Sủng Thê Như Mệnh

Chương 204: Chương 148






Tháng năm trong kinh thành quả thực giống như một cái vỉ hấp lớn, A Uyển cảm thấy cho dù được ở đây thêm mười năm nữa, nàng cũng sẽ không quen với thời tiết nóng nực như này.
Có lẽ, chính cha mẹ người nhà đã nuông chiều nàng quá mức, khiến nàng có chút không thoải mái, liền không chịu được.
Khi thời tiết nóng bức, A Uyển không thể tránh khỏi triệu chứng giảm cân vào mùa hè, cả ngày cảm thấy uể oải, không thể ăn được gì, mặc dù đầu bếp rất hiểu khẩu vị của nàng, nên đã thay đổi khẩu vị và đa dạng món ăn, nhưng cũng không giải quyết được vấn đề.
Thụy Vương phi để ý nàng, trong lòng thở dài, bàn với Vương gia về việc đến thôn trang để trốn cái nóng mùa hè.
Thụy vương không để ý lắm đến chuyện này, nói với bà: “Tùy nàng quyết định.”
Đến tối muộn, con dâu tới thỉnh an, Thụy vương nhìn thấy A Uyển thì không khỏi kinh ngạc: “Thọ An dường như trầm mặc hơn rất nhiều, con lại ốm rồi sao?”
Từ “lại” nghe thật là không hay chút nào, Thụy Vương phi ngầm liếc mắt một cái, thầm nghĩ nam nhân hay nói chuyện bất cẩn, lại lo lắng A Uyển sẽ suy nghĩ nhiều.
May mắn A Uyển cũng là một người rộng rãi, tuy không thể nói là cực hiểu vị cữu cữu kiêm cha chồng Thụy vương này, nhưng cũng nắm được phân nửa, biết ông là người văn võ có thừa, nhưng lại không chu đáo, thỉnh thoảng có một chút lạc đề, ngoại trừ vẻ kiêu ngạo ra, thì một chút cũng không giống Vệ Huyên.

Nàng biết lời nói của ông không có ý gì hết, A Uyển chỉ cười và không nói gì.
“Nhìn người nói kìa, thời tiết đang nóng, đừng nói là Thọ An, ngay cả Trác Nhi, Cẩn Nhi và thiếp cũng cảm thấy có chút không chịu được.” Thụy Vương phi nói một cách chậm rãi và thành thật.
Dù sao thì Thụy vương cũng thường xuyên xử lý đám cáo già trong triều, ông hiểu vì sao hôm nay Vương phi đột nhiên bàn với ông về việc đi thôn trang tránh nóng, tuy rằng cảm thấy nàng dâu này thật là yếu ớt, nhưng ai bảo tên nhóc bướng bỉnh kia thích chứ? Nếu tên tiểu tử đó trở về và thấy thê tử của hắn vì không có hắn ở nhà bị người ta chăm sóc thành ra như này, nói không chừng hắn sẽ tức điên lên mất.
Một khi hắn điên lên, thì sẽ có người xui xẻo! Thụy vương âm thầm bĩu môi, cũng không biết cái này đã bắt đầu từ khi nào.
Thế nên, Thụy vương nói: “Nếu đã như vậy, ngày mai chúng ta đến thôn trang tránh nóng thôi, ở đấy môi trường tốt, không khí trong lành, không quá nóng, rất thích hợp.”

Vệ Trác nghe vậy vui vẻ nhảy dựng lên, “Thật sao? Phụ vương, con cũng đi.”
“Con đi cái gì? Ở yên trong cung học với Thái phó đi!” Thụy vương trừng mắt nhìn hắn.
Vệ Trác lại trợn mắt ngoác mồm, “Nếu Hoàng bá phụ cũng đi hoàng trang tránh nóng, Thái phó cũng phải đi cùng, vậy chúng ta không phải cũng được đi sao?”
“Đương nhiên là như vậy.”
Vệ Trác lập tức vui mừng, chạy đến đứng trước mặt A Uyển, nâng khuôn mặt trắng trẻo dịu dàng cười với nàng, hỏi han quan tâm đến sức khỏe của nàng, nếu có việc gì thì cứ nói với hắn, đại ca không ở đó hắn phải có trách nhiệm đảm đương chăm lo cho cả nhà, khiến cho mọi người trong phòng không khỏi phì cười.
“Con mới bao nhiêu tuổi hả? Có thể làm cái gì?” Thụy vương không khách khí cười nhạo.
Nhìn thấy Vệ Trác bị đả kích vậy, A Uyển thầm lắc đầu, tự hỏi vị cữu cữu này quả nhiên là một người không biết nuôi dạy con cái, cứ châm chọc và đả kích như vậy, không giống một trưởng bối nên có, cũng không trách Vệ Huyên lại dám hùng hổ như hắn, e rằng sau này người giống như Vệ Huyên lại có thêm một Vệ Trác đây nữa rồi.
A Uyển ngồi đó một lúc, vì là con dâu, cha chồng và tiểu thúc đều ở đây, nên không ở lại lâu, vì vậy nàng liền cáo từ rời đi.
Thụy vương nhìn theo bóng lưng của nàng, trong lòng dâng lên vài phần lo lắng.
Con trai đi đã hai tháng rồi, vẫn không có tin tức gì, không biết bây giờ hắn thế nào.

Tuy rằng hắn mười sáu tuổi đã có thể đảm đương một mình, nhưng trong suy nghĩ của hắn vẫn là quá non nớt.
Sau khi quyết định đến thôn trang để tránh cái nóng của mùa hè, buổi tối Thụy Vương phi đã sai nha hoàn bà tử bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến thôn trang vào ngày mai, A Uyển cũng đã nhờ người ở viện Tùy phong chuẩn bị.
Sáng hôm sau, sau khi Vệ Trác được đưa vào cung, Thụy vương liền đưa thê tử, con gái và con dâu của mình đến thôn trang.
Thôn trang chỉ cách kinh thành nửa ngày đường, cưỡi ngựa cũng chỉ hơn ba canh giờ.

Thôn trang được xây dựng dưới sườn đồi có dòng suối chảy xuyên qua, bên dòng suối còn xây nhà thủy tạ, lại lót thêm đá cuội ấm, khi dòng suối chảy xuống còn thấy được đáy trong vắt, điều này rất thuận lợi cho hai chị em dâu A Uyển và Vệ Cẩn đến chơi thường xuyên vào buổi chiều, giẫm lên đá cuội ấm áp, dòng suối được ánh mặt trời chiếu qua ấm áp, chảy qua đôi chân trần, khiến cả người thoải mái hơn một chút.
Sau khi đến với thôn trang, tinh thần của A Uyển thực sự tốt lên rất nhiều, ngày nào cũng đưa em chồng đi vòng quanh thôn.

Thôn trang rất lớn, lại không có quá nhiều quy tắc hạn chế, mỗi ngày còn có thể được ăn món ăn dân dã tươi mới cùng rau củ xanh sạch, bán những thức uống mùa hè để giải nhiệt, khi có hứng thú còn có thể trồng hoa cỏ, đích thân đi đến vườn hoa hái vài bông hoa tươi về làm tinh dầu hoặc làm xà bông, thật là vui sướng vô cùng.
Vệ Cẩn lại trở thành cái đuôi nhỏ của A Uyển, chỉ cảm thấy mỗi ngày có quá nhiều chuyện mới lạ có thể làm với đại tẩu, ánh mắt cũng không đủ dùng, mỗi ngày đều trôi qua quá nhanh, ngày càng vui tươi hoạt bát.
Thụy Vương phi cũng không ngăn cản họ nữa, để họ làm điều đó với sự vui vẻ, thậm chí còn ra lệnh chỉ cần Thế tử phi muốn làm gì, thì phải làm nàng hài lòng, để A Uyển cảm thấy tự do và thoải mái hơn so với trước khi được gả vào phủ.
Vệ Trác nhân dịp được nghỉ một ngày nên qua đây, ăn một bát đá bào phô mai rưới nước dưa hấu, còn nghe nói sau khi tỷ tỷ và tẩu tử ra suối bắt tôm cá về nướng, thì hoàn toàn mà yêu thôn trang này rồi, chỉ mong sao Hoàng đế nhanh chóng đến hoàng trang để tránh nóng, hắn sẽ có thể đến đây ăn sung mặc sướng với tỷ tỷ và tẩu tử.
Nhưng Văn Đức Đế năm nay không đến! Vệ Trác cảm thấy trái tim mình đang tan nát.
Mặc dù Hoàng đế không đến nhưng vào giữa tháng năm, Thái tử cùng Thái tử phi và Hoàng trưởng tôn sẽ đến, nghe nói Hoàng trưởng tôn tuổi còn nhỏ, vì thời tiết quá nóng nên tinh thần không thoải mái, Thái hậu cảm thấy thương thằng bé nên bảo đôi phu thê Thái tử đưa Hoàng trưởng tôn qua đó tránh nóng.
Sau khi nghe tin đó, A Uyển và Thụy Vương phi vội vàng đi chuẩn bị, cùng nhau đến thăm Thái Thanh Uyển ở hoàng trang.
Khi đến hoàng trang, họ nghe người trong cung kể rằng, Thái tử đang cùng Thái tử phi câu cá và chơi đùa trên thủy đình bên hồ hoa sông kia, nên nhân tiện dẫn hai người đến đó.
Khi đến nơi, quả nhiên thấy Thái tử mặc bộ quần áo chỉnh tề ngồi dưới bóng cây rậm rạp, tay cầm cần câu, Hoàng trưởng tôn đã biết đi đang đi lại bên cạnh phụ thân, luôn cố gắng vươn tay móc cần câu, nhưng bị phụ thân mỉm cười và ngăn lại, sau đó, thằng bé nhìn cha bằng một đôi mắt to tròn đen láy như quả nho và gọi một tiếng cha.
Nụ cười của Thái tử trở nên dịu dàng hơn, hắn đặt con trai mình vào lòng rồi xoa xoa mặt.
Thái tử có dáng vẻ của một người cha tốt như vậy thực sự khiến cho Thụy Vương phi và A Uyển đến thăm có chút do dự, còn Thụy Vương phi thì thầm ngạc nhiên, nhìn thấy khuôn mặt của hai cha con, càng cảm thấy hai người đúng là rất giống nhau, không hổ là hai cha con.

Thái tử phi Mạnh Vân đang ngồi trên chiếc ghế tre dưới chiếc ô che nắng bên cạnh, bên trên có một chiếc bàn tre nhỏ đặt rất nhiều hoa quả và đồ uống trái cây, Thái tử phi đang ngồi đó h thoải mái với chiếc cốc trên tay, uống nước dưa hấu.
Thấy hai người đến, Thái tử cắm cần câu xuống đất, dắt tay con trai mình đứng dậy, Mạnh Vân cũng bình tĩnh đứng dậy.
Sau khi chào hỏi nhau, Thái tử nhẹ nhàng cười nói với Thụy Vương phi: “Thất Hoàng thẩm cùng đệ muội sao lại qua đây vậy? Tiết trời nóng nực, rất dễ nóng đến hoảng loạn, Vân Nhi, nàng đưa họ đến trong điện cho mát mẻ, cũng đưa cả Hạo Nhi đi nữa, đã đến lúc thằng bé phải ngủ một giấc rồi.”
Hoàng trưởng tôn lúc này đã nhảy vào vòng tay của A Uyển, vươn tay móc lấy túi tiền trên thắt lưng của nàng, trên túi tiền được thêu hình Vịt Donald bằng chỉ vàng, kiểu dáng ngộ nghĩnh và màu sắc tươi sáng đã thu hút trẻ em, cái này cũng là A Uyển thuận tiện mang theo, mỉm cười kéo nó xuống, đưa cho thằng bé, sau đó thấy thằng bé nở một nụ cười sảng khoái.
Mạnh Vân gật đầu với Thái tử, biết rằng Thái tử đang cho họ không gian để nói chuyện, cũng không từ chối.
Thụy Vương phi nói vài lời khách sáo với Thái tử, rồi cùng Mạnh Vân rời đi.
“Cha ~~” Hoàng trưởng tôn nắm lấy tay mẫu thân, xoắn xuýt vẫy chào Thái tử.
Thái tử phất tay với hắn, tiếp tục ngồi câu cá bên ao, từ sau lưng lộ ra một loại nhàn nhã thoải mái.
A Uyển cũng nhìn lại hắn, trong lòng có chút kỳ quái, đột nhiên nhớ tới Vệ Trác đã nói gì với nàng khi hắn qua đây hôm trước.
Hắn nói Văn Đức Đế dạo này tính tình có chút bồn chồn, mọi người trong cung đều cảm thấy nguy hiểm, ngay cả Thái tử cũng bị mắng nhiếc, ngược lại còn bị Tam Hoàng tử đè ép Thái tử khắp nơi.

Người trong cung đoán rằng có thể là do thời tiết nóng nực, Hoàng đế đang có tâm trạng không tốt, Thái tử trùng hợp đụng phải nên mới bị nổi giận, suy cho cùng sự thông minh của Thái tử tất cả các triều thần đều rõ như ban ngày, ngay cả việc giải quyết việc triều chính, Tam Hoàng tử đều không thể theo kịp.
Văn Đức Đế năm nay không đến hoàng trang tránh cái nóng mùa hè, tính tình trở nên kinh khủng ...!Điều này khiến A Uyển nghĩ đến Vệ Huyên lúc này chẳng thấy tin tức gì, không biết có phải do hắn đưa về mấy tin xấu khiến Văn Đức Đế cảm thấy tồi tệ không? Nhưng Thái tử lại bất ngờ đưa Thái tử phi vào hoàng trang để tránh cái nóng, mặc dù trong cung đưa ra lý do như vậy, nhưng những người sống trong kinh ngoài dân chúng không biết gì ra, thì người khác đều không tin.
Hoặc là, Thái tử đang tránh mũi nhọn, càng giảm bớt mũi nhọn trước mặt Văn Đức Đế càng tốt, sinh ra một cái biểu hiện giả dối.
Suy nghĩ lung tung, chẳng mấy chốc đã đến đại điện mát mẻ, làn gió mát bên trong điện xua tan đi cái nóng nực bên ngoài khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, ngay cả Hoàng trưởng tôn cũng tràn đầy sinh lực, trên mặt nở nụ cười, xoay người đi tới nắm lấy ngọc bội trên váy của A Uyển.
Không hiểu sao thằng bé này lại thích cái ngọc bội của nàng đến vậy, cũng không thấy bé nhặt của người khác.
Thụy Vương phi ngồi sang một bên cười: “Hoàng trưởng tôn có vẻ đã cao thêm rồi, nhưng sao con lại lấy ngọc bội của đường thẩm mình vậy?”
Hoàng trưởng tôn hoàn toàn không nghe, toàn tâm toàn ý giật lấy ngọc bội của A Uyển.
Mạnh Vân sai cung nữ bưng lên một ít trà bánh, cười nói: “Bởi vì chỉ có A Uyển mới chơi với thằng bé như vậy, còn những người khác bé đòi thì cho luôn, như vậy lại vô vị quá.”
Thụy Vương phi nghe xong cười ẩn ý,
thầm nghĩ chắc không ai dám can đảm như A Uyển, lại dám đùa vậy với Hoàng trưởng tôn.

Có đôi lúc Thụy Vương phi thật sự không hiểu được nàng con dâu này, nàng nhìn có vẻ nhút nhát ít nói nhưng lại có dũng khí đi trêu chọc Hoàng trưởng tôn, thậm chí đối mặt với Vệ Huyên xấu tính cũng điềm đạm bình tĩnh, lúc vô ý có thể nắm chặt hắn trong tay, biến thành sự mềm mại giữa những ngón tay nàng; có lúc lại quá yên tĩnh, như thể mọi thứ không dính đến tay, kiêng kị điều gì đó...!Nhưng bây giờ, nhìn nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt của nàng, lại trong trẻo như nụ cười của một tiểu cô nương, khiến người ta không khỏi bật cười, thầm nghĩ nàng vẫn là một đứa trẻ.
Tiểu cô nương như vậy, mà lại không thể nhìn thấu được, thật sự không biết nàng ta đã làm gì để khiến Vệ Huyên dính vào mình như vậy.
Nghe được lời của Mạnh Vân, A Uyển trong phút chốc bừng tỉnh, mặt đầy vạch đen mình nhìn chằm chằm vào thằng bé đang cầm trên tay ngọc bội của nàng, bàn tay nhỏ bé lần theo mặt ngọc bội mà ấn qua ấn lại, giống như một chú cún con, khiến nàng luôn mê mẩn không khỏi ngứa tay mà muốn trêu chọc.
Không có cách nào, chỉ là không thể không muốn trêu chọc thứ đáng yêu như thế này!
Sau một vài câu chuyện phiếm giữa Thụy Vương phi và Mạnh Vân, lại quay sang hỏi thăm tình trạng của Thái hậu và Hoàng hậu trong cung, khi biết rằng họ đều khỏe mạnh, bà liền lộ ra vẻ mặt hạnh phúc.
Ngồi được một lúc, Thụy Vương phi đứng dậy đi đến sảnh phụ đi vệ sinh, Mạnh Vân vội kêu người hầu dẫn bà qua đó.
Ngay sau khi Thụy Vương phi rời đi, A Uyển cọ vào người Mạnh Vân, nhỏ giọng hỏi: “Nhị biểu tỷ, sao hai người lại đến đây?”

Mạnh Vân hai mắt lạnh lùng, giọng nói cực kỳ lãnh đạm, “À, cũng không có chuyện gì, Thái tử mấy ngày trước bận rộn, thân thể lại phát bệnh, cho nên phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu thấy lo lắng, liền bảo Thái tử qua đây tu dưỡng thân thể.” Nàng nói xong liền nhấp một ngụm trà, “Có một vài chuyện, tránh đi là cũng tốt.”
A Uyển chớp mắt trầm ngâm.
Sau suy nghĩ này, động tác trên tay dừng lại, cuối cùng Hoàng trưởng tôn chạy tới, cắn lấy tay A Uyển giật lấy miếng ngọc bội.
“Ngươi là chó sao?” Mạnh Vân không kìm được mà mắng khi con trai mình lại cắn A Uyển.
Thằng bé hồn nhiên vô tội mà nhìn mẫu thân.
A Uyển nhìn rồi cười: “Không sao đâu, không đau đâu, trước đó muội đã rửa tay rồi.” Mỗi lần chơi với Hoàng trưởng tôn, nàng đều cởi trang sức đeo trên tay ra rửa tay sạch sẽ, rồi mới chơi cùng thằng bé.
Thụy Vương phi đã sớm trở lại, nhìn thấy A Uyển cùng Thái tử phi đang tán gẫu vui vẻ, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, bà liếc mắt nhìn con dâu, trong lòng cảm thấy tự nhiên.
Sau khi ở lại hoàng trang một buổi chiều, khi mặt trời sắp lặn và nhiệt độ thấp hơn, hai người mới rời đi.
Trở lại thôn trang, liền nghe nói Thụy vương đã đưa tiểu nhi tử của mình đến.
Khi hai người bước vào, liền thấy Thụy vương và tiểu nhi tử đang ngồi uống nước ô mai ướp lạnh và phàn nàn về thời tiết nóng nực, biểu cảm của hai cha con gần như giống hệt nhau.
“Sao Vương gia lại đến đây?” Thụy Vương phi mỉm cười hỏi.
A Uyển bước tới thỉnh an Thụy vương, ngồi sang một bên, lấy nước đậu xanh nha hoàn dâng đến rồi uống.
“Trong kinh thành quá nóng, ta cũng không thể ở lại nữa, mấy lão già ở trong triều ồn ào đến đau cả đầu.” Thụy vương tiếp tục phàn nàn.
A Uyển và Thụy Vương phi vừa từ chỗ Thái tử trở về, cũng nghe thấy Thái tử phi bảo trên triều đang tranh cãi chuyện gì đó, chẳng qua là việc cải cách thuế muối, từ lúc khai xuân cãi nhau cho đến bây giờ rồi, vì vậy còn có rất nhiều viên quan thất thế, lão Đào Các suýt chút nữa bị ép buộc phải từ quan về hưu - cuối cùng vì Minh phi cầu xin mới không thực sự từ quan, cũng không cãi ra cái gì hết.
Lúc này, Vệ Cẩn cùng nha hoàn mang đến hai bát đá bào nhân đậu đỏ ngọt, hai cha con tươi cười, Thụy vương khen con gái là người chu đáo.
“Là đại tẩu dạy cho con đấy ạ.” Vệ Cẩn cũng không kể công.
Thụy vương liếc nhìn A Uyển, rồi nói con dâu là người khéo léo, gần đây ăn nhiều món ngon để giải nhiệt chưa từng thấy, hầu như mọi thứ đều không thể thiếu công lao của nàng, gật đầu nói: “Ừm, con dâu cũng là khuê nữ, đều rất biết cách chăm sóc người khác.”
Thụy Vương phi không nhịn được cười, nhưng trong thâm tâm nàng biết rằng Thụy vương đây là yêu ai yêu cả đường đi lối về chứ không hơn gì.
Sau khi cả nhà ngồi nói chuyện một lúc, Thụy vương quay lại và nói với A Uyển: “Tỷ tỷ Khang Bình và muội muội Khang Nghi cũng đến đây để tránh nóng rồi, ngày mai con có thể đi gặp thăm họ, ở lại đấy vài ngày cũng không sao hết.”
Nghe vậy, A Uyển trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng đứng dậy cảm tạ ông.
Vì cha mẹ chồng đều đã đồng ý cho nàng về nhà mẹ đẻ vài ngày nên A Uyển sẽ không ngốc đẩy cơ hội này ra, sau khi trở về nhà, nàng vui vẻ kêu Lộ Vân và Thanh Nhã dọn đồ của nàng, nàng sẽ đến Tiểu Thanh Sơn vào ngày mai.
Vào ban đêm, A Uyển đang chìm vào giấc ngủ vì phấn khích.
Sau đó, nàng bị đánh thức bởi vì có người leo lên giường giữa đêm..