Sau khi biết đứa nhỏ thứ hai của Mạnh Vân là con trai, A Uyển rốt cục cũng yên tâm.
Tuy nàng không để bụng sinh con trai hay con gái, nhưng do ảnh hưởng từ quan niệm của thời đại, cho rằng Thái tử phi phải cần mấy đứa con trai mới tốt.
Khi sinh đượchai đứa con trai, lúc này Mạnh Vân mới xem như đứng vững, địa vị của Thái tử phi cũng càng được củng cố, các triều thần liên quan đến Thái tử cũng có thể an tâm hơn.
Lạinois, A Uyển chỉ cần nhớ tới ngay cả sinh đứa con nhiều ít cũng là một loại phương thức để củng cố địa vị, liền cạn lòi với việc này, cũng không nói nên lời với những vị đại thần lo lắng quá mức cho việc Thái tử và Thái tử phi phải sinh bao nhiêu đứa con.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, với trình độ y học thời đại này mà nói, lại cảm thấy cách nói này quả thật cũng có chút đạo lý, thật sự không biết nói gì cho phải.
Cùng với tin tức Mạnh Vân sinh hạ con thứ hai, thư của kinh thành và thành Dương qua đây, sau khi A Uyển xem từng cái, trên mặt không nhịn được lộ vẻ cười nhẹ.
Tất cả đều bình thường.
Cuộc sống của cha mẹ ở kinh thành đều bình thường, nhưng sau khi Mạnh Hân theo Thẩm Khánh đi Tây Bắc, với tính cách trời sinh lạc quan này của nàng ấy, rất nhanh đã thích ứng được với cuộc sống ởTây Bắc, hơn nữa so với chịu trói buộc ở kinh thành, khoảng trời Tây Bắc rộng lớn, trời đất tự do, dường như càng thích hợp với nàngấy hơn.
Đương nhiên, A Uyển cảm thấy Mạnh Hân có thể thích ứng với cuộc sống Tây Bắc nhanh như vậy, là do trong cuộc sống Thẩm Khánh yêu thương nàng ấy.
Sau khi A Uyển tois thành Minh Thủy, liền thường xuyên nhận được thư từ thành Dương, trong thư không ngoại lệ đều sẽ nhắc tới Thẩm Khánh, tuy thỉnh thoảng sẽ dùng giọng điệu oán giận kể lại, nhưng dần dà trong câu từ, có thể biết được những chuyện mà Thẩm Khánh làm cho nàng, từng chút từng chút tạo thành một mảnh ghép của cuộc sống.
Mỗi khi A Uyển đọc đều mỉm cười, tự đáy lòng chúc phúc cho bọn họ.
Sau khi hồi thư bình an, ngày nào A Uyển cũng đứng ở cửa nhìn xung quanh chờ Vệ Huyên trở về.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, khí hậu của thành Minh Thủy khắc nghiệt, lạnh đến mức gần như đều không cầm được binh khí, mặc kệ là Đại Hạ hay Địch tộc đều ăn ý ngừng chiến, cho nhau thời gian nghỉ ngơi, sẽ không phát sinh chiến sự lớn, nhưng chuyện quấy nhiễu của kỵ binh nhỏ cũng không ít.
Đây cũng là vì mùa đông thiếu lương thực, hàng năm đều có một số bộ tộc thảo nguyên đói đến mức không chịu được sẽ lén xuống Nam Hạ cướp bóc, bọn chúng lén mò vào trong thôn, cướp đồ giết người rồi rời đi, hành độngdã man và máu lạnh.
Kẻ mà lúc này Vệ Huyên đang đuổi bắt là bọn kỵ binh thảo nguyên nhỏ vào thôn cướp bóc.
A Uyển hơi lo vì Vệ Huyên trẻ tuổi tinh thần sung mãn, không biết có đuổi tới sâu trong thảo nguyên không, đến lúc đó một mình xâm nhập, không biết sẽ có nguy hiểm gì, trong lòng thật sự lo lắng không yên.
Mà Vệ Huyên đi chuyến này nửa tháng mới về.
A Uyển lo lắng không yên, khi biết được tin tức hắn về thành cũng không ủ ấm trên kháng như trước, mà khoác thêm áo choàng thật dày, kéo mũ áo choàng xuống, trong ngực ôm một cái lò sưởi tay nắm mỏng, đến cửa thuỳ hoa nhìn xung quanh.
Bầu trời âm u, vốn ngày hôm qua tuyết khó lắm mới dừng lại bắt đầu rơi, rơi khá thưa thớt, Lộ Vân vội mở ô che tuyết cho nàng.
Một trận gió lạnh thổi qua, A Uyển rụt đầu, đột nhiên phát hiện, mình lại quên găng tay và khẩu trang loại dùng cho mùa đông.
Người của thời đại này không có thói quen dùng găng tay, cũng không có khái niệm về mấy thứ nhue khẩu trang, nơi lạnh lẽo tàn khốc này, cùng lắm chỉ kéo cổ áo che mặt thôi.
Trong gió tuyết, cuối cùng đã nhìn thấy người đi tới.
Hắn khoác một áo chồng lông chồn màu đen, vạt áo rất dài, khi bước đi, áo choàng tạo nên một độ cong tuyệt đẹp trong không trung, vô cùng khoa trương
Hắn bước đến, sau đó mở áo choàng trên người mình, ôm nàng vào lòng.
A Uyển ngửa mặt nhìn hắn, thấy không rõ mặt hắn, nửa khuôn mặt hắn đã bị một cổ áolông dê che khuất, chỉ có cặp mắt sáng long lanh có thần, lại vô cùng lo lắng sốt ruột, đưa tay ôm nàng vào lòng, bước nhanh vào phòng.
A Uyển nhu thuận dựa vào ngực hắn, trái tim hạ xuống.
Nhớ tới việc nàng chờ đợi, lo cho hắn nửa tháng, A Uyển cũng quyết định để hắn trải nghiệm cảm giác này.
Cho nên, sau khi về phòng ấm áp, A Uyển liền rúc lên kháng ấm áp, không để ý tới hắn.
“Nàng làm gì ở cửa lúc tuyết rơi đấy?” Vệ Huyên vừa tức vừa giận, sau khi dùng nước ấm ngâm tay mình cho ấm xong, liền mò vào trong đệm giường da cáo sờ tay chân nàng, phát hiện lạnh đến dọa người, vội vàng sai nha hoàn đi lấy bình nước nóng tới cho nàng sưởi ấm coe thể.
“Thiếp vui!” A Uyển đen mặt nói.
Vệ Huyên nháy mắt bị nàng nhìn không còn lời nào để nói.
Đứng trong tuyết hơn mười phút, mặt A Uyển bị lạnh đến xanh xao, màu môi cũng thâm lại, một lúc lâu mới ấm lại.
Cả người được sưởi ấm, không khỏi buồn ngủ.
Nàng ngáp một cái, kéo đệm giường da cáo chui vào trong, chỉ lát sau đã chìm vào giấc ngủ.
Khi Vệ Huyên tới tịnh phòng rửa mặt sạch sẽ, mặc áo xanh ngọc rộng thùng thình đi tới, đã thấy nàng nằm trên kháng ngủ say, không nhịn được cười.
Nghĩ rồi, hắn gọi Lộ Vân, sau khi hỏi chuyện lũ mình không ở trong phủ, liền nói với nàng ta: “Ta và Thế tử phi muốn nghỉ ngơi một látđã, hôm nay tối muộn rồi dùng bữa.”
Lộ Vân tuân lệnh, liền đưa mấy nha hoàn Thanh Nhã rời khỏi phòng, khép cửa lại.
Lúc trong phòng chỉ còn có hai người họ, Vệ Huyên liền xốc đệm giường, bàn tay to ấm áp sờ soạng dọc theo đôi chân trần của người nằm trong đệm da cáo, chỉ sợ chút ban nãy nàng bị nẻ vì giá rét.
A Uyển ngủ cũng không sâu, sau khi phát hiện ý đồ của hắn, đá một cước, chân bị hắn nhanh nhẹn chộp trong tay.
“Buông ra!”
Vệ Huyên tiến tới hôn lên môi nàng, giọng nói ấm áp: “Không có việc gì, nàng cứ ngủ tiếp đi.”
“.
.
.
.
.
.”
Bị hắn đùa nghịch thành l tư thế thẹn thùng thế này, sao nàng ngủ được? Xỉu ngang!
Vệ Huyên mạnh mẽ tra xét một lần trên người nàng, thấy người nàng không bị nẻ da do giá rét vân vân, da thịt nhẵn nhụi mềm mại, đầy đặn thơm mềm, mới lưu luyến không rời giúp nàng cầm quần áo mặc vào, sau đó ôm nàng vào lòng, thỏa mãn thở dài.
A Uyển bị hắn làm cho không còn buồn ngủ nữa, xoay người đẩy ngã hắn trên kháng, cũng cởϊ qυầи áo của hắn.
Hai mắt Vệ Huyên sáng long lanh nhìn nàng, tự động nằm ngửa, làm dáng vẻ “mặc nàng dày vò”.
A Uyển: “.
.
.
.
.
.”
A Uyển cũng kiểm tra hắn một lần, phát hiện tay hắn bị nẻ do giá rét, nhất thời sắc mặt trầm xuống, liền trượt xuống giường lấy kem tuyết sương gần lò sưởi bôi chỗ bị thương do giá rét trên tay cho hắn.
Đây là Mạnh Vân đặc biết sai các Thái y của Thái y viện làm cho nàng, chỉ sợ thời tiết lạnh giá mùa đông của thành Minh Thủy làm tổn thương làn da của nàng, mùa thu đã sớm sai người tặng tới đây.
Bản thân A Uyển không dùng nhiều như vậy, còn tặng riêng cho Chu phu nhân và Triệu phu nhân, kem tuyết sương này có mùi hoa tự nhiên, cũng không biết có phải trộn với tinh dầu hoa vào hay không, ngửi rất thoải mái, các bà Chu phu nhân đều thích ngay.
Thứ này chủ yếu là bảo vệ làn da, đương nhiên cVệ Huyên ũng dùng được.
“Không sao, vài ngày nữa là khỏi thôi.” Vệ Huyên cũng không để ý, tuy lúc hắn xuất hành cũng mang theo thuốc, nhưng hôm nay thời tiết thật sự rất lạnh, ít nhiều gì vẫn hơi bị nè do giá rét.
Sau khi xoa tay cho hắn xong, A Uyển nhìn nhìn sắc trời, liền sai người ta truyền thiện.
Thời tiết lạnh, ăn lẩu là tốt nhất.
Các nha hoàn mang bếp lò đã đốt xong lên, trong bếp lò đốt than bạc, phía trên bắc nồi, trong nồi hầm xương làm nước dùng, các loại thịt dê, thịt bò, thịt gà, thịt vịt đều được thái lát mỏng, nhúng một lát có thể chín.
Còn có rất nhiều thức ăn chay, mộc nhĩ, nấm hương, đậu phụ đông, cải thìa, miếng củ cải, miến, dưa chua, v.v… chỉ riêng đồ ăn kèm nhúng lẩu đã gần hai mươi loại.
Hai phu thê vừa ăn vừa nói chuyện, nội dung tán gẫu chính là chuyện người mà Vệ Huyên lần này truy kích.
“.
.
.
.
.
.
Thật ra đi cũng không xa, ngay tại mấy thôn trấn gần thành Minh Thủy, sợ có cá lọt lưới, cho nên ta dẫn theo nhiều người đi vài vòng, không có chuyện gì.
May mà lúc ấy ở lại đó mấy ngày mới có thể quét sạch lũ kỵ binh vòng vèo quay lại.
Bọn mọi rợ này đôi khi giảo hoạt nhất là chúng không ở một chỗ cố định, sẽ tránh ở một nơi bí mật, sau khi binh lính tuần tra đi rồi, mới ngóc đầu lại, phải giải quyết toàn bộ chúng mới được, nếu không để lọt một đứa, không khác gì thả hổ về rừng.
.
.
.
.
.”
Tuy hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, A Uyển vẫn nghe đến hết hồn, nhưng ngẩng đầu nhìn thì thấy sắc mặt hắn bình tĩnh ung dung, trong ánh mắt thậm chí còn mang theo thần thái mà ngày thường khó thấy được, cuối cùng A Uyển không nói gì thêm.
Sau khi ăn tối xong, lúc hai phu thê tới nhà ấm ngắm mấy loại hoa được trồng trong đó, vừa tản bộ vừa thương lượng chuyện mùa xuân sang năm thu xếp mấy thương binh, tàn binh kia hồi hương.
“Ta sai Tiền Hiệu úy liệt kê ra mấy người không muốn về quê, khi mùa xuân đến, sai người đưa họ vào thôn trang, ý nàng thế nào?” Vệ Huyên dò hỏi.
“Vì sao phải chờ tới mùa xuân?” A Uyển không nhịn được hỏi: “Vậy mùa đông này bọn họ phải trải qua thế nào?”
Vệ Huyên cười nói, “Bọn họ chiến đấu cho Đại Hạ, triều đình đương nhiên sẽ không bạc đãi họ, nhưng không tốt bằng những người lính khác về mặt thức ăn và chỗ ở.”
Cho nên, cho dù có điều kiện không, đều cần phải tăng cường mấy tướng sĩ giữ thành và vào chiến trường trước.
A Uyển im lặng, nhân tiện nói: “Thiếp đã sai Tạ quản sự xây mấy căn nhà ở thôn trang, nhưng vì nhân công có hạn, cho nên không xây nhiều lắm, sau khi thời tiết ấm lên, lại tăng thời gian xây lên, sau này nếu họ ở đây định cư, cũng có thể cho họ đưa người nhà tới.
”
Nói xong, A Uyển như ngộ ra, đột nhiên cảm thấy mình giống như đang mở rộng Bắc bộ, đưa bách tính không có đất ở phía Nam di chuyển lên phương Bắc, cũng có thể giảm bớt áp lực dân cư ở kinh thành và đất phía Nam.
Có lẽ, sau này người phương Bắc dần nhiều lên, thế hệ này trở nên phồn hoa, không chừng thật sự sẽ có bách tính chọn ở đây định cư, bởi vì nơi này dễ có đất.
Nhưng mà, chiến tranh là vấn đề.
Trong lúc đang nghĩ miên man, đột nhiên bị người ta ôm chặt, sau đó nhấc nàng lên, khiến nàng kinh ngạc thở gấp, vội vàng ôm vai của hắn.
Vệ Huyên ngẩng đầu nhìn thiếu nữ ngồi trên khuỷu tay của mình, đối diện với đôi mắt dịu dàng luôn có thể bao dung hết tất cả của nàng, không nhịn được hôn lên đó.
Ngày thứ hai Vệ Huyên trở về, A Uyển liền gọi mấy nha hoàn Thanh Nhã đến, cùng nhau nghiên cứu mấy thứ khẩu trang và găng tay này, chủ yếu thiết kế cần chú ý tới giữ ấm và tiện lợi.
A Uyển biết vị Thế tử gia không chịu ngồi yên kia không thể ngoan ngoãn ở trong thành, sợ mỗi lần hắn ra khỏi thành tay sẽ bị nẻ do giá rét, Ađương nhiên Uyển muốn làm găng tay giữ ấm cho hắn.
Găng tay dễ làm, nhưng nhét thứ gì ở trong nhét để giữ ấm tốt nhất, vì thế A Uyển dùng bông, lông dê, nhung lông vịt làm thùe nghiệm, cuối cùng quyết định dùng lông dê và bỏ thêm lông ngỗng vào găng tay.
Khi nhận được găng tay da dùng nhung lông vịt bỏ thêm vào do AUyển đích thân làm, đương nhiên Vệ Huyên lại bị A Uyển làm cho cảm động
Phương thức mà vị Thế tử gia này thể hiện sự cảm động, vẫn là cố gắng lăn lộn với ở trên giường, tuy hắn cũng có cách lấy lòng, nhưng A Uyển cảm thấy rõ ràng là hắn tìm cớ thỏa mãn bản thân, còn nàng thì mệt mỏi! Xỉu ngang! Nàng tình nguyện không cần hắn cảm động như vậy.
A Uyển đoán không sai, có một thì sẽ có hai, tuy thời tiết lạnh, nhưng cứ cách mấy ngày Vệ Huyên sẽ dẫn thân vệ ra khỏi thành đi tuần tra, mấy lần biết được kỵ binh thảo nguyên trốn vào thôn của Đại Hạ, cũng là người đầu tiên tiến lên truy kích uy giết.
Vì thế, hình tượng của vị Thế tử gia này trong cảm nhận của bách tính thành Minh Thủy là vô cùng cao lớn, hoàn toàn không giống tình cảnh trong kinh thành khi hắn trở thành Hỗn Thế Ma Vương.
Ngàu tháng trôi qua trong rắc rối nhỏ này, chẳng bao lâu nữa là đón năm mới.
Vì ở thành Minh Thủy, cho nên đêm giao thừa năm nay, chỉ có phu thê hai người, A Uyển lớn đến vậy rồi, đây là lần đầu tiên rời xa cha mẹ, người nhà, không khỏi vô cùng nhớ nhung.
Vệ Huyên lại rất thích cuộc sống hai người, cũng không giống như ở kinh thành, trừ tịch nào cũng phải tiến cung dự yến, đối mặt một đống người đáng ghét nhưng lại ngại Văn Đức Đế không thể giết chết, quả thực là hại mắt hahi gan hại phổi.
Với tính cách của hắn, hắn ước gì toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người họ, trong cuộc sống của A Uyển chỉ có hắn, trong mắt chỉ thấy hắn mới tốt.
Nhưng phát hiện cảm xúc của A Uyển không tốt, Vệ Huyên lại lo lắng, đã sớm sai quản gia phái người từ thành Vị mua các loại pháo hoa về, định bắn pháo hoa vào đêm trừ tịch để làm A Uyển vui.
Nhưng A Uyển nhìn thấy pháo hoa xinh đẹp này, nhớ tới vài thứ mình nghiên cứu trong thôn trang, vẫn không có tiến triển quá lớn, không khỏi buồn bực.
Rõ ràng nàng nhớ cách pha chế thuốc, nhưng lại bị vướng vì sự phát triển thời đại, khó có thể tìm được tài liệu, sao mà dùng được?
Vệ Huyên thấy nàng rầu rĩ không vui, không khỏi lo lắng, còn tưởng rằng nàng vì lý do rời xa người nhà không thể giãn mặt ra, chỉ đành tìm chuyện khác giết thời gian với nàng để dời sự chú ý của nàng.
Sau khi đón giao thừa xong, Vệ Huyên liền kéo nàng trở về phòng, nhiệt tình như lửa kéo lên trên giường.
A Uyển không còn gì để nói với hành động của hắn, cảm thấy vị Thế tử gia này rõ ràng là ăn no tư dục, trong lòng không khỏi lo lắng, đúng lúc mấy hôm nay không phải kỳ an toàn của nàng, không biết gần đây thường xuyên lăn lộn như vậy, có thể mang thai không.
Nhưng nghĩ đến cũng động phòng đã hơn một năm, vẫn không có thai, không phải là thể chất nàng khó có thai sao? Giống như mẫu thân nàng.
Vệ Huyên chôn trong cơ thể ấm áp của nàng, hôn gương mặt đầy mồ hôi của nàng, giọng khàn khàn mùi rượu nói: “Chờ đến mùa xuân, ngoài thành cỏ cây đâm chồi, ta đưanàng đi săn thú.”
A Uyển hơi thất thần, nhìn ánh mắt phiếm sương mù, thấy hắn cố lấy lòng mình, không nhịn được nở nụ cười với hắn, hai tay bám lấy vai của hắn.
.
.
.
.
..