Lúc này đã vào tháng chạp, tiết trời giá rét, bên ngoài nước đã đóng thành băng.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, đã một tháng trời thành Minh Thủy không có chiến sự, toàn bộ thế gian đều rơi vào trong cảnh trời băng đất tuyết khắc nghiệt, trên đường phố người đi đường vội vàng, cho tới cuối giờ Dần, bên ngoài đã chẳng còn bóng người.
Mà lúc này, trong Vệ phủ lại hỗn loạn, bởi vì buổi trưa hôm nay Thế tử phi bỗng nhiên chuyển dạ.
Lúc ấy A Uyển đang ăn trưa với cha mẹ, cơm trưa là bánh nướng thịt dê xốp giòn kèm với canh cải, lúc nàng đang gặm vui vẻ như con hamster bỗng nhiên cảm giác bụng dưới hơi đau.
Cơn đau bụng dưới này gần đây thường xuyên xảy ra, Dư ma ma, mấy vú già, ma ma đỡ đẻ và y nữ có kinh nghiệm đều nói là hiện tượng bình thường để nàng thoải mái, không cần quá căng thẳng. A Uyển bán tín bán nghi nhưng mà về sau phát hiện các nàng vây quanh mình và sắc mặt mẹ Công chúa có chút nghiêm trọng liền biết các nàng trấn an mình nên mới nói như vậy. Trên thực tế, A Uyển biết tình hình cơ thể mình có lẽ không ổn lắm nhưng là sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của nàng nên mới không nói thật.
Nhưng mà nhìn mẹ Công chúa còn sợ hãi hơn mình, bộ dạng Vệ Huyên cũng lúc nào cũng có thể thịnh nộ, A Uyển đành phải coi như cái gì cũng không biết.
Vệ Huyên, Trưởng Công chúa Khang Nghi và La Diệp ngồi cùng bàn ăn thấy nàng bỗng nhiên ngừng gặm bánh, không khỏi thấy có chút kỳ lạ.
"Sao vậy? Bụng lại đau à? Có đau lắm không? Đau thế nào?" Vệ Huyên cố gắng mềm giọng nhưng ngữ khí dồn dập vẫn lộ ra lòng của hắn mất bình tĩnh.
Phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng căng thẳng nhìn con gái như thể sợ nàng xảy ra gì đó ngoài ý muốn.
A Uyển nhíu mày, nhìn cha mẹ lại nhìn Vệ Huyên, rất bình tĩnh nói: "Hình như thiếp sắp sinh rồi."
Mọi người: "..."
"Sắp, sắp, sắp... sắp sinh?" Lưỡi La Diệp líu lại, vẻ mặt không biết làm sao: "Vậy, vậy, vậy... vậy làm sao bây giờ? Đúng rồi, mau đi mời đại phu, còn phải... còn phải nấu nước nóng! Đúng rồi, chuẩn bị nước nóng kỹ càng..." Ông vò tóc, cố gắng nhớ lại tình cảnh thê tử sinh lúc trước, tiếc rằng lúc này đầu óc rối tung, hoàn toàn không nhớ ra được tình huống lúc trước.
Vệ Huyên ngơ ngác nhìn A Uyển, vẻ mặt luống cuống, chỉ vô thức nói: "Hả, sắp sinh sao... sắp sinh?! Làm sao bây giờ?" Hắn không biết làm sao, một tay đỡ bụng A Uyển, chân tay luống cuống đứng tại chỗ.
Trưởng Công chúa Khang Nghi bị hai nam nhân không làm được chuyện gì ra hồn chọc giận muốn chết, bỗng nhiên đứng dậy, nói với Vệ Huyên: "Mau ôm A Uyển tới phòng sinh chuẩn bị sẵn!" Sau đó đẩy trượng phu sốt ruột như con kiến trong chảo nóng sang một bên, phân phó người hầu bên cạnh: "Thanh Nhã, Thanh Hoàn tới phòng bếp trông coi, Họa Phiến đi mời ma ma đỡ đẻ tới, Thanh Sương đi mời Úc đại phu, Dư ma ma và An ma ma đi theo ta..."
Bởi vì tình trạng mang thai của A Uyển không tốt lắm, nhất là mấy tháng cuối, mạch tượng không ổn định lắm, ngay cả mấy ma ma có kinh nghiệm cũng cảm thấy thể chất A Uyển yếu, có lẽ không thể nào để thai nhi trong bụng đủ mười tháng, có tướng sinh non, cho nên chuẩn bị tốt tất cả từ sớm.
Bây giờ nghe tin con gái sắp sinh, Trưởng Công chúa Khang Nghi tuy cũng có chút hoảng nhưng rốt cuộc có chuẩn bị tâm lý rồi, cũng không quá luống cuống.
Ở dưới sự chỉ huy đâu vào đấy của Trưởng Công chúa Khang Nghi, bọn nha hoàn tìm được chủ kiến, dồn dập đi làm việc, bận rộn mà không loạn khiến cho Tạ ma ma vốn cũng kinh hoàng chợt cảm thấy được an ủi, cảm thấy Trưởng Công chúa Khang Nghi có thể tới thật sự quá tốt, quả nhiên đôi tiểu phu thê này cần một trưởng bối trông coi.
Vệ Huyên cẩn thận ôm A Uyển tiến vào phòng sinh chuẩn bị sẵn từ một tháng trước, cẩn thận đặt nàng lên giường đã khử trùng, sờ trán của nàng, dịu dàng nói: "A Uyển, nàng đừng sợ, con đã ở trong bụng nàng đủ chín tháng rồi, đủ lớn rồi, không có việc gì đâu."
Thanh âm của hắn vô cùng kiên định, ánh mắt cũng vô cùng sắc bén, chỉ cần sắc mặt đừng tái nhợt, tay đừng run lẩy bẩy thì rất có sức thuyết phục.
A Uyển mệt mỏi cười với hắn, trong tiếng nói ngập tràn tin tưởng hắn: "Ừm, thiếp biết rồi, thiếp tin chàng."
Ma ma đỡ đẻ đến rất nhanh, bà nhìn thấy Vệ Huyên ở chỗ này vô thức nhíu mày lại, muốn nói gì đó lại bị người ta kéo qua, đành phải ngậm miệng kiểm tra tình hình thai phụ trước.
Ma ma đỡ đẻ kiểm tra rất thành thạo, nói với những người căng thẳng trong phòng:"Thể tử phi sắp sinh rồi."
"Thật sao? Vậy bà mau đỡ đẻ đi!"
Một giọng nam dồn dập truyền đến, mọi người bất giác nhìn lại phát hiện ra La Diệp bám lấy khung của thò đầu vào nói với bên trong, vẻ mặt vừa cuống vừa lo, muốn vào lại không dám.
Nhìn thấy La Diệp lúc này mọi người mới nhớ ra, nam nhân Vệ Huyên lúc này cũng ở đây, lập tức có người đuổi hắn: "Thế tử, ngài không thể ở đây, phòng sinh không tốt với nam nhân đâu."
Lông mày Vệ Huyên dựng lên muốn nổi nóng lại bị Trưởng Công chúa Khang Nghi đuổi ra ngoài: "Huyên Nhi, đi ra ngoài trước đi, đây là thai đầu của A Uyển, còn lâu lắm mới sinh được."
Bởi vì là Trưởng Công chúa Khang Nghi lên tiếng, Vệ Huyên không dám nổi giận, hắn ngồi xổm bên giường cầm tay A Uyển, kiên định nói: "Không được, con muốn ở đây với A Uyển. Cô mẫu, ngài đồng ý cho con đi."
Trưởng Công chúa Khang Nghi nhíu mày, không phải bà cảm thấy nam nhân vào phòng sinh ô uế, mà là cảm thấy một đại nam nhân như hắn ngang ngược ở chỗ này, vướng víu tay chân, vô cùng bất tiện. Lúc đang muốn khuyên hắn lần nữa lại không ngờ A Uyển mở miệng.
"A Huyên, chàng nghe lời của mẫu thân, ra ngoài đi, ta không sao." A Uyển kìm nén tiếng rê n rỉ đau đớn bật ra khỏi miệng, miễn cưỡng nói với hắn, thanh âm như ngày thường, nhẹ nhàng mềm mỏng thản nhiên như thể hiện tại nàng không phải trải qua cảnh ngàn cân treo sợi tóc trong cuộc đời, mà là đang làm cuộc tiểu phẫu thôi.
Trên thực tế, nàng đau đến nỗi sắp khóc, chỉ là bây giờ còn có thể khống chế tốc độ lời nói cười an ủi hắn vì kiếp trước nàng đã quen với đau đớn rồi, hai kiếp luyện thành sức chịu đựng khiến nàng có sức chịu đựng đau đớn hơn người, nhất là biết nam nhân này hoàn toàn là người mắc bệnh thần kinh tính tình vặn vẹo, càng không thể để hắn có khả năng phát tác. Sợ đến lúc đó nàng đau đến mức không khống chế nổi hù dọa hắn, A Uyển cảm thấy đuổi hắn ra ngoài phòng sinh là tốt nhất.
Nhưng nàng cho rằng mình trông rất bình thường lại không biết ở trong mắt người ngoài, mặt nàng tái nhợt, mặt mũi toàn mồ hôi, còn cố gắng an ủi người ta, bộ dạng cực kỳ đáng thương.
Trưởng Công chúa Khang Nghi thấy mà đau lòng, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống nhưng cũng biết con gái lo lắng, lúc này không khách khí đuổi Vệ Huyên ra ngoài.
Chờ Vệ Huyên ra ngoài, Trưởng Công chúa Khang Nghi lập tức ngồi ở trước giường, dịu dàng an ủi: "A Uyển đừng sợ, mẫu thân ở chỗ này với con."
A Uyển mỉm cười với bà.
Sau khi Vệ Huyên bị đuổi ra cũng giống như La Diệp bấu lấy khung cửa nhìn vào trong, Dư ma ma thấy thế vội tới thả rèm xuống, cách một tấm bình phong ngăn hai nam nhân ở bên ngoài. Chỉ là tuy ngăn bọn họ lại nhưng mỗi khi nha hoàn bưng nước nóng ra ra vào vào vẫn khiến bọn họ nhân cơ hội thò đầu vào quan sát tình hình.
Vì thế Dư ma ma chỉ có thể đen mặt trực tiếp ngang ngược đứng trước cửa, ngăn cản hai nam nhân bằng cơ thể có chút khỏe mạnh của mình, xua bọn họ ra ngoài phòng, tránh cho ở trước cửa vướng víu tay chân.
Vệ Huyên đâu chịu đi, bám lấy cánh cửa la lên với bên trong: "A Uyển bây giờ nàng sao rồi? Có muốn ta đi vào không?" Sau đó phát hiện bên trong hoàn toàn không có tiếng gì, lập tức luống cuống: "Tại sao không có tiếng gì? A Uyển nàng đáp lại một tiếng đi."
Dư ma ma gần như bị hắn chọc cười: "Thế tử gia, bây giờ Thế tử phi phải giữ sức chút nữa mới có thể sinh được, ngài bảo nàng ấy làm sao lên tiếng đây?"
Vệ Huyên nghe xong lại cuống quýt la lên với bên trong: "A Uyển, nàng đừng lên tiếng, giữ chút sức, sai người tới nói một tiếng với ta là được rồi."
Sau một hồi lâu chờ đợi, hắn mới nhìn thấy gương mặt già nua của An ma ma ló ra.
Vệ Huyên: "..."
La Diệp: "..."
"Thế tử gia, Thế tử phi bảo ngài ngồi yên, nếu có chuyện gì nàng sẽ tự gọi ngài, ngài ở chỗ này khiến nàng không thể nào chuyên tâm sinh con được." Sau đó không để ý tới hai nam nhân, thản nhiên trở về phòng sinh đóng cửa lại lần nữa.
Nhưng cách một lúc Vệ Huyên lại không nhịn nổi bấu lấy cửa la lên.
Trong phòng, A Uyển cố gắng hít sâu lấy không khí, cố gắng khống chế tần suất hô hấp của mình, phát hiện không hề đau quá nữa, không khỏi nói với mẫu thân ở bên cạnh lau mồ hôi cho nàng: "Mẹ, hình như con không đau nữa, có phải không sinh được nữa không?"
Trưởng Công chúa Khang Nghi không khỏi nhìn về phía ma ma đỡ đẻ.
"Thế tử phi, đây là tình huống bình thường, ngài mang thai lần đầu, thời gian sẽ lâu hơn một chút, nếu ngài cảm thấy đói, có thể ăn vài thức trước bổ sung thể lực." Ma ma đỡ đẻ có kinh nghiệm nói.
Trưởng Công chúa Khang Nghi nghe xong, vội vàng cười nói: "A Uyển, con muốn ăn gì? Nói cho mẹ, mẹ bảo người làm cho con."
A Uyển cảm thấy toàn thân mệt mỏi, trong đầu có chút mơ màng, trong lúc nhất thời cũng không có thèm ăn gì lắm, nói: "Mì tam tiên đi, nước súp phải là thơm ngon nhất, nguyên liệu nấu ăn cũng phải tươi mới, không thêm khâu nhục* hay thịt bò hun khói."
*Khâu nhục là món thịt kho có nguồn gốc từ Quảng Đông, Trung Quốc.
Sau khi Trưởng Công chúa Khang Nghi nghe xong vội bảo người đi chuẩn bị.
Vệ Huyên chỉ cảm thấy một ngày bằng một năm, thời gian thở một hơi cũng gian nan vô cùng, trong lòng không nén nổi hoảng hốt, trong đầu không khỏi nhớ tới bộ dạng khó sinh của mẫu phi ruột và kế mẫu Lý thị của mình đều buông tay nhân gian sau khi hạ sinh con trai, chắc A Uyển sẽ không vậy đâu nhỉ?
Trong lòng hắn càng hốt hoảng, sắc mặt càng lạnh lùng, gân xanh nhảy thình thịch trên trán, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao bây giờ, đành phải ở bên cạnh nhạc phụ cũng lo lắng ngoài chờ đợi ra thì không biết làm thế nào, bỗng nhiên thấy cửa phòng lại mở ra, hắn đứng bật dậy, bước nhanh tới vội hỏi: "Thế nào? Sinh chưa?"
Dư ma ma không còn gì để nói nhìn hắn, trong lòng tự nhủ mới hai canh giờ, sao có thể sinh được? Nhưng mà nhìn vẻ mặt hung dữ, bộ dạng hung thần ác sát của hắn khiến bà quả thực kinh hãi, lo lắng hắn bất chấp xông vào, đành phải nuốt xuống lời đến miệng, nói lại là: "Thế tử phi đói bụng, nô tỳ phải đi nấu một bát mì cho nàng ăn mới có sức sinh con."
Vệ Huyên nghe xong vội nói: "Vậy bà mau đi đi."
Dư ma ma tiếp tục bị hành động xúc động của hắn làm cho không còn lời nào để nói, nghĩ hắn sang năm cũng chỉ mới mười chín tuổi, trong lòng tự an ủi, người trẻ tuổi xúc động một chút cũng phải thôi.
Chờ Dư ma ma đi rồi, La Diệp tới an ủi nói: "Không có việc gì đâu, nếu còn muốn ăn thì chứng minh A Uyển còn ổn, giống như lúc trước mẫu thân nó sinh nó, cũng là muốn ăn gì đó, như vậy rất nhanh có thể sinh."
"Thật sao?"
"Thật!" La Diệp nói chắc như đinh đóng cột.
Rốt cuộc Vệ Huyên cũng chịu bố thí cho nhạc phụ một ánh mắt, nhưng nhìn ông rồi lại lập tức rơi vào trầm tư, trong lòng lại nghĩ, nhạc phụ ngốc như vậy, hắn mà tin lời ông nói thì hắn là chày gỗ rồi, dù thế nào cũng cảm thấy mình tự vào xem mới là tốt nhất.
Cho nên, lúc Dư ma ma mang hộp mì giữ nhiệt nấu xong tiến vào, có một nam nhân đi sau bà vào.
Người bận rộn trong phòng sinh sợ hãi cả kinh, lúc ma ma đỡ đẻ muốn đuổi người, Vệ Huyên đã sải chân dài bước đến bên giường, nói với A Uyển sắc mặt không tốt ngồi dựa vào giường nói: "Ta nhìn nàng ăn xong rồi đi ra, dù sao bây giờ cũng chưa vội sinh, ta ở chỗ này sẽ không làm phiền mọi người."
Mọi người không còn gì để nói với hắn, may mà bây giờ A Uyển còn chưa bắt đầu sinh, thấy ngay cả Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng không đuổi hắn đi, đành phải nhắm một mắt mở một mắt mặc kệ hắn.
Trưởng Công chúa Khang Nghi nhìn nữ nhi rồi lại nhìn Vệ Huyên, rất sảng khoái nhường chỗ trước giường.
Vệ Huyên ngồi vào trước giường gấm, nhận lấy bát mì nóng hổi Dư ma ma đưa tới, dịu dàng nói với A Uyển: "A Uyển, ta đút nàng ăn, được chứ?"
A Uyển nhìn hắn, sau đó gật nhẹ đầu.
Mì là Dư ma ma tự tay cán, ăn vào miệng rất dai, canh cũng vô cùng ngon, từ từ ăn một miếng mì rồi một ngụm canh, hương vị vô cùng ngon. Nhưng mà A Uyển lại chẳng nếm ra vị gì, khi nàng thấy mẫu thân ngồi bên cạnh giường mỉm cười với nàng rồi lại thấy Vệ Huyên nhìn mình bằng đôi mắt thâm trầm bá đạo, bàn tay đặt lên bụng không khỏi cuộn lại.
Ăn nửa bát mì, cảm giác đau dồn dập lại kéo tới khiến nàng không khỏi nhíu mày, trên mặt lại chảy đầy mồ hôi, sắc mặt trông vô cùng đáng sợ.
Vệ Huyên suýt chút nữa không giữ nổi cái bát trong tay, vẻ mặt hoảng sợ nhìn nàng, bộ dạng trông cực kỳ đáng thương, còn đáng thương hơn cả sản phụ là nàng làm cho A Uyển bỗng vừa buồn cười vừa muốn khóc.
"Chàng đi ra ngoài trước đi, thiếp không sao." A Uyển dịu dàng nói với hắn, sau đó lại nói với ma ma đỡ đẻ ở bên cạnh: "Ma ma, chúng ta bắt đầu đi."
Vệ Huyên nhìn mọi người cùng nhau tiến lên vây kín giường, mà hắn bị người gạt ra lúc nào cũng chẳng biết, chỉ là hai tay bưng bát mì còn thừa nửa bát, vẻ mặt ngơ ngác nhìn giường bị vây kín, mãi tới khi trong tiếng ầm ĩ nhạy bén bắt được một tiếng rên rỉ yếu ớt, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần.
"A Uyển!" Hắn đưa bát mì cho vú già bên cạnh lại chen lên trước.
"Mau đi ra!" Trưởng Công chúa Khang Nghi bị hắn làm cho vừa bực mình vừa buồn cười, lại hung hăng đuổi hắn ra.
Vệ Huyên đứng trước cửa như bị phạt đứng, ngay cả La Diệp đến bên cạnh hỏi hắn cũng chẳng nghe thấy gì, ánh mắt có chút ngây ngốc.
"Rốt cuộc là con bị sao vậy?" La Diệp vỗ mạnh hắn một cái: "Huyên Nhi, con thấy gì, có phải..." Nói xong, ông căng thẳng hơn.
Vệ Huyên hồn bay phách lạc nhìn ông rồi nói: "Không có gì! Đúng vậy, không có gì!" Hắn nói một mình như đang thuyết phục mình.
Sắc trời dần tối, thành Minh Thủy còn có tuyết rơi, tuyết lặng lẽ rơi trong đêm tối, rất nhanh đã rơi đầy sân nhỏ vất vả lắm mới dọn dẹp sạch sẽ.
Tuyết đêm rất lạnh, mặc dù trong phòng đốt di long* nhưng đứng lâu, cơ thể cũng trở nên lạnh cứng lại.
*Một loại thuốc bắc.
La Diệp đi dạo ở trong phòng, tản bộ, vừa thư giãn cơ thể lạnh cứng vừa chú ý trong phòng, tâm tình phập phồng không yên.
Mãi tới khi trời tối người yên, cả viện vẫn đèn đuốc sáng trưng, không người nào có thể ngủ.
Lúc trời tờ mờ sáng, La Diệp ngồi tựa trên ghế bành ngủ thiếp đi, nắm trên một cái chăn thật dày, chỉ là ngủ cũng không yên, tới lúc bỗng nghe thấy tiếng mở cửa lập tức bừng tỉnh, ngẩng đầu lên thì thấy Vệ Huyên tiều tụy đứng ở trước cửa, cả người cứng ngắc lại, còn nha hoàn bưng từng chậu máu loãng ra, lòng ông kinh hãi run rẩy.
"Sao vậy? Tại sao có nhiều chậu máu loãng như vậy?" La Diệp hoảng sợ hỏi.
Dư ma ma lại ngoài, ngang ngược ở trước cửa, miễn cưỡng nói: "Phò mã không cần lo, không sao đâu."
La Diệp đâu bị bà qua mặt, lập tức nói: "Ta không tin, có phải A Uyển khó sinh hay không?" Nói xong, nghiêm nghị nói với nha hoàn hầu hạ bên cạnh: "Mau đi gọi Bạch Thái y và Úc đại phu tới."
Nha hoàn cả kinh giật nảy mình, xách váy chạy đi.
Bạch Thái y và Úc đại phu chờ ở sương phòng sát vách, từ trưa hôm qua A Uyển chuyển dạ thì đã bắt đầu chờ ở đó, vẫn chưa từng rời đi, ăn uống ngủ nghỉ đều ở đó. Cho nên được nha hoàn gọi tới rất nhanh, sau đó lại bị đẩy vào trong phòng sinh.
Dư ma ma dùng cơ thể lực lượng chặn cửa lại rất đúng lúc, không cho hai nam nhân vào bên trong.
La Diệp lập tức nổi giận: "A Uyển của ta ở bên trong không biết đã xảy ra chuyện gì, ngươi để ta chờ ở bên ngoài nhưng lại cho họ vào?"
Dư ma ma làm thinh nói: "Phò mã, họ là đại phu, tất nhiên có thể đi vào." Hơn nữa đại phu là ông kêu tới quả thực khiến người ta không biết nói gì cho phải.
Ngay lúc Dư ma ma bị Phò mã làm cho dở khóc dở cười nhưng không ngờ cơ thể hơi nghiêng sang bên cạnh một chút thì bên cạnh có một người chen vào, quay đầu nhìn lại, lúc phát hiện ra là Vệ Huyên, lập tức cuống lên.
Vệ Huyên tiến đến, nhìn thấy A Uyển nhắm mắt yếu ớt nằm ở trên giường, không biết sống chết, chỉ cảm thấy trong đồng ong ong, trống rỗng, cảm giác tuyệt vọng giống như toàn thân bị rút đi sức lực lúc nghe tin nàng chết ở kiếp trước lại lóe lên trong đầu.
Nếu như thế gian này không có nàng, hắn trùng sinh trở về còn ý nghĩa gì nữa?
Chẳng lẽ duyên phận của bọn họ chỉ ngắn ngủi mấy năm vậy thôi?
"Sao chàng vào đây?"
Thanh âm yếu ớt vang lên sau đó hai con mắt khiến mỗi lần hắn nóng nảy nhìn vào là lại bình tĩnh lại cũng nhìn tới, tuy lộ ra mệt mỏi rõ ràng nhưng vẫn nhìn hắn như ngày thường khiến cho hắn tưởng mình rơi vào trong mộng.
Trên thế gian này, không còn có người nào có đôi mắt xinh đẹp lại thần kỳ như nàng, khiến hắn yêu điên cuồng vặn vẹo nhưng nàng lại chẳng hề biết.
Vệ Huyên nói không ra lời, ở trước mặt nàng lặng người, cứ nhìn nàng như người mất hồn, nhìn chăm chú gương mặt của nàng sau đó bị người đỡ sang một bên, phòng sinh lại bắt đầu hoảng loạn, mùi máu tươi bốc lên khiến cho mắt của hắn như cũng biến thành màu đỏ của máu, như kiếp trước tự tay giết vương Địch tộc, máu bắn tận trời làm hai mắt hắn nhuộm đỏ giống như Tu La.
Hắn đứng ở đó như khúc gỗ, trong căn phòng người người hỗn loạn lộ ra vẻ không ăn nhập, mãi tới khi ma ma đỡ đẻ kinh hoàng nói gì đó, Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng lo lắng khàn giọng gọi tên người dần dần không có sức sống trên giường, thân thể của hắn lung lay...
"Huyên Nhi!
"Thế tử!"
"Mau cản hắn lại!"
Các loại thanh âm hỗn loạn vang lên, hắn lại chỉ quỳ gối ở trước giường, hai tay ôm chặt cơ thể nàng, nước mắt từng giọt rơi xuống mặt nàng.
A Uyển yếu ớt mở to mắt, thất thần nhìn, khóe miệng nếm được vị mặn cũng chẳng biết là mồ hôi mình hay là cái gì nhưng người ôm mình lại rất quen thuộc, nàng miễn cưỡng mấp máy môi dưới, chỉ cảm thấy có thứ gì đó rốt cuộc cũng rời khỏi cơ thể, cơ thể bỗng thả lỏng, cả người đều mềm ra, đau đớn xé rách ngạt thở kia cuối cùng cũng kết thúc.
"Quá tốt rồi, sinh rồi!"
Ma ma đỡ đẻ ngạc nhiên nói, tay chân nhanh lẹ cắt cuống rốn, cẩn thận ôm đứa bé nho nhỏ hồng hồng ra, vỗ mông đứa bé, tiếng khóc rung trời của đứa bé rốt cuộc cũng phá vỡ yên tĩnh ngày mùa đông tuyết rơi.
Lúc này, tuyết trên bầu trời thành Minh Thủy chẳng biết ngừng từ lúc nào, bầu trời xám xịt rốt cuộc cũng từ từ lộ ra màu xanh thẳm.