Mấy ngày sau, Vệ Huyên và Thẩm Khánh đã chuẩn bị xong ra ngoài làm việc.
Tuy trước đó Mạnh Hân đã biết tin, nhưng vẫn rầu rĩ không vui, trước hôm xuất phát, cầm tay Thẩm Khánh bĩu môi không nói câu nào.
Xưa nay Thẩm Khánh là người nếu không có chuyện gì thì sẽ không chủ động mở miệng, vì thế hai phu thê mắt to trừng mắt nhỏ.
A Uyển cũng dặn dò Vệ Huyên rất nhiều ra ngoài thì cẩn thận, nhìn thấy hành động của phu thê kia, không nhịn được bật cười, phát hiện cuối cùng cũng không bất ngờ lắm khi thấy Mạnh Hân không kìm được, mở miệng trước.
“Thiếp không quan tâm hai người đi làm gì, nhưng chàng nhất định phải cẩn thận, chàng phải nhớ kỹ đó, thiếp ở đây chờ chàng về.”
Thẩm Khánh im lặng gật đầu, đưa tay vỗ nhẹ lên vai nàng, nhìn thiếu nữ chỉ cao tới cằm hắn, có vẻ rất nhỏ con, thấy nàng bĩu môi, trên mặt lộ vẻ tủi thân, trong lòng hắn khó chịu muốn chết, còn khó chịu hơn cả lúc tận mắt thấy các chiến hữu bị địch giết trên chiến trường.
“Có nghe không đó?”
Mạnh Hân không nhịn được muốn kéo vạt áo hắn rít gào, thật sự là hận chết cái tính không thích nói chuyện của hắn. May mà, mỗi lần nàng làm phiền đến mức hắn phải mở miệng hứa hẹn, cho dù mất mạng, cũng sẽ thực hiện lời hứa.
“Nếu chàng dám xảy ra chuyện gì, thiếp sẽ mang theo của hồi môn tái giá, để nam nhân khác ngủ lão bà của chàng.”
Nàng nham hiểm nói.
“Biết rồi”
Cuối cùng Thẩm Khánh cũng mở miệng, ánh mắt tối lại, “Ta sẽ bình an trở về.”
Mạnh Hân lập tức nở nụ cười, nếu không phải đang ở bên ngoài, nàng suýt chút nữa đã muốn nhón chân lên hôn hắn.
Vệ Huyên tai thính mắt tinh, nghe được lời uy hiếp của Mạnh Hân, lập tức cảm thấy thật ra nha đầu ngốc này rất thông minh, nắm được nam nhân chính trực có ý chí sắt thép trong lòng bàn tay đến dễ bảo. Hắn nên thấy may mắn vì sau khi xuất giá nàng ấy đã tới Tây Bắc, không ở chung với A Uyển, nếu không A Uyển đã bị nàng ta dạy hư nhit? Nghĩ đến chuyện lần trước hắn muốn A Uyển phá thai, nếu A Uyển cũng uy hiếp hắn giống Mạnh Hân ……
Quên đi, hắn thà để A Uyển cắn hắn thêm mấy cái để xả giận cũng được.
A Uyển không biết tâm tư của hắn, cũng dặn dò hắn, dặn dò xong, thong thả nói:
“Nếu chàng nói không có nguy hiểm, thiếp sẽ an tâm ở đây chờ chàng về. Nếu chàng không giữ lời, thiếp cũng đành phải không giữ lời, đến lúc đó sẽ đưa con trai chàng ra ngoài tìm chàng.”
Vệ Huyên: “……”
Sau khi tiễn hai nam nhân ra khỏi cửa, cho dù là A Uyển hay là Mạnh Hân, tâm trạng đều hơi mất mát, hai nữ nhân ngồi trên giường La Hán, chống cằm, có vẻ hơi lười biếng, dường như không có tinh thần.
“…… Trước kia hắn cũng hay ra khỏi thành đi thị sát tình hình, đôi khi là hai ba ngày, cùng lắm là chỉ mười ngày, không giống như lần này, vừa đi là đi một tháng đâu.”
Mạnh Hân không nhịn được nói thầm, “Thần thần bí bí, không biết họ muốn làm gì.”
A Uyển liếc nhìn nàng, sau đó cười nói:
“Không nỡ bỏ à?”
Mạnh Hân không khỏi đỏ mặt, lại bĩu môi lải nhải vài câu, rốt cuộc cũng không nói tới việc này nữa, ngược lại còn đầy hứng thú nói:
“Bọn họ không ở đây, thật sự quá tốt, mấy hôm nay ta sẽ ngủ cùng ngươi ~~~”
A Uyển bật cười, tâm trạng cũng cũng vui lây, liền nhẹ nhàng đồng ý.
Việc Vệ Huyên và Thẩm Khánh ra khỏi thành, cũng không gây ra động tĩnh gì lớn ở thành Minh Thủy, người duy nhất quan tâm, cũng chỉ có Triệu tướng quân và Chu Thành thủ, trong lòng hai người luôn kiêng kị Vệ Huyên, mà sự kiêng kị này là vì Vệ Huyên đã mang đến nhiều điều tốt cho thành Minh Thủy, xen lẫn với sự cảm kích, cảm xúc kiêng kị và cảm kích đan xen, thật sự khiến họ nghẹn đến mức khó chịu.
Nhưng mỗi khi bọn họ vừa mới cảm kích, vị Thế tử gia này lại làm ra chuyện khiến họ kiêng kị, lặp đi lặp lại, thật sự là khiến người ta mệt lòng.
Giống như lần này, Vệ Huyên và Thẩm Khánh vừa ra khỏi thành đã không biết đi đâu, khiến hai người Chu Thành thủ và Triệu Tướng quân nóng lòng không chịu được. Bọn họ lo cho sự an nguy của Vệ Huyên, sợ hắn xảy ra chuyện, lại không biết nên ăn nói với bên kinh thành thế nào; sau đó lại lo rốt cuộc hắn đi làm chuyện gì, có thể to gan làm loạn làm ra chuyện gì kinh người không.
“Bất kể là chuyện gì, ta biết hắn không phải người ngu ngốc, sẽ tự biết thân phận của mình.”
Chu Thành thủ nói, an ủi Triệu Tướng quân đang lo lắng sốt ruột, “Lão Triệu, ngươi là người cục mịch, đừng lo chuyện này, bảo vệ tốt thành Minh Thủy mới là chuyện quan trọng.”
Triệu Tướng quân thở dài, đi qua đi lại trong trướng, buồn bã nói:
“Với địa vị của vị kia trong lòng Hoàng thượng, Thụy vương, nếu xảy ra chuyện gì, cho dù không liên quan tới chúng ta, nhưng ăn không hết gói mang đi, trên ta có mẹ già, dưới có vợ dại con thơ, không thể không đề phòng.”
Chu Thành thủ đột nhiên không nhịn được cười, ngấn mỡ trên bụng run lên, cười đến mức Triệu Tướng quân không hiểu được, liền nghe hắn nói:
“Ta nghe nói gần đây Tướng quân phu nhân thường xuyên tới chỗ Thế tử phi, lần nào về cũng cho người tới hiệu thuốc trong thành bốc thuốc, có vẻ là đang điều trị, chẳng lẽ là Tướng quân sắp có con thơ?”
Triệu Tướng quân nghe vậy thì đen mặt, không kiên nhẫn nói:
“Ngươi giỏi lắm Chu Kiệm, chuyện đàn bà này mà ngươi cũng không biết xấu hổ mà tìm hiểu! Mấy nữ nhân thích thế nào thì tùy các nàng đi.”
Chỉ cần vị phu nhân nũng nịu kia không làm mấy chuyện gọi là phong nhã khó hiểu kia nữa thì thật ra Triệu Tướng quân cảm thấy nàng qua đó cũng khá tốt, cho nên cũng không thấy mất mặt, nhưng giọng điệu vui sướng khi thấy người khác gặp họa của Chu Thành thủ khiến hắn hơi khó chịu.
“Không phải là ta tìm hiểu, mà là phu nhân của ta nói với ta.”
Hai người nói đùa, đề tài lại quay về việc vị Thế tử kia rời thành, không biết rốt cuộc hắn đi đâu. Mà người bọn họ phái đi theo dõi, chỉ mới ba ngày đã bị ném ra, chỉ có thể bất đắc dĩ lôi người về.
****
Sau khi Vệ Huyên và Thẩm Khánh đi mấy hôm, A Uyển và Mạnh Hân đều không quen, may mà dù không quen, nhưng tỷ muội lớn lên từ nhỏ với nhau, cũng coi như là niềm vui sung sướng.
Ngày nào Mạnh Hân cũng ở cùng A Uyển, cùng nói chuyện phiếm, giống như lúc chưa xuất giá, điều quan tâm nhất mỗi ngày chính là hài tử trong bụng A Uyển.
“Ta thường thấy rất nhiều phụ nhân lúc mang thai có rất nhiều triệu chứng nôn nghén, giống Đại tỷ tỷ và Nhị tỷ tỷ năm đó bị nghén, thậm chí Nhị tỷ tỷ còn lăn lộn đến mức Đông Cung người ngã ngựa đổ, sao ngươi chỉ ngủ thêm một tiếng mỗi ngày, cũng không sao cả.”
Mạnh Hân buồn bực nói:
“Nếu đại phu không xác nhận ngươi mang thai, ta cũng không thấy có gì.”
Nói rồi, nàng không khỏi tỉ mỉ quan sát A Uyển, thấy sắc mặt nàng tuy không khỏe mạnh lắm, nhưng cũng không xanh xao, gầy yếu đến đoản mệnh như lúc trước mười tuổi, trong lòng thoáng an tâm.
“Có thể là do tâm trạng của thoải mái.”
A Uyển mỉm cười nói, trong lòng lại nghĩ, vì hài tử trong bụng, nàng cũng phải chăm sóc sức khỏe, tâm trạng thoải mái, đỡ để mình xảy ra chuyện gì, với tình trạng bệnh xà tinh của vị Thế tử gia kia, không biết sau này đứa nhỏ này phải chịu đựng hắn ra sao.
Tuy A Uyển cảm thấy cha mẹ yêu con là việc thiên kinh địa nghĩa, nhưng vị Thế tử gia kia không cho là vậy, khiến nàng kinh sợ rất nhiều, chỉ có thể từ từ tác động đến suy nghĩ của hắn, khiến hắn thay đổi suy nghĩ. Cho nên, cho dù thế nào, nàng cũng không cho phép mình vì chút sơ sẩy gì mà xảy ra chuyện, cứ bình thản như vậy, là tốt nhất.
May mà, có lẽ đứa nhỏ này cũng có phúc, vẫn luôn ngoan ngoãn đợi, không làm nàng có bị nghén, nếu không lại bị vị Thế tử gia kia dọa, sau đó không biết lại phát bệnh xà tinh thế nào đâu.
“Đúng rồi, tin ngươi có thai đã nói cho dì Khang Nghi chưa?”
Mạnh Hân lại hỏi, “Nếu là dì mà biết, chắc chắn sẽ vui đến hỏng mất, dì chỉ có mình là con, luôn mong ngươi sống tốt, biết ngươi có hài tử, ta nghi là họ có thể không ngại xa mà tới đây không.”
“Cũng không cần đâu.”
A Uyển không muốn cha mẹ tới đây, không nói tới đường xá xa xôi, mà trên đường cũng không yên ổn, vẫn nên đợi ở kinh thành.
“Lúc mới biết tin ta đã viết thư gửi tới kinh thành, đến bây giờ cũng được hơn nửa tháng, chắc là họ chưa nhận được tin đâu.”
Hai người đang nói chuyện, lại thấy Lộ Vân cầm thư từ kinh thành tới.
A Uyển và Mạnh Hân nhìn nhau cười, nói:
“Đang nói tới thư mà thư đã tới rồi.”
Nói rồi, đưa tay nhận lấy.
Tuy rằng ở xa biên cảnh, nhưng A Uyển và kinh thành vẫn duy trì tần suất nửa tháng một phong thư, cũng không vì đường xá xa xôi mà mất liên hệ với kinh thành.
Hôm nay thư vẫn là mấy phong thư cũ, phủ Thụy Vương, phủ Công chúa, còn có Thái tử phi, đều là tin bình an tin. Nhưng mà, nội dung thư hôm nay hơi khác, không hẹn mà cùng nói một việc.
Lúc A Uyển đọc, chấn động, bỗng ngẩng đầu, nói với Mạnh Hân:
“Tam Công chúa nàng……”
“Quỷ xui xẻo đó sao vậy?”
Giọng điệu của Mạnh Hân không tốt lắm nói.
“Nói là lúc đi săn thú không cẩn thận bị ngã ngựa……”
A Uyển nhẹ nhàng nói, “Chết tại chỗ.”
“Hả……”
Hai người nhìn nhau, nhất thời cho rằng mình nghe lầm hoặc nhìn lầm rồi.
A Uyển và Mạnh Hân đều là nữ nhi của Công chúa, hơn nữa được Hoàng thượng phong làm Quận chúa, cũng qua lại tôn thất khác trong cung nhiều hơn. Có thể nói, trong những năm tháng Mạnh Hân trưởng thành, không thể thiếu mấy vị Công chúa trong cung, mà còn có nghiệt duyên với Tam Công chúa, hai người đều nhìn đối phương không vừa mắt.
A Uyển và Tam Công chúa kết thù vì Vệ Huyên, mà Mạnh Hân và Tam Công chúa không hợp tính, lúc còn nhỏ ở trong cung hay nhằm vào nhau, thắng thua lẫn nhau. Sau đó Tam công chúa vài lần phá hỏng chuyện tốt của Mạnh Phong, làm Mạnh Hân giận đến ngứa răng, nhưng không thể làm gì.
Nhưng không ngờ, người đáng ghét như vậy, sau giờ Ngọ bình thản, đột nhiên truyền đến tin đã chết.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Mạnh Hân nghiêm nghị hỏi.
A Uyển đang đọc thư, sau khi đọc hết từ đầu đến cuối, liền đưa cho nàng ấy.
Mạnh Hân vội đọc thư, sau khi đọc nhanh như gió, lập tức giận đến mức muốn vứt thư đi, mặt đỏ lên nói:
“Đúng là…… Chết rồi mà cũng khiến người khác ghê tởm.”
Vốn cảm thấy buồn bã khó chịu, cũng nhanh chóng biến mất.
Năm ngoái A Uyển tới thành Minh Thủy hi, trong cung bắt đầu lựa chọn Phò mã cho Tam Công chúa, nhưng vì Tam Công chúa không phối hợp, nên tiến hành không thuận lợi lắm, Hoàng hậu cũng bị Tam Công chúa vài lần chống mà tức giận đến mức phủi tay không làm nữa, chạy đến Đông Cung ôm tôn tử, bị Mạnh Vân nhân cơ hội này, ném Đại nhi tử cho Hoàng hậu chăm sóc, để bà đừng động vào việc của Tam Công chúa nữa.
Sau khi Hoàng hậu buông tay, Trịnh Quý phi liền nhận lấy, tuy nữ nhi không biết cố gắng, nhưng cũng từ bụng bà bò ra, vẫn muốn cho nàng cuộc sống tốt, muốn chọn một người tuấn mỹ không thua Mạnh Phong cho nàng, để nàng quên Mạnh Phong đi.
Nhưng muốn chọn một người không thua Mạnh Phong đúng là nói dễ hơn làm, sức quyến rũ của Mạnh Phong, không nằm ở dung mạo, mà còn là ở khí chất, có sự ưu nhã cao quý của con cháu quý tộc, lại có sự hào sảng, hiên ngang giống mẫu thân, tất cả đã tạo nên một sự quyến rũ khó tả, khiến không biết bao thiếu nữ khuê các nhớ mãi không quên hắn.
Cho nên chọn tới chọn lui, Tam công chúa cũng không hài lòng, trong lòng vẫn nhớ tới Mạnh Phong, thậm chí còn nhân lúc xuất cung, đi tìm Mạnh Phong, lúc ấy nàng ta đã làm ra một chuyện khiến thiên hạ vô cùng lên án và chán ghét, đó là nhân lúc không ai để ý liền xông vào phủ Trưởng Công chúa Khang Bình, cướp nhi tử vừa tròn trăm ngày của Mạnh Phong từ bà vú, muốn ném ngã.
Nếu Liễu Thanh Đồng không nhanh chóng quyết định vặn tay nàng ta đoạt lại nhi tử, sợ là không biết lúc ấy đã tạo nên thảm kịch gì.
Trưởng Công chúa Khang Bình tức giận đến choáng váng, hôm đó liền vào cung tìm Thái hậu và Văn Đức Đế khóc lóc kể lể.
Việc này vốn dĩ là Tam Công chúa không đúng, tuy Văn Đức Đế thầm nghĩ muốn che chở nữ nhi này, nhưng đối mặt với muội muội, cũng không thể làm gì, sau khi trấn an Trưởng Công chúa Khang Bình, lúc này cũng không mềm lòng, mạnh mẽ tuyển phò mã cho Tam Công chúa.
Phò mã của Tam Công chúa là Cử nhân võ vào kỳ thi mùa xuân năm ngoái, nhân sĩ Giang Bắc, sinh ra đã cao lớn oai hùng, tướng mạo đàng hoàng, nhưng gia cảnh hơi đơn bạc, nếu để làm Phò mã, thật sự là khó coi, có thể nói là Phò mã có gia thế thấp kém nhất đương triều. Nhưng Tam Công chúa làm ra đầy chuyện xấu, thiên hạ đều thầm nói sau lưng vị Cử nhân võ này lỗ nặng,.
Đầu tháng 9, Tam Công chúa xuất giá.
Đúng như suy nghĩ của thiên hạ, cho dù Tam Công chúa xuất giá, vẫn không thể quên Mạnh Phong, thường xuyên canh giữ ở nơi Mạnh Phong qua lại, khiến Mạnh Phong sợ tới mức không dám lại tùy ý ra ngoài. Mà vị Phò mã kia tuy giận muốn chết, nhưng Trịnh Quý phi và Hoàng thượng đều đang nhìn, sự bất mãn này cũng chỉ có thể nghẹn trong lòng, thậm chí Tam Công chúa chưa bao giờ triệu hắn tới phủ Công chúa, có thể nói là hai vợ chồng ở riêng.
Cho đến tháng 2 năm nay, Tam Công chúa biết được Mạnh Phong và bạn bè đi săn ở ngoại thành, nàng ta cũng vội vàng qua đó, nhưng xui xẻo thay, hộ vệ đi theo đã bị nàng ta tống vào rừng, con ngựa bị kinh động, nên đã ngã từ trên ngựa xuống, bị nhánh cây bén nhọn ẩn trong bụi cỏ đâm qua ngực, không kịp cứu chưa đã tử vong.
Mạnh Hân hít một hơi thật sâu, mới nén cảm giác ghê tởm xuống.
Nàng rầu rĩ không vui ngồi đó, trong lòng vô cùng phức tạp.
Nàng ghét Tam Công chúa, luôn đối chọi gay gắt với nàng ta, nhưng không ngờ một người đáng ghét như vậy, sống ở kinh thành cách mình ngàn dặm. Chỉ sau một giờ Ngọ buồn tẻ, đột nhiên tin nàng ta chết truyền đến, không kịp đề phòng, cho dù là người mà mình vô cùng ghét, nhưng cũng cảm thấy cái chết của nàng thật sự khiến người ta thổn thức.
Im lặng một lát, Mạnh Hân mới nói:
“A Uyển, ngươi có tin có chuyện trùng hợp như vậy không?”
A Uyển sờ một bức thư, không trả lời.
Mạnh Hân lầm bầm lầu bầu:
“Trên đời này có nhiều chuyện trùng hợp, nhưng có vẻ là cố tình. Nàng ta đã làm nhiều chuyện sai trái như vậy, không ít người ghét nàng ta, hận nàng ta, cũng không biết là đắc tội với ai, lại hận nàng như vậy, hận đến mức làm nàng ta……”
Cuối cùng, nàng thở dài, giấu bức thư này đi.