Sủng Thê Như Mệnh

Chương 195: Chương 139






Vừa thay đổi thời tiết thì mưa suốt mấy ngày liền, khó khăn lắm mới ngừng, nắng ấm đầu xuân chiếu vào người đi đường, xua tan cảm giác ẩm ướt mấy hôm mưa, khiến cho tâm trạng của mọi người dường như cũng tốt hơn nhiều.
A Uyển vén màn xe lên nhìn ra ngoài, thấy ánh nắng ấm áp mùa xuân hiếm thấy, tâm trạng cũng thư thái hơn.
Đúng lúc này, xe ngựa ngừng lại, sau đó vang lên tiếng thị vệ.
“Thế tử phi, đến Lưu phủ rồi.”
Lộ Vân nhìn A Uyển, cất giọng hỏi: “Đại thiếu phu nhân phủ Cảnh Dương Bá đến rồi cơ à?”
Phu xe nghe vậy nhìn xuống, đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe ngựa đi theo vào ngõ nhỏ, nhanh chóng nói: “Tới rồi.”
Lộ Vân quay đầu lại nhìn A Uyển, thấy A Uyển gật đầu liền xuống xe ngựa trước, sau đó lấy bái thiếp của Thế tử phi phủ Thụy vương ra đưa qua cho thị vệ, để thị vệ đi gõ cửa.
Bên kia, La Ký Dao hơi lo vì lúc nãy trên đường bị kẹt xe, nếu đến muộn thì sẽ để A Uyển phải chờ lâu.

Khi đến trước cửa Lưu phủ nhà phó Chỉ huy sứ, nghe phu xe nói đoàn xe của Thế tử phi Thụy vương cũng vừa đến thì mới thở phào nhẹ nhõm, vội dẫn theo nha hoàn xuống xe đi qua nghênh đón.
“Lục muội muội.” La Ký Dao nhẹ giọng gọi.
Một nha hoàn có dung mạo thanh tú vén màn che của xe ngựa lên , sau đó để lộ khuôn mặt A Uyển ở bên trong, nàng mỉm cười nhìn: “Đại tỷ tỷ tới thật đúng giờ.”
Hai tỷ muội đang nói chuyện thì đại môn Lưu phủ mở ra, quản gia Lưu phủ mặt đầy nếp nhăn ra nghênh đón, cúi cong người, dáng vẻ đầy nịnh nọt nghênh đón các nàng vào.
La Ký Dao thấy cảnh này, ánh mắt hơi phức tạp, khung cảnh hiện tại so với lúc trước nàng đến thăm Tam muội muội, trước kia có thể nói là tiếp đón lạnh nhạt.

Nhưng trong lòng nàng cũng hiểu, phủ Thụy vương lúc này như mặt trời ban trưa, Thế tử Thụy vương Vệ Huyên lại được Thái Hậu và hoàng đế vô cùng sủng ái tín nhiệm, đương nhiên là người khác không thể so sánh được, nàng cũng không thể ghen ghét, chỉ là có chút cảm thán.
Trước khi xe ngựa vào nhị môn Lưu phủ, liền thấy Lưu phu nhân dẫn con dâu trưởng và con cháu ra đón.
Lưu phu nhân là một phụ nhân trung niên có khuôn mặt thon dài và mắt một mí, lớp son phấn trên mặt rất dày, tuy rằng cách trang điểm không thể bắt bẻ, nhưng không che được nếp nhăn ở khóe mắt, đôi mắt đó khiến người ta có cảm giác đây là một phụ nhân sắc sảo và biết tính kế, trông hơi khắc nghiệt.

Con dâu trưởng là Lưu Đại thiếu phu nhân cũng giống mẹ chồng vài phần, vừa thấy đôi mắt đó, cũng khiến người ta cảm thấy đây là người khôn khéo, không phải kiểu người sẽ chịu thiệt.

Nghe nói dâu trưởng này là cháu gái nhà mẹ đẻ của Lưu phu nhân, cũng có thể gả qua.

Trong lòng A Uyển thầm nói, lại là biểu ca kết hôn với biểu muội, nàng đã cạn lời rồi.
Trên mặt hai người đều tươi cười nhiệt tình, cung kính, tự mình đón đoàn người A Uyển vào phủ.
Nhưng mà, khi nhìn thấy Thanh Nhã đi theo sau A Uyển, còn có hai con ngỗng trắng được Lộ Vân ôm vào lòng, nụ cười của đám người Lưu phủ hơi gượng gạo.
Vừa rồi lúc các nàng mới nhận được tin đích thân Thế tử phi Thụy vương tới thì rất hoảng sợ.

Dù sao nhà họ như vậy, cũng không qua lại với huân quý, cùng lắm cũng chỉ là thông gia với phủ Hoài Ân Bá mà thôi.

Cũng chỉ là huân quý đời thứ ba đã xuống dốc không có thực quyền, ở nơi quý tộc nhiều như chó chạy ngoài đồng như ở kinh thành này thì không đáng nhắc tới.

Vậy nên phủ Thụy vương với họ mà nói, càng là sự tồn tại sánh ngang với mây trên trời.
Mặc dù biết con dâu La Ký Linh có một người thím là Trưởng Công chúa, còn có một đường muội gả đến phủ Thụy vương , Lưu phủ lại không quá quan tâm.

Vì ai bảo xưa nay Trưởng Công chúa Khang Nghi là một người vô cùng khiêm tốn, hơn nữa còn là một người không sinh được, thật sự là không có thể diện gì đáng nói trong tôn thất, uổng cho thân phận Trưởng Công chúa, chỉ có thể thường xuyên tiến cung thôi, cũng không thể quản chuyện gì.

Mà nghe đồn Quận chúa Thọ An gả vào Vương phủ cũng là người yếu ớt nhiều bệnh, không dễ ra ngoài, người có thể thấy dung nhan của nàng trong kinh thành này ít đến đáng thương, hoàn toàn không có trở ngại gì.
Cũng bởi vì vậy, cho nên khi nhận được bái thiếp của Thế tử phi Thụy vương thì mới kinh ngạc như vậy, trong lòng cũng thấp thỏm.
Đại khái các nàng cũng biết hôm nay Thế tử phi Thụy vương đến đây làm gì, nhưng mà nàng còn mang theo hai con ngỗng trắng tới đây định làm gì? Đặc biệt là khi nhìn thấy hai con ngỗng trắng đột nhiên hướng về phía các nàng mà kêu vài tiếng, dáng vẻ hung hãn đó, âm thanh bén nhọn chói tai thật dọa người mà.
Nhưng trong lòng có thấp thỏm thì ngoài mặt vẫn phải tỏ vẻ vô cùng nhiệt tình nghênh đón, phải nể mặt.
Không thể không nể mặt được, bởi vì phía sau vị này còn có một Thế tử gia đáng sợ, vị đó chính là người mà ngay đến cả Hoàng tử cũng phải nhường nhịn vài phần.
La Ký Dao nhìn mẹ chồng nàng dâu đang vây quanh A Uyển nịnh nọt, khóe miệng hơi mím lại, lần trước khi nàng đến đây, còn không được mẹ chồng nàng dâu đó nhiệt tình như vậy , còn bị ngầm châm biếm vài câu không mềm không cứng.

Quả nhiên là mẹ chồng nàng dâu này chỉ thấy danh lợi, trong lòng không khỏi oán trách, Nhị thẩm đúng là vô cùng hồ đồ, sao lại nỡ gả nữ nhi đến nơi như thế này chứ?
“Ta nghe nói Tam tỷ tỷ bị bệnh, không biết vì sao nàng lại bị bệnh?” A Uyển hỏi thẳng vào vấn đề.
Biểu cảm trên mặt Lưu phu nhân khỏi cứng lại, sau đó lập tức cung kính nói: “Nói đến thì cũng thật trùng hợp, lần trước đứa nhỏ Ký Linh này tức giận vì một nha đầu trong viện của nó, không ngờ bản thân mình đang mang thai mà cũng không nhận ra, vậy nên không cẩn thận bị sảy mất.

Nghĩ đến đứa bé kia, ta cũng rất đau lòng mà…” Nói rồi Lưu phu nhân ra vẻ thương tâm lấy khăn lau nước mắt.
La Ký Dao vừa nghe xong thì một cỗ tức giận mạnh mẽ xông lên ngực, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Bá mẫu, nhưng sao mà chuyện ta nghe được lại không phải như vậy? Chẳng phải là trong phòng của Tam muội phu có một di nương không an phận giở trò, hại Tam muội muội ngã rồi sinh non sao? Nghe nói lúc ấy Tam muội phu cũng ở đó đấy.”
Da đầu Lưu phu nhân đều căng hết cả ra rồi, lúc này lại nghe được giọng nói lạnh lùng của con bệnh Quận chúa trong lời đồn kia truyền đến: “Rốt cuộc là Tam muội muội tức giận vì nha đầu trong phòng hay là tức giận với di nương trong phòng Tam tỷ phu đây?”
Lưu phu nhân: “…”
Lưu Đại thiếu phu nhân thấy mẹ chồng kiêm dì của mình toát mồ hôi lạnh ròng ròng, lập tức nhanh nhạy nói: “Tống Đại phu nhân nghe lầm rồi, chỉ là vì một nha hoàn chân tay vụng về mà thôi.”
“Ồ, nếu như vậy, ngược lại thì ta rất muốn nhìn xem nha hoàn như thế nào lại dám lớn mật như thế.”
Nhẹ nhàng bâng quơ nói ra lời này, A Uyển liền cùng La Ký Dao bước vào viện của La Ký Linh.
Lưu phu nhân thấp thỏm bất an dẫn các nàng qua đó, đồng thời đưa mắt ra hiệu cho con dâu cả, để nàng chạy nhanh đi an bài, lập tức mặc kệ con tiện nhân chết tiệt kia có phải tiểu thiếp mà tiểu nhi tử yêu thương hay không, trước hết cứ làm Thế tử phi Thụy vương bớt giận rồi nói sau.

Hôm nay Thế tử phi Thụy vương tới, rõ ràng là muốn chống lưng cho La Ký Linh, bà cũng sẽ không mắt mù mà làm ra chuyện khiến nàng không vui, cho nên đành phải hy sinh tiểu thiếp con trai thích, cùng lắm thì sau này cho con trai một người đẹp hơn Cừu Hương làm di nương.
Rất nhanh đã đến rồi viện của La Ký Linh.
Bởi vì mấy ngày này liên tục có mưa xuân, không khí vẫn còn hơi ẩm ướt, hoa rơi lá úa trong viện vẫn cứ có thể thấy được, khi dưới chân dẫm phải hoa lá khô héo, Lưu phu nhân nhìn thấy chân mày Thế tử phi Thụy Vương cau lại, nhanh nhẹn nói: “Thế tử phi đừng trách móc, chắc là những hạ nhân không biết quy củ kia biết mấy ngày này đứa trẻ Ký Linh này bị bệnh, cho nên liền mới lười nhác, ngày mai sẽ đổi mấy người cần mẫn một chút.”
Sau khi A Uyển nghe xong, rốt cuộc chân mày cũng giãn ra.

Một đoạn đường ngắn ngủn, bởi vì A Uyển cố làm ra vẻ, khiến cho Lưu phu nhân phải cố gắng để gương mặt tươi cười hết cỡ, cảm giác mệt đến không chịu nổi, trong lòng bắt đầu hối hận lúc trước giúp đỡ con trai che chở di nương Cừu Hương hại La Ký Linh đẻ non kia.

Vốn dĩ Cừu Hương kia là nha hoàn hầu hạ bên người bà, xưa nay bà yêu thương tiểu nhi tử, thấy mọi chuyện Cừu Hương đều làm thỏa đáng, vậy nên liền tặng Cừu Hương sang hầu hạ bên người nhi tử, cũng coi như là một người chín chắn bên người tiểu nhi tử, nàng ta lớn lên nhu mị đa tình, con trai yêu thích vẻ đa tình quyến rũ của nàng ta, liền thu làm di nương sau khi La Ký Linh vào cửa một năm.
Bởi vì Cừu Hương là người từ trong viện của bà, cho nên hơi khác so với các di nương khác trong viện của tiểu nhi tử, đến cả con dâu La Ký Linh cũng phải né vài phần.

Trước kia trong lòng Lưu phu nhân còn có vài phần tự đắc, cảm thấy dùng Cừu Hương để kiềm chế La Ký Linh, không cho nàng chiếm lấy tiểu nhi tử, cũng coi như là sắp xếp được một tai mắt ở trong phòng tiểu nhi tử, nhưng bây giờ trong lòng bà lại hối hận chết đi được.
A Uyển lười quan tâm đến chuyển biến tâm lý của Lưu phu nhân, một đường rẽ hoa đỡ liễu, rốt cuộc cũng tới phòng ngủ của La Ký Linh, liếc mắt một cái đã thấy nữ tử gầy gò, tái nhợt dựa vào giường, đâu còn vẻ tươi cười xinh đẹp của nửa năm trước, cả người đều bị tử khí quấn thân, khiến trong lòng nàng chua xót, chua xót với vận mệnh của nữ tử thời đại này.
Chưa lúc nào cảm thấy mình may mắn ra sao, mới được cha mẹ sủng ái như vậy, còn có một vị hôn phu thanh mai trúc mã, Vệ Huyên có không tốt, không đối xử với nàng như châu như bảo đi nữa thì cũng sẽ không dày vò nàng như thế này.
“Xưa nay sức khỏe Lục muội muội yếu ớt, loại thời tiết thế này sao có thể ra ngoài được? Thật là khiến tỷ hổ thẹn, nếu Thế tử biết thì lại tức giận với tỷ mất.” Trên mặt La Ký Linh nở nụ cười nhẹ nhàng, nhưng khi nắm lấy tay A Uyển thì nắm chặt đến mức xương ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
La Ký Dao nhìn cũng chua xót, thấy bộ dạng này của nàng, sao có thể không biết đây là nàng diễn cho Lưu phu nhân xem, ý là nhắc nhở Lưu phu nhân đừng vì A Uyển nhiều bệnh mà coi thường nàng ấy, trượng phu của nàng ấy chính là Thế tử Thụy vương, là sát tinh đến quỷ cũng phải sợ trong truyền thuyết, là Hỗn Thế Ma Vương dám dẫn người trực tiếp xông vào lầu các của lão gia khi nóng giận.
Quả nhiên sắc mặt Lưu phu nhân lại càng khó coi, trong lòng càng bất an.
A Uyển ngồi trước giường, dịu dàng mềm giọng nói chuyện với La Ký Linh, dò hỏi tình trạng sức khỏe của nàng, mẹ chồng nàng dâu Lưu phu nhân chỉ đành gượng gạo ngồi bên cạnh, vừa nghe các nàng nói chuyện, vừa lo lắng không thôi.
La Ký Linh nói: “Để Lục muội muội chê cười rồi, bộ dạng hiện giờ ày của tỷ thật sự là bất nhã, cả người dơ bẩn, làm bẩn mắt muội rồi.

Chỉ đáng thương cho đứa bé kia của tỷ, thật vất vả mới mang thai được, không ngờ…” Nàng khẽ thở dài: “Thôi, người chết đã đi xa, nói nhiều thêm cũng chỉ phí công.”
Thấy bộ dạng này của nàng, tất nhiên là A Uyển phải làm chủ cho nàng, lập tức lạnh giọng nói: “Tỷ cứ yên tâm, nếu hôm nay muội đã tới rồi thì phải làm chủ cho tỷ, chẳng lẽ một nha hoàn mưu hại chủ tử cũng không xử lý được sao?” Nói rồi nàng còn liếc mắt nhìn Lưu phu nhân.
Lưu phu nhân nhanh chóng chạy đến cười làm lành nói: “Đó là chuyện đương nhiên, đương nhiên.” Dứt lời liền kêu con dâu đi dẫn nha hoàn làm hại con dâu sinh non kia tới.
Rốt cuộc sắc mặt A Uyển cũng dãn ra, vỗ tay La Ký Linh.
La Ký Linh nhìn bộ dạng sốt ruột cười làm lành của mẹ chồng và trưởng tẩu, đâu còn vẻ khôn khéo tính kế của ngày thường, không ai bì nổi, trong lòng không khỏi đau xót, suýt chút nữa nước mắt đã rơi xuống.
Cho đến giờ khắc này, nàng mới biết, cho dù ngày xưa nàng thường xảy ra mâu thuẫn với đám tỷ muội, nhưng khi nàng gặp chuyện không tốt thì vẫn là đám tỷ muội này lo lắng cho nàng.

Đương nhiên mẫu thân cũng sẽ lo lắng cho nàng, nhưng chỉ cần cho mẫu thân vài chỗ tốt thì bà sẽ khuyên nàng nhẫn nhịn, chờ ngày nào đó phân nhà là tốt rồi.
Phân nhà? Bây giờ cha mẹ chồng đang khỏe mạnh, không biết chờ tới lúc phân nhà thì phải mất mấy chục năm nữa đây, bị dày vò đến sức cùng lực kiệt rồi, sao có thể chờ nổi?
Nhưng mà, hôm nay A Uyển tự mình đến đây, khiến nàng có vài suy nghĩ.
La Ký Linh chưa bao giờ là người mềm yếu, lúc này cơ hội đặt trước mặt nàng, đương nhiên nàng phải nắm cho chắc, vậy mới không phụ tình nghĩa hôm nay đám tỷ muội đến đây một chuyến.
Rất nhanh sau đó, một nha hoàn trang điểm nhu mị bị dẫn vào, vừa bước qua cửa liền lập tức quỳ xuống, khóc lóc nói: “Nhị thiếu phu nhân, là nô tỳ sai, nô tỳ nguyện ý làm trâu làm ngựa để bồi tội cho tiểu thiếu gia…” Vừa thỉnh tội vừa quỳ xuống dập đầu.
La Ký Linh nhìn bộ dạng khác với với vẻ đắc ý của nàng ra mấy ngày trước, khóc như hoa lê đái vũ, càng thêm vài phần tư thái kiều mị, ghê tởm đến mức không chịu nổi.

Tuy rằng Cừu Hương đã thay trang phục nha hoàn trước khi đến đây để đúng với lời mẹ chồng nói lúc trước, nhưng mà bộ quần áo này của Cừu Hương rõ ràng là vội vàng thay, chiếc vòng ngọc khắc hoa điểm tơ vàng trên cổ tay còn chưa cởi xuống, đây không phải là thứ mà nha hoàn có thể đeo.
Quả nhiên liền nghe La Ký Dao mở miệng nói: “Bá mẫu, nha hoàn trong phủ mấy người thật đúng là có phúc, còn có thể đeo cả trang sức mà chỉ các cô nương mới có thể đeo.”
Mẹ chồng nàng dâu Lưu phu nhân cũng thấy được trang sức chưa cởi xuống trên người Cừu Hương, không chỉ trên tay, còn cả hoa tai trân châu đinh hương nữa, không khỏi vô cùng xấu hổ, không biết nên nói gì mới tốt.
May mắn, hôm nay La Ký Dao đến nơi này cũng không phải muốn nắm chặt chút việc nhỏ này không buông, vậy thì cứ giao di nương lớn mật hại chết con trai của La Ký Linh cho nàng ấy xử lý.
La Ký Linh cười: “Theo quy củ trong phủ, nha hoàn lớn mật mưu hại chủ tử như thế này, trước tiên phải phạt trượng 40 đại bản, sau đó đuổi ra khỏi phủ.” Nếu mẹ chồng đã muốn nói đây là nha hoàn, La Ký Linh cũng không khách khí.
Có vị Thế tử phi A Uyển này ở đây, mặc dù Lưu phu nhân cảm thấy con dâu ngoan độc, không nể mặt mình, nhưng cũng không có cách nào bảo vệ Cừu Hương, chỉ đành làm như nghe không thấy tiếng kêu cứu của Cừu Hương, để bà tử áp giải Cừu Hương ra ngoài viện hành hình.
Nhưng mà, tiếng kêu ầm ĩ của Cừu Hương mới hô được vài lần liền ngừng lại.
“Dừng tay, các ngươi đang làm cái gì?!” Một giọng nam vô cùng tức giận đột nhiên vang lên: “Các ngươi ai dám đánh nàng? A…!”
Giọng nam kia còn chưa ngừng thì đã nghe được tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, sau đó là tiếng ngỗng kêu cạc cạc cạc.
Một nha hoàn lảo đảo chạy vào: “Phu nhân, không tốt rồi, Tứ thiếu gia bị ngỗng cắn.”
Lưu phu nhân sợ tới mức đứng bật dậy, mới đi hai bước mới nhớ ra hai con ngỗng trắng kia là do Thế tử phi Thụy vương mang đến, lập tức ngừng bước, quay đầu nhìn về phía A Uyển.
Lại thấy sắc mặt nàng bình thản, rũ mắt nhìn chén trà trong tay, dường như không nghe thấy gì.
Trong lòng Lưu phu nhân cực kỳ giận, trừng mắt về phía con dâu ngồi trên giường, thế nhưng ai ngờ con dâu ngày xưa thường xuyên nịnh nọt bà lại mang mặt suy yếu ngồi đó, vỗ ngực nói: “Mẹ, hôm kia con mới đẻ non, đại phu nói cần phải ở trong phòng tĩnh dưỡng đủ một tháng, không thể ra gió.”

Lúc này Lưu phu nhân thật sự hận đến mức không chịu được, cuối cùng nghe tiếng kêu quá thảm của con trai ở bên ngoài, cuối cùng bất chấp mọi chuyện, xách váy xông ra ngoài.

Lưu Đại thiếu phu nhân thấy mẹ chồng lao ra, tuy trong lòng sợ hãi, nhưng lo xong việc rồi sẽ bị mẹ chồng sẽ tính sổ, chỉ đành căng da đầu đuổi theo.
Rất nhanh liền có thêm tiếng thét chói tai của hai người, có thể thấy được hai con ngỗng trắng rất hung mãnh.
Mẹ chồng nàng dâu Lưu phu nhân vừa đi, trong nhà chỉ còn ba tỷ muội La gia.
La Ký Linh nghe tiếng kêu gào thê thảm của trượng phu ở bên ngoài, rốt cuộc không nhịn được mà rơi nước mắt, kéo tay A Uyển nghẹn ngào nói: “Lục muội muội, tỷ rất khó chịu, tỷ không biết phải trách ai đây… Vì sao mẫu thân lại muốn gả tỷ đến đây? Rõ ràng tỷ đã cố gắng lấy lòng bọn họ như vậy rồi, hiếu thảo với cha mẹ chồng, hầu hạ trượng phu, chưa bao giờ có ý xấu, vì sao bọn họ còn đối xử với tỷ như vậy…”
Hốc mắt La Ký Dao ửng đỏ: “Tam muội muội, đừng khóc, hiếm lắm hôm nay Lục muội muội mới tới thăm muội, muội đừng như vậy chứ.”
A Uyển cũng nói: “Mọi người đều biết ta không có bản lĩnh gì, chỉ có thể cáo mượn oai hùm một chút, Tam tỷ tỷ có ý định gì thì cứ việc nói, muội muội sẽ làm chủ cho tỷ.”
Nghe được lời này của A Uyển, rốt cuộc La Ký Linh cũng không khỏi bật cười một tiếng, nàng dùng khăn lau nước mắt: “Vậy đa tạ Lục muội muội.” Nàng như không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cười nói với A Uyển: “Lần này ít nhiều gì cũng nhờ có Lục muội muội.” Thiên ngôn vạn ngữ, lúc muốn nói gì đó nhưng lại không có từ ngữ nào để thể hiện sự cảm kích trong lòng, chỉ có thể nắm tay nàng không buông.
Đám tỷ muội nói chuyện một lát, rốt cuộc động tĩnh bên ngoài cũng ngừng lại.
Trong lòng A Uyển biết Lộ Vân là người có chừng mực, tuy phải cho người Lưu gia chút giáo huấn, nhưng cũng sẽ không quấy phá quá mức, không cần để tâm.
Cho nên, khi một nam nhân mặt xám mày tro xông vào, A Uyển rất bình tĩnh nhìn hắn.
“Làm càn, không thấy Thế tử phi nhà ta đang ở đây sao?”
Quần áo nam nhân xốc xếch không chịu nổi, dính bùn, thúc phát trên đầu cũng lỏng lẻo, phát quan lệch sang một bên, dáng đi khập khiễng, nhưng thật ra gương mặt đó vẫn được xem là anh tuấn, chỉ tiếc giữa mày ẩn chứa vẻ tàn bạo, ánh mắt ảm đạm, bọng mắt xanh đen, dáng vẻ túng dục quá độ.
“Thế tử phi gì chứ?” Nam nhân kia tức giận chỉ vào La Ký Linh trên giường: “Hay cho La thị ngươi, ngươi không thể nhìn Cừu Hương được sống tốt, còn muốn đánh chết Cừu Hương! Nói cho ngươi biết, ngươi dám chạm vào một cọng lông của Cừu Hương thì lập tức cút về phủ Hoài Ân Bá của ngươi cho ta! Miếu nhỏ này của nhà ta không chứa được một đại tôn phật như ngươi, ác độc đố kỵ như thế, ta đúng là mắt mù… A!”
Hét thảm một tiếng, nam nhân kia đã bị Lộ Vân phía sau đuổi tới đá vào chân của hắn, khiến hai chân hắn mất sức quỳ sụp cả hai gối xuống sàn, hai đầu gối đập mạnh xuống sàn nhà cứng rắn, đau đến mức hắn không nói nên lời.
Lúc này, một giọng nói lạnh băng vang lên: “Thì ra cả một nha hoàn mưu hại chủ tử cũng không xử lý được, đây là quy củ gì? Ai định ra quy củ? Đã vậy thì, cô nương La gia chúng ta cũng không ở lại nơi này nữa, đỡ để bị tiện nhân hại còn mang tiếng không hiền đức! Người đâu, thu dọn hành lý cho Tam tỷ tỷ, chúng ta đi!”
“Thế tử phi!”
Lưu phu nhân mới vào liền khẩn trương, bất chấp bộ dạng chật vật của mình, nhanh chóng chạy đến quỳ xuống cầu tình.

Hôm nay cho dù thế nào, bà cũng không thể để Thế tử phi Thụy vương dẫn La Ký Linh đi, nếu không chức Phó Chỉ huy sứ thành Đông này của trượng phu cũng sắp mất rồi.
Đáng tiếc tuy Lưu phu nhân hiểu, nhưng con trai Lưu Tuấn lại là tên ngốc to gan, vừa hít sâu vừa buông lời hung ác, khinh thường nhìn người vợ cả La Ký Linh này, cho rằng là do phủ Hoài Ân Bá gả đến đây, gả đi rồi thì không thể trở lại nữa, cuối cùng bị Lộ Vân tát một phát, trong nháy mắt mặt sưng lên, khiến hắn đau đến mức nói không nên lời.
Lộ Vân và Thanh Nhã rất nhanh đã thu dọn xong, Lộ Vân còn sai người nâng nhuyễn kiệu lại đây, khiến trong lòng A Uyển tán thưởng, quả nhiên Lộ Vân là người có khả năng.
Không đến một khắc, A Uyển liền dẫn La Ký Dao đứng dậy rời đi.

La Ký Linh được Lộ Vân dùng áo choàng bọc đến kín mít, lại được nhét cho vài cái lò sưởi tay ấm áp, ôm ra cửa, đưa vào trong nhuyễn kiệu, sau đó nâng ra khỏi Lưu phủ dưới sự liều mạng giữ lại của Lưu phu nhân.
Đoàn người rời khỏi Lưu phủ, hàng xóm xung quanh Lưu phủ đều không khỏi ra thăm dò, nhìn thấy bộ dáng chật vật đuổi theo ra cửa Lưu phủ của Lưu phu nhân thì sôi nổi châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.
Lưu phu nhân nhìn xe ngựa sang trọng được bốn bảo mã kéo của phủ Thụy Vương rời đi, bắp chân mềm nhũn, dường như không đứng thẳng được nữa, vẫn là Lưu Đại thiếu phu nhân tay nhanh mắt lẹ đỡ được.
Lúc này, Lưu Tuấn mang theo khuôn mặt đã sưng như bánh bao khập khiễng đi tới, vẻ mặt đầy tức giận , phẫn hận nói: “Cho nàng ta đi, đi rồi thì không cần trở lại nữa!”
Ánh mắt Lưu phu nhân dại ra chậm rãi dời về trên mặt nhi tử, đột nhiên nâng tay, hung hăng cho hắn một cái tát, đánh vào má bên kia của hắn, hai dấu bàn tay vô cùng cân xứng.
Lưu Tuấn không thể tin nổi nhìn bà, ôm mặt nói: “… Mẹ, người đánh con?”
Thấy lúc này hắn còn chưa ý thức được đã xảy ra chuyện gì, dại dột chỉ biết chơi bời, Lưu phu nhân đột nhiên không thở được, cuối cùng ngất đi..