biết, chuyện này trong lòng ngươi đã sớm hiểu rõ. Lúc Tết, lão thái thái cũng giới thiệu cho ngươi khuê nữ của Đường gia, Trinh nhi đã mười bảy cũng coi là đại cô nương, chỉ cần ngươi gật đầu đồng ý thì chuyện này coi như là thành toàn…’’ Trong lòng Lan thị thật ra không thích Đường Mộ Trinh, nhưng nàng hiểu được chuyện năm trước giữa Giang Bích Như và nhi tử, nhi tử nếu như không thích cô nương như vậy có lẽ đối với người ngay thẳng như Đường Mộ Trinh chắc sẽ có hảo cảm hơn không ít. Nhưng Lan thị vẫn là không cam lòng, nói:

""Kỳ thật ta rất xem trọng hai vị cô nương của Giang gia. Dì dượng ngươi đã giáo dục rất tốt hai nữ nhi này, hào phóng khéo léo, tri thư đạt lý, hơn nữa khí chất hơn người, bất luận là cái gì cũng đều vô cùng tốt…’’

Tiêu Hành đánh một quân cờ, ánh mắt ảm đạm, khẽ mở môi mỏng nói:

""Mẫu thân, việc hôn nhân…Nhi tử tự có tính toán.’’

Lan thị hiểu được đây là nhi tử đang từ chối, nhất thời kích động, nói:

""Ngươi có tính toán sao? Cứ xem như không phải vì ngươi thì cũng nên vì Quốc công phủ mà nghĩ chứ. Ngươi nhìn đi, Tam đệ ngươi, so ra còn nhỏhơn ngươi vài tuổi mà đã có vợ có con. nói thế nào đi nữa ngươi cũng là thế tử của Tĩnh Quốc Công phủ.’’

Tiêu Hành hiểu được mẫu thân vẫn luôn lo lắng chuyện hôn nhân của mình, kỳ thật…Nếu không phải vì việc kia, việc hôn nhân của hắn cũng khôngkéo dài đến hiện tại. Hàn tiên sinh là người từng trải, hắn cũng thế, nhưng chuyện hắn trải qua lại không giống vậy.

Hai mẹ con nói chuyện, không khí có chút căng thẳng.

Lan thị đang định năn nỉ ỉ ôi, lại thấy Phương Châu đi đến. Phương Châu uốn gối hành lễ với Tiêu Hành và Lan thị, nói:

""Có gã sai vặt Trúc Sanh của thế tử tới.’’

Tiêu Hành hiểu được không có chuyện quan trọng thì Trúc Sanh sẽ không có lý do gì mà chạy tới, liền nói với Phương Châu:

""Cho hắn vào đi.’’

Phương Châu lúc này mới đi ra ngoài, bảo Trúc Sanh vào.

Trúc Sanh là một người hầu làm việc rất cẩn thận, đã hầu hạ bên cạnh Tiêu Hành nhiều năm, cũng rất được Tiêu Hành xem trọng. hắn tiến vào, đầu tiên là hành lễ với Lan thị, sau đó mới đến bên tai Tiêu Hành thấp giọng nói cái gì đó.

Lan thị không hiểu được đã xảy ra chuyện gì chỉ thấy nhi tử nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi.

Tiêu Hành buông quân cờ, chắp tay nói với Lan thị:

""Mẫu thân, nhi tử hôm nay có chút việc nên phải đi trước. Hôm khác nhất định sẽ cùng mẫu thân chơi cờ.

nói xong, liền xoải bước đi khỏi Thanh Lan Cư.

Tiêu Hành bước nhanh tới phòng của hạ nhân.

Thấy Tiêu Hành tới, Như Ý, Cẩm Sắt và Uyển Thước đều hành lễ.

A Hạo cũng cung kính uốn gối hành lễ, chỉ là không dám ngẩng đầu.

Như Ý vội nói:

""Nô tỳ vốn là không định làm phiền tới thế tử, chỉ là chuyện này sự tình nghiêm trọng, nô tỳ không dám tự ý làm chủ.’’ Dù sao A Hạo cũng là nha hoàn bên cạnh thế tử. nói xong, liền đem biên lai cầm đồ trong tay đưa cho Tiêu Hành. Tuy rằng không nói gì nhưng biên lai cầm đồ cũng đủ để để chứng minh chuyện này.

Uyển Thước đứng một bên, giương mắt nhìn thế tử.

Nàng nhìn bộ dáng cao lớn anh tuấn của hắn, tâm có chút động, cảm thấy chính mình phải nói gì đó, liền mở miệng nói:

""Thế tử, nô tỳ vẫn luôn làm việc cùng A Hạo muội muội, cảm thấy A Hạo là người làm việc rất cẩn thận, không nghĩ tới hôm nay sẽ làm ra loại chuyện này…’’ Nàng một bên nói, một bên lại quan sát sắc mặt của thế tử, thấy thế tử nghe xong thì mặt đanh lại, trong lòng liền có vài phần vui vẻ.

Nàng hiểu được, lúc này thế tử đang rất tức giận, để xem lát nữa sẽ trách phạt A Hạo nặng đến mức nào đây.

A Hạo không dám nhìn sắc mặt của thế tử nhưng vẫn không kìm nén được mà ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy thế tử cúi đầu xem biên lai cầm đồ, nhất thời lỗ tai đỏ bừng, mặt nóng rang, trong lòng tràn đầy hổ thẹn.

A Hạo nắm tay áo thật chặt, nàng vô cùng lo sợ.

Nhất thời trong phòng trở nên vô cùng im ắng.

Hiếm khi, Tiêu Hành mới giương mắt nhìn Uyển Thước bên cạnh Như Ý.

Uyển Thước không nghĩ tới thế tử cư nhiên lại nhìn mình, nhất thời mặt đỏ tai hồng, khóe miệng cũng là nhịn không được cong cong lên, ngay sau đó lại nghe thế tử nói: "" Đem nàng ta xuống đánh cho ta.’’

Lời này vừa dứt, chẳng những sắc mặt Uyển Thước thay đổi mà ngay cả Cẩm Sắt và Như Ý cũng đều chấn động.

Uyển Thước làm sao có thể phục được?

Vội nói:

""Thế tử, A Hạo làm chuyện xấu này, thế tử chẳng lẽ muốn bao che cho nàng sao?’’

Cư nhiên dám dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện với thế tử, Uyển Thước này thật không muốn sống nữa. Như Ý trong lòng hiểu rõ, chuyện này nàng không nên can thiệp.

một lúc sau, lại nghe Tiêu Hành đạm nhiên nói:

""Những trang sức đó…Là ta đưa nàng.’’