Sủng Thê Như Lệnh

Chương 99





 
Chương 99
Translator: Espresso
 
Lễ tắm ba ngày (*) cho Hoàng trưởng tôn được tổ chức cực kỳ náo nhiệt, bởi vì đây là đứa cháu trai đầu tiên của Văn Đức Đế, chắt trai đầu của Thái hậu nên hai người đều hết sức xem trọng, mà kết quả họ coi trọng đó là cho đứa nhỏ này tôn vinh cao nhất.

 
(*) Lễ tắm ba ngày: (theo tục lệ cũ, trẻ sơ sinh đến ngày thứ ba thì tắm)
 
Cho nên không chỉ có lễ tắm ba ngày của Hoàng trưởng tôn được làm náo nhiệt, tới khi đầy tháng, tiệc đầy tháng lại không thỏa mãn nhiều.
 
Sau khi Trưởng Công chúa Khang Bình nghe nói Hoàng đế đã yêu cầu Bộ Lễ soạn ra quy cách tổ chức tiệc đầy tháng cho Hoàng trưởng tôn, không nhịn được nhíu mày, nói với muội muội Trưởng Công chúa Khang Nghi: “Hoàng trưởng tôn còn nhỏ, long trọng như vậy liệu có hao tổn phúc khí của cháu không?” 
 
Đứa nhỏ được hai người đứng đầu trong cung kia coi trọng đương nhiên là tốt, nhưng Trưởng Công chúa Khang Bình vẫn lo lắng hao tổn. Hiện tại nàng đã là ngoại tổ mẫu, rất nhiều chuyện cũng không cởi mở khi còn trẻ, cũng cẩn thận vài phần đối với chuyện này, chỉ sợ bản thân không cẩn thận lại mang đến nguy hiểm gì cho con cái, đặc biệt là trong đó còn có con gái trở thành Thái tử phi Đông Cung, Trưởng Công chúa Khang Bình lại càng không dám sơ suất. 
 
Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng biết tình hình trong cung, nhưng nàng không lo lắng như Trưởng Công chúa Khang Bình, an ủi nói: “Dù sao cũng là Hoàng trưởng tôn, nhưng lại là con đầu của Thái tử điện hạ, tương lai không chừng còn có thể là Hoàng thái tôn, Hoàng thượng và Thái hậu coi trọng cũng là đúng, tỷ chớ lo lắng quá mức, trong cung còn có Thái tử phi trông chừng mà.”
 
Đối với Mạnh Vân, Trưởng Công chúa Khang Nghi vẫn khá yên tâm, đặc biệt là giai đoạn Mạnh Vân mang thai tới nay, chỗ cổ tay biểu hiện ra khiến Trưởng Công chúa Khang Nghi vài phần tin tưởng hơn tương lai Thái tử bình an đăng cơ.
 
Nghe được nàng nói như vậy, Trưởng Công chúa Khang Bình trong lòng vẫn lo lắng, cũng không giải quyết được vấn đề gì, chỉ có thể để ở trong lòng. 
 

Tiệc đầy tháng của Hoàng trưởng tôn quả nhiên được làm vô cùng long trọng, thậm chí dựa theo quy cách đầy tháng của thái tử mà làm, trong mắt triều thần huân quý xem đều ghi tạc trong lòng, đều nhớ lại.
 
Vào ngày đầy tháng của Hoàng trưởng tôn, A Uyển và Mạnh Hân cùng tiến cung.
 
Lần này các nàng nhìn thấy là một bánh bao nhỏ đáng yêu, so với lễ tắm ba ngày có tinh thần hơn, màu da vẫn có chút hồng, nhưng trước kia A Uyển thường xuyên ở trong bệnh viện, nghe các y tá nói, đây là tình hình đặc biệt mà trẻ sơ sinh có, chờ qua mấy tháng, màu đỏ bớt đi sẽ biến thành bánh bao trắng nõn nà, đến lúc đó dễ thương đến mức khiến trái tim người ta như muốn tan chảy.
 
Nhưng A Uyển lúc này vừa cẩn thận quan sát, vẫn đang không nhìn ra thằng bé rốt cuộc giống ai, có lẽ đây là do ngũ quan đứa nhỏ chưa nẩy nở. Đến lúc ngũ quan nảy nở, liền biết lớn lên giống cha hay mẹ, lấy gen Thái tử và Mạnh Vân, A Uyển cảm thấy đứa nhỏ này tương lai tuyệt đối lớn lên không tồi.
 

Nghĩ đến bánh bao nhỏ đáng yêu, A Uyển cũng có chút kích động.
 
“Cuối cùng dáng vẻ đẹp một chút, quả nhiên là phải nam mười tám thay đổi lớn.” Mạnh Hân vô cùng cao hứng nói, tiến đến trước mặt bánh bao nhỏ làm ngoáo ộp, miệng phát ra tiếng kêu, muốn trêu thằng bé nhìn qua.
 
Đáng tiếc bánh bao nhỏ hoàn toàn không để cho người dì nhỏ này mặt mũi, mở cái miệng nhỏ nhắn ngáp một cái, ánh mắt đã muốn nhắm lại, dáng vẻ buồn ngủ.
 
Thu Sương đứng ở bên cạnh cười nói: “Tiểu Quận chúa, Thái y nói Hoàng trưởng tôn còn nhỏ, hiện tại ánh mắt không thấy rõ thứ gì lắm, tai cũng không nghe thấy cái gì đâu.”
 
Mạnh Hân sau khi nghe xong, vẻ mặt biểu cảm đáng tiếc, vẫn chưa từ bỏ ý định muốn trêu bé con.
 
Lúc này, Mạnh Vân vừa lúc rửa mặt chải đầu xong đi ra, nhìn thấy A Uyển và Mạnh Hân nằm bò trước giường vây xem bánh bao nhỏ, trên mặt lộ ra một chút ý cười. Nàng ngồi vào bên giường, ôm lấy con nhẹ nhàng vỗ vỗ ru bé ngủ, nói với tiểu muội muội: “Hân nhi, A Uyển, các muội xem có phải trông đẹp hơn nhiều không? Chờ bé tròn trăm ngày càng trắng hơn, sẽ càng đẹp.”
 
Mạnh Hân gật gật đầu, nói lại một lần lời của nàng.
 
A Uyển ngồi ở một bên, nhìn thấy hai tỷ muội vô cùng vui vẻ thảo luận vấn đề bánh bao nhỏ xấu hay không xấu, vẻ mặt hữu thần, nàng vẫn là lần đầu tiên biết, vốn Mạnh Vân là người thích cái đẹp, không phải do người bên ngoài nói nàng không đẹp —— Thái tử đều buộc phải nói nàng là phụ nữ mang thai xinh đẹp, càng không thể theo người bên ngoài nói bánh bao nhà nàng xấu.
 
Sau khi hai tỷ muội nói một lát, Mạnh Vân đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói với A Uyển: “Nghe nói tháng sau dì muốn tổ chức kê lễ cho muội, đến lúc đó tỷ tỷ ta cũng cho muội thêm phần lễ vật.” Nàng suy nghĩ, lại nói: “Chờ khi muội lấy chồng, ta đích thân sẽ cho muội thêm nữ trang.”
 
A Uyển: “. . . . . .” Chủ đề này nhảy ra nhanh quá!
 
Mạnh Hân mở to hai mắt nhìn, quay đầu nói: “Nhị tỷ tỷ, ý của tỷ không phải là A Uyển năm nay sẽ gả đi hả? Không được, mẫu thân nói mười lăm tuổi quá nhỏ, thân hình cô nương cũng chưa lớn hẳn, thành thân quá sớm không tốt cho cơ thể.”
 
Nghe được lời của Mạnh Hân, A Uyển không khỏi sửng sốt, sau đó bỗng nhiên bừng tỉnh, cuối cùng hiểu được lúc trước Trưởng Công chúa Khang Bình vì sao nói con gái nhà mình đều phải đến mười bảy tuổi mới xuất giá, thật là có tầm nhìn xa. Tuy nói y thuật cổ đại lạc hậu, nhưng cổ nhân đều có trí tuệ, càng hiểu được đạo lý dưỡng sinh, hiểu được những thứ điều này cũng không hề gì.
 
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người tin tưởng loại kết luận này, thậm chí cười nhạt, đại đa số nhân vẫn cảm thấy được con gái cập kê liền có thể lấy chồng, cũng không chú ý những điều này.
 
Bởi vậy có thể thấy được, Trưởng Công chúa Khang Bình là mẫu thân cực kì bảo vệ con của mình.
 
Mạnh Vân chìa tay nhấn mi tâm của nàng, nói: “Đừng cả kinh, chuyện có gấp gáp hay thong thả có thể điều hòa xử lý.”
 
Vẻ mặt Mạnh Hân dấu chấm hỏi nhìn Nhị tỷ tỷ nhà nàng, không biết nàng có ý gì, mà A Uyển bị ánh mắt ý vị thâm trường của Mạnh Vân nhìn thấy, nhất thời cảm thấy cái mông giống như sinh ra vết thương, thiếu chút nữa muốn chạy. 
 
Tuy nói đều cam chịu số mệnh, hết thảy thuận theo tự nhiên, nhưng nàng thật sự không nghĩ tới năm nay phải lập gia đình! Chẳng lẽ Mạnh Vân biết cái gì không được phép sao?
 
Tâm tình nghĩ hoài không yên, chờ sau yến hội khi kết thúc, A Uyển theo cha mẹ hồi phủ.
 
Ở trên xe ngựa, A Uyển liền thử nói: “Cha, mẹ, hôm nay con ở chỗ Nhị biểu tỷ nghe nói, chờ khi con cập kê, Nhị biểu tỷ muốn cho con thêm phần lễ vật. Còn nữa, tỷ còn nói, chờ khi con lấy chồng muốn đích thân qua đây cho con thêm nữ trang.”
 
Nghe được lời A Uyển, trên mặt La Diệp lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Thái tử phi có tâm.” Có thể khiến Thái tử phi đích thân qua đây thêm nữ trang cho con gái nhà mình, đây chính là phúc phận người bên ngoài hâm mộ không đến, nói ra chuyện rất có mặt mũi, La Diệp đương nhiên sẽ không cự tuyệt, trong lòng cũng có vài phần đắc ý.
 
A Uyển nhìn cha Phò mã mắt hàm chứa ý cười, đã hết chỗ nói với vẻ chậm chạp của hắn, không đặt hy vọng vào hắn, liền chờ đợi nhìn mẹ Công chúa.
 
Trưởng Công chúa Khang Nghi vẫn là biết A Uyển, thấy nàng chờ đợi nhìn mình, liền cười nói: “Thái tử phi có tâm, nhưng nàng cho A Uyển thêm nữ trang, còn phải qua vài năm nữa, không vội.”
 
Thế là A Uyển thả tâm lại trong bụng, cuối cùng đã bình tĩnh.
 
A Uyển vẫn tin tưởng năng lực làm việc mẹ Công chúa, mẹ Công chúa nếu muốn giữ mình lâu vài năm, vậy thì sẽ giữ lại.
 
Nhưng sau đó A Uyển không ngờ, mẹ Công chúa rất nỗ lực, nhưng cha Phò mã lại không đáng tin cậy.
 
*****
 
Sau tiệc đầy tháng của Hoàng trưởng tôn, Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng bắt đầu công việc lu bu, chủ yếu vội vã đó là sắp đến kê lễ của A Uyển.
 
Đối với Trưởng Công chúa Khang Nghi mà nói, nàng chỉ có một cô con gái, đương nhiên là muốn cho con gái tốt nhất, lễ cập kê đương nhiên muốn làm thật long trọng có thể diện một chút, thậm chí vì thế còn tiến cung nói chuyện với cùng Thái hậu, cầu xin ân huệ.
 
A Uyển bởi muốn mẹ Công chúa vui, cũng không phá vui vẻ của nàng, mẹ Công chúa nói cái gì thì là cái đó, rất thông cảm cho nàng.
 

Khi Trưởng Công chúa Khang Nghi bận rộn cho kê lễ của con gái, một ngày ánh nắng tươi sáng, Thế tử phủ Tĩnh Nam Quận vương —— Vệ Quân mang theo đệ muội của mình tới cửa thăm hỏi.
 
Năm ngoái, khi Vệ Quân tròn mười lăm tuổi, nhờ có sự hỗ trợ của Trưởng Công chúa Khang Nghi, cuối cùng khiến cho Tĩnh Nam Quận vương thỉnh chỉ phong Thế tử cho con trưởng.
 
Sau khi Tĩnh Nam Quận vương phi qua đời chưa đến một năm, Tĩnh Nam Quận vương liền cưới Quận vương phi mới, tân Quận vương phi Cảnh thị thân phận cũng không cao, nhưng là một nữ tử dung mạo tuyệt đẹp, sau khi vào phủ Quận vương, rất nhanh liền lung lay được trái tim của Tĩnh Nam Quận vương, hơn nữa rất nhanh liền thích ứng thân phận kế mẫu của mình, áp chế ba đứa nhỏ của người vợ đầu và vài đứa con vợ kế. Mà Tĩnh Nam Quận vương xưa nay là người không quan tâm sau trạch, thậm chí lựa chọn Cảnh thị, cũng chẳng có chút quan tâm đối với mấy đứa nhỏ.
 
May mắn, Vệ Quân đã hơn mười tuổi, kế mẫu muốn gây khó dễ cho hắn cũng không dễ dàng, sau khi Vệ Quân bị thua thiệt mấy lần, cuối cùng không còn là một trang giấy trắng ôn nhu không tỳ vết, hiểu được phải bảo vệ đệ muội của mình nên nhanh chóng trưởng thành lên, có chút tín nhiệm, hơn nữa có Trưởng Công chúa Khang Nghi trợ giúp, huynh muội ba người trái lại không phải chịu thiệt thòi ở chỗ kế mẫu.
 
Đối với Trưởng Công chúa Khang Nghi, Vệ Quân vô cùng kính trọng cảm kích, sau khi mẫu thân qua đời, huynh muội bọn họ bàng hoàng bất lực, phụ thân không hiểu việc trong nhà, hơn nữa cũng không phải người tình cảm dài lâu, thời gian dài cũng không làm sao quản được bọn họ, khi kế mẫu vào cửa, tình huống càng gay go. May mắn Trưởng Công chúa Khang Nghi thường xuyên phái người qua phủ tặng quà cho họ, hoặc mời họ đi phủ Công chúa làm khách, trái lại khiến kế mẫu thu liễm vài phần.
 
Vài năm nay huynh muội Vệ Quân thường xuyên qua lại phủ Trưởng Công chúa Khang Nghi, tình cảm với vợ chồng Trưởng Công chúa Khang Nghi thật ra còn sâu đậm hơn so với trước kia, La Diệp thậm chí lúc rảnh rỗi, cũng sẽ chỉ bảo một chút bài học cho hai huynh đệ Vệ Quân Vệ Vũ, làm cho huynh muội mấy người đều rất thích đến phủ Công chúa làm khách. 
 
Hiện giờ A Uyển sắp cập kê, Vệ Quân liền đưa đệ muội tới cửa thăm hỏi Trưởng Công chúa Khang Nghi, nhân tiện cũng đưa tới lễ vật lễ cập kê của A Uyển.
 
Biết huynh muội họ qua đây, Trưởng Công chúa Khang Nghi đã dành thời gian ra khỏi lịch trình bận rộn của mình để gặp họ, thấy Vệ Quân đưa tới lễ vật, không khỏi cười sẵng giọng: “Ta biết tâm ý của các cháu, các cháu đều là đứa trẻ ngoan, cũng không cần lãng phí tấm lòng kia.”  
 
Hiện giờ mấy huynh muội Vệ Quân đích thân qua đây tặng lễ, cũng không phải lấy danh nghĩa của phủ Quận vương, Trưởng Công chúa Khang Nghi là người đầu óc hoạt bát, sao mà không biết tâm ý của bọn họ.
 
Vệ Quân khóe môi mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú như ngọc sáng sủa đẹp đẽ, giọng nói ấm áp: “Dì Viên chớ nói vậy, lễ cập kê của biểu muội, chúng cháu đâu thể nào tay không mà đến? Vậy chẳng phải là lòng lang dạ sói, không xứng đáng với dạy dỗ của dì Viên và La thúc? So sánh với yêu quý của dì Viên đối với huynh muội chúng cháu, chút đồ này không coi là cái gì.” Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt hắn xấu hổ, cảm thấy quà chính mình tặng khá keo kiệt. 
 
Hiện tại đồ hắn ăn và dùng đều ở trong phủ, tiền tiêu hàng tháng có hạn, thật sự là không mua được thứ gì tốt tặng qua đây, cuối cùng vẫn là đệ đệ to gan đi tìm phụ thân, trong quỹ chung chi một khoản bạc, lại tổng hợp chi tiêu hàng tháng của mấy huynh muội thành một phần —— trên đường đi mua phần lễ vật còn bị kế mẫu đề phòng nhìn chằm chằm như kẻ trộm.
 
Trưởng Công chúa Khang Nghi sao mà không rõ ràng tâm ý của họ, cười trấn an vài câu, cũng không để ý đồ quý giá hay không, có tâm ý tới là được rồi. Trưởng Công chúa Khang Nghi sẽ quan tâm huynh muội bọn họ, ngoại trừ giao tình Tĩnh Nam Quận vương phi ra, cũng hy vọng bọn họ hiểu được cảm tạ, tương lai với A Uyển mà nói, cũng là một loại mạng lưới con người.
 
Trong kinh thành muốn thoải mái, mạng lưới con người là quan trọng nhất.
 
Trưởng Công chúa Khang Nghi tinh tế hỏi thăm tình hình gần đây của huynh muội Vệ gia, biết được họ đều sống không tồi, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nói cũng không khác nhau lắm, liền nói với A Uyển: “Hiếm khi mấy đứa đến đây, A Uyển mau đưa vị biểu ca biểu muội của con đi dạo hoa viên, vừa hay hiện tại thời tiết không tồi, hoa cũng nở đẹp, thanh niên các con nên đi nhiều một chút.”
 
A Uyển vội đứng dậy đáp một tiếng.
 
Vệ Quân và đệ muội đứng dậy hành lễ với Trưởng Công chúa Khang Nghi.
 
Sau khi rời phòng khách, Vệ Châu liền lôi kéo tay A Uyển, dọc theo đường đi sôi nổi tiến lên phía trước, cười rất vui vẻ. Hai huynh đệ Vệ Quân và Vệ Vũ đi ở phía sau.
 
“Biểu tỷ, sau khi tỷ cử hành lễ cập kê sẽ làm tân nương tử sao?” Vệ Châu tò mò hỏi.
 
A Uyển rất hờ hững hỏi ngược lại: “Ai nói vậy?”
 
“Chẳng lẽ không đúng như vậy sao? Cô nương cập kê là có thể lập gia đình rồi, ma ma đều nói như vậy.” Vệ Châu tiếp tục nói, “Nghe nói biểu tỷ và Thế tử Thụy vương thuở nhỏ đính hôn, nhưng Thế tử Thụy vương rất hung dữ. . . . . .” Nàng đè thấp thanh âm, “Biểu tỷ, tất cả mọi người nói Thế tử Thụy vương không phải người tốt, cô nương nào gả cho hắn về sau thì sẽ xúi quẩy, tỷ thật sự phải gả cho hắn sao?”
 
Tiểu cô nương dáng vẻ rất lo lắng.
 
A Uyển nhíu mày, quay đầu lại nhìn huynh đệ Vệ Quân.
 
Vệ Quân cũng cau mày, nhấp môi, nói: “Châu nhi chớ có nói bậy, hôn nhân đại sự do cha mẹ trưởng bối làm chủ, ma ma đều ở trong nhà, chuyện bên ngoài các nàng cũng không rõ ràng, Thế tử Thụy vương là người tốt, bằng không dì cũng sẽ không để hắn đính hôn với biểu muội.”
 
Vệ Châu nghi hoặc nhìn huynh trưởng, sau đó ậm ừ một tiếng.
 
Vệ Vũ hàm chứa tức giận nhỏ giọng nói: “Nữ nhân đáng ghét đó, lại để ma ma ở trước mặt Châu nhi nói năng huyên thuyên, xem ta trở về phải lột da bọn nha hoàn ma ma kia.” Hai mắt hắn nén giận, “Nữ nhân kia cũng nên giáo huấn một chút.”
 
“Vũ đệ, đừng kích động!” Vệ Quân không đồng ý nói, tuy rằng kế mẫu khá đáng ghét, nhưng là trưởng bối, không thể ngỗ nghịch.
 
Vệ Vũ biết được tính tình của huynh trưởng, trách móc hai tiếng liền không nói nữa, nhưng ở trong lòng vẫn quyết định tìm cơ hội khiến cho nữ nhân kia đẹp mặt!
 
Vệ Quân thở dài, nhìn thấy phía trước A Uyển và muội muội đi cùng nhau, hai cô bé đi giữa cảnh hoa và cây, xuân hoa xán lạn, nhưng dưới khuôn mặt tươi cười của hai cô bé đó đã thất sắc vài phần. Nhìn thấy thiếu nữ đứng trong khóm hoa tay cầm một đóa hoa đón xuân, Vệ Quân chỉ cảm thấy tim đập có chút nhanh, cuống quít vội vàng dời ánh mắt, không dám nhìn tiếp.
 
Nghĩ đến nàng và Thế tử Thụy vương  đã định hôn rồi, có thể rất nhanh phải lấy chồng, trong lòng không khỏi buồn vô cớ.
 

“Biểu tỷ, tương lai tỷ thật sự phải gả cho Thế tử Thụy vương  sao?” Vệ Châu vẫn rất lo lắng nói, “Không chỉ là ma ma, muội còn nghe thấy rất nhiều cô nương của gia đình huân quý gia cũng nói Thế tử Thụy vương rất đáng sợ, khi nóng giận ngay cả nội các các lão cũng dám mắng, trước kia còn dẫn theo thị vệ xông vào Đào các lão gia náo loạn. Tỷ không sợ sao?”
 
Gặp Tiểu cô nương vẻ mặt rất lo lắng, nam nhân đáng sợ như vậy tỷ làm sao dám gả vào, A Uyển quả thực không nói gì nhìn lên trời.
 
Quả nhiên thanh danh của vị Thế tử gia kia thật sự là đủ thối rữa, ngay cả tiểu cô nương được nuôi dưỡng trong phòng cũng biết hắn không dễ chọc ư?
 
“Đệ ấy không có đáng sợ như vậy, quả thật rất tốt.” A Uyển nói, ít nhất ở trước mặt nàng, Vệ Huyên lúc nhỏ vẫn khá ngoan, nhưng hiện tại mặc dù có chút nổi loạn, nhưng cũng không phải thường xuyên phát bệnh.
 
Vệ Châu vẫn lo lắng, nói với A Uyển: “Nếu biểu tỷ không đính hôn cùng Thế tử Thụy vương thì tốt rồi, đại ca của muội nhân ôn nhu biết chăm sóc, rất nhiều cô nương các phủ huân quý đều thích đại ca của muội, nhưng muội cảm thấy được các nàng ấy đều không xứng, chỉ có biểu tỷ mới xứng. . . . . .” 
 
A Uyển == “Đừng nói lung tung, cẩn thận bị người ta nghe được.” Đến lúc ấy người nào đó thật sự phát bệnh nổi loạn, trực tiếp giết người, Vệ Quân sẽ  vô tội nằm xuống.
 
Vệ Châu cũng nghĩ đến trong tin đồn Vệ Huyên đáng sợ, đã biết lời nay tuy là lời tâm huyết, nhưng cũng cậy lên hiềm nghi của Vệ Huyên, nếu để Vệ Huyên biết. . . . . . Nghĩ vậy hậu quả đáng sợ, Vệ Châu vội vàng che miệng mình lại, ra vẻ bản thân sẽ không nói lung tung. 
 
Nhưng Vệ Châu vẫn cảm thấy A Uyển nếu là có thể làm chị dâu của nàng thì tốt rồi, như vậy cũng không sợ kế mẫu đắn đo chuyện hôn nhân của đại ca.
 
Vệ Quân năm nay mười sáu tuổi, có thể nói đã tới tuổi nói đến chuyện kết hôn, đáng tiếc Tĩnh Nam Quận vương là người tai mềm, vài câu gối đầu gió thổi qua liền quyết định đem chuyện hôn sự của con cả để vợ kế xem xét, Vệ Châu sau khi biết chuyện này thiếu chút nữa giận bùng lên, vẫn lo lắng kế mẫu sẽ đắn đo chuyện hôn nhân của đại ca nàng đến hãm hại đại ca nàng.
 
Sau khi huynh muội Vệ gia cất bước rời đi, A Uyển cũng có chút mệt mỏi, đang muốn trở về phòng đi nghỉ ngơi, nhưng không ngờ vừa ngồi xuống liền thấy Vệ Huyên vén rèm tiến vào. 
 
“Sao lại qua đây?” A Uyển nhíu mày nhìn hắn, vào lúc không sớm không muộn này, hắn sao lại qua đây?
 
Hai mắt Vệ Huyên giống trang bị Rađa, quét A Uyển từ trên xuống dưới, sau đó lại ghé sát vào tai nàng, vẻ mặt chán ghét nói: “Trên người nàng có mùi son phấn.”
 
A Uyển: “. . . . . .” Hắn đang bực?
 
Vệ Huyên mất hứng nói: “Nghe nói hôm nay người của phủ Tĩnh Nam Quận vương qua đây? Chính là mấy huynh muội Vệ Quân?”
 
Đối với tin tức nhanh chóng của hắn, A Uyển sớm đã lười truy cứu, dựa vào giường sập, uống trà quả nha hoàn dâng lên, không chút để ý gật đầu, nói là huynh muội Vệ gia tới cửa tặng nàng lễ vật của lễ cập kê.
 
Vệ Huyên sau khi nghe xong liền híp mắt, tuy rằng hắn khá chán ghét A Uyển và huynh muội Vệ gia quá thân cận, nhưng biết chính mình không có tư cách phản đối, thậm chí nếu bản thân phản ứng thái quá, không chừng cũng bị người ta hoài nghi, sợ Trưởng Công chúa Khang Nghi nhận thấy được thì không hề động thủ. Nhưng chỉ cần nghĩ đến hôn ước kiếp trước của A Uyển và Vệ Quân, trong lòng tựa như nuốt một con ruồi bọ ghê tởm.
 
Mặc dù hiện tại A Uyển là vị hôn thê của hắn, Vệ Huyên cũng không thể cam đoan Vệ Quân liệu có mang tâm tư khác đối với A Uyển giống kiếp trước, nghĩ đến A Uyển bị người ta hy vọng đạt được, hắn liền phiền não muốn giết người.
 
A Uyển uống nửa chén trà, thấy mặt hắn bình tĩnh không biết suy nghĩ cái gì, ngay cả hơi thở đều có chút không thoải mái, vội lên tiếng nói: “Đệ nghĩ cái gì đó? Lại đây ngội!” 
 
Vệ Huyên ngoan ngoãn qua ngồi, nhìn nàng một cái, nói: “Ta không thích trên người nàng có hương vị son phấn, về sau cách xa người của phủ Tĩnh Nam vương một chút.” 
 
Lời này hỏng việc rất nhiều, nhưng A Uyển cũng không có hiểu sai, Vệ Huyên từ nhỏ cực chán ghét mùi son phấn, cho nên lúc này nghĩ rằng cái mũi chó của hắn ngửi thấy trên người mình dính mùi hương phấn của Vệ Châu mới có thể nói như vậy. Hôm nay nàng và Vệ Châu cùng nhau dạo hoa viên, Vệ Châu vài lần ôm lấy tay nàng, dính vào cũng không lạ.
 
“Biết rồi.” A Uyển thuận miệng nói, dù sao nàng cũng không thích tô son điểm phấn, thuận thế nhân nhượng hắn cũng không có gì.
 
Quả nhiên liền thấy trên mặt hắn cuối cùng lộ ra dáng vẻ hớn hở, hơi thở cũng trở nên bình thản, tiếp tục cúi đầu uống trà.
 
Vệ Huyên được A Uyển đáp ứng, trong lòng vô cùng cao hứng, cảm thấy được đây là biểu hiện coi trọng hắn của A Uyển, A Uyển coi trọng mình như vậy, rất muốn lấy nàng về nhà, đặt ở mí mắt dưới, lại làm chút chuyện tuyệt vời thì càng tốt tốt .
 
Cho nên, vẫn nên tranh thủ năm nay lấy A Uyển đem về nhà thôi.