Sủng Thê Như Mệnh

Chương 184: Chương 128






Đây là năm đầu tiên A Uyển gả vào phủ Thụy Vương, tuy rằng việc không thuần thục, nhưng mà vẫn có thể làm từng bước, làm theo người khác là được.
A Uyển biết được từ chỗ chăm sóc cô em chồng, cung yến hàng năm đại khái đều là một hình thức, không có gì đặc biệt, năm nay cũng là như thế.

Nhưng mà có một điểm không giống bình thường là cung yến năm nay có thêm hai vị Hoàng tôn, thiếu đi Tam Hoàng tử lúc này vẫn đang bị giam cầm.
Bởi vì Tam Hoàng tử dùng cả tâm huyết chép kinh nên đã khiến Văn Đức Đế mềm lòng không ít, nhưng mà vẫn không thả hắn ra, chắc là phải chờ tới tháng tư sang năm, trước khi hắn thành thân mới có thể ra ngoài.

Tuy rằng không được ra ngoài, nhưng trong cung yến, Thái hậu mở miệng nhắc đến, lại có Trịnh Quý Phi cầu xin, Văn Đức Đế liền thuận theo lệnh Dương Khánh sai người đưa chút thức ăn qua.
Nhóm tôn thất ở đây trừ mấy người hiểu rõ sự tình, những người khác đều cho rằng Tam Hoàng tử đã phạm sai lầm, bị Hoàng đế giam giữ lại, hơi đồng tình đối với hắn.

Mà những người hiểu rõ, như đám người Vệ Giác phủ Thành Quận vương, tất nhiên sẽ không lắm miệng mà nói ra, thậm chí muốn làm bộ không biết, đó chính là việc là hư bại thanh danh của hoàng thất, nếu để Hoàng đế biết, bản thân những người ấy không tránh khỏi việc bị xử lý.
Văn Đức Đế tuy luôn rất hào phóng đối với tôn thất, nhưng khi ông muốn xử lý người thì cũng là một chủ nhân lợi hại.

Từ khi ông đăng cơ tới nay, tôn thất bị xử lý cũng không ít.
Khi Thái Hậu cùng Trịnh Quý Phi đang cầu xin cho Tam Hoàng tử, Hoàng Hậu lại chậm nửa nhịp, chờ đến khi nàng phản ứng lại, tự hỏi người làm mẹ cả là mình có nên tỏ vẻ một chút hay không, Hoàng Thượng đã sai người đưa thức ăn cho Tam Hoàng tử, trong lòng bà tức khắc có chút uể oải không vui, cảm thấy Hoàng đế quả nhiên bất công.
Tuy vẻ không vui của bà được che dấu khá tốt, nhưng dưới những đôi mắt tinh tường ở đây lại lộ ra rõ ràng, lại lập tức cảm thấy cạn lời với vị Hoàng Hậu này.

Bà là trung cung Hoàng Hậu, phải biết rộng lượng, cho dù trong lòng có suy nghĩ cái gì thì cũng đừng biểu hiện đến mức quá rõ ràng chứ, nếu để người khác nhìn thấy, không phải là không còn mặt mũi hay sao? Nếu không vì bà sinh được một đứa con trai tốt, không chừng đã sớm bị ném đến xó hậu cung rồi.

May mắn, ngay vào lúc này, Thái tử xuất hiện.
Hai vợ chồng Thái tử dẫn theo Hoàng trưởng tôn được người dắt đi lảo đảo chúc tết cho Hoàng đế, Hoàng trưởng tôn được cha mẹ dắt ở bên trong, đặc biệt vui sướng bước đi, cho dù thằng bé vẫn không tự đi được, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự yêu thích của bế đối với loại vận động đi đường này.

Khi nhìn thấy cha mẹ quỳ xuống chúc tết cho Hoàng đế, thằng bé tò mò mà xem xét, đột nhiên nhếch miệng cười về phía Văn Đức Đế, kêu vài tiếng nha nha.
Người không hiểu rõ người còn tưởng rằng tiếng "nha nha" chính là "Gia gia" đó, vì thế Văn Đức Đế được cháu trai nhỏ hoạt bát đáng yêu chọc cho vui vẻ, vừa lúc không thấy được biểu tình ban nãy của Hoàng Hậu.
Mọi người trong điện nhìn một màn này, trong lòng cảm khái Hoàng Hậu sinh được một người con trai tốt, mà Thái tử cũng sinh được một đứa con trai tốt, cũng coi như may mắn.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là, thân thể Thái tử vẫn yếu ớt, chỉ hy vọng thân mình Hoàng trưởng tôn khỏe mạnh, về sau đừng có giống phụ thân thằng bé thì tốt.
Nói đến thân mình gầy yếu, một ít tầm mắt nhẹ nhàng mà chuyển qua trên người phu thê Tam Hoàng tử, nghe nói thân mình Hoàng thứ tôn gầy yếu, cũng không biết có phải gầy yếu bẩm sinh hay không?
Bởi vì Văn Đức Đế thật sự yêu thích Hoàng trưởng tôn, vậy nên để phu thê Thái tử lui ra sau, tự mình ôm cháu trai tiếp nhận lời chúc tết của các Hoàng tử phía dưới, những người trên điện nhìn thấy màn này lại xao động tâm tư một lần nữa, âm thầm chuyển ánh mắt.
Vệ Huyên mặt lạnh nhìn lên phía trên, trong lòng cười nhạo một tiếng, cũng không để ý đến tuồng kịch của những người kia nữa, sờ thử chén trà trước mặt A Uyển, kêu cung nữ bên cạnh đi pha một chén trà nóng lên, lại ghét bỏ những đồ ăn trước mặt một phen.

Chờ cung nữ đem trà nóng đến đổi, hắn cũng không kiêng kị điều gì, đẩy chén trà đến trước mặt A Uyển, bảo nàng uống một chút cho ấm thân mình.
Đây quả thực là màn ân ái trước mặt người khác một cách lộ liễu đấy!
Tuy rằng hai người ngồi ở vị trí bên dưới phu thê Thụy Vương, cũng không quá nổi bật, nhưng mà vẫn không thể áp chế được thanh danh quá thịnh của Vệ Huyên, lại được Hoàng đế sủng ái, vậy nên vẫn có rất nhiều người ngầm chú ý đến nhất cử nhất động của hắn, nhìn thấy hành động của hắn thì trong lòng cũng có chút kinh ngạc, thật sự không cách nào xem thiếu niên săn sóc sai người đổi trà nóng cho thê tử này và tiểu ma vương ngang ngược bá đạo kia thành một người.
Vệ Huyên không để ý tới ánh mắt người xung quanh, nói với A Uyển: "Đói bụng sao?"
A Uyển nhìn hắn lắc đầu: "Yên tâm, lúc trước ở cung Phượng Nghi đã ăn chút điểm tâm rồi, cũng không quá đói."
Vệ Huyên gật đầu, khi hắn đang muốn nói thêm gì đó với nàng, Dương Khánh lại đến đây, truyền khẩu dụ của Hoàng đế, tuyên hai vợ chồng bọn họ đến nói chuyện.
Trừ bỏ các Hoàng tử, những tôn thất có thể được Hoàng đế tự mình gọi tên ở đây cũng không nhiều, nhưng lại thể hiện thái độ của Hoàng đế, cũng thể hiện rằng Hoàng đế nhớ kỹ ngươi, về sau chắc chắn tiền đồ vô lượng.

Mà Vệ Huyên là người đầu tiên được gọi lên, có thể thấy được địa vị quan trọng của hắn ở trong lòng Văn Đức Đế.

Khi hai người tiến lên, có thể cảm giác được các loại ánh mắt phức tạp trong điện, Vệ Huyên bình tĩnh, A Uyển hơi có chút không được tự nhiên, ánh mắt của những người này cũng quá doạ người rồi.
Khi A Uyển đang cảm thấy gai người, những tôn thất phía dưới lại là các loại cảm xúc hâm mộ ghen tị hận, con cháu tôn thất trẻ tuổi có thể được Hoàng đế triệu kiến cũng chỉ có mấy người thôi, mà làm điều khiến cho bọn họ tức đến ước gan chính là mỗi năm tên Hỗn Thế Ma Vương này đều được Hoàng đế triệu kiến đầu tiên, thấy rõ sự yêu quý đối với hắn, cổ vũ khí thế của hắn như thế, không chỉ có triều thần bị hắn lăn lộn, ngay cả trong tôn thất cũng không thiếu người bị hắn khi dễ, thật sự là đáng giận.
Thật hy vọng nhìn thấy bộ dáng của hắn khi bị thất sủng, đến lúc đó liền sảng khoái.
Ánh mắt Vệ Quân cũng đi theo hai người, chỉ cảm thấy mấy tháng không gặp, dường như A Uyển lớn lên càng xinh đẹp, trên mặt cũng có huyết sắc, tinh thần còn tốt hơn một chút so với trước khi xuất giá, hẳn là Vệ Huyên đối xử với nàng không tồi.

Nghĩ đến đây, không khỏi vừa vui mừng vừa ảm đạm, vui mừng vì phu thê nàng hoà thuận vui vẻ, sinh hoạt thuận lợi, ảm đạm vì chính mình không có tư cách.
"Đại ca.

.

."
Ống tay áo bị nắm, Vệ Quân nghiêng đầu liền nhìn thấy Nhị đệ Vệ Hủ nhẹ nhàng túm tay áo hắn, xụ mặt nhìn vị trí bên cạnh, đúng là bàn của phụ thân cùng mẹ kế.
Vệ Quân thu lại biểu tình trên mặt rất nhanh.

Vệ Châu cũng thấy được hành động của hai vị huynh trưởng, nhưng bởi vì đang ở yến hội, cũng không tiện nói cái gì.

Nàng nhìn về phía hai người đang chúc tết cho Hoàng đế, trong lòng có chút hâm mộ, sau đó liếc mắt nhìn mẹ kế ngồi ngay ngắn ở bên người phụ thân, ánh mắt lại thay đổi, khi mẹ kế quay đầu lại nhìn nàng thì cúi đầu che dấu thần sắc oán hận trên mặt.
****
Sau khi cung yến kết thúc, sắc trời đã hoàn toàn tối mịt.
Ra khỏi cung điện, một trận gió lạnh thổi đến, làm những người không hề chuẩn bị bị đông lạnh đến mức co rúm lại một trận.
Sau khi Thái Hậu cùng Đế hậu cầm tay rời đi, mọi người cũng rời đi theo, xuất cung hồi phủ.
Trở lại trong phủ, nhân lúc thời gian còn chưa tới, còn muốn đón giao thừa.
Mọi người chuyển qua ngồi ở thính đường, bọn hạ nhân đã sớm chuẩn bị tốt nước ấm canh nóng, uống một chén canh nóng vào bụng, mình liền ấm áp lên rất nhanh.
"Phụ vương, mẫu phi, con trai chúc hai người năm phúc nhập đường, hỉ khí dương dương, đinh tài mãn đường, bao lì xì tới!" Vệ Trác dựa sát vào tỷ tỷ, lôi kéo cùng đi tìm bao lì xì, trên mặt bánh bao trắng nõn là một mảnh vui sướng, chính là tiểu chính thái người ta yêu thích.
Thụy Vương cùng Thụy Vương phi cười, đã sớm chuẩn bị tốt bao lì xì cho bọn họ, đến cả Vệ Huyên và A Uyển cũng có, nhằm chúc may mắn.
Sau khi cầm bao lì xì phụ mẫu cho, đứa bé ngốc bạch ngọt Vệ Trác này lại lôi kéo tỷ tỷ chạy tới đòi bao lì xì với huynh tẩu, không sợ Vệ Huyên chút nào, cười tủm tỉm nói: "Đại ca, đại tẩu, hoa khai phú quý, hòa khí cát tường, bao lì xì tới!"
Vệ Huyên lại không vội phát bao lì xì cho đệ đệ ngốc mà lại hơi nâng cằm lên, dùng một loại ngữ khí trưởng bối răn dạy nói với thằng bé: "Muốn bao lì xì cũng được thôi, nhưng mà đệ phải nghe lời, mau mau lớn lên, về sau cưới một người vợ thông minh lanh lợi, sinh thêm mấy đứa bé! Biết chưa?"
Phu thê Thụy Vương đang uống trà, nghe được lời hắn nói thì phun ra tại chỗ.
Đây là lời nên nói với đệ đệ vừa đủ tám tuổi sao?
Vệ Trác: ( ⊙w⊙ ) Đại ca đang nói cái gì...
Thụy Vương vẫn cảm thấy lời này của trưởng tử rất có thâm ý, trong lúc nhất thời cũng không xen mồm mắng hắn, mà lại tiếp tục nhìn xem trưởng tử muốn nói gì với con trai út.

Nhưng mà vì sao con trai út lại ngốc ra như thế kia?
"Đại ca, vì sao phải cưới một người vợ thông minh lanh lợi? Cưới một người có thể chơi với đệ không được sao?"
"Không được, nếu chỉ biết chơi với đệ, lỡ như về sau đứa bé các ngươi sinh ngốc quá thì làm sao bây giờ?" Hắn không muốn nhận một đứa nhỏ ngốc làm con thừa tự khiến A Uyển hao tổn tâm trí, trí tuệ và lời nói việc làm của cha mẹ ảnh hưởng rất lớn đối với hài tử, đệ đệ ngốc đã là một người ngốc bạch ngọt, vậy thì không thể cưới một người cũng ngốc bạch ngọt như thế nữa.

"Vì suy nghĩ cho đứa con sau này của đệ, vợ của đệ phải là một người ưu tú mới được."
Vệ Trác ngây ngốc gật đầu, sau đó nghĩ đến điều gì, lại hỏi: "Đại ca, vì sao đệ phải cùng vợ sinh thêm mấy đứa con?"
Vệ Huyên bí hiểm sờ sờ đầu chó của đệ đệ ngốc: "Tất nhiên là có tác dụng."
Vệ Trác: "( ⊙w⊙ ) Ồ, nghe Đại ca..."
Thụy Vương phi: "..."
A Uyển: "..."
Thụy Vương: =.

=! Đứa con trai quậy phá này lại dám có chủ ý lên người con trai út! Chẳng lẽ nó cho rằng chính mình không sinh con được, sợ về sau không có con nối dõi, muốn nhận con thừa tự từ chỗ đệ đệ đấy chứ?
Không thể không nói, ở phương diện nào đó Thụy Vương đã đoán được chân tướng.

Nhưng mà không phải Vệ Huyên không sinh được, mà là cảm thấy nữ nhân sinh con thật là đáng sợ, đều là chuyện nguy hiểm đến tính mạnh, hơi không cẩn thận thì sẽ khó sinh mà chết.


.

.

giống mẫu phi hắn.

Thân mình A Uyển gầy yếu như vậy, lỡ như khi sinh con xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ? Cho nên vẫn không cần sinh, đến lúc đó nhận nuôi một đứa bé thông minh từ chỗ đệ đệ ngốc là được.
Vì thế, Thụy Vương kiên định với ý niệm nhất định phải chữa khỏi bệnh kín cho thằng con trai quậy phá, quyết định chờ sang năm sau thì phải bắt con trai đi khám đại phu trị liệu bệnh kín.
Cho dù có tổn thương lòng tự tôn thì cũng tuyệt đối không thể từ bỏ trị liệu a!
Có thể là bởi vì hành động này của Vệ Huyên khiến người ta nghẹn họng quá mức, lúc này Thụy Vương không muốn nhìn thấy đứa con trai quậy phá này, càng không muốn thấy hắn lừa dối đứa con trai ngốc, vì thế vung bàn tay lên, cho Vệ Huyên dẫn theo vợ của hắn về viện Tùy Phong đón giao thừa, mà hai vợ chồng bọn họ dẫn theo tỷ đệ Vệ Cẩn đón giao thừa ở chính viện.
Việc này vô cùng hợp với ý Vệ Huyên, hắn không hề chậm chạp trở lại chỗ A Uyển.
Trở lại viện Tùy Phong, bọn nha hoàn tri kỷ mà chuẩn bị tốt nước ấm canh nóng cùng đồ ăn, sau khi hai người thay lễ phục trên người, rửa mặt xong, đợi đến khi thân mình ấm áp lên một chút thì liền ngồi vào bàn, cùng nhau ăn mì nước.
"Vừa rồi chàng nói gì với Nhị đệ đấy?" A Uyển kỳ quái hỏi: "Nhị đệ là một đứa bé ngoan, chàng đừng có mà tùy tiện ức hiếp thằng bé." Dựa vào trực giác, A Uyển cảm thấy hành động vừa rồi của Vệ Huyên không có ý tốt.
Vệ Huyên vô tội mà nhìn nàng: "Nó là đệ đệ ruột của ta, ta cũng sẽ không hại hắn, chẳng qua chỉ là làm trọn chức trách của huynh trưởng mà thôi." Nói xong, thấy A Uyển bình tĩnh nhìn mình, hắn ra vẻ không vui mà chỉ trích: "Chẳng lẽ nàng không tin ta? Ta là tướng công của nàng, thế mà nàng lại không tin ta!"
A Uyển: ".

.

."
A Uyển mặc kệ bộ dáng vô lại này của hắn, cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Bởi vì ở cung yến không thể nào ăn, xác thật là đói bụng, A Uyển hiếm khi ăn được một chén mì, kết quả tất nhiên là ăn đến no căng.

No đến mức không buồn ngủ, vừa lúc có thể đón giao thừa, vậy nên đi lại ở trong phòng để tiêu thực, chờ đến khi không khó chịu lắm nữa lại chơi trò ném thẻ vào bình rượu cùng Vệ Huyên.
Khi tiếng chuông hùng hậu truyền đến từ nơi xa, pháo hoa trên bầu trời kinh thành sáng lên đủ loại hình dạng, điểm trang cho mảnh bầu trời đêm vô cùng xinh đẹp.
A Uyển tựa bên cửa sổ xem pháo hoa, hưởng thụ ý cảnh khó có được này.
Đôi tay Vệ Huyên ôm lấy eo nàng, kéo áo choàng trên người ra, ôm nàng vào trong lồng ngực, hai người an tĩnh mà đứng bên cửa sổ, cùng nhau nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, trầm mê với vẻ đẹp nở rộ mỹ lệ trong nháy mắt kia.
Dưới bầu trời đầy pháo hoa, Vệ Huyên đột nhiên nghiêng mặt nàng, cúi đầu cho nàng một cái hôn ôn nhu, truyền lại cho nàng chấp niệm hai đời của chính mình đối với nàng..