Vì có Thái tử cùng Thanh Ninh công chúa ở đây, cho nên tỷ đệ Mạnh gia cùng A Uyển cũng câu nệ hơn một chút, không có tự tại như vừa rồi chỉ có bọn họ ở đây.
Thái tử mặc dù ôn hòa khiêm tốn, nhưng vì ở vị trí Thái tử, vì thế khí thế bản thân trong vô thức đều toát ra khí thế tôn quý vô cùng, không chỉ thế dung mạo lại tuấn tú nhã trí, đứng cùng một chỗ với Mạnh Phong cũng không thua kém chút nào, nhất là ở khí chất không ai bằng. Cho nên cho dù hắn đã buông lỏng bản thân, vẫn khiến cho người ta thật không dám càn rỡ thân cận, ngay cả Mạnh Tự người tự cho là ai nàng cũng có thể tới làm quen cũng chỉ dám kêu một tiếng Thái tử biểu ca sau liền sít sao dính ở sau Nhị tỷ tỷ của nàng.
Sau khi đi thăm đứa trẻ xong, lễ tắm ba ngày liền sắp bắt đầu.
Thời điểm đi ra ngoài, Thụy Vương giơ tay kéo con Gấu Con nhà mình lại, hỏi: "Con từ lúc nào lại có quan hệ tốt với Thái tử như vậy ?"
Cái nhi tử lưu manh này ông còn không biết sao? Trừ Thái hậu cùng hoàng đế, cũng không thấy hắn cho người nào mặt mũi bao giờ, để cho hắn nghe lời so với việc đi lên trời còn khó hơn. Bây giờ lại thấy hắn hướng về phía Thái tử thân thiết hâm nóng một chút tình cảm còn gọi Thái tử ca ca, thật không giống hắn.
Vệ Huyên đẩy tay ông nói: "Vào mùa xuân năm nay lúc mẫu phi mang thai đệ đệ, con ở Tĩnh trai đánh nhau cùng người khác, sau đó bị Hoàng bá phụ phạt con chép sách, sau đó để cho Thái tử ca ca kiểm tra công khóa của con đó sao? Đến Đông cung nhiều, nên thân thiết hơn."
Hắn nói như lẽ đương nhiên, Thụy Vương lại không nhịn được nhíu mày một cái, muốn nói cái gì, thấy bộ dáng hắn không để ý, chỉ đành phải thở dài.
Thụy Vương vỗ vỗ đầu của hắn, thở dài nói: "Ngươi không cần phải đi lấy lòng người nào, bản thân vui vẻ là được rồi." Mặc dù là hắn có một nhi tử lưu manh, Thụy Vương cũng là cam tâm tình nguyện thu thập hậu quả cho hắn, nuôi như vậy cả đời cũng không có vấn đề gì, nói không chừng nhờ bộ dạng này của hắn, sau này có thể sống được lâu hơn một chút, bớt chút chuyện phiền toái.
Hoàng gia không cần một người quá mức khôn khéo để làm thế tử Vương gia.
Vệ Huyên nhìn bóng lưng ông rời đi, cười lạnh một tiếng.
Xem ra ngay cả phụ thân hắn Vương cũng không nhìn thấy cái tốt của Thái tử, cho dù Thái tử biểu hiện ra bao nhiêu điều tốt, nhưng thân thể yếu đuối là vết thương trí mạng lớn nhất của hắn, đặc biệt là nếu như hoàng đế trường thọ, Thái tử thân thể yếu đuối không chờ được hoàng đế, đó mới là điều buồn cười nhất. Kiếp trước đúng là Thái tử không nhẫn nhịn chờ được Văn Đức đế băng hà, nếu không làm sao có thể trúng kế của phe phái Trịnh quý phi?
Bởi vì Thái tử đến, khiến cho không khí của lễ tắm ba ngày thay đổi, người dự quan lễ không nhiều, đều vọt tới cạnh Thái tử kéo quan hệ. Mà bên cạnh Thanh Ninh công chúa cũng có một đám người vây quanh, là một đám quý nữ đi theo phụ mẫu tới bợ đỡ nịnh nọt, đáng tiếc những cô nương kia tuổi không lớn lắm, đều là từ mười đến mười hai tuổi, nhưng đều bị phong tư cùng thân phận Thái tử mê hoặc, người nào người nấy đều mặt đỏ tim đập dồn dập.
Thái tử năm nay đã mười sáu tuổi, tuy nhiên bởi vì thân thể thuở nhỏ yếu ớt bệnh tật thường xuyên, cho nên mặc dù đã đến tuổi chọn thái tử phi, nhưng hoàng đế lại không có đường đột hạ chỉ chọn thái tử phi cho hắn, mà chờ hắn lớn tuổi hơn một chút, tránh cho lại chìm trong nữ sắc làm tiêu hao nguyên khí của thân thể vốn cũng đã không được tốt. Mà Thái tử cũng hiểu tình huống của mình, đối với một nam nhân mà nói, một giọt tinh bằng rỉ mười giọt máu, hắn không dám cầm thân thể của mình đi đùa giỡn, nên với đám cung nữ hoàng hậu ban cho để hầu hạ hắn, đều bị Thái tử trả về.
Các cô nương ở trong kinh thành cũng đã nghe trưởng bối trong nhà nói qua Thái tử thân thể yếu đuối, mặc dù có thân phận Thái tử tôn quý, nhưng là hiện nay hoàng đế vẫn đang trẻ trung khỏe mạnh, sợ rằng với thân thể của Thái tử bây giờ sẽ không chờ được Văn Đức đế, cho nên mặc dù cái thân phận thái tử phi nghe có vẻ tôn quý, cũng là điều không thể thực hiện. Nên các nàng cũng cho là Thái tử nhất định là một thiếu niên xấu xí yếu đuối không chịu nổi bệnh tật, nhưng không ngờ tới ngài cũng là một người tuấn mỹ nhã trí như vậy, là một thiếu niên lang tuấn tú, đột nhiên được gặp gỡ dưới, trái tim làm sao có thể không nảy mầm đây?
A Uyển thấy đầu đầy hắc tuyến không dứt, tiểu hài tử mới mấy tuổi, mới đó mà đã hiểu rung động của thiếu nữ hay sao?
Sau khi buổi lễ kết thúc, Thụy Vương phủ bày bữa tiệc bởi vì địa vị thân phận của Thụy Vương, cho nên hôm nay người tới dự lễ rất đông, mặc dù không so được với năm đó lúc Vệ Huyên ra đời, nhưng là cũng coi là náo nhiệt, cộng thêm còn có Thái tử tự mình tới chúc mừng càng náo nhiệt hơn.
A Uyển không thích loại náo nhiệt như thế này, người ngày một nhiều, âm thanh tạp nham, huyên náo khiến cho ót nàng phát đau. Cho nên Vệ Huyên căn bản không thèm để ý tới ánh mắt của người ngoài, từ sớm liền mang nàng đến Tùy Phong viện của hắn để nghỉ ngơi, phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không ngăn cản, tùy bọn họ.
Ba tỷ đệ Mạnh gia thấy vậy, tự nhiên cũng đi theo, nhân cơ hội thưởng thức thật tốt Thụy Vương phủ một lần, cũng nhân có A Uyển đang ở đây điều hòa không khí, không cần lo lắng Vệ Huyên đột nhiên phát giận, cho nên rất là thản nhiên tự đắc.
Thanh Ninh công chúa cũng chỉ ngây người ở bữa tiệc một lúc, liền cùng Thái tử thân thể yếu ớt không thể uống rượu cùng đi Tùy Phong viện tìm Vệ Huyên.
Lúc này trong phòng khách Tùy Phong viện, một đám hài tử ở đó đánh bạc chơi ném thẻ vào bình rượu, Mạnh Vân kỹ thuật tốt nhất, lần nào ném chuẩn lần đó, ngay cả Mạnh Phong cũng không sánh bằng nàng, thiếu chút nữa ngay cả cái khố cũng đều thua cho nàng, ngay cả A Uyển cùng Vệ Huyên, Mạnh Tự cũng thua một khoản bạc cho nàng, cũng không biết nàng có kỹ thuật tốt như vậy từ bao giờ.
Lúc Thái tử cùng Thanh Ninh công chúa đến, vừa đúng lúc thấy Mạnh Vân mang dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần đang đứng ở ngay chính giữa phòng khách, trước mặt nàng là một đám hài tử từng hàng từng hàng đứng, khổ bức nhìn nàng, làm nổi bật thiếu nữ bình tĩnh, thần sắc cao ngạo giống hệt dáng vẻ cao ngạo như một chút mèo nhỏ vậy.
Thái tử ánh mắt càng sâu, nở nụ cười thản nhiên.
Mạnh Vân đứng đối diện cửa, thấy Thái tử tới, dáng vẻ đắc ý lập tức thu liễm thành bình tĩnh, hướng hắn thi lễ.
Những người khác lúc này mới phát hiện Thái tử cũng tới rồi, Vệ Huyên có chút mất hứng, Thái tử tới lại không có ai thông báo, liền la ầm lên: "Thái tử ca ca tại sao lại tới đây? Cũng không để cho người hầu thông báo một tiếng, để cho bọn đệ đi nghênh đón."
Thái tử thản nhiên đi tới, ôn hòa nói: "Cô cùng Huyên đệ thân quen như thế, nên không cần câu lệ quy củ này."
"Đã quen thuộc như vậy, Thái tử ca ca cũng không cần quản thúc đệ luyện chữ nữa đi, chỗ hoàng bá phụ liền làm phiền Thái tử ca ca ngăn cản giúp đệ một chút." Vệ Huyên được voi đòi tiên nói, một năm này Thái tử chỉ có muốn hắn đi luyện chữ một cách vô ích, khiến cho hắn rất là oán niệm.
Thái tử chỉ cười không nói, hiển nhiên là không cho phép Vệ Huyên làm tiểu động tác này.
Một năm qua, Thái tử mặc dù có mượn lý do hoàng đế để cho hắn coi chừng Vệ Huyên luyện chữ để nhân cơ hội lôi kéo Vệ Huyên, nhưng trong vấn đề học hành hắn cũng là một người cẩn thận tỉ mỉ, lúc chỉ điểm Vệ Huyên học tập cũng là thật tâm, tốn hơn nửa năm thời gian, mới có thể khiến cho Vệ Huyên thân cận bản thân hơn một chút, Thái tử dĩ nhiên không muốn Vệ Huyên một lần nữa lại bị Trịnh quý phi lôi kéo trở về.
Vệ Huyên cũng biết Thái tử muốn lôi kéo bản thân, ra vẻ cự tuyệt mấy lần, nhưng đề khiến cho phe cánh Trịnh quý phi không thể thực hiện được âm mưu, như vậy không thể làm gì khác hơn là chọn Thái tử, mà Thái tử do chính cung hoàng hậu sinh ra, là người thừa kế danh chính ngôn thuận, chỉ cần điều dưỡng thân thể của hắn, chuyện sau này ai có thể nói trước được?