Sủng Thê Như Mệnh

Chương 126: Chương 70






Hai cô nương hùng dũng oai vệ dẫn theo hai con ngỗng trắng khí phách hiên ngang ra ngoài.
Tuy rằng đã xuất hiện mặt trời nhưng thời tiết vẫn rất lạnh.
Hai tiểu cô nương ngồi trong xe ngựa, ngoài việc mỗi người ôm một con ngỗng trắng ra, trong tay còn có lò sưởi cầm tay các nha hoàn cẩn thận chuẩn bị, lúc này cũng không tính là lạnh.

Hai con ngỗng trắng cũng ngoan ngoãn để các nàng ôm, chìa cái cổ dài xoay qua xoay lại, khi A Uyển dùng tay trêu chọc chúng nó, thì chúng nó sẽ chìa đầu đâm vào tay nàng, đùa đến mức nàng nhịn không được bật cười.
Mạnh Hân cũng phát hiện A Uyển nuôi hai con ngỗng trắng này dễ bảo hơn nhiều so với Tam Mao Tứ Mao nàng nuôi, ít nhất Tam Mao Tứ Mao cũng sẽ không để người ta đùa như vậy, trực tiếp cắn người ta một cái.
Từ phủ Công chúa đến phủ An Quốc Công, nếu ngồi xe ngựa khoảng chừng hai khắc (*).

Khi đến phủ An Quốc Công, đi sau ma ma, nhanh chóng liền được đón vào phủ An Quốc Công.
(*) hai khắc: bằng 45 phút giờ hiện đại
Người đón tiếp các nàng chính là quản gia của phủ An Quốc Công, biết thân phận của hai vị Quận chúa, ông ta cung kính đưa các nàng đi vào.
A Uyển và Mạnh Hân thỉnh an lão phu nhân phủ Quốc Công trước, nói thế nào thì đều là trưởng bối, tất nhiên không thể làm ra chuyện thất lễ khiến người ta chê cười, tránh mất mặt Mạnh Nhược, cho nên cấp bậc lễ nghĩa phải làm đủ, Mạnh Hân mỗi lần đều rất khôn khéo đi thỉnh an lão phu nhân phủ An Quốc Công trước.
Thời điểm các nàng đến lại thấy trong phòng lão phu nhân phủ Quốc Công có rất nhiều người, đều là các phu nhân trong phủ Quốc Công, còn có vài vị cô nương trẻ tuổi, hiển nhiên là đang nói chuyện nói chuyện phiếm với cùng lão phu nhân phủ Quốc Công, không khí vô cùng náo nhiệt.
Nhưng khi nhìn thấy hai tiểu cô nương mang theo hai con ngỗng trắng qua đây, họ đều không nhịn được có chút kinh ngạc.

Tuy rằng dân gian đấu ngỗng rất thịnh hành, trong kinh thành cũng có nhóm quyền quý nuôi ngỗng để đấu ngỗng, nhưng ít có cô nương nào lại nuôi ngỗng làm thú cưng, điều này khiến họ không khỏi nghĩ đến tiệc thưởng hoa hai năm trước do Trưởng Công chúa Khang Bình tổ chức, nghe chuyện hai con ngỗng trắng của Quận chúa Phúc An nuôi cắn người.
Nghĩ vậy, các nữ quyến trong phòng này liền có chút căng thẳng, sợ hai con thú vật hung tàn kia cắn người, loại ngỗng trắng này hung dữ có thể liều mạng với chó, sức chiến đấu lại không tầm thường, sao có thể không sợ.


Chỉ là, bởi vì hai vị Quận chúa mang chúng tới, dù trong lòng không thoải mái, cũng không nói gì.
“Là hai vị Quận chúa Thọ An và Phúc An, hôm nay sao lại qua đây?” Lão phu nhân phủ Quốc Công cười nói, cho gọi hai tiểu cô nương đến trước mặt, vẻ mặt rất nhu hòa, cũng không quá để ý hai con ngỗng trắng đi theo hai tiểu cô nương.
Số lần A Uyển đến phủ An Quốc Công không nhiều lắm, ngược lại Mạnh Hân là đứa nhỏ bám tỷ tỷ, chỉ cần rảnh rỗi sẽ lại qua đây, cho nên người của phủ An Quốc Công cũng khá quen thuộc, hơn nữa nàng là con gái nhỏ Trưởng Công chúa Khang Bình cưng chiều nhất, mọi người cũng sẽ để nàng chút mặt mũi, mỗi lần đến phủ Quốc Công, lão phu nhân phủ An Quốc Công tất nhiên là vui vẻ hoà nhã.
Mạnh Hân cau mày, có chút lo lắng nói: “Lão phu nhân, cháu nghe nói Đại tỷ tỷ sinh bệnh, trong lòng rất lo lắng, cho nên qua thăm tỷ ấy một chút.”
Nghe được lời này của nàng, bên trong phòng không hiểu sao im lặng.
A Uyển ngước mắt nhìn những người trong phòng.

Lúc này những người đó chỉ là nhìn Mạnh Hân, cũng không có chú ý tới ánh mắt của nàng, khiến nàng rất nhanh có thể nhìn quanh chỗ này một lần, đặc biệt nhìn mấy cô nương trẻ tuổi kia, đều là thiếu nữ chưa chồng.
Lão phu nhân An Quốc Công nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì, Nhược Nhi mấy ngày trước không cẩn thận bị trúng gió lạnh nên ngã bệnh, Thái y đã xem cho nàng rồi, nói là không có chuyện gì, uống mấy đơn thuốc sẽ khỏi, không cần quá lo lắng.

Thật lâu không thấy các cháu, nếu nàng biết các cháu đến thăm nàng, nhất định sẽ rất vui.”
Mạnh Hân sau khi nghe xong cảm thấy không khác lắm so với lời mẫu thân trong nhà, rất nhanh liền thả lỏng, lập tức nói: “Vậy cháu đi thăm Đại tỷ tỷ.”
Lão phu nhân An Quốc Công cười nói: “Đi đi.”
Lúc này, phu nhân An Quốc Công cũng cười nói: “Khó lắm các cháu đến, ta sẽ sai người mang chút trà mới làm trong quán trà cho các cháu nếm thử, Đại tỷ tỷ các cháu tinh thần không tốt, phiền các cháu ở bên nàng nhiều hơn, để nàng vui vẻ một chút.”
Mạnh Hân cười gật đầu, vị này chính là mẹ chồng của Mạnh Nhược, Mạnh Hân cũng rất nể mặt bà.
Tiếp đó, Nhị thiếu phu nhân của phủ An Quốc Công đưa các nàng đi.

Chồng của vị Tống Nhị thiếu phu nhân này là con trai thứ của An Quốc Công, nàng là con gái của Lễ Bộ Thị Lang, đoan trang tài đức thông minh, nói chuyện không nhanh không chậm.

Nhưng khi nhìn thấy nha hoàn của hai tiểu cô nương ôm hai con ngỗng trắng theo sau, nàng không nhịn được giật mình che miệng.
“Đây là ngỗng trắng các muội nuôi sao?” Tống Nhị thiếu phu nhân không nhịn được mở miệng hỏi.
Mạnh Hân thoải mái gật đầu, “Không phải muội nuôi, là A Uyển nuôi, chúng nó rất ngoan, chưa bao giờ cắn người.”
Tống Nhị thiếu phu nhân chỉ cười cười, rõ ràng không tin, không có nói thêm gì, nhưng khi nghe thấy Quận chúa Thọ An vốn im lặng từ nãy đột nhiên nói, hai con ngỗng trắng này là Thế tử Thụy vương đưa cho nàng, sắc mặt của nàng ấy co lại.
Rất nhanh liền tới sân của Thế tử An Quốc Công ở, Tống Nhị thiếu phu nhân cùng các nàng đi vào, tiện cũng đi thăm Mạnh Nhược.
Mạnh Nhược mấy ngày nay bị bệnh, hơn nửa thời gian đều ở trong phòng dưỡng bệnh, lão phu nhân An Quốc Công và phu nhân Quốc Công thông cảm cho nàng, đều miễn nàng thỉnh an, để nàng ở trong viện dưỡng bệnh, ngay cả Tống Nghiên rảnh rỗi cũng thường xuyên ở trong phòng cùng nàng.

Loại tình huống này trong mắt mọi người ở phủ Quốc Công thật sự là hâm mộ nói không nên lời, làm dâu có thể thoải mái như vậy, lại còn ở trong phủ Quốc Công to thế cũng chỉ duy nhất nàng được vậy, chẳng qua ai cũng biết người ta không chỉ có mẫu thân là Công chúa được sủng ái, mà còn có em gái là Thái tử phi.
Chỉ là tuy rằng hâm mộ ghen tị, nhưng mọi người ở ngoài mặt không có biểu lộ nhiều lắm.
Khi các nàng đến, Mạnh Nhược hiển nhiên đã nghe được tin, mặc đồ chỉnh tề địa ngồi trên giường, trán buộc một dây mạt ngạch xanh nạm đá quý, mái tóc buông xõa buộc nửa càng làm tăng thêm vẻ ngoài yếu ớt như nước của nàng.
A Uyển nhìn thật kỹ, lâu không gặp Mạnh Nhược, phát hiện nàng gầy đi không ít, không còn tinh thần như khi gặp nàng vài tháng trước.

Mạnh Nhược vốn là cô nương mềm yếu dịu dàng như mặt nước, kiểu tính tình này nếu đặt ở trong đại gia tộc, mười phần sẽ chịu tổn hại, nhưng nàng có mẫu thân cường thế, hiện nay Nhị muội muội lại thành Thái tử phi Đông cung, cả đời không cần làm gì, cũng có thể sống thoải mái, cho nên tính tình lương thiện một chút cũng không có gì.
“Đại tỷ tỷ ~~”
Mạnh Hân vô cùng vui vẻ chạy qua ôm cánh tay của nàng bám chặt không buông, A Uyển cũng đi qua cười gọi một tiếng Đại biểu tỷ.
Thấy hai tiểu muội muội qua đây thăm mình, Mạnh Nhược rất vui mừng ôm các nàng, nói với Tống Nhị thiếu phu nhân đưa các nàng đến: “Vất vả cho Nhị đệ muội đưa các nàng qua đây, chỗ ta có chút điểm tâm phòng bếp mới vừa làm xong, Nhị đệ muội mang một chút đi nếm thử đi.”
Tống Nhị thiếu phu nhân cười nói: “Chỉ là đi vài bước thôi, đại tẩu đừng kiểu nói khách khí này, nhưng điểm tâm này quả thật muốn mang đi một chút nếm thử.

Được rồi, muội còn có chuyện gấp, không quấy rầy mọi người nữa.”

Nhận thức của nàng làm cho người ta vô cùng vừa lòng, là nữ tử rất biết đối nhân xử thế, đây cũng là nguyên nhân lão phu nhân An Quốc Công đặc biệt để nàng đưa hai cục cưng qua đây.
Sau khi Tống Nhị thiếu phu nhân rời đi, Mạnh Hân liền bắt đầu quấn quít hỏi Mạnh Nhược bệnh gì, sao mà không thoải mái, có ai ức hiếp nàng không, còn có cháu gái của nàng Tống Thần Nhã đâu rồi, v.v… Hỏi đến mức Mạnh Nhược nhịn không được bật cười, liền gọi người đưa con gái qua đây cho dì nhỏ nhìn một cái.
Mùa xuân năm ngoái Mạnh Nhược sinh được một cô con gái, tên là Tống Thần Nhã, tuy rằng lần đầu mang thai là con gái khiến người ta có chút thất vọng, nhưng cuối cùng phủ Quốc Công cũng có một cháu chắt nữ đầu tiên, lão phu nhân phủ Quốc Công cũng yêu quý, không bởi vì lần thứ nhất nàng sinh con gái mà nói cái gì, chỉ bảo vợ chồng họ còn trẻ, về sau sinh tiếp cũng được.
“Ta không sao, chỉ là gần đây thời tiết lạnh, bị lạnh mà ngã bệnh.”
Sau khi Mạnh Nhược không dễ gì trấn an muội muội, bà vú vừa lúc ôm tiểu cô nương mặt bánh bao ngái ngủ mông lung tiến vào.

Mạnh Hân nhìn thấy cháu chắt nữ trắng trắng mềm mềm, lập tức vui mừng, nhào qua ôm lấy cô bé con, hôn một cái lên má bé con.
“Thần Thần, còn nhớ dì nhỏ không?” Mạnh Hân vui vẻ hỏi.
Bánh bao nhỏ mới hơn một tuổi, nói chuyện cũng không lưu loát, nhưng đã biết nhận ra người ta, Mạnh Hân lại thường xuyên đem đồ ăn ngon đồ chơi đẹp thăm bé con, tất nhiên là nhận ra dì nhỏ của mình rồi, được nàng ôm cũng không khóc, chu miệng như con lợn nhỏ hôn lại dì nhỏ.

Ngược lại biểu dì A Uyển này ít tới, bé con căn bản không có gì ấn tượng gì, không dám lại gần nàng, nhưng trốn ở trong lòng Mạnh Hân tò mò thăm dò nàng, đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp, cũng không chìa tay đòi bế.
A Uyển bị biểu cảm của bánh bao nhỏ làm cho không kìm được, đưa miếng điểm tâm cho bé con, bánh bao nhỏ chìa tay trắng nõn nhận lấy, sau đó nhìn nàng nở nụ cười, làm cho A Uyển không nhịn được cũng quay lại cười một cái, thật sự là một tiểu nha đầu tính tình tốt, khá giống với Đại biểu tỷ.
Mạnh Hân rất nhanh liền ôm cháu gái nhỏ lăn lên giường chơi, để A Uyển nói chuyện cùng Mạnh Nhược.
“Đại biểu tỷ, khí sắc của tỷ so với trước kia kém hơn nhiều, nghe nói nghỉ ngơi vài ngày, Thái y nói sao?” Tuy rằng lúc trước đã nghe lão phu nhân An Quốc Công nói một lần, A Uyển vẫn có chút lo lắng, sợ tính tình Mạnh Nhược quá tốt, bị người ta ức hiếp cũng không nói.
Mạnh Nhược mỉm cười nhìn nàng, vẻ tươi cười kia vẫn giống dáng vẻ thiếu nữ hồi chưa lấy chồng, bình tĩnh dịu dàng, như mặt nước an ủi lòng người, nàng cười nói: “Muội giống A Hân cũng lo lắng vậy, không phải bệnh gì, chỉ là lúc trước nghỉ ngơi không tốt, thêm nữa thời tiết này lạnh, cơ thể có chút mệt mỏi yếu đuối mà thôi.” Nói xong, chìa tay nhấn trán A Uyển, “Nghe nói sau khi Nhị muội muội lấy chồng, Hân Nhi gần đây đều ở chỗ muội à? Vất vả rồi!”
A Uyển vừa nghe Mạnh Nhược nói chuyện, vừa nhìn nha hoàn Hạ Thường đứng bên cạnh, khi Mạnh Nhược nói chuyện, nàng ta hé miệng nhưng không có nói gì.

Sau khi Mạnh Nhược nói xong, A Uyển liền nói: “A Hân rất ngoan, muội thích chơi cùng nàng ấy, một chút cũng không vất vả, Đại biểu tỷ không cần nói như vậy, cẩn thận A Hân nghe được sẽ ồn ào với tỷ đó.”
Mạnh Nhược nhìn con gái và muội muội chơi đùa bên cạnh, trong mắt hiện ý cười, nói: “Nàng hiện giờ chỉ lo chơi với Thần Thần, làm sao mà nghe được.”
Cùng Mạnh Nhược nói mấy chuyện thường ngày một lúc, A Uyển cũng uống mấy chén nước, cảm giác vùng bụng căng ra, liền nói với Đại biểu tỷ: “Đại biểu tỷ, muội muốn đi giải quyết.”
Mạnh Nhược không nhịn được cười, liền kêu Hạ Thường hầu hạ bên cạnh đưa nàng đến tịnh phòng đi vệ sinh.
Đợi khi A Uyển đi giải quyết vấn đề sinh lý xong, Hạ Thường rất quan tâm bưng nước ấm cho nàng rửa tay, cùng nàng nói chuyện, cuộc nói chuyện đương nhiên là nguyên nhân Mạnh Nhược lần này thân thể không khỏe.
“Quận chúa Thọ An người cũng không tin lời của Quận chúa nhà tôi, nàng ấy à, thật ra là bị Lạc biểu cô nương làm cho tức giận, tuy nói là cháu gái nhà mẹ đẻ của phu nhân Quốc Công, nhưng nào có vị cô nương chưa chồng luôn ở trong nhà cô cô không rời? Còn cả ngày tìm cớ tình cờ gặp cô gia, thường xuyên bày ra một bộ mặt vô tội, về điểm đạo hạnh này tưởng rằng không ai biết lòng dạ của nàng ta.

.

.”
A Uyển chậm rãi nghe, nhanh chóng liền đoán ra sự tình, nhất thời hiểu được vì sao lúc trước khi Mạnh Hân nói mấy lời đó ở chỗ lão phu nhân An Quốc Công, lúc đó mọi người im lặng không mở miệng, thì ra bọn họ đều biết chuyện, chỉ là khó mà nói gì.
Này cũng là chuyện biểu ca biểu muội thanh mai trúc mã thông thường, kiều nữ thường xuyên đến nhà cô cô làm khách, chuyện liếc mắt với biểu ca khôi ngô tuấn tú lại phóng khoáng nhìn mãi quen mắt.

Mà vị biểu cô nương này tên là Lạc Hinh Vũ, thuở nhỏ luôn thích đến nhà cô cô chơi, cùng mấy biểu ca biểu tỷ muội nhà cô cô chơi rất tốt, tuy rằng các biểu ca liên tục thành thân, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ.
Mạnh Nhược sở dĩ lần này bị bệnh, ngoại trừ trước ngày mừng thọ của phu nhân Quốc Công bận bịu mệt mỏi một chút, kỳ thật còn nhìn thấy chồng và biểu muội thân thiết như vậy, dẫn đến bản thân tâm tình tích tụ, không thể vượt qua rào cản trong lòng liền ngã bệnh.

Có lẽ nữ nhân ôn nhu lương thiện, cũng không nguyện ý nhìn thấy chồng và nữ nhân khác dây dưa mập mờ với nhau.

Nhưng nàng là người ôn nhu lương thiện, dù trong lòng không thoải mái, cũng sẽ không mở miệng nói ra hoặc để cho người ta biết.
Này thật sự là thói quen không tốt.

Sau khi A Uyển yên lặng nghe xong, liền hỏi: “Chồng Đại biểu tỷ đối với vị Lạc cô nương kia như thế nào?”
Hạ Thường ngừng lại, không cam lòng nói: “Nhìn thì không nóng không lạnh, cũng không thân thiết với nàng ta, tựa như với tỷ muội bình thường trong nhà.” Chỉ là nếu cô nương kia đưa tới một chút đồ vật nhỏ, nếu có ý cũng không cự tuyệt.
Cho nên Hạ Thường cũng nhìn không ra Tống Nghiên rốt cuộc nghĩ gì, đối với biểu muội rất tốt, hắn cũng tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, không có làm ra chuyện gì quá giới hạn, giống như cô nương nhà nàng đơn thuần là tự mình đau khổ mù quáng.

Tuy là nha hoàn bên cạnh nhưng suy cho cùng Hạ Thường không thể một ngày mười hai canh giờ hầu hạ, cũng không biết vợ chồng họ trao đổi riêng tư gì, để Mạnh Nhược càng ngày càng nhìn không ra.
Sắc mặt A Uyển nhạt dần.
Sau khi rửa tay xong, A Uyển liền trở về, không ngờ gặp thiếu nữ mặc váy lụa dài màu hồng đào, ngũ quan của nàng rất đáng yêu, sinh khí tràn đầy, cười lên đôi mắt cong lại, rất khiến người ta thích.
Nhìn thấy nàng, Hạ Thường ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Biểu cô nương sao lại đến đây?”
Cô gái kia cười nói: “Nghe nói Quận chúa Thọ An và Quận chúa Phúc An đến đây, ta tuân theo lệnh của cô mẫu, mang chút trà mới qua đây cho hai vị Quận chúa nếm thử.” Nói xong, nàng nhìn sang A Uyển, hành lễ, “Lúc nãy nhiều người, không thể cùng Quận chúa nói chuyện, mong Quận chúa thứ lỗi.”
A Uyển nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: “Cô là ai?” Nghĩ nghĩ, nàng lại nói: “Thật có lỗi, lúc nãy nhiều người, không phải ai cũng phải chú ý.”
Vẻ tươi cười trên mặt cô gái kia nhất thời cứng ngắc.
A Uyển lạnh nhạt nhìn nàng một cái, liền lướt qua nàng đi vào trong phòng.
Hạ Thường hé miệng cười, nói với nàng: “Biểu cô nương mời vào.”
Lạc Hinh Vũ có chút xấu hổ đáp lại, cầm bình trà mới kia đi vào, vào cửa liền nhìn thấy tỷ muội Mạnh gia ngồi ở trên giường, Mạnh Nhược mặc váy yếm màu lam nhạt, hiện lên là người phóng khoáng xuất trần; Mạnh Hân đang ôm tiểu cô nương chơi đùa, vẻ tươi cười ngọt ngào động lòng người.

Lại nhìn tiểu cô nương vừa nãy không đếm xỉa đến nàng kia, im lặng ngồi ở chỗ uống trà, giống như căn phòng náo nhiệt này chẳng liên quan gì tới nàng ấy, quả thật im lặng không tiếng động, khiến người ta rất dễ không chú ý.
Ánh mắt trong trẻo của nàng nhất thời âm u, bàn tay thu lại trong ống tay áo nắm chặt lại, trên mặt thoáng chốc hiện lên nụ cười, qua hành lễ nói: “Biểu tẩu, cô mẫu bảo muội đem qua chút trà mới tặng tỷ.”
Mạnh Nhược thấy nàng, vẻ tươi cười trên mặt nhạt đi một chút, nói: “Vất vả cho biểu muội rồi.” Liền ra hiệu nha hoàn tiến lên nhận.
Nét cười trên mặt Lạc Hinh Vũ rất ngọt, khi đang chuẩn bị nói gì đó, lại một giọng nói trong trẻo vang lên: “Đại tỷ tỷ, vị tỷ tỷ này là ai?”
Ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy tiểu cô nương ngọt ngào đáng yêu đang mở to đôi mắt trong trẻo sáng bừng tò mò nhìn mình.
Lạc Hinh Vũ trong lòng lại cảm giác có chút lúng túng, ngượng ngùng nở nụ cười, chợt nghe Mạnh Nhược giới thiệu: “Là biểu tỷ của Lạc gia.”
Các cô nương xuất thân từ gia đình quý tộc đã thuộc lòng gia phả và sơ đồ quan hệ từ khi còn nhỏ, càng phải hiểu rõ mối quan hệ phức tạp giữa quan hệ gia đình quý tộc và lịch sử gia tộc trong kinh thành, cho nên vừa nghe họ Lạc này, Mạnh Hân rất nhanh liền hiểu là cháu gái nhà mẹ đẻ của phu nhân Quốc Công, cười nói: “Hóa ra là biểu tỷ của Lạc gia, ta thường nghe nói tỷ thường xuyên ở phủ An Quốc Công, sao không trở về nhà? Chẳng lẽ trong nhà tỷ xảy ra chuyện gì, cũng phải đi nhờ vả thông gia sao?”
Ngữ khí khờ dại đơn thuần cũng không che giấu được ác ý trong lời nói, trực giác Mạnh Nhược có chút không ổn, chỉ là há miệng nhưng không có trách cứ muội muội.
Lạc Hinh Vũ nhìn sang, phát hiện Mạnh Hân hoàn toàn coi nàng trở thành họ hàng đáng ghét của phủ Quốc Công, trong lòng liền xấu hổ và giận dữ, không muốn đứng ở đây chịu nhục, vội vàng nói: “Ta chỉ là nhớ cô cô, muốn ở bên cô cô thôi.

Nếu ở chỗ Đại biểu tẩu đang bận, vậy thì Hinh Vũ không quấy rầy nữa, hôm khác lại qua đây cùng Đại biểu tẩu nói chuyện.”
Mạnh Nhược ôn hòa đáp một tiếng, không ý có giữ nàng lại.
Sau khi Lạc Hinh Vũ rời đi, Mạnh Hân còn nói thầm, “Người gì đâu, nhà của mình không ở, cố tình muốn chạy đến nhà người khác, bệnh thật!”
“A --”
Vừa nói xong, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng thét chói tai..