Sủng Thê Tận Xương: Kiều Thê Đại Bài Của Mục Thiếu

Chương 20: Ông Ngoại Gọi Điện Tới






Có thể mỗi người sẽ có một môi trường lớn lên khác nhau, nhưng mà giữa đàn ông chỉ có thể hiểu ý chứ không thể nói chuyện tình cảm, đó luôn là một lẽ đương nhiên, ít nhất giờ phút này chính là như vậy.

Mà cũng trong lúc đó, sau khi Cảnh Vô Song cùng Tô Nhiễm ra khỏi hội sở thì nhận được điện thoại của ông ngoại Hạ Kinh Sơn, bảo cô cuối tuần dù thế nào cũng phải trở về nhà một chuyến.

Từ khi Cảnh Vô Song đi làm đã thuê một căn nhà ở bên ngoài, trước đây không lâu đã tích góp đủ tiền mua dứt nó, công việc thời điểm bận rộn một tháng cũng sẽ không về nhà một chuyến.

Cũng không phải là nói Hạ gia đối xử với cô không tốt, trên thực tế, trừ mợ và chị họ cô ra thì những người khác cũng đối xử với cô đều là cực tốt, nhất là ông ngoại, có thể nói là cưng chiều cô trong lòng bàn tay mình, cho nên tới bây giờ cô đều sẽ không làm trái ý ông ấy.


Sau khi cha mẹ cô ly hôn năm cô bảy tuổi, mẹ liền dẫn cô trở lại nhà họ Hạ, mà mẹ thì ngao du tứ hải, hàng năm không thấy bóng dáng, khi đó cô hay nghĩ không bằng theo cha, nhưng mà, mẹ nói đàn ông chăm sóc con gái thủy chung không tốt bằng mẹ, dẫu sao cô mới bảy tuổi, cuộc sống vẫn không thể hoàn toàn tự lo liệu.

Vô luận cả nhà ông ngoại đối xử tốt với cô cỡ nào thì cô luôn mang cảm giác ăn nhờ ở đậu, bởi vì cô họ Cảnh.

Mặc dù không biết cha mẹ luôn yêu thương nhau tại sao đột nhiên muốn ly hôn, hơn nữa còn là mẹ đề nghị, mà yêu cầu duy nhất để cha đồng ý ly hôn là cô không thể đổi họ.

Khi còn bé, cô nói muốn ngồi máy ba, cha sẽ để cho cô trèo lên cổ mình, đưa cô bay lượn, trong miệng còn nói, "Vô Song, Vô Song nhỏ bé của cha, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, con dều là Vô Song trên đời của cha, bảo bối có một không hai của cha.

"Sau khi ly hôn, cha sống một mình với ông nội ở nhà cũ, hai cha con sống một cuộc sống đơn giản, rất lâu cô mới về thăm bọn họ.

Ở trong lòng cô, nhà họ Cảnh mới là nhà của mình, nhưng mà cô phải sống cùng mẹ, khi còn bé cô từng oán nhận mẹ, tại sao không thể cho cô một gia đình nguyên vẹn.

Nhưng mà, dần lớn lên, dần biết nỗi khổ của mẹ, cũng biết, có một loại gọi là yêu nhau nhưng lại không thể ở bên nhau.


Nhà họ Cảnh ba đời con một, ba đời chỉ có ông nội, cha và cô, thật là nhân số ít ỏi, mỗi lần cô bước vào căn nhà cũ đã từng rất vui vẻ kia thì đều có một cảm giác tiêu điều.

Không biết nguyên nhân gì, ông nội không để cho cha kết hôn, dù là đến đời này chỉ có một đứa con gái là cô.

Cô nghĩ, trong lòng ông nội biết, cha thật ra luôn nhớ thương mẹ.

"Song Song, suy nghĩ gì mà nhập thần như vậy? Cũng gọi cậu mấy tiếng rồi, nhận một cú điện thoại mà như bị mất hồn thế.

"Lời của Tô Nhiễm đã kéo suy nghĩ của Vô Song trở lại.

"Không có gì, ông ngoại kêu tớ cuối tuần vô luận như thế nào cũng phải trở về một chuyến.

""Trở về thì trở về, về nhà một chuyến có vấn đề gì.

""Nhiễm Nhiễm, người khác không biết, chẳng lẽ cậu không biết nguyên nhân sao? Cô ta đã trở lại, buổi sáng gọi điện thoại cho tớ.


" Nếu như nói trên thế giới này còn có người nào là Vô Song không muốn cùng cô ta ở dưới một mái hiên nhất thì đó chính là chị họ của cô.

Tô Nhiễm biết Vô Song không thích cái nhà đó cho lắm, cũng biết tình cảm giữa Vô Song và cha cô, lập tức không suy nghĩ nhiều mà nói, "Ai thế, ai trở lại?"Vừa nói xong, bỗng nhiên giật mình một cái, kinh ngạc kêu một tiếng, "Cậu nói là con khốn Hạ Tử Vi kia trở lại?""Nhiễm Nhiễm.

.

.

"Mặc dù nàng không thích chị họ, nhưng mà nghe thấy bạn thân mắng chị họ là con khốn, trong lòng vẫn không thoải mái.

.