Sủng Thê Như Mệnh

Chương 239: Chương 186






Khi Vệ Huyên còn cách A Uyển hai bước thì đột nhiên ngừng lại, Sau đó quay đầu lạnh lùng nói với mấy nha hoàn bên cạnh: “Ra ngoài.”
Các nha hoàn Thanh Nhã, Thanh Hoàn thấy vẻ mặt hắn không chỉ không vui sướng, mà còn lạnh lẽo tàn ác, trái tim khẽ run lên, nhất thời chân như mềm ra.

Các nàng không biết ý tứ Vệ Huyên là gì, trước kia cũng không phải chưa từng thấy dáng vẻ hắn tức giận, nhưng bởi vì hắn luôn thu lại trước mặt A Uyển, với cả các nàng đều là nha hoàn hồi môn của A Uyển, Vệ Huyên cũng sẽ nể mặt vài phần, chưa từng làm khó các nàng, thật ra chưa từng thấy dáng vẻ hắn tức giận.
Theo lý thuyết, biết thê tử có thai, không phải là trượng phu thì nên vui mừng mới đúng sao? Hơn nữa tình cảm phu thê họ vẫn tốt, lúc này phải vui sướng mới đúng sao? Sao sắc mặt lại không vui sướng chút nào, thậm chí trông còn hơi miễn cưỡng.
Đám người Thanh Nhã lo lắng nhìn về phía A Uyển, sau khi nhận được ý của A Uyển, thu dọn đồ đạc, hành lễ với Vệ Huyên, liền cẩn thận lui ra ngoài.
A Uyển thấy hắn đứng đó, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm bụng mình, trong lòng cũng hơi thấp thỏm, không nhịn được nói: “Tóc chàng còn ướt, lại đây thiếp lau cho chàng.”
Vệ Huyên không chút để tâm liền đồng ý, đi đến trước giường, liền ngồi vào ghế cẩm trước giường, đưa lưng về phía A Uyển, để A Uyển dùng khăn giúp hắn lau khô nước.

Động tác của nàng rất cẩn thận, không nhanh không chậm, làm cho tâm trạng người ta rất dễ chịu ảnh hưởng của nàng, dần yên ổn.
Sau khi lau sạch nước trên tóc, Vệ Huyên cũng không vội hong khô, mà ngồi lên giường, khi đưa tay muốn ôm nàng, lại nghĩ tới vừa rồi bộ dạng nàng nôn mửa không ngừng rất đáng sợ, nhất thời hơi sợ hãi.
Còn A Uyển thic coi như không phát hiện sự khác thường của hắn, sát lại gần hắn ngửi, phát hiện đã không có mùi máu nồng nặc kia, chỉ còn mùi trầm hương nhàn nhạt đặc trưng trên người hắn, cũng không nồng, như có như không, rất hợp với mùi mà nam nhân nên có, cũng không ảnh hưởng gì tới nàng.
“Không tồi, tắm rất sạch.” A Uyển cười nói, phát hiện người hắn cứng đờ, khiến cho cơ bắp trên người đều cứng lại, không nhịn được đấm vào vai của hắn một chút, dỗi: “Chàng ngồi cứng đờ như vậy làm gì? Thiếp sẽ cắn chàng đấy?”
Vệ Huyên quay đầu nhìn nàng cười, trái tim thắt chặt hơi buông lỏng, giọng khàn khàn nói: “Ta tình nguyện để nàng cắn ta mấy cái cũng được.”
“Hử?”
Phát hiện thân thể nàng mềm mại như không xương bám vào, cánh tay mềm mại trắng nõn dựa vào vai hắn, thân thể Vệ Huyên lại bỗng cứng đờ.

Nếu là bình thường, nàng chủ động như vậy, hắn sẽ mừng rỡ như điên, hận không thể ôm nàng vào lòng, nhưng vừa rồi dáng vẻ yếu ớt và xanh xao của nàng cứ lởn vởn trong tâm trí, khiến hắn phải chịu một áp lực rất lớn.
Không có cảm giác mới mẻ như vừa rồi, khiến hắn lần đầu tiên cảm nhận được nàng thật sự là một cô gái rất yếu ớt, yếu ớt đến mức chỉ cần hắn dùng chút sức đã đủ để tổn thương tới nàng, yếu ớt như vậy thì sao nàng có thể chịu đựng nỗi đau mười tháng mang thai và sinh nở?
Nàng có thể giống mấy phụ nhân đó không, không bước qua được cửa sinh sản kia, sau đó đau đớn mà chết?

Hắn hơi nhắm mắt lại, thân thể lại cứng đờ.
Nàng vẫn như không biết gì, cố ý sát vào hắn, cố ý dùng thân thể mềm mại của mình bám lấy hắn, ghé vào tai hắn cười nói mềm mại.
“A Huyên, chúng ta có con, chàng không vui à?”
“.

.

.

.

.

.

Cũng được.” Hắn miễn cưỡng nói.
“Cũng được là ý gì?” A Uyển không buông tha hỏi.
“Nàng vui là tốt rồi.” Hắn nói có lệ.
A Uyển mím miệng, trong lòng không nói nên lời là cảm giác gì, thậm chí cảm thấy không hề chân thật.

Nàng không có cảm giác trong bụng đã mang thai một sinh mệnh nhỏ, mà nam nhân hẳn là phải vui mừng với nàng lại cứng đờ, giống như nàng đang mang thai nghiệt chủng vậy, khiến trong lòng nàng không hiểu sao lại tức giận.
Nhưng trong tình huống không rõ ràng mà tùy tiện giận cá chém thớt là hành động không sáng suốt, điều này chỉ khiến tình cảm đôi bên rann nứt.

Tính A Uyển hòa nhã, không bao giờ muốn cãi nhau với người khác, hơn nữa Vệ Huyên là trượng phu cả đời của nàng, nên lại càng không muốn trong tình huống không rõ ràng, tùy ý phán tội hắn, kiếm chuyện với hắn.
A Uyển áp chế cona giận đang dâng lên, lôi kéo tay hắn đặt lên cái bụng bằng phẳng của mình, cố ý dùng giọng điệu vô cùng hạnh phúc nói: “Lần trước trong thư, mẫu phi và mẫu thân còn hỏi chúng ta khi nào thì có tin vui, chỉ sợ chúng ta còn trẻ không hiểu chuyện, có cũng không biết, bên cạnh không có trưởng bối chăm sóc, dễ xảy ra chuyện.

Không ngờ thật sự là có, hơn nữa cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, các mẹ có thể yên tâm.

.

.

.

.

.”
A Uyển vừa nói vừa dùng ánh mắt lấp lánh nhìn hắn, phát hiện lúc mình nói “Đây là con của chúng ta, thiếp hy vọng sau này con sẽ giống chàng” thân thể hắn càng cứng đờ hơn, không khỏi hiểu ra.

Lúc nói đến “Thiếp vẫn trông ngóng có thể có một đứa con với chàng, vì đứa nhỏ này sẽ kéo dài huyết mạch của chúng ta”, thân thể cứng đờ của hắn cuối cùng cungx mềm ra.
Vệ Huyên cuối cùng cẩn thận kéo nàng vào trong ngực.
A Uyển cười khanh khách ngẩng đầu hôn cằm hắn, phát hiện động tác hắn vẫn có chút chần chờ, liền chủ động dịch chuyển vào long hắn.

Buổi tối trước khi đi nghỉ, Vệ Huyên vẫn đến thư phòng.
A Uyển ngồitrên giường đất sát cửa sổ loay hoay cái guồng cuống chỉ, cách vải thưa thổi đến gió đêm, khuôn mặt xinh đẹp ở dưới ngọn đèn hạ có vẻ càng nhu hòa thanh lệ, tư thế bình tĩnh yên lặng, rất dễ làm cho nha hoàn xung quanh cũng theo tâm tình bình yên.
Thanh Sương vén rèm tiến vào, thấy A Uyển ngồi ở phía trước cửa sổ, liền đi đến, thấp giọng nói: “Thế tử phi, Thế tử đã đi đến chỗ Úc đại phu.”
A Uyển gật đầu, nói với nàng: “Ngày mai ngươi có rảnh cũng đi đến chỗ Úc đại phu một chuyến.

.

.

.

.

.

Không, hay là thôi, ta đích thân đi.”
Ngẫm nghĩ, A Uyển vẫn quyết định đích thân đi một chuyến mới tốt, mặc kệ Vệ Huyên giấu diếm nàng cái gì, cũng là chuyện giữa vợ chồng họ, tuy rằng nể trọng mấy nha hoàn, nhưng A Uyển vẫn không muốn để cho người khác biết Vệ Huyên làm gì, hoặc có suy nghĩ không tốt với hắn.

Cho dù người đời đều cho rằng Vệ Huyên không tốt, nhưng nàng vẫn không muốn cho người khác hiểu lầm hắn quá sâu.
Thanh Sương tự nhiên đáp ứng, chỉ là có chút lo lắng nói: “Tạ ma ma nói, phụ nhân ba tháng đầu phải cố gắng an thai, tốt nhất không nên tùy tiện đi lại lung tung.”
A Uyển cười nói: “Ta chỉ là ở trong nhà đi lại một chút thôi, cũng không phải ra ngoài, không ngại.”
Thanh Sương chỉ đành từ bỏ.
*****
Sắc mặt Úc đại phu vốn luôn ung dung lại hơi ngơ ra
Úc đại phu biết mình không phải thầy thuốc đủ tư cách, thậm chí so với thầy thuốc khác, bản thân cũng là người cổ quái.

Bởi vì từ nhỏ đã thích nghiên cứu một vài phương thuốc hiếm lạ kỳ quái, sau khi lớn lên cũng không muốn an phận giống thầy thuốc khác ngồi tại chỗ khám bệnh, xem bệnh cho người ta, thậm chí không muốn nhận an bài của gia tộc, vào kinh tham gia khảo hạch chọn lựa của Thái y viện, dấn thân vào con đường khác.
Nhưng sau này không thể không khom lưng, nếu hắn không đi con đường gia tộc an bài, kinh phí tiền bạc hắn cần dùng cho nghiên cứu sẽ không có, thậm chí ngay cả một ngày ba bữa cơm cũng là vấn đề.
May mà, ngay khi hắn rối rắm phải chấp nhận an bài của nhà vào kinh tham gia khảo hạch để gia nhập Thái y viện, hay là tiếp tục đi phiêu bạt lang thang cố gắng chi giấc mộng thì người của phủ Thụy vương xuất hiện, bí mật đưa hắn vào kinh.

Tuy sau này phát hiện nguyên nhân Thụy vương chọn mình thực sự buồn cười, thậm chí lý do Thế tử Thụy vương quyết định thuê hắn về vương phủ lại càng buồn cười, nhưng nghĩ đến chỗ ở tốt do vương phủ cung cấp, Úc đại phu thật sự làm trái lòng, cam đoan bản thân là thầy thuốc rất thích nghiên cứu bệnh vô sinh.
Mà hành động sau đó của vị Thế tử gia kia cũng làm cho Úc đại phu cảm thấy mình thành công, đến lúc này an tâm ở lại phủ Thụy vương, không chỉ có kinh phí nghiên cứu và các loại dược liệu vương phủ cung cấp, còn cung cấp ăn mặc, ở, đi lại, đúng với câu nói kia, dựa vào đại thụ mới được hóng gió mát, ngay cả người nhà sau khi biết hắn vào phủ Thụy vương, cũng không dám ép hắn vào Thái y viện nữa.
Úc đại phu cuối cùng cũng được sống cuộc sống mà hắn mơ ước, tuy sau này từ kinh thành chuyển tới thành Minh Thủy, nhưng với trạch nam như hắn mà nói cũng không có vấn đề gì lớn, khi rảnh rỗi vẫn ung dung tiếp tục nghiên cứu cái mình thích, muốn cái gì chỉ cần căn dặn một tiếng là được.
Mà Úc đại phu không ngờ, có một ngày vị Thế tử gia xưa nay lười để ý đến hắn lại đột nhiên chạy tới, dáng vẻ khủng bố muốn hành hạ hắn chết đến, dọa hắn sợ tới mức suýt chút thì hỏng mất.
“Ngươi đổi thuốc bao lâu rồi?”
Úc đại phu cẩn thận vịn vào bàn, chỉ cảm thấy khi vị Thế tử gia kia quay lưng về phía ánh sáng lúc này như ác quỷ Tu La trong đêm, toàn than bốc lên quỷ khí âm u, trong lòng ứa ra hàn khí.

Từ câu nói đầu tiên hắn mở miệng, Úc đại phu liền biết lúc trước mình hiểu lầm ý tứ của Thanh Bình.
Nhưng cũng không thể trách hắn, Thanh Bình là Đại nha hoàn bên cạnh Thế tử phi, đương nhiên là đại diện cho Thế tử phi, Úc đại phu cũng chỉ là nghe lệnh làm việc thôi.

Ở trong lòng Úc đại phu, cảm thấy phu thê vốn là một thể, hành vi tránh thai này của Vệ Huyên mới là kỳ quái, Thế tử phi nói muốn có tin vui mới hợp với tâm tính người đời.


Cho nên mới đổi dược liệu trong thuốc tránh thai của Vệ Huyên thành thuốc giải, khi Lộ Bình tới lấy thuốc, đã là một loại thuốc khác.
Tuy Úc đại phu là trạch nam, nhưng đầu óc cũng không trạch đến mức ngừng phát triển, thấy sắc mặt Vệ Huyên không đúng, để nghĩ tlkws mạng nhỏ của mình, lập tức nhân tiện nói: “Đây là ý của Thế tử phi.”
“Thế tử phi?” Vệ Huyên hoài nghi, “Chuyện lúc nào?”
“Sau tiết nguyên tiêu một tháng trước.” Úc Đại phu giải thích, “Lúc ấy Thế tử phi sai Thanh Bình cô nương qua đây tìm tại hạ.”
Vệ Huyên sợ run một trận xong mới nhớ tới Thanh Bình là ai, mấy nha hoàn bên cạnh A Uyển, đối hắn mà nói chính là hạ nhân hầu hạ A Uyển thôi, chẳng qua chỉ là mấy cái tên đại diện, căn bản không chú ý.
Sau khi vị Thế tử gia này cuối cùng cũng cất bước rời đi, Úc đại phu thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên phát hiện muốn an phận làm chuyện mình thích chuyện, đôi khi cũng là việc khó, dù sao phía trên còn đè nặng hai tòa núi lớn phải nghe lệnh bất cứ lúc nào.

May mac, tuy vị Thế tử gia này rất kinh khủng, nhưng trong lòng còn có băn khoăn.
Trải qua chuyện này, Úc đại phu rốt cục xác định sự kiềm chế của A Uyển với Vệ Huyên, tâm trạng không khỏi thả lỏng, biết rồi thì sau này có chuyện gì, cứ đi tìm A Uyển là được rồi.
Ôm tâm tình thoải mái này, Úc đại phu vui vẻ sai Dược Đồng thắp đèn đến phòng thuốc tiếp tục làm chuyện vừa rồi bị Vệ Huyên cắt ngang.
Nhưng Úc đại phu phát hiện hắn hình như vui quá sớm rồi.
Nghiên cứu cả một đêm, mãi đến khi trời gần sáng, Úc đại phu với hai quầng thâm dưới mắt về phòng nghỉ ngơi.

Nhưng hắn vừa mới nằm xuống, lúc mới mơ màng tiến vào giấc ngủ, lại bị Dược Đồng đánh thức.
Thế tử phi đến.
Úc đại phu giật mình, nháy mắt tỉnh giấc.
Trước kia ấn tượng của hắn đối với Thế tử phi chẳng qua chỉ là phụ nhân mảnh mai, là một sinh vật yếu ớt cần để nam nhân nuông chiều đặt trong lòng bàn tay mới có thể sống, nhưng sau khi trải qua tối qua việc Vệ Huyên với sát khí kinh người suýt chút nữa đã muốn vặn gãy cổ hắn, đột nhiên cảm thấy nữ tử có thể làm cho nam nhân kinh khủng như vậy cam tâm tình nguyện thu lại tính tình đối đãi, sao có thể là người thường?
Không chừng cũng là người có thủ đoạn.
Úc đại phu không dám chậm trễ, nhanh chóng đứng dậy chỉnh đốn lại bản thân, bước ra ngoài.
Đi tới phòng tiếp khách, liền thấy nữ tử mặc áo choàng xanh lá mạ lẫn màu nguyệt sắc, váy nhũ đỏ bạc thản nhiên ngồi ở đó uống trà, tóc đen nhánh búi lên, cài một cây trâm phượng hoàng giương cánh bằng vàng ròng đơn giản, trên tai đeo một đôi hoa đá tai mắt mèo, tôn lên nàng khuôn mặt trắng nõn nhẵn nhụi ôn nhuận, con ngươi đen sáng, cả người có một thần sắc mê hoặc nói không nên lời, cổ xưa mà yên tĩnh, như một bức tranh thuỷ mặc trải qua lịch sử, khiến người ta không nhịn được muốn từ từ thưởng thức.
Nhưng liếc mắt một cái, Úc đại phu liền rời mắt, tiến lên hành lễ: “Bái kiến Thế tử phi!”
“Úc đại phu không cần khách khí, mời ngồi.” A Uyển cong môi nở nụ cười, buông chén trà trong tay, ngẩng đầu nhìn Thanh Nhã.
Thanh Nhã im lặng lui xuống tấm bình phong ngoài cửa, vị trí như vậy, vừa hay có thể nhìn thấy tình hình trong phòng khách với cửa lớn rộng mở, lại không có cách nào nghe thấy đối thoại của họ.
Úc đại phu thấy xong, trong lòng hơi kinh hãi.
“Úc đại phu, hôm nay tới đây, là có chuyện muốn hỏi ngươi.” A Uyển ôn hòa nói.
Tâm tư Úc đại phu khẽ động, trên mặt lại vẫn thản nhiên: “Mời Thế tử phi nói, nếu tại hạ biết thì nhất định không gạt người.”
A Uyển hạ mắt nhìn chằm chằm vòng thuý ngọc trên cổ tay, cười nói: “Thật ra cũng không khó, muốn hỏi Úc đại phu mấy vấn đề thôi.”
Lòng Úc đại phu bị lời của nàng kéo lên, cho dù giọng điệu của vị Thế tử phi này ôn hòa, Úc đại phu vẫn thấy không yên, cảm thấy nhất định là tối qua bị vị Thế tử gia kia dọa, làm cho lá gan hắn bắt đầu nhỏ lại.
Khi A Uyển rời khỏi viện của Úc đại phu, rốt cuộc cũng hiểu rõ từ đầu đến cuối mình chuyện mang thai, sắc mặt nhất thời thay đổi vi diệu.
Thanh Nhã cẩn thận đỡ A Uyển về chính viện, thấy A Uyển dọc đường hơi đăm chiêu, thậm chí sắc mặt có chút nghiêm nghị, không biết vì sao, trong lòng khó hiểu, hơi bất an.
Quả nhiên, khi A Uyển ngồi lên giường mềm trong phòng, đột nhiên mở miệng nói: “Thanh Nhã, ngươi gọi Thanh Hoàn, Thanh Sương, Thanh Bình đến đây, chúng ta đã lâu không nói chuyện, hôm nay cùng trò chuyện đi.”
Thanh Nhã không biết A Uyển có ý gì, nhưng thấy sắc mặt nàng thản nhiên, trong lòng càng bất an, chỉ đành dâng cho nàng một ly trà quả, sau đó đi gọi Thanh Hoàn các nàng đến..