Con người có ba chuyện gấp*, uống hơi nhiều nước, A Uyển không thể không đi tịnh phòng một chuyến.
*Ăn uống, tiêu, tiểu.
Mạnh Hân đang chú ý lời nha hoàn thuật lại đám công tử huân quý đối diện hồ kia đánh bài và biểu diễn tài năng như thế nào, dáng vẻ thích thú bừng bừng, giữa một nhóm quý nữ rõ ràng có chút mê mẩn, dường như có một chút khác biệt, dựa trên hiểu biết của A Uyển về nàng, không cần nói cô nương này có lẽ đang thu thập những câu chuyện phiếm, đây cũng là một loại câu chuyện phiếm có giá trị để có thể tìm ra điểm mạnh và điểm yếu của các thiếu gia huân quý các phủ trong kinh thành.
Giống với Mạnh Hân, rất nhiều các quý nữ nghe xong hợp tấu đàn sáo lúc nãy, hiện nay đều rất chờ mong các công tử đối diện này có thể biểu diễn chút gì đó, lúc này cho dù là mười cái đầu trâu cũng không có cách nào lôi các nàng đi.
A Uyển có chút hiểu các nàng, đều là cô nương được nuôi trong khuê phòng, chỉ có những yến hội lớn nhỏ trong các phủ mới có thể có cơ hội tiếp xúc các các công tử trẻ tuổi ngoài cha và huynh đệ, ở trong này có thể quang minh chính đại quan sát các công tử huân quý trong kinh này, không chừng vị hôn phu trong tương lai của các nàng chính là một trong những người ở nơi này, đương nhiên là phải cố gắng quan sát.
Dưới hàng cây anh đào bên hồ kia rất náo nhiệt, bất cứ lúc nào cũng có tiếng trầm trồ khen ngợi truyền đến, khiến người ta vò đầu bứt tai, nóng lòng muốn tự mình chạy tới xem.
Cuối cùng Trịnh Nhị cô nương bị ánh mắt trông mong của mọi người nhìn đến áp lực, liền sai người đến cái lầu các bên cạnh cây anh đào chuẩn bị một chút, dự định đưa mọi người qua chỗ đó xem, có thể thấy rõ ràng hơn một ít.
Mà những công tử bị Mạnh Phong làm liều trong rừng hoa anh đào làm cho nhức đầu biết nữ quyến các phủ bên kia hồ đều rời bước đến lầu các bên cạnh, nỗi bất mãn cuối cùng cũng nuốt trôi.
Tục ngữ nói, nam nữ phối hợp, làm việc không phiền lụy.
Giống với nhóm các cô nương này, các công tử huân quý cũng biết, không chừng thê tử tương lai của bọn họ chính là một người trong dàn khuê tú này, đương nhiên phải cố gắng biểu hiện.
Những điều này A Uyển tất nhiên là không rõ ràng, nàng theo nha hoàn phủ Uy Viễn Hầu dẫn đường đi tịnh phòng, sau khi nàng từ tịnh phòng đi ra, xa xa nhìn thấy Tam Công chúa đứng ở một chỗ dưới cây tử đằng la hoa, liên tục nghển cổ nhìn đằng trước, hiển nhiên đang đợi người nào đó.
“Quận chúa, người.
.
.
.
.
.” Nha hoàn phủ Uy Viễn Hầu cũng nhìn thấy, nhớ tới tiếng xấu của Tam Công chúa, căn bản không muốn xía vào việc này nên nghĩ muốn khuyên bảo A Uyển rời đi.
A Uyển xua xua tay, nấp ở sau hòn non bộ nhìn lên.
Quả nhiên không lâu liền nhìn thấy Mạnh Phong mặc áo cẩm bào màu chàm xa xa đi tới, thiếu niên mười bốn tuổi ở giữa giai đoạn cậu bé và thiếu niên, mặc dù đang trong thời kỳ vỡ giọng nhưng khi hạ giọng cũng để lại âm thanh mê hoặc người khác, khiến cho các tiểu cô nương không thể cự tuyệt.
“Mạnh Phong!”
Tam Công chúa chạy chậm qua đó, đi đến trước mặt hắn, chỉnh lại khuôn mặt đều phiếm hồng, hai mắt sáng long lanh, người ta nhìn thấy bộ dạng này của nàng này đều có thể cảm giác tiểu cô nương này có cảm tình đối với Mạnh Phong.
Mạnh Phong lùi lại một bước không chút lưu tình, cách xa nàng, khiêm tốn đáp: “Công chúa sao lại ở đây?”
“Ta đang đợi huynh.”
Mạnh Phong: “.
.
.
.”
Sự thẳng thắn của Tam Công chúa quả thực khiến người ta dở khóc dở cười, nhưng Mạnh Phong vẫn như mọi ngày nói với nàng: “Tại hạ còn có việc gấp, Công chúa cứ tự nhiên.”
“Mạnh Phong, huynh đứng lại!” Tam Công chúa khó thở nói: “Ta đáng sợ thế sao, làm cho huynh mỗi lần vừa thấy ta liền né tránh.”
Mạnh Phong âm thầm đảo ánh mắt xem thường, đâu chỉ đáng sợ, quả thực làm cho người ta muốn điên cuồng đánh cho một trận.
Hồi nhỏ bị nàng ta quấn lấy khiến hắn cảm thấy mỗi lần cùng mẫu thân tiến cung chính là một cơn ác mộng, hiện tại trưởng thành rồi, tỷ tỷ hắn trở thành Thái tử phi, Hoàng hậu và Trịnh Quý phi sớm đã như nước với lửa, hắn và Tam Công chúa lại không có khả năng, nàng sao còn chưa tỉnh ngộ chứ? Hoặc là nàng biết nhưng rất tùy hứng làm như không biết.
“Thật có lỗi, tại hạ thật sự có chuyện gì gấp, Công chúa vẫn nên mau mau trở về đi.” Nói xong, Mạnh Phong ỷ vào mình chân dài, nghiêng mình tránh tay của Tam Công chúa đang chìa ra, nhanh chóng rời đi.
Tam Công chúa đương nhiên là muốn đuổi theo, nhưng Mạnh Phong đi quá nhanh, nàng không cẩn thận ngã xuống đất, hét lên một tiếng Mạnh Phong.
Mạnh Phong quay đầu lại nhìn thấy nàng bị ngã, ánh mắt nhìn xung quanh xem xét, sau đó ra hiệu cho một nha hoàn đang canh giữ ở cách đó không xa, “Chủ tử của ngươi ngã cũng không qua đỡ, làm ăn kiểu gì thế không biết?”
Nha hoàn bị hắn ép cho không biết làm sao, vẻ mặt đau khổ đành phải đến đỡ Tam Công chúa, đương nhiên là bị Tam Công chúa tức giận hất tay ra.
Nha hoàn run lên, Tam Công chúa hiện giờ hất tay nàng coi như là khách khí, chờ khi trở về không chừng sẽ có một trận đánh tàn nhẫn, làm cho nàng càng sợ hãi, nhìn về phía ánh mắt của Mạnh Phong mang theo cầu xin.
Mạnh Phong chỉ cười cười, nói: “Tại hạ còn có việc gấp, xin cáo từ trước.”
Tam Công chúa ngồi dưới đất, nhìn thấy bóng dáng thiếu niên càng đi càng xa, tức giận đánh xuống đất.
Nha hoàn lo lắng nàng làm bị thương chính mình nên muốn ngăn lại, ai biết lại bị Tam Công chúa tát vào mặt nàng một cái, hai má rất nhanh liền sưng đỏ, nhưng nàng không dám kêu đau, bộ dạng phục tùng đỡ Tam Công chúa dậy rời đi.
Sau khi chủ tớ Tam Công chúa rời đi, A Uyển mới từ chỗ nấp đi ra.
Nha hoàn đi theo A Uyển sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy loại chuyện này, nếu bị Tam Công chúa biết, nàng coi như tiêu đời.
“Đi rồi.”
Nhìn cảnh vừa rồi, A Uyển lúc này đã hiểu Mạnh Hân thường xuyên lải nhải Tam Công chúa luôn quấn quýt lấy Mạnh Phong là chuyện thế nào, thấy ánh mắt ban nãy của Tam Công chúa, A Uyển có loại dự cảm sợ chuyện này sẽ không dứt.
Khi A Uyển trở lại đình bên hồ lúc trước nhưng không nhìn thấy người, được mấy bà hầu gái ở lại chỗ đó báo rằng tất cả mọi người dời đến lầu các bên cạnh rừng cây anh đào, cũng dời bước lên lầu các.
Nhưng nàng mới vừa lên đến lầu liền nghe được một trận hô hoán kinh hãi vang lên, sau đó là tiếng có người rơi xuống nước từ trong rừng cây anh đào phía dưới.
“Mau cứu người, Ngũ Hoàng tử rơi xuống nước rồi.”
A Uyển sau khi nghe xong, vội tiến đến lan can phía trước nhìn xuống dưới, quả nhiên nhìn đến dưới hồ có một người ở trong nước vùng vẫy, mấy tên sai vặt đều nhảy xuống muốn cứu hắn lên bờ, nhưng lại bị một cái sào tre đập mấy tên sai vặt giống như đập chuột cống, không cho người ta tới gần, chỉ còn người rơi xuống nước đang ở đó vùng vẫy, rõ ràng cũng không rành kỹ năng bơi.
“Huyên đệ, đệ đây là có ý gì?” Sắc mặt Tam Hoàng tử khó coi chất vấn.
Vệ Huyên đứng trên một khối đá bên hồ, khoanh tay, nâng cằm nói: “Có chơi có chịu, Tam hoàng huynh hẳn là hiểu được đạo lý này.”
Tam Hoàng tử sắc mặt càng khó coi, thế này sao gọi là có chơi có chịu? Căn bản là hắn ác ý ném người xuống nước, đáng trách ban nãy lại trúng kế của hắn, cho rằng chẳng qua chỉ là nói giỡn.
Chỉ là Tam Hoàng tử tuy rằng nóng vội, nhưng thị vệ Vệ Huyên mang đến đang ngăn cản, lại không cho ai xuống nước đi cứu người, mà các công tử huân quý bên cạnh này cũng vào thế khó xử, không muốn đắc tội Tam Hoàng tử, nhưng lại càng không dám đắc tội tên sát tinh Vệ Huyên này, nhất thời cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Mai đến khi Mạnh Phong trở về, nhìn thấy Ngũ Hoàng tử sắp không còn chút sức lực trong nước liền kéo Vệ Huyên sang một bên, sai người cứu hắn.
Sau khi Ngũ Hoàng tử được cứu, người đã xuất hiện triệu chứng hạ đường huyết, lo lắng xảy ra chuyện gì, vài vị thiếu gia của phủ Uy Viễn Hầu vội sai thị vệ đưa hắn đến phòng khách nghỉ ngơi.
Tam Hoàng tử liếc mắt nhìn Vệ Huyên một cái, sắc mặt tuy rằng khó coi, rốt cuộc không có nổi giận lôi đình, chỉ là ánh mắt đen thâm trầm, sau đó phất tay áo rời đi.
Vệ Huyên khoác tay, một dáng vẻ rất thú vị, người xung quanh nhìn thấy không thể ngăn chặn một cơn ớn lạnh từ tận đáy lòng, cảm thấy người này thật là đáng sợ!
Ngay cả Hoàng tử hắn cũng dám ném xuống nước, còn có chuyện gì hắn không dám làm?
Không chỉ có mấy thiếu niên bên hồ bị Vệ Huyên dọa, các cô nương trên lầu các vốn vui vẻ xem biểu diễn cũng bị dọa sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, đặc biệt mấy cô nương Mạc gia, sắc mặt lại trầm trọng.
Các nàng tuy rằng nghe tổ mẫu nói qua Thế tử Thụy vương như thế nào, nhưng chưa từng chính mắt nhìn thấy, không thể tưởng tượng thiếu niên xinh đẹp như vậy lại có tâm địa độc ác đến thế, nếu không phải Mạnh Phong qua đó ngăn cản, e rằng thật sự muốn giết chết Ngũ Hoàng tử sao?
Người kia chính là Hoàng tử! Chẳng lẽ hắn không sợ sao?
Nói thật ra, trên mặt hắn không nhìn ra có gì là sợ, lúc này mới khiến người ta cảm thấy hắn đáng sợ.
A Uyển đứng một bên, cũng nhìn xuống, ánh mắt thâm trầm, cho đến khi Vệ Huyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua, mỉm cười nhìn nàng, làm cho nàng không nhịn được ngẩn ra.
Nhưng vẻ tươi cười của Vệ Huyên, trong mắt mấy cô nương kia lại giống với ác quỷ, rất nhiều người sợ tới mức lùi về sau, rời xa chỗ lan can.
Vệ Huyên chỉ chú ý A Uyển , thấy nàng sắc mặt bình tĩnh, không nhịn được nheo mắt cười rộ lên.
Lúc này, Mạnh Phong đi đến bên cạnh hắn, nói khẽ với hắn: “Đã giải quyết xong, yên tâm.”
Vệ Huyên cười hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thấy hướng Tam Hoàng tử rời đi ban nãy, khẽ giễu cợt một tiếng, “Tiện cho hắn rồi!”
Mạnh Phong tuy rằng giao tiếp với hắn vài năm, nhưng có đôi khi vẫn bị hắn dọa tới mức tóc gáy dựng thẳng, sợ tiểu tử này thật sự muốn điên lên, liều lĩnh ra tay.
Cũng không biết hắn tuổi còn nhỏ, tại sao nhẫn tâm như vậy.
Nhưng nghĩ đến người lúc trước trốn trong bóng tối, nếu không phải Vệ Huyên sớm có chuẩn bị, sợ là A Uyển hôm nay sẽ gặp nạn.
Mạnh Phong cũng không biết nên nói Vệ Huyên bảo vệ quá mức hay nên đồng tình hành vi nỗ lực muốn tìm cái chết của Tam Hoàng tử.
Vệ Huyên phất ống tay áo, chậm rãi nhảy xuống khối đá, nhìn về phía nhóm thiếu niên ở đây còn chưa rời đi này, nói: “Không chơi à?”
Mọi người trầm mặc nhìn hắn, thời điểm này còn chơi cái gì? Tiếp tục chơi, liệu họ có phải là người tiếp theo bị ném xuống hồ chết đuối không?
Vệ Huyên cũng không để ý ánh mắt của bọn họ, khi đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe được một tiếng thét chói tai vang lên: “Vệ Huyên!”
Mọi người ngẩng đầu nhìn, liền thấy trên con đường nhỏ rải đá cuội đi thông bên hồ, Tam Công chúa đứng ở đó, vẻ mặt phẫn nộ, hiển nhiên là đã biết chuyện vừa rồi Ngũ Hoàng tử bị Vệ Huyên ném xuống hồ, tức giận đến mức sắc mặt đều đỏ lên, chỉ vào hắn nói: “Ta phải về cung nói cho phụ hoàng, ngươi không có tình thân huynh đệ, ác độc vô lễ.”
Vệ Huyên nhìn ánh mắt của nàng có chút khinh miệt, nói: “Đi thôi, ta chờ.”
Tam Công chúa lại bị hắn làm cho tức giận đến thân hình chênh vênh, nếu là nhỏ nàng tất nhiên sẽ trực tiếp qua đó đánh nhau một trận với hắn, nhưng hiện tại trưởng thành, Vệ Huyên không chỉ có cao lớn hơn so với nàng, ngay cả Ngũ hoàng huynh của nàng cũng không là đối thủ của hắn, nàng cũng không thể lỗ mãng giống hồi nhỏ được.
Cô nương và nam hài tử chung quy bất đồng.
Tam Công chúa phất tay áo rời đi.
Vệ Huyên không để ý tới nàng ta, mà ngẩng đầu nhìn lên trên lầu các, nói: “A Uyển, chúng ta đi.”
Nghe nói như thế, mấy quý nữ còn chưa chú ý tới chuyện A Uyển quay lại này theo bản năng nhìn người bên cạnh, khi nhìn thấy thiếu nữ dựa ở bên lan can biên, theo bản năng lại muốn cách xa nàng.
Vốn dĩ lúc mới bắt đầu cảm thấy nàng là người im lặng dễ thân, lúc này chỉ cảm thấy nàng khủng khiếp nói không nên lời.
A Uyển nhìn các nàng, vẫn chưa để ý tới ánh mắt họ, đáp một tiếng “Biết rồi” với Vệ Huyên, liền hành lễ với người xung quanh, “Các vị tỷ tỷ, hiện tại không đi cùng mọi người được.”
Lúc này ai dám muốn nàng đi cùng? Chỉ mong sao nàng mau mau dẫn sát tinh kia đi, vốn ban nãy bởi vì lúc Vệ Huyên đánh đàn các cô nương có chút tâm tư vậy mà lúc này chỉ còn lại ớn lạnh, quả nhiên tướng mạo, tài hoa đều có thể lấy lừa gạt người nhưng hành vi vẫn làm cho người ta lên án.
“A Uyển, ta đi cùng ngươi ~” Mạnh Hân đứng lên, trên mặt lộ rõ vẻ tươi cười ngọt ngào, cười ngọt ngào nhìn mọi người ở đây, rồi kéo A Uyển đi xuống.
Khi vừa xuống lầu các, liền nghe được xa xa vang lên tiếng thét chói tai của Tam Công chúa, sau đó là tiếng kêu cạc cạc hưng phấn của ngỗng trắng, trong sự trợn mắt há hốc mồm của mọi người, hai con ngỗng trắng từng đại sát tứ phương ở phủ An Quốc Công lại anh dũng xông lên, đuổi theo Tam Công chúa không rời.
Nhìn thấy tình hình này, mọi người hiểu biết về hai con ngỗng trắng kia đều biết, hẳn là Tam Công chúa đã làm gì đó, mới khiến chúng phải tấn công.
Cuối cùng kia hai con ngỗng trắng vẫn là được gọi trở về bằng tiếng còi của A Uyển, nhưng Tam Công chúa lúc này cũng bị làm cho chật vật không chịu nổi, nàng oán hận trừng mắt với A Uyển, môi giật giật, rốt cuộc không được nói cái gì nữa.
Chỉ là A Uyển xuất hiện ở đây hoàn hảo không tổn hao gì, khiến nàng ý thức được kế hoạch lúc trước của Ngũ hoàng huynh tất nhiên là thất bại, chẳng lẽ Vệ Huyên ban nãy đẩy Ngũ hoàng huynh xuống hồ là vì nguyên nhân này?
Nghĩ đến đây, Tam Công chúa hung hăng cắn môi, xoay người rời đi.
Vệ Huyên đi tới, sai thị vệ ôm lấy hai con ngỗng trắng, kéo A Uyển rời đi.
Trong hoa viên xảy ra chuyện này, lão phu nhân chủ nhân của Uy Xa Hầu không thể không biết, hơn nữa trước mắt bao người, muốn giấu diếm cũng không thể, cho nên hôm nay phu nhân các nhà đến chúc thọ cũng biết.
Lần đầu tiên biết được chuyện này, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, sau đó càng có nhận thức sâu sắc đối với tác phong hành sự của Vệ Huyên.
Quả thực là tên ôn thần sát tinh!
Không biết Hoàng đế trong cung nếu biết chuyện này sẽ có phản ứng gì.
Lão phu nhân Uy Viễn Hầu không để ý tới suy nghĩ của người xung quanh, vội sai người mời đại phu, bà cũng đích thân đi đến phòng khách thăm, có một số chuyện phải để bà ra mặt mới được.
Nghĩ đến đây, lão phu nhân Uy Viễn Hầu cũng không nhịn được có một nhận thức sâu sắc đối với liều lĩnh của Vệ Huyên, trong lòng thực sự không đoán được chính xác thái độ của Hoàng đế trong cung.
Nhìn thấy bóng dáng của lão phu nhân Uy Viễn Hầu rời đi, mọi người ở đây không nhịn được nhìn nhau ra hiểu, đều có cảm giác chế giễu, nếu Vệ Huyên và Trịnh Quý phi thân thích bất hòa, vậy không phải người trong nhà đánh người trong nhà sao? Cũng chẳng trách lão phu nhân Uy Viễn Hầu nóng vội vậy, thật sự là đáng thương.
Lúc này đã rời khỏi hoa viên, A Uyển ở một chỗ trong viện ngồi xuống uống trà không nhịn được nói với Vệ Huyên: “Thật sự liều lĩnh, nếu Hoàng thượng trách tội xuống, đệ gánh không nổi đâu.”
Vệ Huyên cắn điểm tâm, hoàn toàn vô tình nói: “Yên tâm, chỗ hoàng bá phụ ta tự có giải thích.” Thấy dáng vẻ A Uyển vẫn lo lắng, trong lòng hắn vui rạo rực, quả nhiên A Uyển càng ngày càng để ý tới hắn, nhưng quả thật như hắn nói, hắn đương nhiên sẽ giải thích với hoàng đế, sẽ không dại dột mà tự đền tội đâu.
“Nói đi, đệ vì cái gì phải làm như vậy?” A Uyển thấy hắn ăn đến mức khóe miệng đều là mảnh vụn, lấy khăn lau cho hắn, ai biết hắn hai tay đều cầm đồ, tự mình thò đầu qua muốn nàng lau giúp.
A Uyển bất đắc dĩ, chỉ đành cẩn thận lau giúp hắn điểm tâm bên miệng.
Hành động này hai người làm rất tự nhiên, nhưng lại khiến tỷ đệ Mạnh gia ngồi bên cạnh cảm thấy ánh mắt sắp bị mù, đây là thể hiện ân ái trắng trợn đó.
“Hắn nổi lên suy nghĩ xấu xa, cho nên liền dạy dỗ hắn một chút.” Vệ Huyên nuốt điểm tâm trong miệng xuống, nâng trà lên uống một ngụm, giải phóng vị ngọt chán ngấy trong miệng.
A Uyển còn muốn hỏi, nhưng khi thấy hắn còn nhét cả món tráng miệng bình thường không thích ăn nhất cho vào miệng, rõ ràng là không muốn nói quá nhiều, vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng đành im lặng không hỏi.
Chỉ là tiếp theo phải xem phản ứng trong cung đã..