Ngày đại hôn của Thái tử, cả kinh thành cực kỳ náo nhiệt, pháo hoa và tiếng nhạc không dứt bên tai, khi kiệu hoa đi vòng quanh hoàng thành, dân chúng trong kinh thành đều nhộn nhịp ào ra cửa, đường phố hai bên bị vây chật như nêm để xem buổi hôn lễ long trọng này.
Hôn lễ chính thống của hoàng gia cực kỳ phức tạp, dân chúng vì ăn mừng đại hôn Thái tử mà náo nhiệt cả kinh thành, nhưng quá trình cử hành hôn lễ cũng trang trọng và thiêng liêng.
Là tân nương ngày hôm nay, Mạnh Vân cả ngày bị người ta đụng tới đụng lui, ngây ngô dại dột, tuy thân thể nàng xưa nay khỏe mạnh, cũng khiến nàng gần như có chút không chịu nổi, đến khi cuối cùng được đưa đến tẩm điện Đông cung, sau khi ngồi trên giường cưới, cả người rốt cục đã được thả lỏng.
Chỉ là thân mình tuy rằng thả lỏng, nhưng tinh thần lại vẫn siết chặt.
Nàng ngồi ở trên giường đỏ xen lẫn màu vàng, khăn voan che khuất tầm mắt của nàng.
Tuy rằng không nhìn thấy gì, nhưng có thể cảm giác số lượng cung nữ ma ma trông coi trong phòng này không ít, họ đứng ở bên kia lặng yên không một tiếng động, có đi làm chuyện gì thì tất cả động tác cực kỳ nhẹ, toàn bộ điện im lặng đến đáng sợ, xa xa truyền đến tiếng đàn sáo mờ ảo không chân thật.
Không lâu sau, rốt cục có tiếng bước chân truyền đến, sau đó là thanh âm của các cung nhân trong điện thỉnh an hành lễ: “Thái tử Kim An!”
Thái tử Vệ Diệp đi vào, đầu tiên nhìn thấy người đang im lặng ngồi ở trên giường, chiếc khăn voan đỏ thẫm thêu đôi chim uyên ương che đi dung nhan của nàng, thậm chí là cặp mắt cực kỳ trong trẻo yên tĩnh kia.
Một cung nữ mặc xiêm y màu hồng đào bưng khay ra, phía trên đặt đòn cân quấn vải lụa vàng đỏ.
Thái tử chìa tay, ngón tay hắn thon dài, khớp xương rõ rệt, màu da trắng nõn, giống như ngọc, ngón tay cầm lấy đòn cân, sau đó dùng đòn cân kéo khăn voan.
Khuôn mặt thanh tú hiện ra từ trong khăn voan, đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu lại sáng ngời lạ thường, giống như điểm nét trong trẻo, tô điểm dung nhan của nàng như vầng trăng cô độc hôm ấy, xinh đẹp nhưng lại không thể chạm, xứng với vẻ mặt bình tĩnh nhưng lạnh lùng, rất thích hợp, hình thành một sức hút riêng khiến nàng hoàn toàn khác với các quý nữ đoan trang an phận trong kinh thành.
Nhìn một lần khiến người ta khó có thể quên.
Thái tử nhìn một hồi lâu không chớp mắt, mãi đến khi khuôn mặt trắng bóc có chút chóng mặt nhẹ, hắn liền vén lễ phục đỏ lên, ngồi trên giường.
Hỷ ma ma xướng lễ liếc mắt một cái, tiếng lòng có chút phát run, chỉ cảm thấy vị Thái tử phi này dung mạo tuy đẹp, nhưng thần thái lại cực tốt, khiến cho người khác ánh mắt đầu tiên sẽ chú ý đến khí chất đặc biệt của nàng, ngược lại xem nhẹ dung nhan nàng, khi nàng bình tĩnh nhìn qua đây, ánh mắt tĩnh lặng không một gợn sóng kia sẽ khiến người ta không nhịn được trong lòng phát run, không dám đối diện quá lâu.
Nhưng nàng và Thái tử ngồi cùng nhau, một người khí chất ấm áp thanh cao, một người lạnh lùng lãnh đạm, lại không hiểu sao khiến cho người ta cảm giác rất hài hòa.
Uống qua rượu hợp cẩn (*), các cung nữ trong điện thu dọn một hồi rồi nối đuôi nhau đi ra, nhanh chóng cả tẩm điện to như vậy chỉ còn lại vợ chồng hai người.
(*) Bổ đôi một quả hồ lô khô và rỗng ruột ra sẽ có hai dụng cụ đặc biệt, mỗi cái là một chiếc “cẩn” (còn gọi là “bao cẩn”).
Trong hôn nhân truyền thống, người ta rót rượu vào “cẩn” và tiến hành nghi thức “hợp cẩn giao bôi”.
Như vậy, “cẩn” sẽ chỉ trở nên có ý nghĩa khi hai chiếc hợp vào thành một (thành hồ lô = hòa hợp, sinh sôi), cũng như cuộc hôn nhân chỉ có hạnh phúc và phồn sinh thật sự khi cả hai cùng hòa thành một gia đình đầm ấm, trọn vẹn.
Mạnh Vân ngẩng mặt nhìn, lẳng lặng nhìn vị nam tử hôm nay trở thành hôn phu của nàng.
Diện mạo hắn tuấn mỹ lịch sự tao nhã, ngũ quan ở cùng một chỗ khiến người ta cảm giác vô cùng thanh tú nhã nhặn, nhưng vì thân phận cao quý là Thái tử, trên người lại có một loại thanh quý uy nghiêm không thể xâm phạm, khiến hắn thoạt nhìn ôn hòa nhưng không yếu đuối, vẻ tươi cười trên môi rất phù hợp lại khiến người ta không dám tùy tiện làm càn.
Có thể là bởi vì cơ thể không khỏe, dáng người yếu ớt và cao gầy, không biết về sau có thể chăm sóc khỏe mạnh một chút được hay không.
Mắt hắn rất đen, giống ngọc đen bình thường, ánh mắt ấm áp, trong mắt lộ ra tia sáng nàng nhìn mà không hiểu, khiến nàng hơi có chút không tự nhiên cúi đầu.
“Biểu muội Huệ An.” Hắn mở miệng gọi nàng, thanh âm trầm thấp lại ôn hòa, có loại năng lực trấn an lòng người, “Hôm nay vất vả rồi, có mệt không?”
Mạnh Vân lại ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện hắn rất biết quan tâm, yên lặng gật đầu, khi thấy hắn chìa tay muốn giúp nàng tháo mũ phượng nặng nề kia, vội nói: “Không cần, ta...thần thiếp gọi người vào giúp.”
Thái tử không để ý tới lời của nàng, cẩn thận giúp nàng tháo mũ phượng xuống, kéo dải lụa màu vàng tươi dưới giường, một hồi chuông vang lên, cung nữ canh gác bên ngoài bước vào dâng đồ rửa mặt, hầu hạ hai người rửa mặt.
Sau khi hai người rửa mặt xong, cung nhân lại một lần nữa lui xuống, chỉ còn lại hai vợ chồng mới cưới.
Thái tử ánh mắt ôn hòa nhìn thấy thiếu nữ khôn khéo ngồi ở bên cạnh, chìa tay đặt tay nàng lên đầu gối, mềm mại ấm áp, thanh âm trở nên càng nhẹ, “A Vân, giờ không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ thôi.”
Mạnh Vân nghe được hắn thay đổi xưng hô, mi mắt buông xuống run lên.
Nhiệt độ bàn tay mình hắn đang nắm hơi thấp, nhưng không khiến nàng quá mức khó chịu, đối với tương lai của mình, nàng sớm đã chuẩn bị tâm lý.
Từ khi nàng bắt đầu được chọn làm Thái tử phi, nàng đã hiểu tương lai mình sẽ sống cùng nam tử này, trọn đời trọn kiếp chẳng phân ly.
Hắn tốt, nàng mới có thể tốt, cha mẹ huynh đệ tỷ muội trong nhà mới càng có thể tốt!
Chuẩn bị tốt tâm lý, nàng cuối cùng ngẩng đầu, nhìn về phía hắn, phát hiện trong mắt hắn lại cất giấu ánh mắt nàng nhìn không hiểu, loại ánh mắt này từ lúc nàng mười tuổi liền có thể cảm giác được, mỗi lần tiến cung nếu nhìn thấy hắn, gương mắt hắn tuấn mỹ tao nhã luôn nở một nụ cười nhẹ nhàng và điềm đạm, dùng loại ánh mắt này yên lặng nhìn nàng, cứ thế nhìn rất nhiều năm rồi.
Khi hắn chìa tay qua, nàng phát hiện thân thể của mình có chút run rẩy, nhanh chóng ngửi thấy mùi hương trên người hắn, là một loại hương lạnh được đại sư chế hương trong cung tổng hợp thành, cùng với dáng vẻ ôn hòa của hắn có chút không phù hợp, chậm rãi xâm nhập vào ý thức của nàng.
.
.
....!.
.
.
.
.
.......!.
.
.
.
.
Đêm đã khuya, không gian yên tĩnh, Mạnh Vân tròn mắt nhìn chằm chằm trên trần màn.
Màn vàng đã buông, che ánh sáng hai cây đèn long phượng ở bên ngoài, ánh sáng bên trong cả chiếc giường lớn lộ ra vẻ mơ hồ không rõ ràng.
Trước giờ nghe nói thân thể Thái tử không tốt, Thái y cảnh cáo không nên quá gần nữ sắc, cho nên Đông cung ngoại trừ cung nữ hầu hạ, cũng không có cung nhân của các trưởng bối ban thưởng, rất sạch sẽ, mà Thái tử những năm gần đây cũng phá lệ giữ mình trong sạch, tuân thủ nghiêm ngặt dặn dò của Thái y, khiến mẫu thân nàng sau khi nghe được phong cách làm việc của Thái tử ở Đông cung, cũng từng có chút lo lắng Thái tử liệu có thể làm chuyện đó được không.
Nhưng chuyện vừa rồi có thể xua tan lo lắng của mẫu thân, thân thể Thái tử không có tật xấu gì, mặc dù lúc đầu có chút vội vàng xao động, sau lại cực kỳ dịu dàng, cảm giác cùng hắn làm chuyện ấy rất bình thường, ấm áp mà không nặng du͙ƈ vọиɠ, là người cực kỳ sạch sẽ ôn hòa.
Im lặng nằm một lát, cuối cùng nàng xoay người, nhìn về phía người đàn ông nằm ngủ say bên trong, ánh mắt từng chút từng chút nhìn vào khuôn mặt tuấn mĩ thanh cao, chú ý tới tư thế ngủ của hắn cực kỳ ngay ngắn, hai tay đặt giữa bụng, sau khi mắt nhắm lại, cũng bớt đi khí chất cao quý tản ra từ bên trong, có vẻ rất ôn hòa vô hại.
Tư thế ngủ ngay ngắn như vậy hoàn toàn khác với tiểu muội muội Mạnh Hân trong nhà thích ôm người khác ngủ, khiến nàng đột nhiên có chút không quen.
Bỗng nhiên, cặp mắt kia mở ra, khi đối mặt với tầm mắt của nàng, nàng yên lặng nằm trở lại, sau đó xoay lưng về phía hắn.
Thái tử nhịn không được bật cười, hắn không biết cô nương khác gặp phải tình huống đặc biệt như này thì sẽ thế nào, nhưng tuyệt đối không có giống như nàng, giống như không có chuyện gì xảy ra, rất lạnh nhạt ung dung nằm trở lại, quay lưng về phía hắn.
Không nhịn được niềm yêu thích trong lòng, hắn chìa ta kéo cô nương đang quay lưng về phía mình vào lòng, lần đầu tiên trong cuộc đời ngủ cùng người khác, lần đầu tiên không không quan tâm tư thế ngủ chính xác mà các ma ma chỉ dạy, ôm một người ru ngủ, mặc dù có chút không quen nhưng trong lòng lại nảy ra một loại yêu thích khó có ngôn từ nào diễn tả, cảm giác không xấu.
“A Vân, ngủ đi.”
Mạnh Vân nghe được giọng của hắn ở bên tai nàng, thật lâu sau mới đáp một tiếng, cuối cùng ánh mắt mệt mỏi cũng chịu nhắm lại, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
******
Ngày thứ hai Thái tử đại hôn, A Uyển ở nhà mình tiếp đãi tiểu cô nương với đôi mắt gấu trúc.
A Uyển hoảng sợ, vội hỏi nói: “Làm sao vậy? Ngủ không ngon sao?”
Mạnh Hân mếu máo, sau đó nhào tới ôm A Uyển, òa khóc, khóc đến mức nước mắt nước mũi tuôn ào ào, vừa khóc vừa nói: “...!Nhị tỷ tỷ không ở đây, không ai cùng ta nói chuyện, chơi với ta, ngủ cùng ta… Ta không ngủ được… Ta không có Nhị tỷ tỷ… Nhị tỷ tỷ không bao giờ có thể ở bên ta nữa… oa oa...”
A Uyển: “.
.
.”
Tiểu cô nương này khóc thương tâm thê thảm như người thân mất vậy, làm cho A Uyển thật sự không biết nói cái gì cho phải, tuy rằng biết Mạnh Vân xuất giá sẽ ảnh hưởng tới nàng, nhưng không nghĩ sẽ sâu đậm như vậy, chẳng trách trước khi Mạnh Vân lấy chồng, đặc biệt gọi nàng dặn dò về sau cố gắng động viên Mạnh Hân, tránh cho tiểu cô nương này đến lúc đó bởi vì không quen tỷ tỷ không có ở bên cạnh mà khóc không ngừng.
Tiểu cô nương mười tuổi tuy rằng đã hiểu chuyện, nhưng người trong nhà vô cùng yêu thương, chiều chuộng nàng đến mức có chút ngây thơ khờ dại, nhất thời khổ sở tủi thân liền khóc không ngừng, hơn nữa không giống các cô nương khác khóc lóc thanh tú, mà là buông yết hầu khóc lớn, thấy vậy A Uyển thật dở khóc dở cười.
“Đừng khóc, Nhị tỷ tỷ của ngươi ở ngay trong cung, nếu ngươi nhớ tỷ ấy có thể tiến cung thăm tỷ.” A Uyển ôm tiểu cô nương khóc đến đau lòng, vừa lau nước mắt vừa an ủi nàng.
“Không, không giống.
.
.” Mạnh Hân vừa khóc vừa thút thít.
“Sao mà không giống?” A Uyển kỳ lạ hỏi.
“Thì thì không giống nhau… Ô ô ô… Nhị tỷ tỷ không còn là người nhà ta nữa, tỷ ấy thành người nhà khác rồi… oa oa...” Nói xong lại đau lòng.
Phát hiện càng khuyên nàng càng khóc thương tâm hơn, cuối cùng A Uyển chỉ có thể yên lặng ở bên nàng, thi thoảng sai nha hoàn vắt khăn sạch sẽ cho nàng lau mặt, tiện bưng nước trà bổ sung nước cho nàng.
Mà tiểu cô nương này cũng thật sự có thể khóc giống như mấy lời lảm nhảm của nàng, vẫn khóc không ngừng, khóc đến mức A Uyển không nhịn được thấy đau đầu, lại nhìn nha hoàn Xuân Anh đi theo Mạnh Hân qua đây, nàng ta thấy tiểu chủ tử khóc thành như vậy mà mặt mày ủ dột, thiếu chút nữa cũng khóc theo.
Cuối cùng vẫn là Vệ Huyên ra tay giải quyết.
Khi Vệ Huyên đến, nhìn thấy A Uyển ôm nữ nhân khác, nhất thời lông mày dựng đứng, trực tiếp xách tiểu cô nương đang khóc đến mê muội kia lên, nghiêm mặt dữ tợn, độc ác nói: “Khóc nữa ta hạ độc cho ngươi câm đấy!”
Tiếng khóc nhất thời ngừng lại, trong phòng rơi vào im lặng.
Vệ Huyên không chút nhẹ nhàng xách nàng ném sang một bên, nha hoàn Xuân Anh run rẩy chạy ra đỡ, vội vàng lau mặt chải chuốt lại cho tiểu cô nương, rất nhanh biến thành một nàng thỏ con khóc đến mức ánh mắt đỏ, mũi hồng hồng.
Sau khi Vệ Huyên đe dọa người xong, thản nhiên ngồi bên cạnh A Uyển, nhận chén trà nha hoàn dâng lên uống một ngụm, hỏi A Uyển sao lại thế này, sau khi nghe toàn bộ câu chuyện xong, hắn vẻ mặt khinh thường nói: “Có cái gì mà khóc? Cũng không phải là sinh ly tử biệt, thật sự là không lợi lộc gì! Trốn cái gì mà trốn? Nhìn ngươi đi, về sau sớm muộn cũng để người ta ức hiếp đến chết, chẳng trách là cô nương ngốc nghếch! Về sau chờ ngươi lấy chồng, ngươi rời khỏi phủ Công chúa, chẳng lẽ cũng phải khóc đến chết?”
Mạnh Hân sợ hãi nhìn hắn, còn nhớ rõ chuyện lúc trước hắn nói muốn hạ độc cho mình bị câm, cực kỳ oan ức nói: “Ta, ta buồn thôi.
.
.”
“Nếu buồn thì đi tìm chỗ không có ai mà khóc, đừng đến phiền A Uyển, lần sau lại để ta nhìn thấy nữa, ta hạ độc cho ngươi câm luôn!” Hắn vô cùng hung ác nói.
Vệ Huyên đã đe dọa như vậy, Tiểu cô nương đã sớm quên đi đau lòng, hơn nữa cũng không khóc nữa, nàng không nén nổi vẻ mặt ủ rũ.
Sau khi giải quyết xong Mạnh Hân, Vệ Huyên đắc ý vênh mặt nhìn A Uyển, nói với nàng: “Về sau nha đầu ngốc này lại đến làm ầm ĩ với nàng thì nói cho ta biết, ta đến giải quyết!”
A Uyển thấy tiểu cô nương rụt mình lại, sắp biến thành quả bóng, đôi mắt khóc đến mức đỏ hoe nhìn mình, đặc biệt giống động vật nhỏ cầu xin nhận được an ủi, không nhịn được nói: “Đừng bắt nạt A Hân!” Nàng vẫy tay với Mạnh Hân, sau khi gọi nàng đến bên cạnh, nói: “Đêm nay không về bữa, ta và ngươi ngủ cùng nhau.”
Mạnh Hân nghe xong hai mắt sáng ngời, không quan tâm ánh mắt hung dữ của Vệ Huyên, nhất thời cả người đều đều vui vẻ.
Mạnh Hân lớn như vậy, vẫn thích lê la đến giường của mẫu thân hoặc các tỷ tỷ, thích ôm người khác ngủ, hiện giờ hai tỷ tỷ đều lấy chồng, chỗ mẫu thân có phụ thân, sau khi nàng ba tuổi đã không thể lê la qua giường, ngủ một mình căn bản không ngủ được.
Nhưng bây giờ còn có A Uyển, đêm nay nhất định sẽ ngủ ngon.
A Uyển an ủi xong tiểu cô nương, sau khi lấy một đĩa điểm tâm đặt sang bên cạnh, nói với Vệ Huyên: “Trước khi Nhị biểu tỷ lấy chồng, để ta ở bên tỷ ấy nhiều hơn.
Ngoan, đừng tính trẻ con.” Nói xong, chìa tay sờ đầu cậu nhóc.
Vệ Huyên dùng đầu cọ cọ tay nàng, quyết định tạm thời nhẫn nại, chờ sau này hắn cưới A Uyển, A Uyển chỉ có thể ngủ cùng hắn, cô nương ngốc này về sau ném cho tướng công nàng ta, để tướng công nàng ta ngủ cùng nàng ta.
Mạnh Hân ở chỗ A Uyển liên tục hai ngày, ngày thứ ba khi Mạnh Vân lại mặt mới về nhà, nhưng đến tối lại chạy qua tiếp tục ngủ cùng giường với A Uyển.
Vì thế, Trưởng Công chúa Khang Bình còn rất quan tâm đích thân đem theo nha hoàn và các ma ma tới đưa đồ cho con gái, nói với Trưởng Công chúa Khang Nghi: “Hân Nhi bị ta chiều hư rồi, Nhị tỷ tỷ nó lấy chồng, khóc đến mức lòng ta cũng sắp tan vỡ, may mắn còn có A Uyển bên cạnh nó, trong khoảng thời gian này sẽ ở chỗ muội quấy rầy, muội muội thứ lỗi.”
Trưởng Công chúa Khang Nghi cười nói: “Tỷ tỷ nói cái gì vậy? A Hân là đứa nhỏ tốt, có con bé chơi cùng A Uyển muội càng vui, không phiền toái chút nào.” Nói xong, chìa tay ôm Mạnh Hân hôn lên khuôn mặt ngọt xinh của nàng.
Thế là Mạnh Hân liền trở thành bạn giường của A Uyển, chia sẻ giường với A Uyển.
A Uyển lớn như vậy, ngoại trừ trước ba tuổi là ngủ cùng cha mẹ ra, lâu rồi không có ai ngủ cùng giường, sau mấy đêm ngủ cùng tiểu cô nương này, rốt cục đã quen tư thế ngủ hào phóng của nàng.
Nhưng để bản thân không trở thành chiếc gối hình người của Mạnh Hân, nàng đặc biệt nhờ tú nương may một cái gối ôm, buổi tối để Mạnh Hân ôm ngủ.
Nhị tỷ tỷ lấy chồng, Mạnh Hân cuối cùng ở chỗ A Uyển tìm được an ủi, trong khoảng thời gian ngắn ở chỗ A Uyển có thể sẽ không rời đi, Trưởng Công chúa Khang Bình chiều chuộng cô con gái nhỏ này, do vui mừng nên cũng không thúc giục nàng về nhà.
Vợ chồng Trưởng Công chúa Khang Nghi lại vui hết sức, cảm giác có thêm một cô con gái, nuôi nàng cũng thấy không tệ, bận rộn thu xếp cho nàng, hào hứng tràn trề, làm cho A Uyển không đành lòng phiền tới niềm vui của họ.
“A Uyển, nhà muội còn quay về thôn trang không?” Mạnh Hân ôm cái cái gối ôm, mở to mắt hỏi A Uyển.
A Uyển ngồi ở trên ghế nhỏ, để nha hoàn giúp nàng chăm sóc tóc, nghe được lời tiểu cô nương, nói: “Năm nay chắc là không về, đợi qua năm sau sẽ trở về.”
Mạnh Hân nhất thời thất vọng không thôi, nghĩ một lúc lại nói: “Đến lúc đó ta và ngươi cùng đi thôn trang.”
“Cái này không thể được, như vậy ngươi về nhà sẽ không tiện, nếu ngươi muốn gặp cha mẹ và ca ca tỷ thì phải ngồi xe ngựa một ngày, cũng không giống hiện tại, đi vài bước liền vào trong nhà rồi.”
Mạnh Hân thất vọng nhăn mày, ôm gối ở trên giường A Uyển lật đi lật lại, cuối cùng quyết định không nghĩ nữa, đến lúc đó rồi nói sau.
Sau đó rất vui vẻ lôi kéo A Uyển lên giường ngủ cùng.
A Uyển không nhịn được bật cười, mấy ngày nay cuối cùng cũng biết tiểu cô nương này dính “tỷ tỷ” nhiều như nào, trước kia dính hai tỷ tỷ, sau khi hai tỷ tỷ lấy chồng đau lòng vô cùng, may mắn có A Uyển, quả thực đã thành “tỷ tỷ” của nàng, dính nàng chặt không rời, làm cho A Uyển cảm thấy e rằng hầu hết thời gian về sau của mình phải thay thân phận tỷ tỷ Mạnh Nhược Mạnh Vân ở cùng nàng.
Nhưng có một muội muội ngọt ngào xinh xắn lại hoạt bát, quả thật cũng không tệ.
Trung thu qua đi, thời tiết rất nhanh liền chuyển lạnh, sau khi bước vào tháng mười không lâu, kinh thành nghênh đón trận tuyết đầu tiên.
Thời tiết lạnh rồi, A Uyển cũng lười biếng ở trong phòng cả ngày, Mạnh Hân ngược lại hoạt bát, thường xuyên ra bên ngoài chạy, tuy rằng nàng ở chỗ A Uyển, nhưng nếu trong nhà có chuyện gì, hoặc là mẫu thân đi tham gia yến hội gì của các phu nhân thì cũng sẽ đi theo, đợi đến tối, tựa như con ngựa quen đường, tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn trở về.
Điều này khiến A Uyển thở dài không thôi!
Sau vài ngày tuyết ngừng, mặt trời từ trong mây ló ra, tuy rằng ánh mặt trời cũng không coi là nóng, nhưng cũng cho thế giới thêm chút sáng sủa.
Mạnh Hân bám vào cửa sổ nhìn ánh nắng ấm áp ngày đông ở bên ngoài, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, nói với A Uyển: “A Uyển, ngày hôm qua ta về nhà nghe mẫu thân nói, Đại tỷ tỷ gần đây cơ thể khó chịu, hôm nay thời tiết tốt, chúng ta đi phủ Quốc Công thăm nàng đi.”
A Uyển nghe nói Mạnh Nhược cơ thể không thoải mái, nghĩ mình lâu rồi không gặp nàng, liền gật đầu đồng ý.
Nhưng vừa ra đến trước cửa, váy của A Uyển bị hai con ngỗng trắng ngậm lấy.
“Các ngươi cũng muốn đi ra ngoài?” Mạnh Hân tò mò hỏi.
Hai con ngỗng trắng đương nhiên không thể đáp lại lời của nàng -- nếu là có thể đáp lại, hai sẽ con ngỗng trắng thành tinh, nhưng chúng nó ngậm váy A Uyển, hiển nhiên là không để cho nàng đi.
“Rõ ràng Đại Bạch Nhị Bạch muốn đi chơi cùng Quận chúa.” Thanh Yên giải thích
Hai con ngỗng trắng bởi vì được huấn luyện quá tốt, bình thường cũng rất hiền lành ngoan ngoãn, không có tiếng còi tuyệt đối sẽ không vô cớ đả thương người, khiến cho người hầu trong phủ Công chúa đều quen có sự tồn tại của nó, dù cho ở trên đường gặp chúng nó, cũng sẽ không đặc biệt vòng đường xa sợ chúng nó cắn.
Vì thế, A Uyển cũng cực thích ở bên chúng nó, mỗi ngày đều sai người tắm rửa sạch sẽ rồi mang vào phòng, còn đặc biệt làm chúng nó hai cái ổ, không để chúng nó sống ở chuồng ngỗng riêng, còn sắp xếp nha hoàn sai vặt chuyên hầu hạ chúng nó, sống khá thoải mái.
Thấy chúng nó không chịu thả ra, A Uyển chỉ đành cùng Mạnh Hân, mỗi người một con bế chúng nó lên, ôm chúng nó đi ra ngoài cửa..