Sủng Thê Tận Xương: Kiều Thê Đại Bài Của Mục Thiếu

Chương 45: Lại Nằm Viện 1






Nghe một câu ‘ngài Mục’ này, mặt anh càng thêm nhu hòa, giọng nói nhẹ nhàng từ phía trước truyền đến, Mục Cận Thần cảm thấy sự ướt át trong không khí đều ngọt ngào mềm dịu hơn nhiều, như trong biển người trăm năm, anh vượt qua, chỉ vì nghe thấy một tiếng gọi ‘ngài Mục’ ngọt ngào của cô.Cảm xúc của Mục Cận Thần nhanh chóng thu hút Khải Đông, Khải Đông cảm thấy quyết định về nước định cư của cậu chủ là vô cùng chính xác.Có lẽ cậu chủ sẽ nhanh chóng thoát khỏi tác phong ‘khổ hành tăng’ ban đầu một cách hoàn toàn.


Anh ta vẫn luôn cho rằng cậu chủ của anh ta không có mong muốn nhu cầu gì, cũng không vui không buồn, có lẽ lúc đó cậu chủ vẫn chưa tìm được người có thể dễ dàng kéo theo cảm xúc của cậu chủ mà thôi.Mục Cận Thần và Khải Đông nghe theo chỉ dẫn của Vô Song dạo quanh một vòng, khu vực phim trường quá rộng lớn, không thể nào đi bộ hết được, lại thêm lý do thời tiết cũng không nên ở bên ngoài thời gian quá dài.Cuối cùng họ về văn phòng trụ sở bàn bạc với người phụ trách.


Người phụ trách đã gặp Vô Song rất nhiều lần nhưng lần đầu tiên gặp một nhân vật lớn như đại BOSS nên trong lòng rất kích động.Giải thích chi tiết tình hình của phim trường, sau khi đã xác định thời gian hoàn thiện, Vô Song đưa ra vài vấn đề chi tiết, người phụ trách liên tục vâng dạ, vẫn là cô Cảnh chu đáo.Mục Cận Thần cũng khẽ gật đầu, điều đó hoàn toàn trùng khớp với vấn đề mà anh nhìn thấy.Anh không ngờ lúc làm việc Vô Song lại vô cùng nghiêm túc, giỏi giang, nhìn đúng trọng tâm vấn đề như vậy.

Cô có năng lực như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.


Anh vốn cho rằng vẻ ngoài mỏng manh yếu đuối của cô nhìn không giống một cô gái có năng lực.Mọi chi tiết cuối cùng được xác định xong thì đã ba giờ chiều, ba người vẫn chưa ăn cơm trưa, điều này với Mục Cận Thần là chuyện bình thường, còn Vô Song thì đã đói không chịu nổi từ lâu, thấy hai người kia không định ăn cơm nên cũng không tiện nói ra."Đi ăn cơm thôi." Mục Cận Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Song có chút trắng xanh, lúc này mới nhớ họ vẫn chưa ăn cơm.Vô Song đột nhiên ôm dạ dày, trán đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh: "Ngài Mục, anh có thể đưa tôi đến bệnh viện trước được không, dạ dày của tôi...!Đau quá." Vô Song cắn răng nói hết lời.Vừa rồi mơ hồ cảm thấy đau đớn, cô không để ý lắm, không ngờ lúc này lại đau dữ dội như vậy.Mục Cận Thần vừa nghe, biến sắc nói: "Sao tự nhiên lại đau đến vậy? Khải Đông, mau, gọi người lái xe qua đây đi."Khải Đông còn đang đối chiếu tài liệu nghe nói vậy, lập tức căn dặn cấp dưới, anh ta đã bao giờ thấy cậu chủ sốt ruột như vậy? Anh ta quay đầu lại, nhìn thấy Cảnh Vô Song đã khom người ôm lấy bụng, còn cậu chủ nhà mình thì đứng bên cạnh với vẻ mặt đau lòng.Chỉ vài phút sau, xe chạy qua, Mục Cận Thần vội vàng ôm Vô Song ngồi vào ghế sau, lúc này Vô Song đã đau đến mức co rúm lại, cúi đầu, không nói được gì.Mục Cận Thần cảm thấy trên đùi mình ẩm ướt, sau đó từng giọt từng giọt nhỏ xuống.Không hiểu sao anh biết cô đang khóc, vội vàng ôm cả người cô lên, đặt vào lồng ngực mình rồi vỗ nhẹ sau lưng cô: "Không sao đâu, một lát nữa sẽ đến bệnh viện thôi."Thực tế anh không biết cách an ủi người khác, chỉ biết những giọt nước mắt nóng bỏng nhỏ trên đùi anh lập tức thiêu đốt trái tim anh, đầu óc thông minh nhanh nhạy không kịp suy nghĩ đã hành động như vậy rồi.Vô Song thật sự đau đến khó chịu, không kịp suy nghĩ gì khác, dựa vào vai anh tiếp tục rơi nước mắt, hệt như bả vai rộng lớn ấm áp kia có thể giảm bớt đau đớn của cô..