Kinh thành, Hoàng cung và Đông cung.
Thái tử phi Mạnh Vân vừa mới xử lý xong công việc ở trong cung, nàng đang bưng một tách trà ngồi ở trong lầu Tây Noãn chầm chậm nhấm nháp. Nàng vừa nhìn bức thư trong tay, đôi lông mày nhíu lại, không biết nàng đang thấy thế nào. Tự dưng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo xa xăm.
Những nô tỳ hầu hạ ở xung quanh đều cúi đầu lặng lẽ đứng canh phục tùng nàng, không ai phát ra tiếng động khiến cho toàn bộ lầu Tây Noãn im lặng như tờ.
Khi mặt trời dần dần ngả về phía Tây thì phía bên ngoài lầu Tây Noãn vang lên một hồi những tiếng bước chân từ xa đến lại gần. Sau đó là tiếng kinh ngạc nho nhỏ của cung nhân.
Hạ Thường nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút tức giận. Nàng nghĩ những cung nhân hầu hạ trong cung gần đây thật sự càng ngày càng không có nền nếp nữa rồi. Chẳng phải vì thấy rằng mấy năm nay Hoàng thượng không còn trọng dụng Thái tử như trước nữa, họ đều cho rằng Thái tử sắp sửa thất thế nên không còn để tâm đến nữa hay sao. Nhưng sự thật là cho dù hiện tại Hoàng thượng có nhiều lần trách mắng Thái tử, nhưng Thái tử vẫn có được cái danh là người kế vị, vẫn là một chủ tử.
Hạ Thường liếc nhìn chủ tử đang ngồi cạnh giường đất sát cửa sổ rồi nhón chân đi ra bên ngoài. Nàng mới đi đến trước cổng thì xem chút nữa đâm vào một đứa bé đang chạy thẳng đến. May mà nàng nhanh tay nhanh mắt, ổn định lại tư thế rồi cúi người đưa tay ôm lấy đứa trẻ đang lao tới.
“Hoàng trưởng tôn điện hạ!”. Hạ Thường nhỏ giọng gọi một tiếng rồi vội ngồi xổm xuống. Nàng đỡ lấy đứa trẻ va phải mình rồi hỏi: “Người không sao chứ?”
Hoàng trưởng tôn nhìn thấy đó là Hạ Thường liền ôm lấy gương mặt bánh bao ngọt ngào hướng về phía nàng cười nói: “Hạ Thường cô cô, ta không sao. Ta đến tìm đến mẫu thân, người có ở trong đó không vậy?”
Hạ Thường nhìn thấy Hoàng trưởng tôn đầm đìa mồ hôi, vội vàng lấy khăn tay lau mồ hôi cho đứa trẻ. Nàng vừa nghiêm khắc đưa mắt nhìn những cung nhân đi theo Hoàng trưởng tôn, sau khi thấy những cung nhân kia rủ mắt xuống thấp thỏm lo lắng thì nàng mới thu lại ánh mắt. Khi nhìn về phía Hoàng trưởng tôn thì nàng lại trở nên hòa nhã dễ gần, nhẹ nhàng nói: “Thái tử phi đang ở bên trong, điện hạ vừa mới học xong sao? Có chuyện gì không vậy? Không cần phải vội, người cứ từ từ đi thôi. Nếu người ngã thì Thái tử điện hạ và Thái tử phi sẽ đau lòng lắm đó.”
Hoàng trưởng tôn chớp mắt nhìn nàng, sau đó liền lanh lợi gật đầu. Đợi Hạ Thường lau xong mồ hôi cho mình liền vội vàng bước đôi chân nhỏ xíu của mình vào phòng. Nhưng đi được vài bước, Hoàng trưởng tôn liền chỉnh đốn lại cảm xúc. Đứa trẻ xị mặt ra rồi cố gắng bước đi nhẹ nhàng, đôi tay nhỏ đặt đằng sau lưng chậm rãi đi vào lầu Tây Noãn.
Những cung nhân đi theo sau Hoàng trưởng tôn nhìn thấy liền không nhịn được mỉm cười, nhưng họ không để lộ ra liền cúi đầu đi theo vào.
Hoàng trưởng tôn bước vào lầu Tây Noãn, khi nhìn thấy nữ nhân Hoa Thường đang ngồi ở giường đất bên cạnh cửa sổ thì mắt đứa trẻ nhất thời sáng lên liền muốn chạy đến. Nhưng đứa trẻ nhớ đến lời của Thái phó nên lại bước chậm lại, làm ra dáng vẻ của người lớn đi vào phòng.
Một đứa trẻ chỉ mới bốn tuổi với dáng người nhỏ bé mập mạp. Dáng vẻ của tiểu đại nhân này chỉ khiến cho mọi người thấy buồn cười, làm cho người ta nhìn thấy liền vô cùng thích thú.
Mạnh Vân nhìn thấy con trai đến, nàng đặt chén trà trên tay xuống rồi vẫy tay với đứa con vẫn đang tuân thủ nghiêm ngặt phép tắc nói: “Hạo Nhi, đến đây nào.”
Nhìn thấy mẫu thân vẫy tay, Hoàng trưởng tôn liền đem lời dặn dò của Thái phó sang một bên. Đôi chân nhỏ nhắn liền cất bước chạy về phía Mạnh Vân. Đứa trẻ sà vào trong vòng tay mềm mại của mẫu thân. Khi nàng ôm đứa trẻ trong lòng, đôi tay nhỏ bé ấy cũng ôm chặt lại lấy cổ nàng, nũng nịu nói: “Mẫu thân, Hạo Nhi đã về rồi, vậy đệ đệ đâu rồi ạ?” Đứa nhỏ nhìn xung quanh nhưng không thấy đệ đệ thích đùa vui ồn ào của mình đâu.
Mạnh Vân thơm lên khuôn mặt đáng yêu của đứa con trai, đợi đứa con cũng chu cái miệng nhỏ nhắn thơm lại xong nàng mới nói: “Đệ đệ đang ngủ ở bên trong rồi.”
“Tại sao lúc nào đệ ấy cũng ngủ vậy? Chả chịu chơi với con.” Hoàng trưởng tôn dựa vào người mẫu thân nhỏ giọng trách móc.
Hoàng trưởng tôn rất thích đệ đệ, cũng muốn làm người anh tốt dắt em đi chơi. Thế nhưng từ khi lên ba tuổi, đứa trẻ này liền bị hoàng tổ phụ đưa đến cung Chiêu Dương phổ cập kiến thức và theo học với Thái phó. Mặc dù mỗi ngày chỉ đơn giản là học chữ và nghe Thái phó nói về những người quen biết. Nhưng khi dần hiểu ra mọi chuyện, đứa trẻ cũng nghe thấy một số tin đồn trong cung khiến trong lòng không khỏi bất an nên bé không thể không khiến mình càng trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện. Bé không muốn làm cha mẹ lo lắng.
Nãi ma ma nói rằng bé đã trưởng thành rồi, cũng không thể luôn nghĩ đến việc chơi đùa được.
Nghĩ đến đây, gương mặt nhỏ trắng nõn của Hoàng trưởng tôn có chút đỏ ửng.
“Bởi vì đệ đệ vẫn còn nhỏ nên cần ngủ nhiều một chút thì mới có thể lớn được.” Mạnh Vân vừa giải thích rồi nhận lấy cái khăn mà cung nữ đã vắt sạch, tự mình lau sạch mặt mũi chân tay cho con trai, vừa tùy ý đáp lại lời. Nàng giống như một người mẹ hết sức bình thường.
Sau khi Hoàng trưởng tôn ngoan ngoãn để cho mẫu thân lau mặt xong, lại nói: “Vậy được rồi, chờ đệ đệ lớn một chút, con sẽ dạy đệ đệ viết chữ. Hôm nay con lại biết thêm vài từ rồi đấy.” Sau đó liền sà vào trong lòng mẫu thân mình, ríu rít kể hôm nay đã học những chữ gì và làm những việc gì.
Mặc dù ở bên ngoài Hoàng trưởng tôn rất thận trọng sáng dạ, nhưng rốt cuộc thì vẫn chỉ là một đứa trẻ, ở trước mặt cha mẹ mình sẽ để lộ ra tính cách thật của mình.
Mạnh Vân mỉm cười lắng nghe lời con kể, vẻ mặt lạnh lùng của nàng lúc nãy đã thêm phần nhu hòa. Ánh chiều tà chói lọi lướt qua khung cửa sổ, tà tà chiếu vào người hai mẹ con họ, họ giống như thể được phủ một lớp thiêng liêng thuần khiết của thứ ánh sáng dịu dàng.
Thái tử bước vào nhìn thấy cảnh này thì tâm tình đang bồn chồn bỗng chốc trở nên an tĩnh lại.
Mặc kệ bên ngoài có hỗn loạn ra sao thì hắn cũng không muốn đem những cảm xúc tồi tệ đó về nhà để khiến vợ con lo lắng.
Chỉ là tuy rằng hắn đã cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng trong hoàng cung ở đâu cũng ngấm ngầm đồn đại ở đằng sau lưng hắn, mà Mạnh Vân với hắn sớm chiều luôn ở bên nhau, nhưng nàng tại sao lại không cảm nhận được tình cảm của hắn. Có thể nói rằng, nếu như khi Mạnh Vân muốn hiểu một người nào đó thì sẽ phân tích tính cách và ngoại hình của người đó đến cùng. Chỉ là nàng trước giờ không có biểu hiện ra nên không ai biết được thôi.
Mạnh Vân đang mỉm cười lắng nghe con trai ngọng nghịu kể chuyện thì thấy Thái tử một thân triều phục đã về. Hắn mang theo nét mệt mỏi thường thấy khiến nàng không khỏi có chút đau lòng, vội ôm lấy con trai đứng dậy ra đón.
“Phụ thân!”
Hoàng trưởng tôn trước tiên theo đúng quy tắc hành lễ với Thái tử, sau đó liền giống đạn pháo phi đến, ôm thật chặt một bên chân của Thái tử rồi ngẩng mặt lên cười với hắn.
Thái tử nở nụ cười rồi bế con trai lên.
Mặc dù tình hình triều đình hiện tại không được tốt cho Thái tử, nhưng ở Đông cung được Mạnh Vân quản lý vô cùng chặt chẽ nên chỉ cần trở về nơi này thì không cần phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi vua quan như ở bên ngoài.
“Cha, hôm nay hoàng tổ phụ đã đến Tĩnh Quan trai, còn kiểm tra kiến thức của con, con đều trả lời được hết đó...” Hoàng trưởng tôn vô cùng vui vẻ lại ríu rít kể tiếp cho Thái tử, nói xong nhìn hắn rồi nhỏ giọng nói: “Cha, con sẽ cố gắng làm cho hoàng tổ phụ thích con, như vậy hoàng tổ phụ cũng sẽ thích cha thôi...”
Thái tử ngẩn người ra, trong mắt hiện lên lửa giận thế nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, “Hạo Nhi nói xằng bậy gì vậy? Có phải lại nghe thấy mấy lời nói linh tinh gì rồi phải không? Con phải nhớ kỹ rằng, bây giờ con còn nhỏ nên không thể quản được những lời nói hoang đường. Những chuyện như thế này con không cần phải để tâm đâu.”
Hoàng trưởng tôn nghi hoặc nhìn hắn, rõ ràng không hiểu hết được lời nói của hắn.
Thái tử ôm lấy con trai rồi xua tay cung nữ hầu hạ hắn thay y phục, nói: “Có Thái tử phi ở đây là được rồi, các ngươi đều lui ra đi.” Sau đó liền nắm lấy tay Thái tử phi cùng nhau đi vào nội điện.
Ở trong nội điện, đứa con trai thứ hai của Thái tử đã tỉnh rồi. Lúc này đang ngồi ở trên giường dụi dụi mắt buồn ngủ mà Nãi ma ma vừa lau sạch cho. Đứa trẻ nhìn thấy bọn họ đi vào liền trượt xuống giường, chạy nhanh đến trước mặt cha mẹ rồi bổ nhào đến người Mạnh Vân muốn được nàng ôm.
Mạnh Vân bế đứa con trai thứ hai lên, lấy khăn ở trong tay Nãi ma ma để lau mặt cho đứa bé.
“Phụ thân, ôm~~”. Tiểu hoàng tôn cố gắng vươn về phía Thái tử ý muốn để hắn ôm, muốn ca ca đi xuống.
Hoàng trưởng tôn liền yêu thương nhường vị trí cho đệ đệ, chạy đến đứng sát bên mẫu thân và mỉm cười với em trai mình. Nhìn thấy đệ đệ cầm một cái trống lắc chạy về phía mình, bé liền bắt đầu cùng đệ đệ chơi.
Còn chưa tới giờ ăn tối, các cung nữ đã nhanh chóng mang đến một ít bánh pho mát và những thứ khác, trong đó còn có cả món bánh thịt băm hấp cách thủy mà Tiểu hoàng tôn thích ăn.
“Có thư từ thành Minh Thủy và Tây Bắc gửi đến.” Mạnh Vân vừa cho đứa con trai thứ hai ăn thịt băm hấp cách thủy vừa nói chuyện với Thái tử, “Bức thư từ Tây bắc nói rằng, Hân Nhi đã sinh ra một bé trai cách đây không lâu, cô cô Khang Nghi đã đi dự bữa tiệc đầy tháng. Trước khi Hân Nhi sinh, Thẩm Khánh đã đem theo mấy trăm kỵ binh ra khỏi thành phá tan nơi trú ẩn của mấy tên trộm cướp ở vùng Tây Bắc. Dường như những tên trộm cướp này không chỉ là bọn mọi rợ, mà còn mấy người của Đại Hạ...”
Sắc mặt của Thái tử không thay đổi, nhưng ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, nhỏ giọng nói: “Thế lực ở bên phía Tây Bắc từ trước đến nay phức tạp, cũng không có gì quái lạ cả. Bây giờ phải bảo Tam muội phu cẩn thận một chút.”
Mạnh Vân không nhịn được nở nụ cười nói: “Chàng yên tâm. Thẩm gia kinh doanh ở đó hơn trăm năm, đều có phương thức sinh tồn riêng nên sẽ không bị để ý đến đâu.”
Thái tử có chút hài lòng. Tuy rằng hiện tại các triều thần ở trên triều đình bởi vì thái độ của Hoàng đế mà thái độ đối với hắn cũng có phần tế nhị. Nhưng hắn cũng không thể không có con át chủ bài của mình. Bởi vì như thế nên hắn mới có thể kiềm chế những lo lắng ở trong lòng mà chậm rãi dây dưa với bọn họ.
Nghĩ đến đây, hắn lại nói: “Cũng không biết Huyên đệ ở bên kia thế nào rồi. Lần trước nghe nói Huyên muội khó sinh. Tuy đứa trẻ đã chào đời nhưng Huyên đệ vẫn có vẻ không thích. Tính hắn vẫn tùy hứng như vậy.”
Mạnh Vân nhếch miệng cười nói: “Huyên đệ từ nhỏ đến lớn tính tình đã như vậy. May thay tuy rằng đệ ấy ngấm ngầm không lên tiếng điều gì nhưng trong lòng lại hiểu rõ. Nghĩ lại cũng không phải là Huyên đệ quá bốc đồng.”
Thái tử nghĩ đến tuy rằng Quận chúa Thọ An từ nhỏ đã ốm yếu, thế nhưng lại không biết rằng đã ăn đến chết tiểu bá vương kia. Trong lòng hắn không khỏi cũng có chút vui vẻ. Ích kỷ mà nói thì hắn tự nhiên vui vẻ khi nhìn thấy cảnh như vậy bởi nếu như Vệ Huyên không sợ trời không sợ đất thì hắn còn không dám hợp tác cùng Vệ Huyên. Chỉ khi mọi người có những thứ và những người mà họ quan tâm thì mới có thể kiêng dè như vậy.
Cũng không biết Vệ Huyên đã từng nói với hắn điều gì kinh ngạc vui mừng.
Nghĩ đến Vệ Huyên, Thái tử không nhịn được mà thở dài. Vệ Huyên rời khỏi kinh thành thì coi như là đã rời xa tất cả những điều thị phi. Mọi người đều vui sướng cười trên nỗi đau của Vệ Huyên, nhưng họ làm sao biết được đây không phải con đường rút lui của hắn.
Trời đã khuya, sau khi dỗ hai đứa con đi ngủ, Thái tử phi quay trở về tẩm cung. Nàng thấy Thái tử ngồi ở dưới đèn nghĩ điều gì đó nên bước tới đặt tay lên vai hắn một cách dịu dàng.
Thái tử hoàn hồn trở lại, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của vợ mình liền khe khẽ mỉm cười. Nụ cười trên khuôn mặt tao nhã dịu dàng như nước giống như lần đầu nàng nhìn thấy, năm tháng khó có thể xóa nhòa đi nụ cười thuở đầu.
Nam nhân này quả thực là một người vô cùng dịu dàng. Lòng dạ hắn vô cùng rộng lượng, có thể bao dung rất nhiều người nhiều việc, thậm chí có thể chịu đựng được tính khí quái gở của mình. Cho dù dung mạo của hắn sẽ thay đổi theo năm tháng và còn thay đổi rất nhiều thứ nữa, thế nhưng vẫn đọng lại rất nhiều điều, tỷ như tình cảm thuở ban đầu của bọn họ.
Tuy nhiên với cuộc sống mọi thứ không như ý muốn này, với việc Hoàng đế có thái độ không rõ ràng mập mờ như vậy, rồi dưới sự đè ép của các vị Hoàng tử làm cho tâm tình của hắn dần dần trở nên lạnh nhạt, buộc chính mình trở nên thành thục khéo léo, buộc mình phải gạt bỏ mọi sự dịu dàng và bao dung từng có.
May thay, dù bên ngoài có ra sao thì trước mặt nàng, hắn vẫn giữ được tấm chân tình ban đầu.
“A Diệp, trời đã khuya rồi, nên nghỉ ngơi đi thôi.” Mạnh Vân nhẹ giọng nói, “Gần đây chàng vẫn còn chưa khỏi ốm, nên nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Nghe nàng nói như vậy, Thái tử không nhịn mà hé miệng cười nói: “Tuy rằng Liễu Cương không còn ở đây, nhưng ta chỉ cần có thời gian cũng sẽ không lơ là việc tập luyện, cơ thể cũng không có gì đáng lo ngại nên nàng không cần lo lắng.”
Mạnh Vân nghe vậy chỉ mỉm cười, bởi vì nàng biết chờ đến ngày hôm sau khi Thái tử ra khỏi cửa thì khí sắc trông sẽ không được khỏe khoắn.
Hai vợ chồng bọn họ đã sớm lên giường đi ngủ, nhưng đến nửa đêm thì bị người trong cung đánh thức.
“Điện hạ! Thái tử phi! Cung Nhân Thọ xảy ra chuyện rồi. Hoàng thượng ngay trong đêm đã mời Thái y qua xem xét." Từ An hầu ở bên ngoài lo lắng nói, "Hoàng thượng cử Dương Tổng quản đến đây mời ngài cùng Thái tử phi đến cung Nhân Thọ một chuyến.”
Thái tử trong nháy mắt bừng tỉnh liền vội vàng đứng dậy.
So với hắn thì tốc độ của Mạnh Vân còn nhanh hơn. Nàng đứng dậy theo rồi vội vàng gọi cung nhân tiến vào giúp bọn họ thay quần áo, nhân tiện hỏi: “Ngoài việc thông báo cho Đông cung, Hoàng thượng còn thông báo cho cung nào nữa?”
“Chỉ có Đông cung thôi ạ. Ngay cả cung Phượng Nghi Hoàng thượng cũng không cử người đi thông báo.” Từ An cúi đầu trả lời.
Mạnh Vân suy nghĩ đi suy nghĩ lại, rất nhanh nàng liền hiểu ra một chút. Ánh mắt nàng sáng rực nhìn Thái tử.
Thái tử cũng nhìn lại rồi siết chặt tay nàng, trong lòng có chút kích động.
Sau khi chuẩn bị xong, họ cử người chuẩn bị một chiếc kiệu tiến về phía cung Nhân Thọ.
“Hôm qua ta đến thỉnh an hoàng tổ mẫu, thấy thần sắc của người không được tốt cho lắm. Buổi trưa Lạc Anh cử người đi truyền tin, nói rằng hôm qua hoàng tổ mẫu cứ một mực nhắc đi nhắc lại Huyên đệ và cô cô Khang Gia.” Mạnh Vân cùng Thái tử ngồi chung một chiếc kiệu, nàng nhỏ giọng ghé tai hắn nói: “Thiếp nghĩ hoàng tổ mẫu chắc chắn là đang nhớ bọn họ.”
Thái tử vỗ nhẹ vào tay nàng. Hắn đã hiểu lời nàng nói.
Sau khi đến tẩm cung của Thái hậu, bọn họ vừa vào cửa liền nhìn thấy một vài Thái y đang vây quanh giường của bà, còn Văn Đức Đế đang ngồi cách xa hơn một chút. Trong điện thì ngoài những cung nhân hầu hạ ở trong cung và Lạc Anh ra thì không còn ai khác.
Lạc Anh vài năm trở lại đây càng ngày càng ổn định. Tuy rằng diện mạo có nét tương đồng với Vệ Huyên, nhưng thoạt nhìn không quá giống, hơn nữa khí chất cũng khác hẳn. Chỉ là Thái hậu thích nhìn thấy khuôn mặt của nàng, cũng thích để nàng bên cạnh hầu hạ mình. Lạc Anh rất nhanh liền thành cung nữ thân cận bên cạnh Thái hậu. Văn Đức Đế biết Lạc Anh là do Vệ Huyên sắp xếp ở bên cạnh Thái hậu nhưng ông cũng không quá để ý đến. Nhìn thấy Thái hậu coi trọng Lạc Anh thì đã ngầm đồng ý sự tồn tại của nàng.
“Phụ hoàng, hoàng tổ mẫu xảy ra chuyện gì vậy?” Thái tử hoảng loạn bước tới, sốt ruột hỏi han.
Hoàng thượng nhìn lướt qua khuôn mặt của Thái tử và Mạnh Vân, người thấy được vẻ lo lắng tha thiết chân thành trong mắt bọn họ là thật liền nói: “Thái y vẫn đang khám.” Nói xong ông thở dài rồi lại tiếp tục nói: “Hoàng tổ mẫu của các con tuổi đã cao, gần đây tinh thần lại không được tốt. Nếu các con có thời gian thì hãy thường xuyên đến đây chăm sóc cho người.”
Trong lòng Thái tử như vỡ òa, hắn cúi thấp đầu buồn rầu đáp lại một tiếng.