Sủng Thê Như Mệnh

Chương 196: Chương 140






Từ khi A Uyển mở miệng sai hạ nhân thu dọn đồ đạc, La Ký Linh vẫn luôn giữ vẻ im lặng, mà thái độ im lặng này là biến tướng của sự ngầm đồng ý.
Nàng cũng là người quyết tuyệt, lúc trước nếu không phải do mẫu thân bảo nàng phải nhẫn nại, không thể nói với ai, nỗi khổ này không cách nào nói ra miệng, chỉ có thể im lặng.

Bây giờ đám tỷ muội đến rồi, thậm chí còn có người dùng thân phận để chống lưng cho nàng, vì sao nàng còn phải nhẫn nại?
La Ký Dao cũng bị sự cường thế dứt khoát của A Uyển làm cho ngơ ngác, chỉ là khi nhìn thấy La Ký Linh trầm mặc không nói gì, lại nhìn Tam muội phu Lưu Tuấn vẫn không biết hối cải, đột nhiên cảm thấy A Uyển làm rất tốt, ở lại nơi này bị người ta chà đạp, còn không bằng về nhà mẹ đẻ.

Cho nên nàng cũng không khuyên gì, nén giận cùng nhau ra khỏi Lưu phủ.
Nhưng khi vừa mới ra khỏi ngõ nhỏ của Lưu phủ, liền nghe A Uyển phân phó phu xe, trực tiếp về phủ Công chúa, hai cô nương La gia đều ngạc nhiên.
Sau đó, vẫn là tiếp tục im lặng.
La Ký Dao và La Ký Linh đều không ngốc, nếu phủ Hoài Ân Bá không có phản ứng gì với việc này, có thể thấy được trong đó có chút vấn đề, không phải là do bị che dấu, mà là ngầm đồng ý Lưu gia ức hiếp cô nương nhà mình.

La Ký Linh nhớ tới tình huống khi mẫu thân tới lần trước, trong lòng mơ hồ hiểu ra, chỉ cảm thấy đau khổ, không muốn tin rằng mẫu thân sẽ làm ra mấy chuyện như này, mà La Ký Dao hy vọng là vế trước.
Nàng hy vọng phủ Hoài Ân Bá là bị che dấu.
Nếu phủ Hoài Ân Bá hiểu rõ mọi việc, vì những cô nương chưa xuất giá hay đã xuất giá trong phủ, đều sẽ phải phản ứng.


Nếu không thì sẽ khiến cho cô nương nhà mình bị người đời coi thường.

Chuyện này không chỉ là vấn đề thể diện, mà còn là vấn đề con cái ở hậu viện có thể đứng thẳng làm người ở nhà chồng được hay không.

Nếu các cô nương xuất giá tới nhà người khác gặp được chuyện như thế này, nếu cha mẹ biết được thì cũng có thể đánh tới tận cửa cũng nên .
Cho nên, chuyện hôm nay A Uyển cường ngạnh dẫn La Ký Linh rời đi, cũng coi như là một loại biến tướng của nhà mẹ đẻ đánh tới cửa, Lưu gia đuối lý trước, cho dù thế nào cũng không dám hé răng, trừ phi Lưu gia ngu ngốc đến mức không cần mặt mũi.

Đương nhiên, nhìn vào biểu hiện của Lưu Tuấn, có lý do tin rằng đúng là ngu ngốc thật.
Rất nhanh đã đến phủ Công chúa.
Quận chúa xuất giá về nhà, tất nhiên là hạ nhân phủ Công chúa phải đi bẩm báo trước, khi Trưởng Công chúa Khang Nghi nghe nói con gái trở về còn rất vui vẻ, chờ đến khi nghe chuyện con gái dẫn theo hai vị đường tỷ cùng về thì hơi kinh ngạc, cũng không biết là tình huống thế nào, liền đi ra ngoài đón.
Sau đó liền thấy con gái vui sướng xách váy đi xuống từ trong xe ngựa chạy đến trước mặt bà: “Mẹ, bây giờ Tam tỷ tỷ bị bệnh nhẹ không thể ra gió, mau chuẩn bị phòng cho tỷ ấy đi.”
Trưởng Công chúa Khang Nghi nhíu mày: “Linh nha đầu? Làm sao vậy?” Tuy thấy khó hiểu, nhưng mà thấy gương mặt tươi cười của con gái, gương mặt hồng hào, trông rất có tinh thần, trong lòng bà cũng rất vui, liền cho người đi sửa sang viện cho khách, trực tiếp nâng kiệu của La Ký Linh vào đó.
Lúc này, trên người La Ký Linh được quấn chặt tránh gió, trong áo choàng nhét mấy cái lò sưởi tay, bị che đến kín mít.

Cho đến khi vào phòng khách nha hoàn dọn dẹp xong, đốt địa long lên, Lộ Vân để La Ký Linh lên giường đã trải đệm chăn phơi nắng ấm.
“Mẹ, chuyện là như thế này…”
Chờ Trưởng Công chúa Khang Nghi nghe xong chuyện con gái làm, không khỏi liếc nhìn hai con ngỗng trắng đang rướn cổ kêu cạc cạc kia, lại thấy con gái nhìn mình mong chờ, bà liền cười nói: “Làm tốt lắm, sao cô nương La gia chúng ta có thể chịu đựng sự chà đạp như thế, nếu lần sau còn có chuyện như này, con chỉ cần ra tay, không cần nín nhịn cầu toàn!”
Tuy rằng kiêu ngạo lỗ mãng một chút, nhưng với thân phận địa vị hiện tại của con gái bà , cũng không cần chơi tâm kế gì cả, cứ việc kiêu ngạo, gãi đúng chỗ ngứa.
“Tam thẩm…” Mắt La Ký Linh rưng rưng, nức nở nói: “Cảm ơn ngài.”
Trưởng Công chúa Khang Nghi vỗ tay nàng, dịu dàng nói: “Nếu A Uyển đưa con tới đây thì con cứ ở chỗ này dưỡng sức mình cho tốt đi, không cần suy nghĩ nhiều đến những chuyện khác.”
La Ký Linh nức nở ra tiếng, sau đó khóc lớn ra lên, phát tiết hết tất cả phẫn uất tích tụ bấy lâu nay ra.
Mẫu thân ruột của nàng chỉ biết bảo nàng phải nhẫn nại, bảo nàng phải cố gắng lấy lòng cha mẹ chồng, đến cả khi nàng đau khổ nhất vẫn bảo nàng phải nhẫn nhịn, còn kém cả đám tỷ muội trong nhà.

Vậy thì sao có thể không khiến trái tim nàng băng giá?
Sau khi trấn an La Ký Linh xong, thấy nàng mỏi mệt vô cùng, lo lắng sức khoẻ nàng không chịu nổi, Trưởng Công chúa Khang Nghi vội phân phó để nàng tạm thời nghỉ ngơi dưỡng sức cho khoẻ, rồi sai nha hoàn chăm sóc nàng, sau đó liền dẫn theo con gái và chất nữ La Ký Dao cùng rời đi.
Đến khi rời khỏi khách viện, Trưởng Công chúa Khang Nghi liền sai người đi báo tin cho phủ Hoài Ân Bá, nhìn xem rốt cuộc Nhị phòng có ý gì.
Với sự thông tuệ của Trưởng Công chúa Khang Nghi, đương nhiên cũng nhìn ra được việc này hơi kỳ lạ, La Ký Linh ở nhà chồng bị mẹ chồng trượng phu dày vò, làm hại mất con, sao phủ Hoài Ân Bá lại không nhận được chút tin tức nào.

Nếu La Ký Dao không tới thăm nàng vì chuyện hồi đầu năm thì cũng sẽ không biết được việc này.

Mà bên phía Trưởng Công chúa Khang Nghi lại không nhận được tin gì.

Đó là lý do tại sao phủ Hoài Ân Bá không phản ứng gì.
“Tam thẩm, ngài đang nói, Nhị thẩm giấu diếm việc này sao?” Vẻ mặt La Ký Dao kinh ngạc: “Tam muội muội là con gái ruột của bà ấy mà, sao Nhị thẩm có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Chẳng lẽ Lưu gia đối xử với Tam muội muội như vậy, bà ấy không tức giận sao?”
“Chuyện này ta cũng không biết.” Trưởng Công chúa Khang Nghi hơi mỉm cười, không nói gì thêm.
Đang nói chuyện thì nghe hạ nhân tới báo, Phò mã La Diệp đã về.
Buổi sáng La Diệp ra khỏi nhà đi gặp bạn bè, nhưng mà đúng lúc bạn ông ra ngoài, không còn cách nào, ông chỉ có thể dạo qua một vòng tổ chức thi xã của mấy văn nhân ở kinh thành, cảm thấy không có gì thú vị, liền đến Trân Bảo Trai mua mấy cây trâm cho thê tử rồi về.
Nhưng ai ngờ khi ông trở về phủ, lại nghe hạ nhân nói hôm nay con gái A Uyển đánh đến Lưu phủ của phó Chỉ huy sứ thành Đông, dẫn cháu gái La Ký Linh về phủ Công chúa, khiến cho ông không hiểu ra sao.
Đương nhiên, La Diệp cũng không cảm thấy hành vi này của A Uyển quá mức kiêu ngạo, ở trong lòng của cha ngốc, đứa bé nhà mình là một đứa trẻ ngoan hiểu chuyện biết lễ nghĩa, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đánh tới cửa nhà người ta, đương nhiên là Lưu gia làm sai chuyện gì đó, nhất thời khiến con gái căm phẫn nên mới có thể ra tay dẫn người về tới.
Quả nhiên, đến khi nghe thê tử kể lại hành vi của Lưu gia, La Diệp tức giận nói: “Buồn cười, khinh thường La gia nhà chúng ta sao? Lại có thể ức hiếp nữ tử yếu ớt như thế!” Sau đó lại tán thưởng nói với con gái: “A Uyển làm rất đúng, những lúc thế này thì chúng ta phải kiên cường, không thể để người ta coi thường, đỡ để người ta cảm thấy chúng ta dễ bị bắt nạt, bị người khác xem thường.”
A Uyển ngọt ngào cười rộ lên với cha ngốc, dõng dạc nói: “Cha nói đúng, con cũng cảm thấy bản thân mình làm rất tốt, tóm lại là không thể nhìn Tam tỷ tỷ bị người ta khi dễ!”
La Diệp còn đang oán giận: “Lưu gia này thật là không có quy củ, cũng không biết lúc trước đầu óc Nhị ca bị gì, mà lại đồng ý mối hôn sự này, chủ tử bị hạ nhân hại, thế mà không phạt hạ nhân, mà còn che chở, đây là cái quy củ rát nát gì thế? Đúng là cực kỳ mất mặt! Hèn gì Lưu Nghĩa Sơn một bó tuổi rồi còn co đầu rút cổ mãi trên vị trí đó, đúng là trong đầu chỉ toàn cỏ rác…”
La Ký Dao: “…” Lời này của Tam thúc thật nhiều lỗ hổng, thế nhưng không biết phải nói từ đâu.
Trái lại, hai mẹ con Trưởng Công chúa Khang Nghi rất bình tĩnh, còn phụ họa vài câu, làm La Diệp cảm thấy thê nữ thật là hiểu lý lẽ.
Sau khi phía phủ Hoài Ân Bá nhận được tin tức, rất nhanh đã có người đến, người tới lại là phu thê Nhị lão gia La Minh, còn có tỷ tỷ La Ký Du đi theo vì lo lắng.
Vừa mới vào cửa, La Minh liền hỏi: “Tam đệ, Tam đệ muội, Linh nha đầu làm sao vậy? Ta nghe nói Thế tử phi dẫn nó về phủ Công chúa?” Ông xoa trán, đương nhiên là không thể chỉ trích hành động này của A Uyển lỗ mãng được, chỉ đành cẩn thận hỏi cho rõ.
Trong lòng Nhị phu nhân cũng thấp thỏm, vì Trưởng Công chúa Khang Nghi còn ở đây, lại ngại thân phận của A Uyển mà khó nói, nhưng trong lòng lại oán trách, liền phải cùng trượng phu đi thăm con gái.
“Nhị ca, Nhị tẩu, hôm nay Linh nha đầu lăn lộn cả nửa ngày cũng đã mệt rồi, vừa mới nghỉ ngơi thôi, đừng nên quấy rầy nó trước đã.” Trưởng Công chúa Khang Nghi nói, thở dài: “Nói đến chuyện này, cũng là Lưu gia không đúng, Linh nha đầu thật là đáng thương…”
“Nhị ca, việc này không thể bỏ qua được!” La Diệp tức giận, khi Nhị phu nhân đang hoảng sợ, nói toàn bộ những uất ức cháu gái phải chịu ra.
La Minh nghe xong thì khiếp sợ không thôi: “Tam đệ nói thật ư? Thực sự có việc này sao?”
La Diệp cười lạnh nói: “Hôm nay Dao nha đầu vac A Uyển nhà ta tận mắt nhìn thấy ở Lưu gia, còn có thể gạt người sao? Đáng thương cho Linh nha đầu bị Lưu gia kinh thường như thế, vậy mà chúng ta chưa bao giờ biết, còn tưởng rằng con bé sống rất tốt.”
La Minh nổi trận lôi đình, xoay người rống giận với thê tử: “Lúc trước bà nói như thế nào? Không phải nói Linh nha đầu chỉ bị bệnh nhẹ, tĩnh dưỡng mấy ngày là ổn sao? Sao lại không nói Linh nha đầu là bị di nương trong viện con rể làm hại mà sinh non? Bà có còn là mẹ ruột của nó nữa không?”
Nhị phu nhân ngập ngừng nói: “Đây cũng không phải chuyện gì lớn, hơn nữa Lưu gia cũng tỏ vẻ xin lỗi…”
“Phi!” La Minh phun vào bà, đột nhiên nhớ tới gì đó, tức giận chỉ vào bà nói: “Chỉ sợ Lưu gia tỏ vẻ xin lỗi chính là cho bà chút bạc đúng không? Ta còn đang cảm thấy kỳ lạ đống bạc kia là như thế nào, thì ra là lấy từ Lưu gia.

Chỉ vì chút bạc mà bà có thể ép chuyện này xuống, để Linh nha đầu chịu khổ ở Lưu gia, rốt cuộc con bé có phải do bà sinh ra không, sao bà có thể nhẫn tâm như vậy?”
Nhị phu nhân bị trượng phu chỉ mũi mắng to trước mặt mọi người, trong lòng cũng tức giận, liền nói: “Lời này của lão gia không đúng rồi, chuyện này tuy Lưu gia không đúng, nhưng mà có nữ nhân nào không phải như vậy đâu? Tự bản thân Linh Nhi không quen nhìn di nương trong phòng con rể, lúc ấy vì quá tức giận mới xảy ra chuyện.

Thiếp còn không phải là vì muốn tốt cho con gái sao, dù sao nó cũng là tức phụ của Lưu gia, sau này phải ở nơi đó cả đời, vậy nên mới giấu chuyện này, khuyên nó nhẫn nhịn thêm một chút…” Huống chi số bạc kia cũng không phải là số nhỏ, sau này có thể để con trai cưới vợ, vậy nên bà mới nén sự đau lòng, bảo con gái phải nhẫn nhịn.
La Minh cười lạnh nói: “Nhẫn nhịn? Bà còn có mặt mũi nói vậy! Vậy tự bà nhẫn nhịn thì sao? Ta vẫn không quên năm đó Tụ Hồng mất như thế nào đâu.”
“Lão gia!” Nhị phu nhân tức giận.
Đám người La Diệp bên cạnh không tiện xen mồn vì phu thê nhà người ta đang cãi nhau cũng cảm thấy bọn họ càng nói càng kỳ cục, Trưởng Công chúa Khang Nghi nhanh chóng ho một tiếng, La Diệp cũng vội nói: “Được rồi được rồi, Nhị ca, có chuyện gì hai ngươi hồi phủ rồi nói tiếp, sau đó ra quyết định đi.


Việc này của Linh nha đầu tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy, nếu không chẳng phải là người ngoài sẽ cho rằng người La gia chúng ta dễ bắt nạt hay sao, những cô nương sau này xuất giá đều lạnh lòng?”
Mặt La Minh trầm ngâm gật đầu, tuy ông hơi vô dụng, nhưng mà Lưu gia cũng đã rất quá đáng rồi, nếu không làm gì thì sẽ khiến người ta chế giễu, vì mặt mũi của chính mình, đương nhiên không thể bỏ qua.
Nhị phu nhân liếc mắt nhìn chú em chồng, trong lòng lại châm chọc nói, phủ Hoài Ân Bá là cái gì? Đã sớm xuống dốc rồi, so ra còn kém hơn một tiểu quan có thực quyền, chỉ có mỗi tên tuổi thôi, đây cũng là lý do lúc trước bà khuyên con gái phải nhẫn nhịn, rất vất vả mới leo được lên Lưu gia của Phó Chỉ huy sứ thành Đông.

Lưu gia cũng đang thăng tiến, không chừng lão gia Lưu Nghĩa Sơn nhà thông gia rất nhanh có thể chuyển lên chính thức, đến lúc đó thì Linh nha đầu vinh hoa rồi.
Nhưng bà không ngờ, A Uyển xưa nay ít qua lại với đám đường tỷ muội sẽ ra mặt cho con gái, ngược lại khiến người làm mẫu thân như bà lại không phải người tốt, trong lòng cũng oán trách không thôi, cảm thấy A Uyển xen vào việc của người khác.
La Minh nghe nói chuyện của con gái, biết nàng sinh non hại sức khoẻ, cũng không tiện đi quấy rầy nàng, liền để nàng ở lại phủ Công chúa, sau khi cảm kích phu thê La Diệp xong thì dẫn theo thê nữ hồi phủ.

Hơn nữa trong lòng ông cũng biết, lần này là thê tử làm sai, nếu con gái trở lại phủ Hoài Ân Bá, chỉ sợ là cũng không có cách nào dưỡng sức, không thì cứ để nàng ở lại đây đi.
Trở lại trong phủ, đương nhiên phải bẩm báo việc này cho lão phu nhân, lão phu nhân cũng tức giận đến mức không chịu được, trách cứ Nhị phu nhân.
Đối mặt trưởng bối trong nhà, đương nhiên Nhị phu nhân không dám tranh luận, yên lặng nghe lão phu nhân trách cứ, trong lòng vẫn không cảm thấy mình sai.

Bà cũng đau lòng cho con gái, nhưng bà càng yêu thương con trai duy nhất hơn, con trai ngày càng trưởng thành, chờ sau khi con gái thứ hai La Ký Du xuất giá thì cũng phải đính hôn cho hắn, đến lúc đó không thể không mất một chút bạc, mà với nội tình của phủ Hoài Ân Bá thì thật sự vô cùng khó coi, có thể là đến lúc đó trong phủ không có chút bạc nào để làm hôn lễ cho con trai, với cả Nhị phòng là con vợ lẽ, không chừng còn bị cắt giảm một ít, vì muốn làm một hôn lễ long trọng cho con trai, đương nhiên bà phải nghĩ cách.
Lần này là Lưu gia đuối lý trước, Nhị phu nhân cầm bạc Lưu gia đưa tới, cũng không tiện bám chặt lấy sai lầm của Lưu gia không buông, tất nhiên phải đến khuyên con gái nhẫn nhịn, trong lòng cũng cảm thấy việc này sẽ không lớn lắm, nhưng ai ngờ lại bị A Uyển làm hư.
“Việc này không thể bỏ qua, phải để Lưu gia tự mình đến đây xin lỗi Linh nha đầu, không chỉ phải cung kính mời Linh nha đầu về, còn phải giao kèo, đỡ để bà mẹ chồng kia không có việc gì lại muốn làm khó Linh nha đầu!” Lão phu nhân lạnh lùng nói, từ sau khi cháu gái thành Thế tử phi Thụy vương, bà liền cảm thấy lưng mình thẳng lên không ít, đương nhiên là không muốn các cô nương trong nhà bị uất ức.
La Minh gật đầu đáp ứng.
“Nếu Thế tử phi đưa Linh nha đầu đến phủ Công chúa thì cứ để nàng ở đó dưỡng sức đi, Công chúa là người chu toàn, chắc rằng Linh nha đầu ở đó cũng tiện hơn.” Nói rồi lão phu nhân nhìn Nhị phu nhân, nói rõ sự bất mãn với cách làm lần này của Nhị phu nhân.
Nhị phu nhân thấp giọng vâng dạ.
Việc này liền quyết định như vậy, hai phu thê rời khỏi Tùng Hạc Đường của lão phu nhân, đến khi về viện của họ thì lại bắt đầu xào xáo.
Nhị phu nhân vốn là người biết ăn nói, lại biết xử sự, trước kia không ít lần áp chế được trượng phu, hôm nay lại bị trượng phu làm mất mặt vài lần trước mặt người khác, trong lòng cũng tức giận đến không chịu nổi, lão phu nhân là mẹ chồng nên bà cũng không dám nói gì, chỉ có thể chịu, thế nên đã tích một bụng tức, trở về phòng liền cãi nhau với trượng phu.
La Ký Du trốn dưới cửa sổ, nghe cha mẹ cãi nhau ở bên trong, mẫu thân chết cũng không hối cải, làm trái tim nàng băng giá không thôi.

Nàng dùng tay ôm lấy đầu, hốc mắt đỏ lên, ánh mắt mê man, đột nhiên nàng cũng không dám xác định, trượng phu tương lai có phải cũng sẽ nhẫn tâm tuyệt tình như Tam tỷ phu Lưu Tuấn hay không, đến lúc đó mình nên làm gì bây giờ?
Nếu Lục muội muội là Thế tử phi Thụy Vương không đích thân đến chống lưng cho Tam tỷ tỷ, rốt cuộc mẫu thân có giấu luôn chuyện của Tam tỷ tỷ hay không, sau đó cứ để Tam tỷ tỷ bị Lưu gia dày vò đến chết?.