Sủng Thê Như Mệnh

Chương 122: Chương 66






Vườn này tuy rằng treo đèn lồng chiếu sáng bốn phía nhưng nói cho cùng ánh đèn cũng không sáng sủa lắm, nơi khác chỉ có ánh trăng mông lung, cho nên lúc mấy ngọn đèn lồng xa xa di chuyển tới chỗ này, cực kỳ dễ thấy, khiến người ta phát hiện ra trong nháy mắt.
Sắc mặt Vệ Huyên u ám, nghĩ một chút liền biết người nào, lúc con mắt tối lại muốn nổi giận thì bị A Uyển nhanh tay nhanh mắt giữ chặt, tránh cho hắn nổi cáu, tự mình tiến lên đạp người ta.

Người này tính tình không tốt, tuy không đánh nữ nhân, nhưng nếu động tới hắn, tính tình nóng nảy phát tác sẽ đạp thẳng chân.
Hắn có kiểu ngụy biện của mình, đạp không gọi là đánh!
A Uyển tất nhiên cũng biết người tới chắc chắn là khách tối qua tới thôn trang tá túc, lại cộng thêm hôm nay lại là tiết Khất Xảo, cô nương gia không chịu nổi muốn ra ngoài vườn dạo chơi cũng là chuyện thường.

Nghe nói lần này phủ Trấn Nam Hầu ở phía Bắc về kinh, ngoại trừ con trai thứ ba Mạc Nam của Đại Trưởng Công chúa Khánh An dẫn đoàn ra, còn có hai cháu trai và ba cháu gái của Đại Trưởng Công chúa Khánh An đi theo, hàng ngũ có thể nói là vô cùng lớn.
Đại Trưởng Công chúa Khánh An gả tới phủ Trấn Nam Hầu, nghe nói tình cảm rất tốt với lão Trấn Nam Hầu đã qua đời, sinh tổng cộng ba trai hai gái, trong đó ba con trai sau khi cưới vợ, lại sinh dưỡng không ít cháu trai cháu gái, tính ra tổng cộng có mười hai người, có thể nói là một gia đình lớn.

Mà lần này cháu trai cháu gái được đi theo về kinh dự đại hôn Thái tử tuy không tính là nhiều nhưng đều là mấy đứa con vợ cả được Đại Trưởng Công chúa Khánh An sủng ái.
A Uyển không biết trên danh nghĩa mấy người bà con này là thế nào, bởi vì đối phương bị bệnh, chắc là sợ lây bệnh cho nàng cho nên mẫu thân nàng không để bọn họ tới thỉnh an, A Uyển cũng không khoe khoang muốn đi gặp bọn họ.
Vệ Huyên nhìn A Uyển, rốt cuộc vẫn quyết định là đứa bé ngoan ở trước mặt nàng, vì thế nói với một ma ma trông coi sau lưng: "Đuổi đi!"
Ma ma kia nhận lệnh, ung dung đi qua, rất nhanh đã cản đoàn người tới đây lại.

Trong đoàn người, có hai cô nương mặc váy lụa, đầu đội vòng ngọc trai, khí chất cao quý, chắc hẳn là cô nương Trấn Nam Hầu, còn lại bà nha hoàn bà tử đi theo, trong đó còn có hai nha hoàn phủ Công chúa đặc biệt cử qua hầu hạ.
"Thỉnh an hai vị biểu tiểu thư." Ma ma cười hành lễ, sau đó nhìn hai nha hoàn của phủ Công chúa.
Hai nha hoàn tất nhiên biết người tới là ma ma hầu hạ bên cạnh Quận chúa, vội tiến lên hành lễ, gọi một tiếng Ổ ma ma.
Một cô nương tuổi chừng mười lăm, mặt trứng ngỗng trong đó khách khí cười nói: "Chào ma ma, hôm nay là tiết Khất Xảo, ở trong phòng mãi có hơi buồn phiền nên hai tỷ muội chúng ta ra ngoài một chút, tiện mang mấy cành hoa trở về cho muội muội, không ngờ trong viện lại có người ở đây, không biết phía trước là người nào vậy?"
Nàng nói, cô nương nhỏ tuổi hơn chút ở bên cạnh cũng tò mò nhìn qua.

Ổ ma ma chậm rãi nói: "Là Thế tử điện hạ của phủ Thụy Vương câu cá bên cạnh hồ sen." Không hề nhắc tới ở đó còn có tiểu Quận chúa của bọn họ.
Nghe Ổ ma ma nói vậy, hai cô nương hiển nhiên kinh hãi.

Mặc dù thân ở Giang Nam nhưng cũng không lạ lẫm với chuyện ở kinh thành, cũng biết đương kim Thụy vương là đệ đệ ruột của Văn Đức Đế, con út của Thái hậu, rất được đế tâm, nhờ vậy địa vị trong cung của Thế tử Thụy vương cũng không tầm thường, thậm chí nghe nói còn xếp ngang bằng với các Hoàng tử, hơn nữa ở trong mắt Thái hậu còn là một bảo bối ai cũng không thể động vào.
Cũng bởi vì có hai chỗ dựa lớn ở trong cung sủng ái, khiến hắn có tính tình ngang bướng phách lối, bị mọi người trong kinh thầm gọi là Hỗn Thế Ma Vương, khiến cho người ta phải nhượng bộ lui binh, không muốn đối đầu.

Tiếng tăm của hắn quá lớn, ngay cả ở Giang Nam cũng có thể nghe mấy phần, khen chê khác nhau, nhưng tất cả mọi người đều biết hắn, đều vô thức đưa ra quyết định, không chọc vào hắn.
Chuyến này bọn họ về kinh, ngoại trừ vì đại hôn của Thái tử ra, tổ mẫu bọn họ cũng cố ý để mấy cô nương tới tuổi về kinh chọn lựa vị hôn phu vừa ý, tương lai ở lại trong kinh.

Tuy các nàng không biết tổ mẫu có sắp xếp gì nhưng cũng biết tổ mẫu trước giờ làm việc chu đáo hơn các nàng.

Có điều trước lúc chuẩn bị đi, tổ mẫu cố ý dặn dò, nếu gặp phải Thế tử Thụy vương thì tốt nhất nên giao hảo, tuyệt đối không thể trở mặt.
Không nghĩ tới đây tá túc tránh mưa lại gặp phải Thế tử Thụy vương vốn ở trong kinh, bảo sao không khiến các nàng giật mình, giật mình qua đi, lại có chút hiếu kỳ, cậu bé có thể được Thái hậu và Hoàng đế sủng ái như vậy, cũng không biết ngày thường trông như thế nào.
Lúc này, lại nghe Ổ ma ma nói: “Thế tử bây giờ đang câu cá ở đằng đó, nhưng mà ngài trước giờ không thích bị quấy rầy."
Hai cô nương không phải người ngốc nghếch, tất nhiên nghe hiểu ý trong lời nói của Ổ ma ma, hiểu ra rồi trong lòng không khỏi có chút tức giận, tuy các nàng là khách nhưng cũng giữ lễ, chỉ là hôm này là Thất Tịch, ở mãi trong phòng có hơi nhàm chán nên mới vào trong viện này dạo chơi, cũng không có đi lung tung.

Lại không ngờ trong viện bị người ta chiếm đoạt, vốn là muốn dựa vào phép lịch sự qua chào hỏi một tiếng khách sáo, lại không cho các nàng qua.
Nhưng mà, tuy tức giận nhưng nghĩ tới người chiếm hồ sen là Thế tử Thụy vương...!nhớ tới trước khi đi, trưởng bối trong nhà dặn dò gặp Thế tử Thụy vương phải thế nào, chỉ có thể dằn lòng lại, cô nương lớn hơn mặt trứng ngỗng nhẹ nhàng nói: "Đã như thế, vậy tỷ muội chúng ta không đi quấy rầy, làm phiền ma ma rồi."
Ổ ma ma vội nói không dám.
Nói vài câu với Ổ ma ma, hai ô nương thức thời rẽ sang bên cạnh, không tiếp tục lại gần hồ sen nữa.

Nhưng mà trước khi đi, các nàng lại cẩn thận liếc nhìn về hướng hồ sen một cái, trên cây liễu chỗ ấy treo một hàng đèn lồng, bên cạnh hồ nước cũng treo rất nhiều đèn lồng sừng dê, rất sáng sủa, chỉ tiếc bên cạnh ngoại trừ hạ nhân hầu hạ ra, còn có một hàng liễu che kín người bên hồ sen, cũng không nhìn ra bóng dáng người bên trong, chỉ là trong không khí phảng phất truyền tới mùi huân hương, là mùi hương diệt ruồi muỗi.
Câu cá bên hồ sen dưới ánh trăng quả thực tao nhã, nhưng mà nếu người tao nhã kia là Thế tử Thụy vương, ngược lại khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Hai người đi dạo, cuối cùng cảm thấy không thú vị, theo sự dẫn dắt của nha hoàn xuống dưới bẻ một đóa sơn trà nở rộ trong màn đêm rồi trở về viện dành cho khách nghỉ ngơi của các nàng.
Sau khi vào viện dành cho khách, hai cô nương đã thấy Tam thúc bước ra từ chỗ Thất muội muội của các nàng - Mạc Nam Sơn, vội tiến lên hành lễ.
"Hai người các con đi đâu vậy?" Mạc Nam Sơn nhìn thấy hai cháu gái trở về từ bên ngoài, bèn hỏi một câu.
Hai cô nương trong số các tỷ muội xếp thứ ba và thứ năm, Mạc Tam cô nương tiến lên trả lời: "Hôm nay là lễ Thất Tịch, chúng con thấy thân thể Thất muội khỏe hơn rất nhiều rồi nên muốn ra ngoài dạo chơi, hái cho Thất muội bông sơn trà cho muội ấy vui vẻ một chút, vừa rồi đi dạo trong viện, không ngờ gặp Thế tử Thụy vương."
Mạc Nam Sơn sững sờ, rất nhanh hiểu ra, nói: "Nghe nói Thế tử Thụy Vương đính hôn với Quận chúa Thọ An từ nhỏ, Thái hậu cũng đồng ý mối hôn sự này, hắn cực kỳ thích Quận chúa Thọ An, thậm chí vì nàng mà đánh nhau với Công chúa trong cung, gặp ở đây cũng không lạ." Nghĩ một chút, lại nhỏ giọng dặn dò: "Tính tình hắn quái gở, các con đừng có lại gần hắn, thấy hắn thì cách xa một chút."
Hai cô nương nghe vậy run lên trong lòng, Mạc Ngũ cô nương nói: "Tam thúc, con nhớ mấy năm trước, Thế tử Thụy vương theo Thụy vương tới Giang Nam chúc thọ tổ mẫu, hình như...!rất tốt mà."
Mạc Nam Sơn nhìn về phía cháu gái, thấy nàng sợ hãi nhìn mình, bật cười nói: "Lúc ấy hắn không chơi chung với các con, tuổi lại còn nhỏ, các con tất nhiên không biết được sự lợi hại của hắn.

Dù sao, bất luận thế nào, các con cách xa hắn một chút là được." Cô nương gia không so được với bé trai, ngộ nhỡ các nàng được chiều quen ở trong phủ rồi, bất cẩn chọc tới Vệ Huyên, vậy Hỗn Thế Ma Vương kia cũng sẽ không nể mặt ai.
Nên là phải bảo các cô nương trong nhà cách xa hắn một chút.
Sau khi tạm biệt Mạc Nam Sơn, hai cô nương tiến vào phòng khách, thăm Mạc Thất cô nương sinh bệnh.

Mạc Thất cô nương là con gái nhỏ nhất của chi trưởng, cũng là một trong số những cháu gái Đại Trưởng Công chúa Khánh An yêu quý nhất, lần này nếu không phải nàng đòi muốn cùng Tam thúc vào kinh trước, Đại Trưởng Công chúa Khánh An căn bản sẽ không để nàng đi với đoàn đi đầu chúc mừng đại hôn của Thái tử, mà là để nàng và mình cưỡi thuyền chậm rãi vào kinh ở phía sau.
Vào trong phòng, liền trông thấy tiểu cô nương khoảng chừng mười tuổi dựa vào đầu giường, ngũ quan tinh xảo nhỏ nhắn, màu da giống như trong suốt ở dưới ánh đèn, nhìn giống như người thủy tinh yếu ớt, khiến cho người ta nhịn không được muốn che chở cho nàng.

Nha hoàn đang bưng thuốc hầu nàng uống, chờ nàng uống thuốc xong, Mạc Tam cô nương vội lấy một miếng mứt hoa quả đút cho nàng.
"Thất muội sao rồi?" Mạc Ngũ cô nương hỏi thăm.
Mạc Thất cô nương mở hàng mi cong dài nhìn về phía hai đường tỷ, các nàng là cô nương nhị phòng, tính tình dịu dàng hiền hậu, nàng lắc đầu, nói: "Đã tốt lên rất nhiều rồi ạ, ngày mai có lẽ là có thể xuống giường, lần này đa tạ hai vị tỷ tỷ chăm sóc."
Tam cô nương và Ngũ cô nương đều cười, nói thẳng chỉ cần nàng khỏe là được.


Vốn muốn nói với nàng một chút về chuyện Thế tử Thụy vương, sau lại thấy nàng hơi mệt nên cũng không nói nữa, dù sao ngày mai có lẽ là có thể gặp lại nên cũng chẳng nói gì.
***
Bởi vì tối hôm qua bị Vệ Huyên kéo đi câu cá, tuy rằng tao nhã một lần nhưng rốt cuộc ngủ muộn hơn một chút, hôm sau lúc rời giường, tinh thần A Uyển có chút không tốt, sắc mặt cũng tái nhợt hơn ngày thường một ít, đây là biểu hiện của ngủ không đủ giấc.
Sức khỏe A Uyển không tốt, thời gian giấc ngủ phải nhiều hơn người thường một hai canh giờ, nếu ngủ không đủ, A Uyển cảm thấy bộ dạng mình biểu hiện ra sẽ giống như những ngày làm trạch nam trạch nữ vùi mình trong máy tính ở đời trước, vừa nhìn đã thấy trạch tới nỗi sắp đáng khinh.

Khụ, tất nhiên nàng di truyền ưu điểm của mẹ Công chúa và cha Phò mã, người đẹp như vậy, không hề đáng khinh nha.
Thanh Yên thấy thế, bèn khuyên nhủ: "Nếu Quận chúa thiếu ngủ, chi bằng cứ ngủ một lúc nữa, nô tỳ bảo người đi nói một tiếng với Công chúa cũng được."
A Uyển ngẩng mặt lên để Tạ ma ma lau mặt cho nàng, nói: "Không được, chờ ta đi thỉnh an cha mẹ xong trở về nghỉ ngơi cũng được, tránh cho mẫu thân lo lắng."
Rửa mặt mặc quần áo xong, nàng bèn tới Chính viện thỉnh an cha mẹ, nhân tiện tới đó cùng ăn sáng với bọn họ.
Lúc A Uyển tới, Vệ Huyên đã ngồi chờ ở đó từ sớm rồi, thấy nàng tới, mắt sáng lên, vô cùng vui mừng chạy tới kéo nàng.
Vợ chồng Trưởng Công chúa Khang Nghi ngồi trong phòng, từ cửa sổ nhìn thấy cậu bé hưng phấn chạy tới kéo cô bé, khuôn mặt tươi cười như ánh bình minh sáng lạn, trông bộ dạng kia cũng khiến người ta biết hắn vô cùng yêu thích cô bé bị hắn kéo, tràn đầy vui sướng đơn thuần.

Một màn này, đơn thuần là tình cảm thuần khiết của nam nữ, khiến cho người ta nhìn nhịn không được mỉm cười.
Rất nhanh hai người nắm tay nhau tiến đến.
Trưởng Công chúa Khang Nghi kéo con gái vào trong ngực, phát hiện sắc mặt của nàng có chút không tốt, nhớ tới tối hôm qua nghe hạ nhân tới báo bọn họ câu cá trong đêm, biết nàng còn chưa nghỉ ngơi tốt, nhịn không được buồn cười nói: "Ăn sáng xong thì con đi nghỉ ngơi đi."
A Uyển rất ngoan gật đầu.
Chỉ là ăn sáng xong, hạ nhân lại tới báo, Tam lão gia phủ Trấn Nam Hầu dẫn vãn bối trong nhà tới chào chủ nhân, A Uyển đành phải ở lại.
Vệ Huyên hơi híp mắt lại, thản nhiên ngồi bên cạnh A Uyển.
Rất nhanh liền trông thấy Mạc Nam Sơn dẫn theo cháu trai cháu gái và con gái tới, hai thiếu gia và ba cô nương của phủ Trấn Nam Hầu dồn dập tiến lên thỉnh an vợ chồng Trưởng Công chúa Khang Nghi, trong miệng gọi biểu cô, biểu dượng.
Trưởng Công chúa Khang Nghi đã chuẩn bị quà xong, chờ các tiểu bối hành lễ với vợ chồng bọn họ xong thì tặng quà gặp mặt cho từng người bọn họ.
Vệ Huyên rất dè dặt ngồi ở đó, bị nhắc tới mới đứng lên chào hỏi Mạc Nam Sơn cho có lệ, tất nhiên cũng nhận được quà trưởng bối tặng.
“Đây là Huyên Nhi sao? Mấy năm không gặp, con đã lớn như vậy rồi!" Mạc Nam Sơn cười vươn tay muốn xoa đầu hắn.
Vệ Huyên lùi một bước, không vui nói: "Tam biểu thúc, ta đã lớn rồi, không thể cho người ta tùy tiện xoa đầu."
Mạc Nam Sơn biết tính hắn, lập tức cũng không tức giận, cười nói: "Quả thật lớn rồi, ta còn nhớ rõ bốn năm trước con đi phủ Trấn Nam Hầu chúc thọ cô tổ mẫu con, cả ngày trong sân bắt gà đuổi chó, có một lần còn bị chó cắn tới quần rách một lỗ."
Vệ Huyên: "..."
Chuyện này tuyệt đối là lịch sử đen tối lúc còn trẻ người non dạ!
Sống lại một đời, Vệ Huyên đã sớm quên hết sạch các lịch sự đen tối khi còn nhỏ ở đời trước, hiện tại có người nhắc lại, vô cùng khó chịu, lập tức nhìn chằm chằm Mạc Nam Sơn bằng vẻ mặt nguy hiểm.
Những người khác nghe Mạc Nam Sơn nói vậy, nhịn không được cúi đầu, không đành lòng thấy mặt cậu bé biến thành màu đen.
Sau đó là bọn tiểu bối chào hỏi nhau.
Mọi người đầu tiên là nhìn A Uyển một chút, sau đó lại nhìn về phía Vệ Huyên, biết tính tình Vệ Huyên, cũng không quá để ý hắn miễn cưỡng.

Đối với A Uyển, mọi người chỉ cảm thấy là cô nương ốm yếu, không khác lời đồn lắm, không có gì để xem.

Mà Vệ Huyên lại gây bất ngờ, ngũ quan xinh đẹp lạ thường, nghe nói hắn lớn lên giống Thụy vương Đích phi đã qua đời, Thụy vương Đích phi năm đó ở kinh thành cũng là nữ tử cực kỳ nổi bật, khiến cho Thụy vương khăng khăng một mực muốn cưới nàng làm phi.
Lúc A Uyển chào bọn họ, phát hiện có một tiểu cô nương bằng tuổi mình liên tục nhìn Vệ Huyên, ánh mắt có chút kỳ lạ.

Lại nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của nàng, thỉnh thoảng cố nén cơn ho khan, liền biết Thất cô nương lúc trước gặp mưa không cẩn thận sinh bệnh là nàng.
Sau khi từng người chào hỏi nhau xong thì ngồi xuống uống trà nói chuyện.
Mạc Nam Sơn đầu tiên là cảm tạ Trưởng Công chúa Khang Khi thu xếp thỏa đáng và chăm sóc: "Mới đầu không nghĩ sẽ tới qua đêm, vốn là muốn chạy tới trong thành trấn kế tiếp đã thu xếp ổn thỏa chỗ ở, lại không ngờ rằng chưa tới nơi thì mưa to, hại Thất nha đầu vô ý mắc mưa sinh bệnh.


May mà có biểu muội Khang Nghi và biểu muội phu, Nam Sơn ta đây đa tạ."
La Diệp liên tục từ chối, chỉ nói họ hàng thân thích không cần đa lễ như vậy.
Sau khi nói lời khách sáo một hồi mới hỏi bọn họ lúc nào vào kinh, xuất phát từ Tiểu Thanh Sơn vào kinh, chẳng qua là một ngày đường, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.
"Thất nha đầu khỏi bệnh rồi, chúng ta dự định ngày mai vào kinh." Mạc Nam Sơn cười nói: "Cũng không biết các người khi nào hồi kinh, nếu trùng thời gian, cũng có thể đi cùng nhau."
Trưởng Công chúa Khang Nghi mỉm cười nói: "Chúng ta có lẽ ở lại thêm mấy ngày, nếu như các người không vội, tới lúc đó đi cùng đi."
Mạc Nam Sơn nghĩ một lúc rồi tiếc nuối nói: "Không được, lần này chúng ta vào kinh, chỗ ở trong kinh lâu rồi chưa có người ở, còn phải xử lý, rất nhiều công việc cần giải quyết, còn phải bố trí thỏa đáng để mẹ vào kinh có chỗ ở thoải mái."
Lại nói sơ qua một lúc về chuyện gia đình, Trưởng Công chúa Khang Nghi mỉm cười hỏi thăm mấy vãn bối, thấy bọn họ mồm miệng lanh lợi, biết tiến biết lùi, bộ dạng không tầm thường, trên mặt nhịn không được lộ ra nụ cười.
Buổi gặp mặt này ngồi với nhau khoảng một canh giờ, trò chuyện được một lúc rồi, Mạc Nam Sơn đứng dậy dẫn một đám con cháu rời đi.
A Uyển cùng cha mẹ đứng lên đi ra tiễn bọn họ.
Bởi vì có trưởng bối ở đây, nàng cũng không giao thiệp nhiều với các biểu ca biểu tỷ, chỉ nói qua loa vài câu với bọn họ, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, nhìn thấy bộ dạng Thất biểu tỷ quay đầu nhìn về phía Vệ Huyên, khiến nàng cũng không nhịn được nhìn Vệ Huyên một cái.
Vệ Huyên căn bản không để ý, chỉ là vẻ mặt mất hết kiên nhẫn rồi, thấy bọn họ rời đi, bèn nói với Trưởng Công chúa Khang Nghi: "Con đưa biểu tỷ trở về phòng nghỉ ngơi ạ."
Trưởng Công chúa Khang Nghi gật đầu, nhìn hắn một cái, nói: "Đi đi."
Được cho phép, Vệ Huyên lập tức vui mừng, kéo A Uyển rời đi.
A Uyển bị hắn kéo, đi rất chậm, quan sát hắn tỉ mỉ, nói: "Vừa rồi nghe Mạc Tam biểu cữu nói, năm đệ sáu tuổi đi phủ Trấn Nam Hầu chúc thọ Đại Trưởng Công chúa Khánh An, năm đó ở trong nhà người ta bắt gà đuổi chó, nghe hình như rất đáng ghét.

Đệ có bắt nạt người nhà chủ nhân không đó?"
"Quên đi!" Vệ Huyên trả lời rất lưu manh, hùng hồn nói: "Khi đó ta còn nhỏ mà!"
A Uyển: "..."
Tuy rằng muốn hỏi có phải lúc ấy hắn bắt nạt tiểu cô nương nhà người ta hay không, khiến cho cô nương kia bây giờ nhìn thấy hắn luôn nhịn không được chú ý tới hắn, nhưng thấy bộ dạng như gấu này của hắn, A Uyển không khỏi bật cười, không nhắc lại chuyện này nữa.
Vệ Huyên tất nhiên ở chỗ A Uyển giết thời gian nửa ngày, chờ sau khi buổi trưa A Uyển tỉnh lại, lại dẫn nàng chuồn ra khỏi thôn trang đi chơi.
Bởi vì A Uyển được Vệ Huyên dẫn ra ngoài chơi, cho nên buổi chiều cô nương Mạc gia mang theo quà tới muốn tìm nàng trò chuyện, đã là các biểu tỷ muội, lại làm khách ở trong trang, tất nhiên nên thân thiết.

Chỉ là A Uyển không ở đây, bọn nha hoàn tất nhiên khó mà nói nàng được Thế tử mang ra ngoài chơi, bèn nói là cơ thể nàng khó chịu, giờ đang nghỉ ngơi, tạm thời không thể gặp khách.

Chuyện này khiến cho người phủ Trấn Nam Hầu càng cho rằng tin đồn bên ngoài quả nhiên không sai, nàng trời sinh ốm yếu, nói không chừng không sống được tới tuổi thành niên.
Vậy nên, cô nương Mạc gia chỉ có thể tiếc nuối rời đi.
Sau khi A Uyển trở về, nghe hạ nhân nói chuyện này, nghĩ tới nhà mình tạm thời cũng không tính là quá thân thiết với phủ Trấn Nam Hầu nên không qua đi qua tìm các nàng ấy.
Sáng sớm hôm sau, người phủ Trấn Nam Hầu lại tới báo một tiếng cho vợ chồng Trưởng Công chúa Khang nghi rồi xuất phát vào lúc sáng sớm.
Chờ A Uyển ngủ đủ giấc rời giường, nghe nói bọn họ rời đi rồi, chỉ ồ một tiếng.
Vệ Huyên ở trong viện nàng chờ nàng rời giường từ sớm, chờ A Uyển rửa mặt xong, hắn đặc biệt nhìn một chút, vươn tay sờ soạng gương mặt non nớt của nàng một chút, phát hiện sắc mặt của nàng không tệ, lại nhịn không được phát bệnh, gặm một cái vào má nàng.
A Uyển đờ đẫn liếc mắt nhìn hắn rồi cùng hắn tới Chính viện thỉnh an vợ chồng Trưởng Công chúa Khang Nghi.
Vệ Huyên ở trong thôn trang liên tục mấy ngày rời, tới giữa tháng bảy mới cùng một nhà Trưởng Công chúa Khang Nghi về kinh.
Lúc này trong kinh rất nhiều người đều đang ngóng trông mong đợi bọn họ trở về..