Chờ Vệ Huyên đi tới cửa thư phòng nhỏ, liền nhìn thấy cảnh đang diễn ra trong phòng, ánh mắt của hắn thiếu chút nữa đã đỏ rực bốc hỏa —— lại phát bệnh.
Thật ra thì hai người ở trong thư phòng nhỏ cũng không làm gì, hai người bọn họ hiện vẫn còn là hài tử, chẳng qua chỉ là ngồi ở trên tháp ăn điểm tâm, còn một người thì đang đọc sách, mặc dù không có trao đổi gì với nhau, nhưng không khí trong lại vô hình lưu chuyển một loại cảm giác ấm áp vô cùng ăn ý.
Ít nhất theo Vệ Huyên cảm thấy thì là như vậy, hắn đã hoàn toàn quên mất nha hoàn đang đứng hầu hạ bên cạnh, hắn chỉ cảm thấy một khung cảnh quen thuộc như thế này tại sao lại nhức mắt đến như vậy.
"Thế tử?"
Một người vẫn tẫn chức tận trung luôn đi theo làm cài đuôi nhỏ của hắn —— Lộ Bình nhỏ giọng kêu một tiếng, hắn đứng ở phía sau cách Vệ Huyên một chút. Hắn thấy tiểu chủ tử chỉ đứng ở trước cửa thư phòng nhỏ bất động, không có ý định đi vào trong, nhìn thoáng qua bên trong phòng một lượt, cảm thấy không khí thật không ổn, liền quay đầu nhìn lại, quả nhiên khuôn mặt nhỏ bé của tiểu thế tử nhà hắn đang có chút vặn vẹo, trong ánh mắt mơ hồ có chút đỏ, bộ dáng của thế tử như thế khiến cho người khác nhìn mà sợ run.
Ít nhất Lộ Bình đã đi theo bên cạnh Vệ Huyên được gần một tháng, vẫn cảm thấy không quen bộ dáng quỷ dị như thế của vị thế tử tôn quý này —— do còn bé nên hắn cũng không biết rõ là vì sao lại vậy. Nhưng từ khi ra đời hắn đã là một cô nhi, con người dễ thay đổi, trải qua nhiều sự việc, nên tính tình của hắn cũng đã trưởng thành sớm hơn người khác, nhưng có lúc hắn phát hiện vị thế tử tôn quý này dường như còn thành thục hơn so với hắn, hơn nữa phong cách làm việc hơi có chút vô pháp vô thiên, khiến cho người khác không thể suy đoán được hành động của hắn, Lộ Bình luôn cảm thấy thế tử gia nhà mình có những lúc rất quỷ dị.
Vệ Huyên hít một hơi thật sâu, đem cơn điên cuồng đang cháy phừng phừng trong lòng kia cố gắng đè ép xuống, hắn nhớ là A Uyển không thích bộ dáng quá mức nóng nảy này của hắn, nàng thích những hài tử khéo léo hiểu truyện.
Không có vấn đề gì, mặc dù hắn không khéo léo, nhưng cũng có thể coi là ngoan ngoãn đi! Trong tháng này, hắn cảm thấy mình đã đóng kịch coi như tạm ổn, ít nhất khi ở trước mặt A Uyển, hắn đã thu liễm rất nhiều còn về phần cảm giác của người ngoài, xin lỗi, đại gia hắn không kham nổi, bọn họ cũng không tư cách để khiếm hắn phải giả bộ.
Lại hít một hơi thật sâu, cảm thấy bản thân đã khôi phục dánh vẻ bình thường xong, Vệ Huyên liền cất bước đi vào trong phòng.
"Biểu tỷ, ta tới thăm tỷ đây. "
A Uyển nghe được giọng nói quen thuộc liền nhìn lại, nhìn thấy một tiểu chính thái đang hùng hùng hổ hổ đi tới, nhất thời cảm thấy thật nhức đầu, khuôn mặt hắn đang đằng đằng sát khí, giống hệt bộ dáng của trượng phu khi đi ra ngoài trở về để tới bắt kẻ thông dâm vậy! Cái ví dụ quỷ gì vậy? = 口 =!
Cho nên, bộ dáng Vệ Huyên tự cho là rất bình thường, thật ra thì ở trong mắt của A Uyển vẫn là bộ dáng hung thần ác sát.
Không thấy A Uyển lên tiếng, Vệ Huyên theo thường lệ lại bay nhào tới, sau đó trước mặt mọi người nhào đến trên người A Uyển gặm lên khuôn mặt tiểu la lỵ đang ngồi bưng trà trên giường nhỏ, thuận tiện lại bẹp bẹp hôn hai cái lên, âm thanh rõ vang dội.
A Uyển ngây ngốc ngồi một chỗ, nàng đã từ bỏ hàng động chống cự lại, mỗi lần gặp mặt đều phải trải qua một lần như vậy, thật may là tiểu chính thái này vẫn còn nhỏ, cả hai vẫn còn là trẻ con, bị người khác thấy được cũng sẽ không bị người ta bàn tán, sau này lớn hơn một chút tuyệt đối không thể để cho hắn cứ tiếp tục hành động như vậy.
Hôn người ta xong, hắn lanh lẹ leo lên trên giường nhỏ chen lấn ngồi với A Uyển, dùng một dáng vẻ tiểu nhân đắc ý mà nhìn tiểu tử ôn nhuận đang ngồi cách đó không xa, thấy hai tay hắn vẫn cầm sách quay sang nhìn, thì hắn lại càng ngồi sát gần A Uyển hơn một chút, một bộ dáng độc chiếm làm của riêng, híp mắt cười nói: "Vệ Quân ngươi cũng ở đây à, ngươi tới làm gì?"
Lời của hắn đã khẳng định coi đây như một chuyện đương nhiên, dường như hắn đang dùng tư cách của một chủ nhân trong nhà để chất vấn nhưng do hắn vẫn còn nhỏ tuổi, nụ cười vừa nở trên mặt đã hiện lên vẻ vô cùng dễ thương, ngược lại không hề tạo cho người ta cảm giác chán ghét.
Vệ Quân hiền lành nói: "Ta theo mẫu thân qua thăm Trưởng công chúa Khang Nghi cùng Thọ An biểu muội. Huyên đệ tại sao đệ cũng tới đây? Đệ đây là…" hắn thấy tiểu hài nhi này đang bám thật chặt lấy A Uyển, có chút giống như một chú trung khuyển vậy, nên nhất thời không khỏi có chút tức cười.
Đứa trẻ nào cũng thích ăn ngon mặc đẹp, lại có tính độc chiếm rât mạnh, điểm này Vệ Quân hiểu, đặc biệt là người có thân phận như Vệ Huyên, được các vị trưởng bối trong cung sủng ái, sủng ái đến mức chưa bao giờ để cho hắn phải chịu một chút ủy khuất nào, cũng chưa bao giờ khiến hắn phải hiểu phải biết chia sẻ, hơn nữa cũng không cần hắn và người khác phải chia sẻ thứ gì đã thuộc về hắn. Cho nên khi thấy dáng vẻ đắc ý lại mang vẻ khiêu khích kia của Vệ Huyên, Vệ Quân ngược lại không hề cảm thấy tức giận, hắn chỉ cho là tiểu hài tử này thích chơi cùng biểu muội, sợ mình đoạt biểu muội của hắn.
"Không được gọi ta Huyên đệ!" Vệ Huyên thiếu chút nữa đã dựng ngược lên, hắn cảm thấy cái từ "Huyên đệ" này khi nghe thấy thật sự là cực kỳ chói tai, thậm chí khiến cho hắn cảm thấy chán ghét.
Vệ Quân nghiên đầu một chút, như không nhìn thấy sự tức giận của tiểu hài nhi kia, hiền lành nói: "Nếu không gọi đệ là Huyên đệ, vậy ta gọi đệ là thế tử có được không?"
Vệ Huyên lạnh lùng nhìn hắn một cái, tầm mắt chạm đến gương mặt còn hơi mang dáng vẻ của trẻ sơ sinh mập mạp mượt mà của đối phương, không nhịn được cau mày, sau đó tâm tình càng trở lên ác liệt hơn. Hắn ghét người này, không chỉ bởi vì kiếp trước hắn có thể cùng A Uyển định hôn ước mà mối hôn ức này hắn đã muốn mà cũng không được, mà hắn còn tức giận bởi vì Vệ Quân đã không bảo vệ A Uyển thật tốt, khiến cho A Uyển qua đời. Nhưng nghĩ đến kiếp trước A Uyển đã chết trong đêm tân hôn bọn họ, hắn lại cảm thấy thống khoái.
Với tính cách của A Uyển, có thể quyết định đưa ra lựa chọn như vậy, nhất định trong lòng cũng cực kỳ hận hắn, mới có thể làm như vậy để trả thù hắn.
Như thế cũng đúng, hắn lại càng ôm chặt A Uyển hơn, cho đến khi nàng cảm thấy không thoải mái muốn đẩy hắn, mới buông lỏng một chút.
"Tại sao ngươi cũng tới đây?" Mặc dù A Uyển đang cau mày, nhưng vẫn để cho nha hoàn đưa nước nóng tới để cho hắn lau mặt một chút, lại bưng thêm một ly canh nóng cho hắn uống, để cho hắn có thể làm nóng thân thể.
"Ta tới thăm tỷ" Vệ Huyên nói vô cùng tự nhiên.
Đứng ở cách đó không xa Lộ Bình không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn một cái, thế tử lại đang nói láo, còn không phải là do nhận được mật báo nói Tĩnh Nam quận vương phi dắt con trai trưởng tới, liền lo lắng như lửa đốt mông chạy ngay tới đây, nếu không phải như vậy bây giờ đáng nhẽ hắn phải vào cung.
"Có cái gì tốt mà nhìn? Ngồi im, uống canh nóng trước đi." A Uyển rất kiên nhẫn nói với tiểu chính thái.
Vệ Huyên đáp tiếng được, liền ngồi thẳng người, nhận lấy canh nóng Thanh Yên đưa lên từ từ uống, vừa uống vừa nói với A Uyển về việc mấy ngày nay mình đã làm những chuyện gì, thuận tiện cũng nói một chút chiến tích ở trong cung của hắn, đặc biệt là việc của Tam công chúa cùng Ngũ hoàng tử.
"Bọn họ thật đáng ghét, lúc ấy tự mình xông về phía ta rồi trật chân té, còn đạp vào ta làm ta đau chết luôn, bản thân lại tự khóc trước, đỏ tội lên người ta, thật may là Hoàng bá phụ tinh tường nhìn rõ mọi việc, vì nghĩa không nhận thân nhân, cho nên ta mới không có bị bọn họ đổ oan."
A Uyển cảm thấy nghi ngờ nhìn hắn, "Thật sự là do chính bọn hắn ngã sao?" Cái tiểu chính thái này lưu manh như vậy, đoán chừng người khác nhìn thấy chạy còn không kịp nữa là, có phải do hắn ngáng chân hay không?
Vệ Quân cũng nhìn hắn, lòng nói hoàng đế vì nghĩa không nhận thân nhân sao? Mặc dù hắn còn nhỏ tuổi, nhưng hắn cũng vô tình nghe được trưởng bối trong nhà lẩm bẩm qua hoàng đế chính là coi Vệ Huyên thành nhi tử của mình mà cưng chiều, sợ rằng lúc ấy cho dù đúng là do Vệ Huyên làm, hoàng đế cũng sẽ không nói gì.
Thật ra thì cái này gọi là giúp người thân bất kể nghĩa đi?
"Tất nhiên, ta ngoan như vậy, sẽ không có bắt nạt người khác." Vệ Huyên lập tức trưng ra một khuôn mặt dễ thương với nụ cười ngọt như mật với nàng, một lần nữa đến da mặt cũng không cần.
Đối người yêu luôn như xuân phong nhu hòa thì sao, ở trước mặt A Uyển, nàng thích gì thì hắn làm cái đó, tuyệt đối không bác bỏ!
A Uyển thiếu chút nữa đã bị đánh bại, tiểu chính thái này cười thật sự rất đáng yêu, hại nàng thiếu chút nữa đã muốn ôm hắn một cái, hài tử khả ái thật sự là làm cho không người nào có thể cự tuyệt được. Vệ Huyên bây giờ mới sáu tuổi, chính là thời điểm trẻ con khả ái nhất đơn thuần nhất, nếu hắn thật sự thu liễm lại tính xấu, sẽ làm cho người ta rất khó để có thể cự tuyệt.
Vệ Huyên vẫn nhìn chằm chằm vào A Uyển, thấy ánh mắt nàng có biến hóa, trong lòng hơi vui.
Quả nhiên làm một đứa trẻ thật sự rất có lợi , A Uyển bây giờ đã bắt đầu thích hắn rồi, chờ hắn lớn lên thành một nam tử hán đại trượng phu anh dũng, nàng nhất định sẽ cam tâm tình nguyện gả cho hắn ! =v=
"Ngươi biết không, Tam công chúa thật sự là một nữ nhân đáng ghét, không chỉ thích hư vinh, còn có tính hay ghen tỵ với những người có dáng dấp xinh đẹp hơn so với nàng, cho dù người đó là nam nhân hay nữ nhân cũng đều ghen tỵ, nàng ta đáng ghét như vậy, luôn đối nghịch với ta, nhất định là do ghen tỵ dáng dấp của ta đẹp hơn so với nàng, một người phụ nữ mà dáng dấp không bằng cả một người đàn ông, có thể thấy được dáng dấp nàng ta xấu xíđến mức nào. Còn có Ngũ hoàng tử, đừng nhìn thấy hắn văn văn nhã nhã, thật ra thì chính là một kẻ bại hoại giả tạo, trong bụng đầy mưu mô xấu xa, nhưng lại luôn tỏ vẻ….khụ, chơi với hắn không hề vui, rất nhiều việc thương thiên hại lý đều là chủ ý xấu xa hắn âm thầm nghĩ ra…."
Kế tiếp, còn liên tiếp tố cáo những khuyết điểm xấu của Tam công chúa cùng Ngũ hoàng tử.
Trừ nha hoàn đang đứng hầu hạ ở phía sau, nơi này chỉ có ba đứa bé, trong đó có hai người giả làm trẻ con, còn một người là một đứa trẻ còn nhỏ, đứa nhỏ Vệ Quân này còn nhỏ tất nhiên nghe không hiểu những lời suýt nhỡ miệng vừa rồi của Vệ Huyên, A Uyển ngược lại không nghe rõ, chỉ cảm thấy những lời nói của Vệ Huyên có chút khoa trương, cũng không quá để ý.
"Thế tử, hình như Tam công chúa cùng Ngũ hoàng tử không ác liệt như lời ngươi nói thì phải?" Vệ Quân không nhịn được chen miệng nói.
Vệ Huyên liếc mắt nhìn hắn một cái liền cảm thấy chán ghét, nhưng mà A Uyển còn ở đây, hắn cũng không tiện thể hiện chút gì, phải chờ có dịp rảnh rỗi phải giáo huấn hắn một trận thật tốt mới được, lập tức liền nói: "Ngươi chỉ thỉnh thoảng mới chơi cùng bọn họ, làm sao biết là ta nói không đúng?"
"Thật không?" Vệ Quân cũng chưa hoàn toàn tin tưởng.
Vệ Huyên nghĩ đến Tĩnh Nam quận vương phủ, mặc dù đã trên đường xuống dốc, nhưng danh tiếng ở trong tôn thất vẫn cực tốt, đặc biệt là sau khi Vệ Quân được phong làm Tĩnh Nam quận vương phủ thế tử, hoàng bá phụ lại bắt đầu trọng dụng Tĩnh Nam quận vương phủ, vì vậy ban đầu Tam hoàng tử Vệ Thông còn đặc biệt lôi kéo Tĩnh Nam quận vương phủ, thậm chí còn dùng kế làm hại A Uyển thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện.
Trong nháy mắt ánh mắt của hắn trở lên thâm trầm, nhìn về phía Vệ Quân, lúc này Vệ Quân cũng không phải là một vị quân tử nhẹ nhành thanh thoát trong tương lai, mà chỉ là một tiểu hài tử mới bảy tuổi. Mặc dù hắn ghét người này, nhưng không thể phủ nhận hắn coi như là có năng lực, nếu cứ giết chết hắn đơn giản như vậy thì có lợi cho hắn quá.
Nhưng nếu không giết chết hắn, trong lòng sẽ rất khó chịu!
Nếu như hắn đã phải chịu nỗi đau như vậy, vậy thì cũng phải để cho đối phương cùng bị nỗi đau giống hắn.
Hắn híp mắt nở nụ cười, đứa trẻ mang khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp hơi mang dáng vẻ của trẻ sơ sinh cười lên thật sự rất đáng yêu, nói: "Đây là điều đương nhiên, nếu như ngươi không tin, lần tới lúc ngươi vào cung lúc có thể cẩn thận quan sát lại, Tam công chúa có phải giống như lời ta nói hay không, nàng sẽ làm ra một ít việc ác độc, ta nghe cung nhân nói Ngũ hoàng tử là người đứng ở sau lưng nghĩ kế cho nàng, hơn nữa nàng nhất định là không dễ dàng tha thứ cho ai có dáng dấp xinh đẹp hơn so với nàng, đến lúc ngươi đó ngươi cẩn thận không nàng sẽ trở mặt với ngươi nha. "