Chùa Khô Đàm trên núi Núi Hạc Sơn ở thành đông, xuất phát từ phủ công chúa ước chừng phải mất một canh giờ ngồi xe.
Cho nên suốt dọc đường, chính là thiên hạ của Mạnh Tự, nàng lôi kéo A Uyển bắt đầu nói không ngừng, trong buồng xe toàn bộ đều là tiếng cười nhẹ nhàng của tiểu cô nương.
Mạnh Xúc mỉm cười ngồi ở một bên chiếu cố hai tiểu muội muội, Mạnh Vân che lỗ tai dựa vào ngồi ở một bên, hiển nhiên rất sợ âm thanh om sòm của tiểu muội muội. A Uyển thì rất bình tĩnh ngồi nghe Mạnh Tự nói luyên thuyên, thỉnh thoảng đáp lại mấy tiếng, lúc khát liền uống nước Mạnh Xúc đưa tới, ung dung tự tại, khiến cho người ta cảm thấy vốn nên như vậy.
Mạnh Xúc rất nhanh liền phát hiện A Uyển cho dù đang làm những chuyện khác —— tỷ như thỉnh thoảng nhìn một chút cảnh vật ngoài cửa sổ xe, hoặc là cùng nàng nói mấy câu, nhưng mỗi khi tiểu muội muội nói sang một đề tài khác hỏi thăm ý của nàng, nàng lại có thể đáp được. Dường như không hề phân tâm vậy, bản lãnh toàn tâm toàn ý phải nói là cực cao, không trách được tiểu muội muội thích nói chuyện cùng nàng như vậy.
Rất nhanh đã đi đến chùa Khô Đàm, xa xa liền đã nghe thấy tiếng người, Mạnh Vân rốt cuộc mở miệng nói: "Sắp tới rồi, tiểu Tự ngươi có thể ngậm miệng được rồi."
Mạnh Tự nhất thời ủy khuất nhìn Nhị tỷ tỷ nhà nàng, mím miệng không nói lời nào
Rốt cuộc cũng đã thanh tịnh, Mạnh Vân rất là thư thái, cũng không để ý tới nàng ủy khuất, đưa tay vén một góc cửa sổ xe lên nhìn ra bên ngoài, nàng phát hiện hôm nay người tới chùa trong dâng hương cũng không ít, đều là phu nhân trong nhà gia thế cùng phu nhân quan lại. Chùa Khô Đàm hình thành từ lúc nào không ai biết, chỉ nghe nói lúc trước ở kinh thành rất nhiều chùa miếu, nhưng tượng Quan Âm ở đây cực kỳ linh nghiệm, hấp dẫn rất nhiều phu nhân cầu con cháu tới đây dâng hương, đã có rất nhiều lần triều đại đã thay họ, nhưng ở đây không chỉ không suy tàn, ngược lại hương khói càng thêm nghi ngút.
Từ xa xa nhìn lại, liền có thể thấy phong cảnh ngôi chùa nằm duyên dáng giữa sườn núi Hạc Sơn, ngôi chùa trước sau có ba ngôi đại điện, lần lượt phụng Như Lai phật tổ, Quan Âm đại sĩ, Tam phật, phía đông là gác chuông, phía tây là lầu canh, còn có rừng cây um tùm, rất nhiều miếu thờ dưới các cây xanh, nhìn hết sức thanh u rất khác biệt, lại có một cảm giác trọng địa phật gia trang nghiêm trang trọng.
Xe ngựa rất nhanh liền dừng ở chân núi, mọi người sau khi xuống xe liền ngồi kiệu lên núi.
Hôm có rất nhiều người nay tới dâng hương, không chỉ bởi vì hôm nay là ngày phật đản, còn là do hôm nay ở chùa Khô Đàm có cao tăng đắc đạo là Phàm đại sư hàng năm đều tới khai đàn giảng kinh, không biết hấp dẫn bao nhiêu phu nhân quan gia tới đây nghe Phàm đại sư giảng giải, mọi người đều không muốn bỏ qua cơ hội một năm mới có một lần này nên từ sáng sớm đã tới.
A Uyển nhìn tình trạng này, không hiểu nên có loại cảm giác gì, ho khan, Phàm đại sư thật là có danh tiếng.
Đi tới trước điện Sơn Môn, liền có khách tăng tới tiếp đón dẫn đường, hai tỷ muội Trưởng công chúa Khang Bình đã đi trước góp tiền dầu vừng, sau đó liền vào đại điện dâng hương.
A Uyển được công chúa mẫu thân dắt, thấy trong điện hương khói lượn lờ, tới đây dâng hương đều là phu nhân trẻ tuổi chiếm đa số, hoặc lớn tuổi hơn một chút đều giống như Trưởng công chúa Khang Bình mang theo nữ nhi tới. Trong điện lớn như vậy, trừ âm thanh lão hòa thượng đang niệm kinh, ngoài ra không có khác tiếng khác, khắp nơi đều lộ ra một cỗ không khí trang nghiêm, không khí này cũng tẩy đi mọi tạp niệm hồng trần trong lòng mọi người, chỉ còn lại lòng thành kính đối với Phật tổ.
A Uyển mặc dù không tin phật, nhưng có thể do nàng đã trải qua việc ly kỳ, mặc dù không biết là sức mạnh nào đã giúp cho nàng đầu thai một lần nữa, nàng cũng cực kỳ cảm kích khi có được sinh mạng này, cũng cảm thấy rất may mắn khi có duyên làm con của cha mẹ ở kiếp này. Cho nên ở mẫu thân đốt hương cho nàng sau, A Uyển quy củ quỳ gối trên bồ đoàn dập đầu, thành kính kỳ cầu Phật tổ phù hộ nàng thân nhân ở cả hai kiếp của nàng, cả đời an khang, không bệnh không tai.
Dâng hương xong, hai tỷ muội Trưởng công chúa Khang Bình phải đi nghe Phàm đại sư giảng kinh, vì vậy bốn cô nương liền đi hóng gió —— dĩ nhiên, còn có một đám nha hoàn bà tử đi theo mông, vì lý do an toàn, sau khi ra khỏi cửa nha hoàn bà tử không được phép rời khỏi các chủ tử.
"Đại tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ, A Uyển, chúng ta đi cầu thẻ đi, muội còn chưa cầu đó." Mạnh Tự hai mắt sáng long lanh nói, "Nghe Nhị tỷ tỷ nói, các cô nương ở kinh thành tới nơi này cầu duyên cũng rất linh nghiệm đó."
Nghe nói như thế, mọi người dở khóc dở cười
Mạnh Vân vỗ vỗ đầu của nàng, "Muội mới có mấy tuổi mà đã muốn tìm vị hôn phu rồi?"
"Cái đó không liên quan đến tuổi tác, chẳng qua muội cảm thấy chơi rất vui!" Mạnh Tự mặt vẻ mặt nghiêm túc, đứa trẻ nào cũng có tính tò mò.
Mạnh Xúc rất sủng ái muội muội, tất nhiên không muốn làm phật ý của nàng, Mạnh Vân cùng A Uyển cũng không thấy vấn đề gì, vì vậy liền để tiểu cô nương kia lôi kéo bọn họ đi rút thẻ.
Đi tới trước hương án, Mạnh Xúc đưa tay lấy ống thẻ xuống, Mạnh Tự lắc thẻ đầu tiên, khi thẻ rơi ra nàng không kịp chờ đợi đã lấy tới nhìn một cái, là ký tốt nhất nên nhất thời mặt mày hớn hở, vội vàng đem ống thẻ đưa cho A Uyển.
A Uyển không từ chối tiểu cô nương kia được, cũng lắc một cái cũng rơi ra một ký tốt nhất.
"Xem ra nhân duyên sau này của chúng ta nhất định là vạn sự như ý, vị hôn phu sẽ đối đãi rất tốt với chúng ta." Mạnh Tự vui mừng nói, một tiểu cô nương vẫn chưa tới tuổi cập kê nên khi nói những lời này căn bản không tạo cảm giác chán ghét.
Mặt A Uyển đầy hắc tuyến, tiểu cô nương này thật thẳng thắn.
"Đến lượt Đại tỷ tỷ cùng Nhị tỷ tỷ " Mạnh Tự cũng không quên hai người tỷ tỷ của mình.
Mạnh Xúc cười nói: "Ta đã định thân , nên không cần, để cho Vân nhi cầu một lần đi." dứt lời, đem ống thẻ đưa cho muội muội.
Nhan Vân đối những việc như thế này không quá để ý, bất quá dưới sự thúc giục của tiểu muội muội cũng lắc một lần, cầm lên nhìn một cái, là ký trung hạ.
"A? Trung hạ? Không đúng rồi, không phải đều là thẻ tốt sao?" Mạnh Tự kỳ quái hỏi.
Mạnh Vân không nhịn được lại vỗ đầu nàng một cái, "Ngươi nghĩ phật môn là diễn tạp kỹ gạt người muốn làm cái gì thì làm cái đó sao? Vì muốn người khác hài lòng liền đem thẻ đều biến thành thẻ tốt nhất, đó là không thành thật, Phật tổ sẽ tức giận "
A Uyển nhìn tiểu cô nương có chút ngơ ngác cười, liền biết trong lòng nàng vì thấy hai người bọn họ được ký tốt nhất, nên cho tất cả mọi người cũng phải cầu được ký tốt nhất mới đúng. Nhưng A Uyển cũng không quá tin những việc như này, là ký tốt nhất hay là ký hạ hạ cũng không cảm thấy gì. Nếu nói Mạnh Tự không thuận theo, lại ương ngạnh bắt giải thẻ.
Trong góc điện có mấy vị lão hòa thượng giải thẻ, cũng có một số tiểu cô nương giống như các nàng đang cầm thẻ vừa cầu được đến giải.
Mấy người dưới sự thúc giục của Mạnh Tự mọi người cũng liền cầm thẻ vừa cầu được đi đến chỗ của một vị lão hòa thượng để giải thẻ.
Lão hòa thượng kia nhìn rất cao tuổi, lông mày hoa râm, rũ xuống thật dài, giống như lão thọ tinh vậy, nhìn là một người rất có vẻ phúc hậu. Nhưng cũng có thể là do lão hòa thượng này quá già rồi, mí mắt hơi chảy xuống dưới, nhìn giống như một bộ dáng bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ mất, Mạnh Tự bắt đầu có chút bận tâm có thể ông vì cao tuổi mà hồ đồ, sẽ không giải được thẻ.
Thật may là, lão hòa thượng không có là lão hồ đồ không giải được thẻ, động tác của ông mặc dù hơi chậm, những vẫn có thể đọc được văn ký, đầu tiên ông giải thẻ cho Mạnh Tự, ý tứ thật đơn giản, nếu là thể tốt nhất, đó chính là sẽ cầu được nhân duyên như ý, nhất định mong muốn sẽ thành sự thật.
A Uyển cùng Mạnh Xúc, Mạnh Vân thiếu chút nữa cười thật to, mới là một tiểu cô nương bảy tuổi thôi, bây giờ đã cầu duyên, mong muốn còn có thể thành sự thật, không phải là để cho người khác chê cười sao?
Sau đó đến phiên A Uyển, lão hòa thượng nâng mí mắt lên nhìn một cái, cho đến lúc giống nhau đã có câu trả lời, nhân duyên sẽ được như mong muốn. A Uyển nghe vậy lại nghĩ đến tiểu chính thái chỉ cần có rảnh rỗi là lại sán đến chỗ nàng huyên thuyên nàng sẽ là thế tử phi của hắn thế này thế kia, lại không khỏi thở dài, tâm tưởng thành thật là một đáp án có một vạn trường hợp, sau này vô luận gả cho người nào, cũng đều là mong muốn thành sự thật.
Cuối cùng mới đến phiên cô nương tùy ý Mạnh Vân, vốn cho là lão hòa thượng cũng sẽ nói câu trả lời mong muốn sẽ thành sự thật, nhưng không ngờ mí mắt lão hòa thượng hoàn toàn nhướn lên.
"Mệnh của vị tiểu thư này cực quý, nhưng không biết sao mệnh cách lại không được tốt."
"Bậy bạ!" Mạnh Tự nổi giận, "Đại sư ngươi là thế ngoại cao nhân, không thể dính hồng trần, sao có thể nói bậy bạ để gạt người phàm chúng ta! Mệnh cách của Nhị tỷ tỷ ta có chỗ nào không tốt? Rõ ràng chính là một cô nương tốt số, ngày ngày có thể lấy việc khi dễ ta để chơi đó! Loại mệnh như vậy làm sao sẽ không tốt? Tỷ tỷ luôn khỏe, sau này còn có thể tiếp tục đi khi dễ nhiều người hơn, chỉ có nàng đi khi dễ người khác, không có người nào có thể khi dễ nàng."
A Uyển vốn không biết cô nương này lại có tài ăn nói như vậy, rất nhanh mồm nhanh miệng, giống như bị một phụ thân chanh chua nhập vậy, có thể thấy được lời của lão hòa thượng đã đạp phải điểm yếu của nàng, mặc dù Nhị tỷ tỷ nàng luôn là khi dễ nàng, nhưng tiểu cô nương này vẫn rất thích Nhị tỷ tỷ mình, không cho phép người khác nói nàng không tốt.
"Được rồi, nghe đại sư nói xong đã." Mạnh Vân vẫn mang một bộ dáng không thèm để ý, đem cơn giận của tiểu muội muội đang muốn bùng phát đè lại.
Mạnh Xúc lại có chút bận tâm, cảm thấy độ nổi danh của chùa Khô Đàm, sẽ không đi gạt người mới đúng.
Lão hòa thượng cũng không để ý lời nói của một tiểu cô nương bảy tuổi, ông chậm rãi nói: "Mặc dù mệnh không tốt, lại có một cách xoay chuyển, cô nương chỉ cần giữ bản tâm không thay đổi, sau này ngoại cô tinh chắc chắn sẽ thay đổi quỹ tích." Lão hòa thượng nói tới chỗ này lại rũ mắt xuống, hướng các nàng toét miệng cười, bí hiểm nói: "Thiên cơ bất khả lộ!"
Mọi người: "…."
Thật là muốn đánh ông một cái mà!
A Uyển siết chặt quả đấm một cái, cúi đầu nhìn một cái, phát hiện hai nắm đấm của hai tỷ muội Mạnh Tự cùng Mạnh Vân cũng đang nắm chặt, nhất thời cảm thấy hóa ra cũng không phải là ảo giác của mình, lão hòa thượng này khiến cho người khác rất có cảm giác muốn đánh người*
Có thể là do Mạnh Xúc lương thiện, thấy lão hòa thượng nói thiên cơ bất khả lộ, cũng cảm thấy nhất định là như vậy, vội vàng lôi kéo mấy vị tỷ muội trong nhà rời đi.
Mạnh Tự rất là mất hứng , đợi sau khi ra khỏi đại điện, vẫn còn đang lẩm bà lẩm bẩm nói không ngừng, oán trách hòa thượng kia nói lời không tốt, cho đến Mạnh Vân không chịu nổi nàng, sau khi tới một gian phòng trà dùng để đãi khách, liền cầm một khối điểm tâm chay bỏ vào miệng của nàng, thế giới rốt cuộc cũng được thanh tịnh.
Mạnh Xúc rót cho tiểu muội muội một chén trà, an ủi nói: "Tiểu Tự cũng là lo lắng cho muội, muội đừng đối đãi với muội ấy thô lỗ quá. Nhưng số mạng là chuyện rất huyền ảo, không cần tin tưởng quá mức."
Mạnh Vân thờ ơ gật đầu, đưa cho A Uyển một khối điểm tâm, liền bưng trà từ từ uống.
Thưởng thức trà bánh chay nổi tiếng của chùa, Mạnh Tự lại có chút đứng ngồi không yên, nói với A Uyển: "Chúng ta đã đến chùa thì nên đi dạo một chút, nơi này chính là núi Hạc Sơn, nghe nói trong rừng còn có tiên hạc, nên phong cảnh nhất định là vô cùng xinh đẹp."
Mạnh Vân đè lại nàng, cúi đầu hỏi thăm A Uyển, "Biểu muội cảm thấy thân thể như thế nào?"
A Uyển thấy Mạnh Tự trông đợi như vậy, tất nhiên không muốn làm nàng mất hứng, lắc lắc đầu nói: "Hai biểu tỷ không cần lo lắng, muội không có vấn đề gì hơn nữa nếu như muội cảm thấy mệt mỏi, đến lúc đó muội sẽ gọi ma ma ôm muội đến sương phòng nghỉ ngơi." Mặc dù nàng có một linh hồn trưởng thành, nhưng A Uyển không cảm thấy lời nói của mình có gì mất mặt, ngược lại bây giờ tuổi nàng còn nhỏ, thân thể cũng không phải không tiện sao.
Như vậy, liền đồng ý, sau khi ra khỏi phòng trà, liền kêu một vị tiểu tăng di trước dẫn đường.
Tiểu tăng kia rất hoạt bát, lại mồm mép rõ ràng, giới thiệu cảnh vật quanh tự đều đâu vào đấy, khiến cho mọi người đi theo hắn nghe giới thiệu thưởng thức không thôi, cảm thấy rất hứng thú, A Uyển cảm thấy cái vị tiểu tăng này thật có năng khiếu làm hướng dẫn viên du lịch rất giỏi ăn nói, không khỏi che miệng cười một tiếng.
Lúc nàng đang cúi đầu cười, đột nhiên nghe được một tiếng thét kinh hãi vang lên, còn chưa kịp ngẩng đầu, liền bị một người ôm lấy. Nàng liền ngửi thấy trên thân thể người kia một mùi trầm hương quen thuộc, liền biết người đang ôm mình là ai, trong lòng không khỏi có chút bất đắc dĩ, sau khi bất đắc dĩ qua đi cũng có chút vui mừng —— cảm thấy vui mừng khi gặp thân nhân.
"Biểu đệ tại sao lại ở đây?" A Uyển quay đầu nhìn về phía tiểu chính thái đang ôm nàng.
Đã là thời tiết cuối xuân, Vệ Huyên mặc một bộ quần áo mùa xuân màu đỏ, tóc dùng một cái kim quan hoa mỹ buộc lại, châu báu ngọc sức trên người, hết sức xa hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn càng phát vẻ tinh mỹ phi phàm, không từ nào có thể diễn tả hết được.
"Ta và tiểu hoàng thúc đến chỗ này chơi, tiểu hoàng thúc nói hôm nay muốn tới chỗ này tìm tiên hạc, chúng ta liền cùng đi." Vệ Huyên đáp, ở trên mặt A Uyển hôn một cái.
A Uyển bình tĩnh cầm khăn tay lau mặt, đúng lúc nghe thấy âm thanh của mấy tỷ muội Mạnh gia, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy ba tỷ muội Mạnh gia Tam đang ở phía trước nói chuyện cùng một thiếu niên tầm mười hai mười ba tuổi, thiếu niên kia mặc một bộ quần áo bằng gấm vóc màu tím, mái tóc đen được buộc cao, mặt mày anh tuấn, toàn thân tỏa ra quý khí.
Thiếu niên này là đệ đệ được Văn Đức đế coi như nhi tử mà nuôi lớn —— Vinh Vương, mẫu phi vừa mới mang thai hắn không lâu, tiên đế liền băng hà, chờ sau khi sinh nở, Văn Đức đế trực tiếp nuôi hắn ở trong hậu cung, đợi lúc hắn được một tuổi liền phong hắn làm Vinh Vương. Bây giờ mặc dù hắn mới mười hai tuổi, nhưng cũng là một vị tiểu hoàng thúc, là trưởng bối của các hoàng tử, cũng là trưởng bối của A Uyển cùng các tỷ muội Mạnh gia, các nàng phải gọi hắn một tiếng tiểu cữu cữu.
Vinh Vương cũng không câu nệ tiểu tiết, đợi sau khi các tỷ muội Mạnh gia hành lễ, liền kêu Vệ Huyên: "A Huyên, mau mau đem người trong lòng ngươi mang tới để Bổn vương nhìn một chút."
A Uyển: "…."
A Uyển ngây ngốc để cho Vệ Huyên đem nàng kéo đi như trước, sau khi thỉnh an vị tiểu cữu cữu này, Vinh Vương định đưa tay nhéo mặt của nàng một cái —— tay liền bị Vệ Huyên trực tiếp đánh một cái rớt xuống, hắn cũng không thèm để ý, liền thấy hắn cười nói: "Đây là Thọ An nữ nhi của Khang Nghi tỷ tỷ sao? Dáng dấp thật không tệ, cũng thật giống Khang Nghi tỷ tỷ, không trách được A Huyên lại thích như vậy"
"…."
Vệ Huyên bất mãn nói: "Ngươi không biết cách nói chuyện thì không nên nói lung tung!"
Vinh Vương cười hắc hắc nói: "Ai nói Bổn vương không biết nói chuyện? Ngươi không thể oan uổng ta nha! Nghe nói thân thể Thọ An không tốt, luôn luôn ở trong phủ nghỉ ngơi không bước chân ra khỏi nhà, cũng không nhập cung được mấy lần, Bổn vương hình như chỉ ở gặp một lần lúc ngươi ba tuổi, cũng không có gì ấn tượng gì hiện nay có cơ hội gặp mặt, thân làm cữu cữu cũng phải cho ngươi một lễ ra mắt đi, chờ một hồi chúng ta bắt được tiên hạc, liền đưa cho ngươi một con."
A Uyển cảm giác được vị này tiểu cữu cữu hết sức hiếu động, nhịn được mặt đầy hắc tuyến nói: "Tạ ơn cữu cữu."
Mạnh Tự chạy tới, chớp đôi mắt to tròn hỏi: "Tiểu cữu cữu, các ngươi thật sự là đi bắt tiên hạc sao? Có loại động vật này sao?"
"Đương nhiên là có!" Vinh Vương nghiêm túc nói: "Ngươi cứ chờ xem, Bổn vương chắc chắn sẽ bắt được một con tiên hạc về cho các ngươi nhìn!" Nói xong, hắn chào hỏi rồi cùng đám thuộc hạ chạy mất.
Từ xa nhìn lại, còn có thể thấy cách đó không xa có một đám con em vương tôn quý tộc đang đứng, đều là tiểu công tử con em thế gia trong kinh thành, nhìn khí thế này, tương lai tuyệt đối sẽ trở thành một đám ăn chơi trách táng, cho nên mới có thể lăn lộn cùng một chỗ với Vinh Vương.
A Uyển nhìn về phía Vệ Huyên, "Ngươi không đi sao?" Nói xong, muốn rút tay về, bất quá không thành công.
Vệ Huyên bĩu môi, dùng âm thanh chỉ có bọn họ có thể nghe được nói: "Quỷ mới tin vào việc có tiên hạc, bất quá là chỉ lừa tiểu hoàng thúc đi tìm việc mua vui thôi, mục đích chính của ta là tới tìm ngươi." Nếu đã tìm thấy A Uyển, hắn sẽ không ngu ngốc đi làm lại sự tình này đâu.
A Uyển không còn lời nào để nói, cái tiểu chính thái này lại đi lừa dối người, thật là ác liệt.
Ba tỷ muội Mạnh gia đối với hành vi của hắn với A Uyển đã sớm trở thành thói quen, sự tích của vị biểu đệ này các nàng đều đã biết, mẫu thân cũng thường xuyên dặn dò các nàng không nên chọc hắn, thấy hắn liền đi đường vòng, nhưng không biết lúc trước hắn ngông cuồng như thế nào nhưng các nàng có lẽ sẽ không biết đến “lúc trước” đó, người này lúc ở bên A Uyển thì lại như một con khỉ bám người, thấy hắn như vậy đã nhiều lần, nên cũng cảm thấy hắn chính là như vậy, cũng không giống như trong tin đồn bất hảo bá đạo.
Vì vậy liền không thèm để ý hắn nữa, các nàng đi dạo của các nàng.
Đợi đến lúc đi dạo đã mệt mỏi, tiểu tăng liền dẫn các nàng đến sương phòng nghỉ ngơi. Mặc dù hôm nay có nhiều người tới chùa, nhưng thân phận Trưởng công chúa Khang Bình cao quý, nên từ sớm đã có người sắp xếp sương phòng nghỉ ngơi, ở chỗ này ngây ngốc cả một ngày cũng không có vấn đề gì, không giống với những phu nhân quan gia khác, họ không thể có được đãi ngộ như vậy. Có thể thấy được tuy là đất phật môn thanh tịnh, cũng không thể nào có được chúng sinh bình đẳng.
Trong sương phòng đã được người trong chùa Khô Đàm bày biện thức ăn chay nổi danh thức, Vệ Huyên đương nhiên tới dùng bữa cùng A Uyển.
Đợi dùng xong thiện sau, đã là thời gian nghỉ trưa của A Uyển, nàng cảm thấy mí mắt đã díp vào nhau sắp mở không nổi, thân thể hư mềm vô lực, bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ ngục.
Vệ Huyên thấy vậy, liền nói với tam tỷ muội Mạnh gia: "Ta đưa A Uyển đi nghỉ ngơi một lúc, các ngươi cứ tùy ý." sau đó nửa ôm A Uyển, nói với nàng: "Biểu tỷ, chúng ta đi nghỉ ngơi."
A Uyển sắp không chịu nổi, đầu óc cũng mơ mơ hồ hồ, nghe được âm thanh cũng bất kể là ai, ngoan ngoãn bị dắt đi.
Tam tỷ muội Mạnh gia nhìn bọn họ rời đi, không khỏi trố mắt nhìn nhau.
"Ta nhớ mới vừa rồi tiểu cữu cữu nói, A Uyển là người trong lòng của Huyên biểu ca." Mạnh Tự cắn ngón tay hỏi hai người tỷ tỷ, "Như thế là như thế nào?"
Mạnh Vân đánh một cái vào tay của nàng, "Không cho phép cắn ngón tay, bẩn chết đi được." Mạnh Tự có thói quen khi không hiểu chuyện gì, liền thích vừa gặm ngón tay của mình vừa suy nghĩ, thói quen này đã có từ nhỏ mà mỗi lần Mạnh Vân gặp một lần liền đánh một lần.
Mạnh Xúc gật đầu, "Mới vừa rồi tiểu cữu cữu xác thực nói như vậy, hóa ra là như vậy." nàng cười nói: "Không trách được Huyên Nhi lại nghe lời của A Uyển như vậy, hóa ra là do thích A Uyển." nàng là một nữ tử tâm địa thuần lương, thấy Vệ Huyên nghe lời A Uyển như vậy, A Uyển cũng đối với hắn cực tốt, khắp nơi đều chiếu cố hắn, nên liền có cảm giác hai người thật xứng đôi.
Nếu như A Uyển biết các nàng có suy nghĩ như vậy, nhất định cảm thấy rất oan uổng, rõ ràng nàng đây là đang xem Vệ Huyên như một đệ đệ mà chiếu cố.
Trong sương phòng cách vách, A Uyển vừa dính người xuống giường liền ngủ thiếp đi, ngay cả khi Vệ Huyên cởi áo khoác cho nàng cũng không biết.
Vệ Huyên giúp nàng cởi áo khoác ra xong, cũng tự cởi áo của mình, sau đó chui vào trong chăn, ôm nàng chậm rãi thong thả cùng nhau ngủ trưa.
Thanh Yên được điều tới ngoài của phòng coi chừng xoắn xuýt nhíu chặt chân mày, cảm thấy hai người bên trong là hài tử, một tiểu tử chỉ biết để cho người khác hầu hạ sẽ biết chiếu cố người khác sao? Nhưng rốt cuộc có chút không yên lòng, len lén thò đầu đi vào trong nhìn, phát hiện hai đứa bé trên giường đang nằm chung một chỗ ngủ thiếp đi.