Sủng Thê Như Lệnh

Chương 267




Vinh Vương lớn hơn Vệ Huyên 6 tuổi, là do một vị phi tần hoài thai vào một năm trước khi tiên đế băng hà, sinh ra vào năm Văn Đức đầu tiên, được Văn Đức Đế coi như nhi tử mà nuôi dạy lớn lên, trong mắt người đời là một Vương gia không đàng hoàng.

Bây giờ, rốt cuộc vị Vinh mập mạp không đàng hoàng này cũng muốn thành thân, thật là thật đáng mừng, Hoàng thượng cũng không cần lo hắn phải cô độc đến già nữa rồi.

“Thật sự là mỹ nhân trên trời? Cô nương kia có thân phận gì?” A Uyển tò mò hỏi, nàng cũng nhớ rõ Vệ Huyên từng nói với nàng về tiêu chuẩn chọn thê của Vinh Vương, lúc ấy nàng còn tưởng rằng Vinh Vương đang muốn thoái thác, không muốn thành thân thôi.

“Trong thư chưa nói.” Vệ Huyên nhún nhún vai: “Tiểu hoàng thúc chỉ cho người truyền tin cho ta, nói là đã tìm được người hắn cảm nhận là mỹ nhân trên trời, ít ngày nữa sẽ hồi kinh thành thân. Nghe nói năm đó khi tiểu hoàng thúc rời kinh đã nói chắc với Hoàng Thượng rồi, chỉ cần đối phương gia thế trong sạch, ba đời tổ tiên không phạm tội thì có thể mặc hắn nghênh thú làm phi. Lúc trước, Hoàng Thượng từng nói, chờ sau khi hắn thành thân liền giao phủ Nội vụ cho hắn quản.”

A Uyển không khỏi kinh ngạc nói: “Hoàng thượng có ý gì? Phủ Nội vụ xưa nay là do tôn thất được tín nhiệm chưởng quản, Hoàng thượng bắt đầu muốn dùng Vinh Vương sao?”

Vệ Huyên cười nhạt, như thế nào cũng nói được: “Có lẽ là như thế đi.”

Thế cục ở kinh thành đã thể hiện ra sự hỗn loạn, chư vị Hoàng tử tranh đấu gay gắt, Thái tử giấu tài, không muốn làm cánh chim đầu đàn. Văn Đức Đế cũng già rồi, tinh thần không so được với lúc còn trẻ, tâm tính lại càng lãnh khốc hơn, hiện tại còn rất ít người có thể hiểu được tâm tư của vị Đế vương kia.

Không, vẫn còn một người có thể hiểu rõ.

A Uyển hồ nghi nhìn hắn, cảm giác bên trong có nội tình mà nàng không biết, thấy hắn không nói, A Uyển cũng không rối rắm nữa, cười nói: “Thiếp còn nhớ rõ lời thề năm đó của Vinh Vương, cũng không biết tiểu cữu nương tương lai sẽ là mỹ nhân dung mạo thiên thiên như thế nào.”

“Qua một hồi sẽ biết.” Vệ Huyên khép thư lại.

Nói xong việc này, Vệ Huyên lại nói với A Uyển chuyện đưa mấy binh lính xuất ngũ đến làm việc tại mấy thôn trang của A Uyển, năm nay lại có một đám binh lính sắp sửa được đưa đến, Vệ Huyên hơi lo lắng thôn trang không chứa nổi người.

A Uyển nghe xong nghĩ nghĩ, nói: “Chàng yên tâm, Tạ quản sự có đưa lời đến đây, mỗi khi đến thời gian thu hoạch của thôn trang đều cần phải mời số lượng lớn dân công gần đó để hỗ trợ, vẫn rất thiếu nhân thủ, tạm thời có thể dùng.” Sau đó lại lại cười nói với hắn: “Những tuy rằng binh lính đó đều vì bị thương mà xuất ngũ, nhưng phần lớn đều có một đống sức lực, một số còn là cao thủ chăm sóc hoa màu, thôn trang sau khi có bọn họ gia nhập, hoa màu ngoài ruộng lớn lên ngày càng tốt, Tạ quản sự không cần mỗi ngày đến ngoài ruộng nhìn chằm chằm nữa rồi.”

Vệ Huyên cũng cười một cái, trong lòng rất là vừa ý, những người đi theo hắn đời này, sau khi bị thương xuất ngũ thì đều có một nơi để đi, ít nhất là không đói chết.

Nhưng hắn cũng hiểu rõ, tuy mấy thôn trang của A Uyển hiện nay trông khá tốt, nhưng vì ở Bắc Địa, nếu năm tháng thái bình thì còn tốt, nhưng mà hiện tại chiến sự không ngừng, còn có bộ lạc thảo nguyên như hổ rình mồi với Đại Hạ, nếu không có vũ lực tuyệt đối thì chỉ sợ là không giữ nổi, sẽ chỉ đành để những man di đó đạp hư.

Hắn không biết trăm năm sau nơi này sẽ là như thế nào, nhưng đây là đồ của A Uyển, nhất định không thể để người ta đạp hư.

“Cũng không biết này trận này phải đánh tới khi nào…”

Nghe được A Uyển nói thầm, Vệ Huyên hoàn hồn, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt, không nói gì hết, chỉ duỗi tay ôm chặt thân mình nàng, dường như là một loại âm thầm trấn an, hoặc là một loại bảo đảm nào đó, khiến A Uyển có hơi nghẹn ngào trong lúc nhất thời.

Chỉ là, loại tình cảm phức tạp này, mãi đến khi bà vú ôm hài tử ôm lại thì hoàn toàn không còn nữa.

“Hôm nay Trường Cực thế nào?” A Uyển ôm nhi tử, trước tiên hôn lên khuôn mặt nhỏ mềm mềm của nhi tử, thấy hắn nhếch môi cười với mình thì trong lòng lập tức vui mừng.

Trường Cực là một đứa bé tính tình cực tốt, A Uyển cảm thấy nhất định là di truyền được tính tình của mình, như vậy mới tốt, nếu giống cha bé thì là một tên mặt than mạnh bạo, sau này cũng sẽ trở thành một đứa nhóc quậy phá, vậy thì mới khó quản giáo. Nếu trong nhà có hai cha con tính tình vừa táo bạo vừa quật cường, A Uyển còn phải lo lắng trong nhà lúc nào cũng quậy phá đòi cách mạng đấy.

Cho nên, nàng rất vui vì tính Trường Cực giống nàng, cực ít khi khóc nháo, cùng lắm chỉ hừ hừ hai tiếng khi đói bụng hay muốn đi tiểu mà thôi.

Sau khi A Uyển dò hỏi bà vú của nhi tử chuyện ngày hôm nay, biết được không khác lắm so với lúc bình thường liền cho bà vú đến cửa chờ, bế nhi tử tới trên giường đất, duỗi tay chọc bé, ngẩng đầu lên nói với nam nhân lạnh mặt bên cạnh: “A Huyên, chàng nhìn xem Trường Cực ngoan bao nhiêu a, tính tình này giống ta.”

Vệ Huyên miễn cưỡng bĩu môi, không chút khách khí nói: “Một chút cũng không giống! Ta nghe cô mẫu nói, khi còn nhỏ nàng ngoan hơn nó nhiều, nửa đêm tỉnh lại cũng chưa bao giờ khóc nháo, khiến cho bọn họ bớt lo rất nhiều. Cho nên đừng có ma chuyện nhỏ gì cũng nói là giống nàng, không giống chính là không giống!”

A Uyển rơi cả mồ hôi, sao nàng có thể so sánh với trẻ con chân chính chứ? Chỉ là vị Thế tử gia này thật sự cố chấp.

“Chàng cứ nhìn thử đi, nói không chừng sẽ cảm thấy giống. Chàng nhìn đi, mặt của Trường Cực đã nẩy nở không ít, thiếp cảm thấy đôi mắt thằng bé rất giống thiếp.” A Uyển vẫn chưa từ bỏ ý định.

Vệ Huyên liếc nhìn lại đây một cái, nheo mắt mắt lại, ghét bỏ nói: “Đôi mắt nhắm tịt này, giống chỗ nào?”

A Uyển giận tím mặt: “Lúc thiếp được sinh ra cũng có nhắm tịt mắt như thế đấy, thì có sao à?”

Thấy nàng tức giận, Vệ Huyên vốn định nói thêm chỉ đành từ bỏ, bĩu môi bảo: “Không có gì.”

Hai người đang nói chuyện, Tạ ma ma tiến vào có việc muốn xin chỉ thị A Uyển, A Uyển lấy cớ đi ra ngoài, cũng không gọi bà vú tiến vào, nói với Vệ Huyên: “Thiếp ra ngoài cùng thương lượng công việc với Tạ ma ma trước, chàng trông con trai đi, đừng làm thằng bé khóc đấy.”

Vệ Huyên nhìn nàng một cái, không lên tiếng nữa.

A Uyển như không nhìn thấy ánh mắt lo lắng Tạ ma ma, lập tức xuống giường xỏ giày, sửa sang vạt áo rồi đi ra ngoài cùng Tạ ma ma.

Vệ Huyên nhìn chằm chằm bóng dáng A Uyển rời đi, mãi đến mành rũ xuống, trong căn phòng an tĩnh chỉ còn lại hai cha con, một ngồi, một được bọc trong tã lót.

Lưng Vệ Huyên ưỡn thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, căn bản không liếc mắt nhìn em bé bên cạnh một cái, mở thư của Vinh Vương ra đọc, mãi đến khi thanh âm rầm rì truyền đến, hắn nhịn không được giương mắt nhìn lại, liền thấy em bé nằm bên cạnh đang nhóp nhép cái miệng nhỏ, dường như đang muốn được đút sữa.

Mặt Vệ Huyên hơi đen lại, nhịn xúc động muốn gọi bà vú tiến vào xuống.

Nếu A Uyển đã để tên đòi nợ này lại, chỉ sợ sẽ không muốn để hắn gọi bà vú tiến vào, hắn nhịn.

Chỉ là, em bé táp cái miệng nhỏ một hồi lâu, lại phun bong bóng vài lần, khi phát hiện mãi vẫn không có người để ý đến bé thì rốt cuộc nhịn không được lại rầm rì tiếp. Rầm rì một hồi lâu, vẫn không có người nào để ý đến bé, rốt cuộc cũng nhịn không được mà khóc.

Tiếng bé khóc thật sự rất nhỏ, giống như tiếng mèo con kêu, Vệ Huyên nhịn không được nhìn lại, thấy bé chỉ giương miệng gào khan nhưng trong mắt lại không có nước mắt, nhận định là bé chỉ đang tìm cảm giác tồn tại, cũng không thèm để ý tới nữa, tiếp tục xem thư của mình, mãi đến khi tiếng khóc như mèo nhỏ biến thành tiếng khóc lớn rung trời thì thân thể hắn bỗng chốc trở nên cứng đờ.

“Quả nhiên là tên đòi nợ…”

Vệ Huyên biên nói thầm rồi cứng ngắc bế bé lên, phát hiện miếng lót lông cáo trên giường đất để lại chút vệt nước, lại bế bánh bao nhỏ đang khóc nỉ non kia lên cao, cũng thấy được trên tã lót ướt một khoảng.

Vệ Huyên đen mặt, cất giọng gọi bà vú tiến vào thay tã cho bé.

Bà vú vẫn luôn ở cửa chờ, chỉ lo một đại nam nhân như Vệ Huyên sẽ không biết chăm sóc trẻ con, mà trước khi Thế tử phi rời đi còn đặc biệt dặn dò, nếu bên trong không gọi thì không được đi vào.

Bà vú dẫn theo nha hoàn đi vào, rất nhanh nhẹn đổi tã cho tiểu chủ tử bị ướt nước rồi mới dùng tã lót mới bọc bé lại, xong thì cung kính bế bé tới trên giường đất, đặt ở bên cạnh Vệ Huyên, sau đó lại lui ra ngoài.

Sắc mặt Vệ Huyên càng đen, ánh mắt bất thiện nhìn bánh bao nhỏ dễ thương sau khi thay tã sạch, tiểu gia hỏa đâu có biết sắc mặt lúc này của cha bé, không người nào chơi với bé mà cũng có thể nhếch miệng lộ ra nụ cười ngốc nghếch với hắn, tự mình cười vô cùng vui sướng.

“Không chỉ là tên đòi nợ, còn là một tên ngốc, cười một mình nữa.” Vệ Huyên nói thầm một tiếng, duỗi tay chọc vào mặt bé, loại xúc cảm non mềm trong tay khiến hắn vội vã rụt tay lại.

Chờ đến khi A Uyển trở về liền nhìn thấy hai cha con này, một trong hai đang dựa vào gối mà nghiêm túc suy nghĩ, một người đã ngủ rồi.

A Uyển duỗi tay nhẹ nhàng vỗ lên ngực nhi tử, ngồi xuống cạnh Vệ Huyên rồi cười nói với hắn: “Trường Cực có khóc nháo hay không?”

Vệ Huyên liếc nhìn nàng một cái: “Khi tiểu ướt tã đã khóc, sau khi thay tã thì tốt rồi.”

“Chàng thay tã?” Vẻ mặt A Uyển chờ đợi hỏi.

“Nàng cảm thấy mình đang nằm mơ sao?”

“…”

A Uyển lại lần nữa bị hắn chọc giận đến mức muốn cắn hắn, nhưng không ngờ Vệ Huyên lại lấy tay ôm nàng vào trong lòng, kéo cổ áo ra một chút rồi bình tĩnh nói: “Nàng cắn đi.”

A Uyển nghẹn đến mức không chịu được, không vui nói: “Cắn cái gì? Có ai hào phóng mà kêu người ta cắn như chàng không? Cũng không sợ mất mặt.”

“Cho nàng cắn, đỡ để nàng nghẹn tức trong lòng đến hỏng mất.” Hắn nhẹ nhàng mà vỗ về nàng, thanh âm rất là ôn nhu săn sóc, cử chỉ lại vô cùng thần kinh, đánh sâu vào người: “Sau này nếu như ta chọc tức nàng thì nàng cứ cắn ta đi.”

“Nhưng mà thiếp không muốn cắn chàng.” A Uyển đã hết cách với hắn rồi, nói: “Tóm lại, Trường Cực là con của chúng ta, chàng đối tốt với thằng bé một chút thì có sao đâu chứ? Nếu sau này thằng bé lớn lên, biết được chàng đối xử với nó như vậy, không biết sẽ khổ sở thế nào. Giống như chàng vậy, lúc trước nếu phụ vương cũng giống như chàng, chỉ sợ là năm đó chàng cũng sẽ rất khổ sở nhỉ?”

Vệ Huyên không nói.

A Uyển cảm thấy hấp dẫn, tiếp tục thuyết phục hắn. Nàng sẽ không nói chuyện kiểu nhi tử không có phụ thân yêu thương thì người làm mẹ là nàng sẽ thương bé gấp bội, nàng hy vọng con mình có một gia đình đầy đủ, có thể khỏe mạnh trưởng thành trong sự quan tâm, yêu thương của cha mẹ.

Cuối cùng thuyết phục vẫn không có kết quả, A Uyển cũng không nhụt chí, vì con trai, làm thế nào nàng cũng phải giải trừ khúc mắc của Vệ Huyên, đây không phải là chuyện một sớm một chiều, có thể từ từ mà thuyết phục.

Kết quả của việc từ từ chính là, có một khoảng thời gian, A Uyển cố ý cho bà vú và nha hoàn lui ra, tự mình chăm sóc nhi tử, lúc ấy Vệ Huyên cũng ở đó. Vừa lúc Tiểu Trường Cực tiểu, khi A Uyển thay tã cho bé thì hơi luống cuống tay chân, mồ hôi đầy đầu, vội kêu: “A Huyên, chàng mau đến đây giúp đỡ, thằng bé quá nhỏ, thiếp không dám dùng sức…”

Lúc ấy hai chân bánh bao nhỏ đang quẫy đạp vui vẻ, đạp tới đạp lui tã trên người bé, một bàn tay nhỏ nắm chặt vung loạn xạ, biểu tình trên mặt vô cùng thiên chân không tì vết, hoàn toàn không biết nửa người dưới của chính mình đang lộ thiên, lại còn đang đi nhẹ.

Vệ Huyên thấy nàng gấp đến độ mồ hôi đầy chóp mũi, ra vẻ ghét bỏ mà lấy tã trong tay A Uyển qua,  vô cùng nhanh nhẹn nắm hai chân bánh bao nhỏ hướng lên trời, cẩn thận lót tã sau mông bé, sau đó lại nhanh nhẹn mà kỹ lưỡng bọc bánh bao nhỏ, nhét thằng bé trở lại cho A Uyển đang ngây ra.

“Sao chàng lại thuần thục như vậy?” A Uyển kinh ngạc hỏi, nếu không phải nàng từng hỏi bà vú rồi, biết ngày thường vị Thế tử gia này đến cả ôm cũng không thèm ôm nhi tử một cái thì thật sự sẽ cảm thấy vị Thế tử gia này giống cha Phò mã của nàng, học làm một ông bố bỉm sữa.

“Xem bà vú làm rồi, xem nhiều liền biết.” Vệ Huyên ra vẻ đây là chuyện đương nhiên.

Mọi người đều biết lòng Tư Mã Chiêu của A Uyển, chỉ cần Vệ Huyên ở nhà thì nàng sẽ cho bà vú ôm Tiểu Trường Cực đến trước mặt hắn. Chắc là Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng biết chuyện gì, cho nên đã dặn dò bà vú từ sớm, chỉ cần là Thế tử phi dặn dò thì đều nghe nàng, dần dà, Vệ Huyên cũng biết một chút chuyện như thế nào để chăm sóc em bé, chỉ là hắn không để ý tới thôi.

A Uyển nghe xong nhịn không được muốn cười, ôm nhi tử cọ vào hắn, ôm hài tử qua, mềm giọng nói: “A Huyên, chàng nhìn xem, kỳ thật nhi tử cũng rất đáng yêu, đúng không?”

Khi A Uyển nói như vậy, đúng lúc tiểu gia hỏa đặt nắm tay nhỏ bên mặt, lộ ra một nụ cười ngốc nghếch với cha bé, thật trùng hợp.

Vệ Huyên liếc mắt một cái, lại dời mắt đi, ngược lại không nói thêm gì nữa.

Tuy dáng vẻ hắn vẫn hờ hững như cũ, nhưng A Uyển hiểu rõ hắn, thấy bộ dạng này của hắn liền biết hắn chỉ đang cứng miệng thôi, lập tức nguôi giận, chỉ cảm thấy nỗ lực của mình vẫn có tiến bộ.

Khi A Uyển đang vừa điều dưỡng sức khỏe, vừa cùng cha mẹ chăm con thì tháng hai đã tới, bọn họ từ thành Dương Thành đưa tới.

Mạnh Hân sinh một bé trai.

Phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi vô cùng vui vẻ, hai phu thê lập tức thương lượng phải tặng lễ vật gì đến, tiện thể tính xem, chờ khi con của Mạnh Hân đầy tháng, hai phu thê tự mình đến thành Dương một chuyến.

Mạnh Hân cũng lớn lên dưới tầm mắt của phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi, tính tình lại dễ thương, nghiễm nhiên trở thành một nữ nhi khác của họ. Bây giờ  Mạnh Hân gả đến thành Dương, họ là nhà mẹ đẻ của nàng, làm gì thì cũng phải đều đến ủng hộ nàng.

Nghe xong quyết định của Trưởng Công chúa Khang Nghi, A Uyển cũng rất tán đồng, nói: “Chờ đến đầy tháng thằng bé vừa lúc là hạ tuần tháng ba, thời tiết cũng ấm áp, rất thích hợp để lên đường.” Kỳ thật nàng cũng hơi muốn đi, nhưng cũng biết tất nhiên là Vệ Huyên sẽ không cho phép, tiệc đầy tháng của nữ nhi Triệu phu nhân lần trước, nàng có thể ra cửa thì cũng phải để Vệ Huyên bọc nàng giống như viên bánh chưng, hơn nữa còn phải hong xe ngựa thật ấm áp, chuẩn bị thỏa đáng hết thảy mới cho nàng ra ngoài, chứ đừng nghĩ đến chuyện đi xa nhà nữa.

“Đáng tiếc con vẫn đang tĩnh dưỡng, Trường Cực cũng còn nhỏ, không thể cùng qua đó.” Trưởng Công chúa Khang Nghi dịu dàng nói: “Không cần lo lắng nữa, ngày tháng còn dài, sau này các con sẽ còn cơ hội gặp lại mà.”

A Uyển vẫn hơi rầu rĩ không vui.

Chờ đến hạ tuần tháng ba, ánh nắng buổi sớm tươi sáng, Trưởng Công chúa Khang Nghi mang theo một xe lễ vật lên đường, Vệ Huyên đặc biệt để thân binh của mình đến hộ tống bọn họ tới thành Dương.

Tiễn cha mẹ đi, A Uyển hơi rầu rĩ không vui.

Mà lúc này, rốt cuộc Tạ ma ma cũng lo liệu thỏa đáng chuyện của đám Thanh Sương, chọn thời gian uyển chuyển nói với A Uyển: “Thế tử phi, Thanh Nhã, Thanh Hoàn đều nguyện ý ở lại trong phủ, đính hôn với người làm, còn Thanh Sương… Thật ra quản gia có nói với ta, nói là Chu thị vệ bên cạnh Thế tử tìm ông ta làm mai, xin một ân điển với ngài, muốn cưới nha đầu Thanh Sương kia.”

A Uyển hơi kinh ngạc: “Sao lại thế này?”

Tạ ma ma tất nhiên đã tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện, lập tức cong môi cười, nói: “Nha đầu Thanh Sương này mồm mép lanh lợi, thường xuyên làm chân chạy vặt cho chúng ta, nói chuyện được với quản sự ngoại viện, cũng nói chuyện được với thị vệ, thường xuyên qua lại, người ở ngoại viện đều quen với nàng. Có vài quản sự ngoại viện muốn cầu thú nàng cho cháu trai trong nhà, đều đã đưa lời với ta rồi, chỉ là ta tìm hiểu qua thì cảm thấy không ổn, lại hỏi Thanh Sương, nên cũng không nói gì với nàng, chỉ nói là ngài sẽ làm chủ cho mấy nha đầu các nàng.”

A Uyển mỉm cười lắng nghe, tự mình châm trà cho Tạ ma ma, khiến Tạ ma ma vội đứng lên tạ ơn, bị A Uyển ngăn lại: “Ngươi là nhũ mẫu của ta, chẳng qua ta chỉ rót cho ngươi một ly trà, không sao cả.”

Tạ ma ma mới không kinh sợ như vừa rồi, chỉ là ánh mắt nhìn về phía A Uyển vô cùng ôn hòa.

Sau khi uống ngụm trà, Tạ ma ma tiếp tục nói: “Vị Chu thị vệ này không tồi, tuy rằng không so được với các quản sự, nhưng mà công phu cũng đã vượt qua thử thách. Hắn muốn cưới Thanh Sương thì cũng nên để quản gia tới truyền lời với ta, ta hỏi Thanh Dương, hình như nàng cũng biết Chu thị vệ, lúc ấy mặt đỏ như trứng tôm vậy, không rên một tiếng, chắc là cũng nhìn vừa mắt.”

A Uyển nghe vậy thì không khỏi buồn cười, nếu như thế thì ngược lại càng bớt lo. Tuy kiếp này nàng là giai cấp quyền lợi, nhưng mà trong lòng vẫn là giữ lại chút thói quen và quan niệm kiếp trước, dưới sự cho phép của đạo đức, hy vọng đám nha hoàn bên cạnh mình đều chốn về tốt, nếu là người các nàng tự mình nhìn trúng thì càng tốt, nàng cũng không muốn làm chuyện tùy tiện đính hôn nha hoàn cho gã sai vặt. Nếu như chính họ nhìn vừa mắt, đến cầu người, tất nhiên nàng sẽ đáp ứng, cũng sẽ ban cho một chút của hồi môn.

Lập tức, A Uyển gọi Thanh Sương đến đây, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: “Ta đính hôn cho ngươi và Chu thị vệ được không? Thế tử nói, tuy thân vệ của hắn đều ký tên bán đứt, nhưng nếu có một ngày, bọn họ muốn quay về làm người bình thường thì Thế tử cũng sẽ trả khế ước bán thân cho bọn họ, cho dù không có thân khế, vẫn có thể làm hộ viện ở trong vương phủ như cũ.”

Mặt Thanh Sương đỏ bừng, cúi đầu nhìn giày thêu của mình, dưới sự thúc giục của Tạ ma ma, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng mà nói: “Tất cả để Thế tử phi làm chủ.”

A Uyển và Tạ ma ma nhìn dáng vẻ của nàng thì đều vui vẻ.

Chờ sau khi tống cổ Thanh Sương xuống, hai người lại thảo luận chuyện của Thanh Nhã và Thanh Hoàn, đảo qua mấy quản sự trong phủ, tuy rằng có người cũng khá được, nhưng một chốc một lát cũng không thể quyết định, còn phải để Tạ ma ma tiếp tục đi dò hỏi hai người bọn họ mới được.

Đang lúc A Uyển bận rộn chuyện chung thân đại sự của bọn nha hoàn, Tạ quản sự chạy từ thôn trang đến thành Minh Thủy.

Khi nghe nói Tạ quản sự cầu kiến, A Uyển không khỏi có chút kinh ngạc, lúc này hẳn là thôn trang đang bận rộn chuyện cày bừa vụ xuân, theo lý hẳn là sẽ rất bận, sao Tạ quản sự lại đến đây?

Chờ đến khi A Uyển mang một bụng đầy nghi hoặc mà tiếp kiến Tạ quản sự, lại thấy trên gương mặt xưa nay bình tĩnh thong dong của hắn quanh quẩn một loại sắc thái kinh hãi không che dấu được, ánh mắt nhìn nàng cũng có mấy phần kính sợ, khiến nàng kinh ngạc không thôi.

Sau khi Tạ quản sự hành lễ với A Uyển xong liền trầm giọng nói: “Thế tử phi, chuyện ngài phân phó hai năm trước … đã thành.”