Đợi đến sắc trời gần tối, A Uyển mới vừa dùng xong bữa tối đang ngồi ở dưới hành lang dùng còi điều khiển hai con ngỗng trắng lớn chơi, liền nghe hạ nhân báo lại Vệ Huyên tới rồi.
A Uyển nghe xong ngẩn ra, nhìn sắc trời, hiện nay đã là thời tiết cuối xuân, ngày dài đêm ngắn, trời tối so với trước kia đến chậm hơn, thời gian nắng chiều lưu lại ở chân trời nhiều hơn một chút. Bây giờ Vệ Huyên tới, không biết có phải là do mới từ Hạc Sơn trở lại không?
Nghĩ đến hôm nay phải lo lắng cho hắn, trong lòng A Uyển cũng có chút tức giận, chờ lúc tiểu chính thái kia chạy tới, nàng liền nhìn hắn chằm chằm.
"A Uyển?" Vệ Huyên không biết rõ nàng làm sao, sao lại nhìn hắn chằm chằm như vậy, cảm giác như được trở về rất lâu trước kia, khiến cho hắn thậm chí có chút hoảng hốt.
Hắn từ từ mở mắt lần nữa đã thấy trở lại cái thế giới này, sau khi gặp được A Uyển, nàng vẫn luôn bình bình thản thản, không một gợn sóng, khiến cho hắn có lúc cũng có chút cảm giác như đưa đám. Nếu hiểu nàng sâu, liền biết A Uyển càng bình thản, liền chứng minh nàng căn bản không đem hắn để ở trong lòng, mặc hắn càn quấy, nàng cũng sẽ không để ở trong lòng. Mặc dù cái này cũng là do thân thể A Uyển không tốt, tối kỵ tâm tình thay đổi quá lớn, nhưng hắn vẫn khó tránh khỏi có chút khó chịu.
Nhưng bây giờ, lại thấy tròng mắt nàng hơi mở, trong mắt hơi có sự giận dữ, trong lòng không khỏi có loại cảm giác vui mừng, phảng phất năm tháng như lắng đọng lại, mang theo mùi hương làm say lòng người, cả người đều trầm luân trong men say.
Thật tốt, A Uyển đã bắt đầu nhìn thẳng hắn, rất nhanh nàng sẽ liền toàn tâm toàn ý xa vào ngực của hắn.
"Có bị thương không?" A Uyển quan sát hắn, phát hiện y phục của hắn có chút xốc xếch, vạt áo áo choàng dính chút bùn đất, nghĩ đến việc đi xuyên núi, cho dù có thị vệ mở đường, cũng sẽ dính vào một chút vết bẩn, nhưng cũng không bị thương.
Vệ Huyên trong lòng vui mừng, ngoan ngoãn lắc đầu, vẫn như trước sán tới ngồi ở bên cạnh A Uyển, nha hoàn bưng nước trà tới cho hắn hắn cũng không để ý. Đặt lên mặt A Uyển một nụ hôn, lôi kéo bàn tay hơi lạnh của nàng nói: "Tiểu hoàng thúc khôngtìm được tiên hạc, mới vừa rồi lúc hắn hồi cung có nói không thể đưa tỷ một con tiên hạc làm lễ ra mắt làm hắn rất áy náy, ngày khác hắn sẽ tự mình đi tìm mấy con bạch hạc tới đưa cho tỷ đến lúc đó nếu tỷ không phải thích, liền làm thịt ăn."
A Uyển nghe vậy khóe miệng giần giật, nhớ tới lời của Mạnh Vân, liền nói: "Thay ta gửi lời cám ơn tiểu cữu cữu, món quà này liền không cần đưa, ngươi nếu như đã không có việc gì, thì hãy ở trong cung học tập cho tốt, không được đi gây chuyện khắp nơi." Mặc dù cảm thấy địa vị Vinh Vương có chút vi diệu, nhưng lại có chút khó nói, chỉ đành phải khuyên hắn ngoan ngoãn, chớ cả ngày đi gây chuyện.
Bởi vì Vệ Huyên thường ở trước mặt nàng đung đưa, nên trước kia A Uyển không để bụng chuyện của hắn nhưng gần đây cũng để ý mấy phần, không khỏi cảm thấy địa vị của Vệ Huyên ở trong lòng hai vị đại boss có loại cảm giác kỳ quái. Cho nên không khỏi sẽ có chút bận tâm đến tình cảnh của hắn, liền sợ là trên bề ngoài nhìn như vậy nhưng bên trong lại không như vậy.
A Uyển cẩn thận đánh giá tiểu chính thái này, dáng dấp thật là đẹp mắt, lúc ngoan ngoãn luôn khiến cho người ta hận không được sủng ái hắn lên tận trời cao, là một vị đệ đệ tốt, nhưng để được người thích —— điều kiện tiên quyết là hắn đừng giở trò lưu manh nữa.
Vệ Huyên không chút để ý gật đầu, A Uyển nhìn bộ dáng kia của hắn, liền biết căn bản hắn không để ở trong lòng, liền tức giận đến nhéo gò má thịt thịt của hắn, khi hắn ai ái kêu đau, mới buông tay ra rồi lại xoa xoa cho hắn hỏi: "Ngươi tới làm gì?"
Vệ Huyên đưa tay qua lấy Mộc Tiếu của nàng, cũng không quản phía trên có hay không dính nước miếng của nàng, liền đưa lên thổi, đem hai con ngỗng trắng lớn kêu đến giày xéo, hai con ngỗng trắng lớn trông rất hung tàn lại ngoan ngoãn đứng ở đó cho hắn dùng chân trực tiếp đá, dáng vẻ kia trông thật ngốc nghếch đáng yêu, thật là mấy kẻ bọn họ lớn lên đều là bộ dáng hung tàn như vậy thật là lãng phí.
"Ngươi đừng khi dễ bọn chúng!" A Uyển có chút nhìn không được, hai con ngỗng trắng này như có linh tính vừa gặp nàng nhưng lại quý mến được ngay, nên mỗi khi khí trời ấm lên, liền sẽ tới tìm bọn chúng vui đùa một chút, nàng cũng không nỡ bắt nạt bọn chúng đâu.
Vệ Huyên thấy A Uyển duy trì bộ dáng, trong lòng lại có loại dự cảm xấu, hắn là đưa hai con ngỗng trắng tới cho A Uyển giải buồn, không phải đưa tới để cạnh tranh tình cảm với hắn. Thừa dịp lúc A Uyển không chú ý, liền đưa chân hướng vào mông một con ngỗng đạp một cước, đạp đến mức nó kêu to, lúc A Uyển trừng mắt liếc tới, vội vàng nói: "Ta sợ tỷ lo lắng, cho nên tới nói cùng tỷ một tiếng, hơn nữa ta muốn ở trong cung bồi hoàng tổ mẫu qua lễ trai giới lễ Phật, có thể ba ngày nữa không xuất cung, cho nên bây giờ tới thăm tỷ một chút." Tránh cho ba ngày không thấy được nàng khó nhịn..
"Nga, hóa ra là như vậy" A Uyển trong lòng có chút kỳ quái, Thái hậu bản thân lễ Phật ăn phụ thâny, lại kêu một đứa trẻ cùng phụng bồi là như thế nào? Coi như thương yêu Vệ Huyên cũng không cần thương đến dụng tâm như vậy chứ?
"Còn có, mấy ngày nữa sư muội của sư phụ dạy võ công cho ta tới, đến lúc đó tỷ liền bắt đầu học bà học bộ quyền pháp rèn luyện thân thể, cũng không được lười biếng."
A Uyển ngẩn ra, "Học cái gì?"
Nhìn bộ dáng của nàng, Vệ Huyên liền biết nàng không đem lời của mình để ở trong lòng, nhất thời trong lòng bất mãn, cắn gương mặt của nàng một cái nói: "Năm ngoái không phải ta đã nói với tỷ, đợi thời tiết ấm hơn, sẽ cho ngươi tìm một nữ sư phụ cho tỷ, cũng không phải để cho tỷ tập võ, mà là theo chân bà học quyền pháp để rèn luyện thân thể. "
Nghe những lời hắn nói như vậy, A Uyển nghĩ đến, trong bụng có chút cảm động, sờ đầu tiểu chính thái một cái, không biết nên nói gì cho phải. Lúc ấy chỉ cảm thấy tuổi hắn còn nhỏ, tính khí lại lưu manh như vậy, nên căn bản không đem lời của hắn để trong lòng, cũng không ngờ tới hắn nghiêm túc.
Mặc dù lúc thấy hắn ở Hạc Châu, nàng chỉ thấy tiểu chính thái này vừa quỷ dị lại kỳ quái, lại khiến cho nàng bị chịu tội. Nhưng hơn nửa năm tiếp xúc, nàng phát hiện hắn mặc dù là một con Gấu Con, nhưng lại có thể vì một người mà moi tim đào phế cho ngươi thấy, trong lòng của nàng cũng không phải là sắt đá, nên cho dù lúc đầu không thích hắn tác oai tác quái, nhưng chung sống chung mấy ngày nay, nàng liền coi bản thân như có thêm một vị đệ đệ, trong lòng cũng thích hắn vô cùng.
Ai, nếu như tiểu chính thái này là thân đệ đệ của nàng thì thật tốt!
"Cám ơn." A Uyển cảm động nói.
Vệ Huyên chớp mắt một cái, nói: "Tỷ là thế tử phi của ta, ta dĩ nhiên muốn đối tốt với tỷ, sau này ta cũng sẽ đối với tỷ rất tốt rất rất tốt."
A Uyển: "…" đã cảm động uổng phí!
******
Sau ngày Phật đản hàng năm Thái hậu đều dùng ba ngày sau đó đến tiểu phật đường ở Nhân Thọ cung ăn phụ thâny niệm phật, đây là thói quen mười mấy năm không thay đổi, mọi người trong cung cũng đã sớm thấy quen.
Trước kia chẳng qua là Thái hậu chỉ có một mình, sau đó sau Vệ Huyên sinh ra đời, Thái hậu liền ôm hắn vào trong cung nuôi, liền tạo thành khác một thói quen khác, hàng năm đều phải mang theo Vệ Huyên cùng trai giới sau lễ Phật, nếu là Vệ Huyên nháo không đi, Thái hậu thương hắn sẽ không giận hắn nhưng tâm tình dị thường không vui, người người trong cung đều cảm thấy bất an.
Hôm nay là ngày thứ hai Vệ Huyên ở trong cung trai giới, hắn mặc trên người bộ quần áo màu xanh, cầm trong tay một chuỗi tiểu phật châu, ngồi ở trên bồ đoàn, nhìn tiểu phật đường đầy tượng phật quý giá, ánh mắt liền trở lên thâm thúy.
Về sau, ánh mắt của hắn hơi đổi, nhìn về phía bài vị trưng bày cách đó không xa.
Trước kia hắn không biết cái này bài vị đó vì sao để ở chỗ này, sau đó mới hiểu được Thái hậu để ở đây là có mục đích, trong đầu không khỏi có chút chua chát.
Có vài người sau khi chết đi, liền để lại cho người còn sống một bài học của người đã ra đi, có vài người sống chỉ là để làm thế thân cho người chết.
Nam hài rũ mắt xuống, làm thế thân thì như thế nào? Là của hắn liền là của hắn, cho dù chính chủ tới, vẫn là của hắn!
Cho nên, lần này đừng tưởng rằng tìm thêm một người giống như đúc tới, liền có thể cướp vị trí của hắn.
****
Qua mấy ngày, nữ sư phụ Vệ Huyên nói rốt cuộc đã tới.
Là Vệ Huyên tự mình dẫn nàng tới.
Mới gặp gỡ thôi, A Uyển chỉ cảm thấy đây là một cô nương mới tầm mười ba mười bốn tuổi rất tầm thường, mặt mũi thanh tú, mặc váy áo bằng vải thô, thân thể tựa như liễu, trông như một cô nương rất bình thường, thật sự là không tưởng tượng ra nàng là một người tập võ. Chẳng qua là, khi nàng bắt đầu đánh một bộ quyền biểu diễn trước, khí thế cả người liền thay đổi, ánh mắt như lợi kiếm đã rút ra khỏi vỏ, ác liệt vô cùng.
Chờ cô gái kia sau khi thu quyền đứng nghiêm sau, lại biến thành thiếu nữ thân thể mềm mại như liễu đúng im lặng một chỗ.
Thiếu nữ cung kính hướng A Uyển thi lễ một cái, "Liễu Tiêu ra mắt quận chúa."
Vệ Huyên thấy bộ dáng A Uyển có chút ngạc nhiên, nói với nàng: "Liễu Tiêu võ công cũng tốt, sư môn bọn họ là môn phái nổi danh về quyền pháp trong dân gian, đáng tiếc gần mười năm trở lại đây suy tàn, nhưng một thân võ công vẫn còn đó, đối phó với mấy đại nam nhân cũng không thành vấn đề. Sau này tỷ ra cửa có thể mang theo nàng để ngừa vạn nhất." sau khi giải thích với A Uyển xong liền quay sang nói với Liễu Tiêu: "Từ giờ ngươi dạy một vài bài quyền nhẹ nhàng để quận chúa rèn luyện thân thể, đừng để cho nàng mệt nhọc."
"Dạ" Liễu Tiêu ngẩng đầu liếc nhìn A Uyển một cái, lại cúi đầu.
Mặc dù không biết Liễu Tiêu có thể dạy mình võ công gì, nhưng dù sao cũng là tâm ý của Vệ Huyên, A Uyển vẫn nhận, gọi Thanh Yên mang Liễu Tiêu đi xuống an trí chỗ ở, sau này Liễu Tiêu sẽ như nha hoàn bình thường trong phủ, hàng tháng sẽ lĩnh tiền công ngang với một đại nha hoàn, còn có mỗi quý sẽ được may xiêm áo và đồ trang sức các loại.
Chờ sau khi Liễu Tiêu đi xuống, Vệ Huyên nói với A Uyển: "Sau này tỷ học cùng Liễu Tiêu, phải rèn luyện thân thể thật tốt, không được phép ngại mệt mỏi. Nếu như thấy mỏi mệt mỏi, cùng lắm thì…. cùng lắm thì…." Vệ Huyên nhìn trời, lại không biết nên nói thế nào mới tốt, hắn hận không được đem nàng nâng trên lòng bàn tay, ăn uống vệ sinh đều tự tay hầu hạ nàng, có thể nói không nỡ để cho A Uyển phải chịu mệt mỏi khổ sở.
Làm sao bây giờ?
A Uyển nhìn dáng vẻ xoắn suýt của hắn, bởi vì không biết tiểu chính thái xinh đẹp này đang có những suy nghĩ vặn vẹo kia, cho nên còn có thể cười được, véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của hắn, nói: "Đã biết, ta sẽ nghiêm túc đi theo Liễu Tiêu học." nói thế nào thì đây cũng là thân thể của nàng, không ai không muốn sống lâu trăm tuổi, kiếp trước nàng mới sống được đến năm mười tám tuổi liền chết, kiếp này tất nhiên hy vọng có thể về đến răng long đầu bạc mới về chầu tiên tổ, để không uổng bản thân được sống lại một kiếp.
Thấy nàng cười thành như vậy, Vệ Huyên không những không buồn, ngược lại rất vui vẻ.
Chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi.
Vì vậy ngày thứ hai, A Uyển liền luyện võ cường thân thể cùng Liễu Tiêu.
A Uyển thân thể không tốt, mặc dù hiện nay thời tiết đã ấm hơn nên không cần nhốt mình trong phòng cả ngày, nhưng thời gian nghỉ ngơi trong một ngày so với hài tử cùng lứa thì nhiều hơn hai canh giờ, cho nên thời gian nàng nghỉ ngơi buổi sáng nàng rời giường và thời gian nàng nghỉ ngơi buổi tối so với người bình thường nhiều hơn một canh giờ, mỗi ngày ngủ đến giờ Thìn thì mới tỉnh.
Liễu Tiêu trước khi tới đã được Vệ Huyên đích thân dặn dò qua, nàng cũng hiểu tình hình thể trạng của vị tiểu chủ tử này, trước giờ Thìn trước một khắc đồng hồ nàng đã chờ ở trước của viện Tư An.
Phu thê trưởng công chúa Khang Nghi nghe nói Vệ Huyên đưa một nữ võ sư tới dạy nữ nhi tập võ, trái tim thật sự là như treo lên, trong lòng có chút lo ngại A Uyển bị giày vò đến bệnh. Nhưng đây cũng là ý tốt của Vệ Huyên, cũng không tiện từ chối ngay từ đầu cho nên ngày đầu tiên lúc A Uyển muốn cùng tập võ với Liễu Tiêu, hai phu thê cùng nắm tay nhau tới nhìn một chút, nếu thấy tình huống không đúng, bất cứ lúc nào bọn họ có thể kịp thời ngăn cản.
A Uyển mới vừa rửa mặt xong, đang uống sữa dê *, liền thấy phụ mẫu đi vào, vội vàng trợt xuống băng ghế thỉnh an hai người.
"Hôm nay A Uyển muốn tập võ cùng Liễu Tiêu sao? Có sợ hay không?" La Diệp ôm nữ nhi vào trong ngực, dùng mặt cà cà khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
A Uyển biết phò mã phụ thân giống như là quan tâm thái quá, có chút hắc tuyến, trong miệng an ủi nói: "Phụ thân, con và nàng cứ thử luyện tập một chút, nếu như cảm thấy mệt mỏi liền không luyện nữa, sẽ không có chuyện gì đâu."
La Diệp cảm thấy những lời này của nữ nhi thật là hiểu chuyện cực kỳ, nên mỉm cười gật đầu, quan sát quần áo nàng mặc trên người, phát hiện lại là quần áo làm bằng vải bông, ánh mắt lạnh lùng, "Sao A Uyển lại mặc loại xiêm áo này?"
A Uyển thấy sắc mặt hắn có chút biến hóa, lo lắng phò mã phụ thân nghĩ sai, vội nói: "Vải bông hút nước, hơn nữa rộng một chút thích hợp vận động, cho nên con để cho Thanh Yên cùng Tạ ma ma làm mấy bộ, để thuận tiện vận động lúc buổi sáng." Nói xong, quay đầu nói với Trưởng công chúa Khang Nghi, "Mẫu thân, đại phu nói luyện tập rất có lợi đối với thân thể, sau này buổi sáng lúc con rời giường cho dù không luyện võ, cũng phải đi tản bộ ở trong sân một chút." Chờ thân thể nàng khá hơn một chút, liền chạy vài vòng quanh sân.
Vận động mới là thuốc tốt nhất đối với thân thể, sẽ không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
Trưởng công chúa Khang Nghi cười gật đầu, lúc đi tìm y ở Giang Nam, một vị đại phu cũng có tiếng trong dân gian cũng từng nói như vậy, chẳng qua khi đó thân thể nữ nhi quá mức suy yếu, đi vài bước cũng khó, bà nào dám để cho nàng vận động cơ chứ. Lúc đó chỉ hận không thể hai tay ngày ngày dìu nàng mới an tâm được, nhưng hiện nay thấy nàng hăng hái như vậy, thân thể cũng hoạt bát hơn, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không muốn bắt ép nàng.
Một nhà ba người trò chuyện một chút, liền đi sân tìm Liễu Tiêu.
Liễu Tiêu thấy phu thê trưởng công chúa Khang Nghi, liền vội vàng tiến lên thỉnh an, khí độ thân phận của phu thê trưởng công chúa Khang Nghi thật bất phàm, hai người là tổ hợp tuấn nam mỹ nữ, không khỏi khiến cho nàng có chút lo lắng, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn bọn họ.
Trưởng công chúa Khang Nghi quan sát nàng, trong bụng âm thầm gật đầu, hôm qua lúc Vệ Huyên dẫn Liễu Tiêu vào phủ trong bà đã gặp qua nàng, ánh mắt trong trẻo, không giống loại người gian manh giảo hoạt, nếu thật sự là có bản lĩnh, liền giữ lại phủ để bầu bạn với nữ nhi.
Chờ sau khi A Uyển cùng Liễu Tiêu bắt đầu học, đánh quyền một lúc liền phát hiện, Liễu Tiêu dạy nàng mấy bộ quyền pháp rèn luyện thân thể, rõ ràng chính là Thái cực quyền. Mặc dù cùng nàng ở hiện đại đã từng thấy, thái cực quyền có chút xuất nhập, nhưng không ảnh hưởng đến thân thể nhiều.
Phen này, A Uyển biết vì sao Vệ Huyên kiên trì tìm Liễu Tiêu tới dạy nàng tập võ như vậy, Thái cực quyền vốn là một loại võ cồng rèn luyện cả trong lẫn ngoài, nhu hòa, thong thả, nhẹ nhàng, quyền pháp kết hợp giữa cả cương và nhu, có thể bảo dưỡng tính tình, rèn luyện thân thể, nếu hàng năm kiên trì rèn luyện không biết mệt mỏi, sẽ có lợi ích cực lớn đối với thân thể của con người.
Bởi vì biết Thái cực quyền có lợi ích thế nào đối với thân thể, cho nên A Uyển cũng không có ý định lười biếng, buổi sáng mỗi ngày cũng sẽ kiên trì luyện tập nửa canh giờ cùng Liễu Tiêu, bất chấp mưa gió, cho đến khi thân thể hoàn toàn khỏe mạnh thì ngưng.
Dĩ nhiên, ngày thứ nhất lúc có thể kiên trì một khắc đồng hồ đã là cực hạn, nhưng là A Uyển lại thật cao hứng.
Phu thê trưởng công chúa Khang Nghi cũng không hiểu những thứ này, La Diệp mặc dù là một quân tử nên cũng phải học lục nghệ, cưỡi ngựa bắn cung cũng thường xuyên luyện tập, nhưng phương hướng luyện tập lại hoàn toàn bất đồng với cùng A Uyển. Nhưng thấy quyền pháp này chậm rãi, dáng vẻ giống như không thế làm người bị thương, nên cũng yên tâm.
"Mẫu thân, người cũng đánh quyền cùng con đi, rất thú vị nha." A Uyển thấy bản thân mình luyện không đủ, cũng quấn công chúa mẫu thân cùng luyện với mình.
Công chúa mẫu thân nhà nàng thân thể cũng nhu nhược, đặc biệt là sau khi sinh vì khó sinh mà thân thể đã bị phá hủy, nhìn có vẻ là miệng cọp gan thỏ, sau này lại vất vả vì nàng, A Uyển cũng không muốn công chúa mẫu thân sau này phải chịu tội, không bằng bây giờ cũng giống nàng cùng nhau rèn luyện thân thể, coi như sau này già đi thân thể cũng nhẹ nhàng khỏe mạnh.
Trưởng công chúa Khang Nghi không cưỡng được nàng, đành phải mỗi ngày tới cùng nữ nhi chậm rãi đánh quyền, La Diệp thấy thê nữ cùng tập, cũng liều mình bồi quân tử. Lúc đầu động tác chậm rãi cũng thật là hành hạ chết người, nhưng một thời gian sau thấy quen, phát hiện lại cũng không có vấn đề gì, ngược lại là hô hấp cũng thông thuận hơn, khẩu vị cũng tốt hơn nhiều.
Lúc A Uyển bắt đầu luyện tập Thái cực quyền, thời gian liền trôi qua qua thật nhanh, đảo mắt kinh thành đã vào hạ.
Kinh thành vào hạ khiến cho A Uyển cảm thấy thật gian nan, người khác còn có thể chút băng ở trong phòng để làm một máy điều hòa đơn giản làm mát, nhưng nàng là một hài tử mang bệnh, trong phòng cũng không cho phép dùng băng, mỗi ngày nàng đều bị hun nóng đến mệt mỏi, đúng là một mệnh cách có phúc cũng không thể hưởng a.
Thấy A Uyển ban ngày không có tinh thần gì, buổi tối lúc về đêm mặc dù có mát hơn một chút, nhưng vẫn là bị nóng đến ngủ cũng không yên, Trưởng công chúa Khang Nghi nhìn thôi cũng thấy đau lòng, liền cùng trượng phu thương lượng, quyết định mang A Uyển đến trong thôn trang đi nghỉ hè.
Năm nay kinh thành không có chuyện gì lớn, La Diệp có một công việc văn thư nhàn tản, cảm thấy cứ ngốc ở trong kinh thành cũng không có chuyện gì có thể làm, không bằng cùng thê nữ đến Hương Hạ nghỉ hè, vì vậy cứ như vậy đã định.
Bất quá chờ lúc bọn họ lên đường lúc, cũng cùng Trưởng công chúa Khang Bình đi , hóa ra là khi Mạnh Tự biết A Uyển phải đi thôn trang nghỉ hè, nghĩ đến biểu tỷ tốt có thể có thể nghe nàng càu nhàu đi lần này, phải đến tận mùa thu mới trở về, nên là vô cùng thương tâm, không muốn xa cách cùng A Uyển, đi liền đi làm nũng cùng mẫu thân, đòi đi thôn trang làm bạn với A Uyển, không muốn ở kinh thành nóng nực.
Trưởng công chúa Khang Bình xưa nay luôn thương vị nữ nhi này, suy nghĩ một chút, liền đáp ứng, một nhà năm miệng cũng liền cùng đi thôn trang nghỉ hè.