Sủng Thê Như Lệnh

Chương 257




Cùng ngày, Vệ Huyên mở tiệc khoản đãi phu thê Thẩm Khánh.

Tuy Thẩm Khánh và Vệ Huyên, một người đã quen yên lặng, một người thì quen kiêu ngạo, lười phản ứng lại với mọi người, anh em đồng hao khá ít nói, uống rượu dùng bữa, cũng không nói câu nào, không khí rất đình trệ. Nhưng Mạnh Hân và A Uyển lại rất vui, hai người ngồi cùng bàn, thỉnh thoảng nói vài câu với nhau, vô cùng vui vẻ.

Buổi tối, A Uyển cho người đưa phu thê Thẩm Khánh tới viện dành cho khách.

Thẩm Khánh nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần, bị con khỉ nào đó chọc tới chọc lui lên lưng hắn, cuối cùng nàng xoay người ngồi lên bụng hắn, hắn chỉ trợn mắt nhìn nàng, rồi lại nhắm mắt.

“A Khánh, Tử Trọng, hôm nay hai người nói gì ở thư phòng đó?” 

Mạnh Hân tò mò hỏi, “Lúc đó sắc mặt chàng thật đáng sợ, có phải Huyên biểu ca bắt nạt chàng không? Từ nhỏ tính hắn đã vậy rồi, thích nhất là bắt nạt người khác, lúc còn nhỏ hắn còn dám dẫn người xông vào nhà các lão gia, là người khinh thiện khinh ác. Đừng sợ, nếu hắn bắt nạt chàng, thiếp tìm A Uyển đi mắng hắn, A Uyển nhất định sẽ giúp thiếp.”

Nghe được sự bảo vệ trong lời nói của nàng, nam nhân đang nhắm mắt dưỡng thần khẽ cong khóe môi, hiếm khi hỏi, “Nàng nhìn ra à?”

Mạnh Hân cười hì hì dán vào người hắn, sung sướng nói: 

“Đương nhiên, tuy chàng luôn thích xụ mặt, nhưng thiếp là hỏa nhãn tinh, không gì có thể gạt được thiếp. Nói đi, xảy ra chuyện gì.”

Thẩm Khánh đưa tay, kéo nàng từ trên người mình xuống, tiện thể xoay người ôm nàng vào lòng, “Không có gì, chỉ là một ít việc công thôi.”

Mạnh Hân à một tiếng, không hỏi nữa, nhưng trong lòng lại rõ rành rành. Nếu chỉ là việc công thật, hắn sẽ chỉ biết xụ mặt, rất bình tĩnh xử lý, sẽ không có sắc mặt đáng sợ như vậy, sợ là không chỉ đơn giản như thế. Đối với Vệ Huyên, tuy Mạnh Hân thường xuyên nói hắn đáng sợ lại còn khiến người ta ghét, keo kiệt, bá đạo linh tinh, nhưng lại có sự tin tưởng vô hình với hắn, chỉ vì ba người họ đã lớn lên với nhau từ nhỏ, lúc còn nhỏ còn từng cùng chơi trên kháng, đều biết tận gốc rễ.

Tuy trong lòng tò mò rốt cuộc Vệ Huyên và Thẩm Khánh nói gì trong thư phòng, nhưng nếu Thẩm Khánh không nói, Mạnh Hân cũng không thăm dò nữa, chỉ cần trong lòng nàng biết, nể tình A Uyển, dù thế nào đi nữa Vệ Huyên sẽ không làm chuyện tổn thương mình là được.

“Tử Trọng, A Uyển có thai, lại không có trưởng bối ở bên, thiếp hơi lo, không thì chúng ta ở đây một thời gian đi.” 

Mạnh Hân duỗi tay cào hắn, ngọt ngào hôn lên yết hầu hắn, ra sức lấy lòng, “Nếu chàng không yên tâm về thành Dương thì cứ về trước đi, thiếp ở đây thêm một thời gian nữa, đến lúc đó để Huyên biểu ca phái người đưa thiếp về là được, chàng có đồng ý không?”

Nàng nói một câu lại hôn hắn một cái, giọng điệu vui vẻ, hơi thở ngọt ngào, ngay cả thánh nhân cũng không chịu nổi.

Tuy Thẩm Khánh không nói gì, nhưng yết hầu lên xuống, rốt cuộc ghì khuôn mặt tác quái của nàng vào lòng, nói: 

“Tùy nàng.”

Mạnh Hân vui vẻ ra mặt, cuối cùng cũng ngoan ngoãn.

Nhưng nàng lại không ngoan được đến nửa khắc, lại bắt đầu ầm ĩ, thực sự giống một con khỉ không chịu ngồi yên, miệng không ngừng một giây. Thẩm Khánh vốn đang nhắm mắt, lại dần chìm vào giấc ngủ trong giọng nói ngọt ngào của nàng, nhưng khi nghe nàng nhắc tới tới chuyện hài tử, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.

“…… A Uyển có bảo bảo thật sự là quá tốt, thiếp cũng muốn có bảo bảo, trắng trẻo, mũm mĩm, mềm mại, bảo bảo sẽ gọi cha mẹ, đáng yêu muốn chết. Chàng nói xem chúng ta có phải cố gắng không? Chàng xem, lần trước trong kinh gửi thư, Đại tỷ tỷ thiếp lại có thai, bây giờ Nhị tỷ tỷ có hai bảo bảo, tuy thiếp chưa được gặp Tiểu hoàng tôn, nhưng chắc chắn sẽ thông minh, đáng yêu như Hoàng trưởng tôn. Bây giờ A Uyển cũng có thai, mấy tháng nữa, cũng sẽ sinh hạ một bảo bảo đáng yêu, thật tốt ……”

Thẩm Khánh không nói gì, đang nghĩ nên nói thế nào mới có thể khiến nàng không tức giận, không khó chịu.

“Tử Trọng, chàng thấy có ổn không?”

“Tùy nàng.”

“Sao có thể tùy thiếp được? Chẳng lẽ một mình thiếp sinh được à?” 

Mạnh Hân lại giơ tay chọc hắn ngực, “Thiếp đang nói chàng đó……”

Sau đó cái miệng đang lải nhải liền bị chặn lại, Thẩm Khánh xoay người đè lên người nàng, dùng hành động để ủng hộ nàng, tiện thể ngắt lời nàng lải nhải.

Ngày hôm sau lúc hai vợ chồng rời giường, Mạnh Hân bực đến mức cầm gối đánh hắn, “Đều tại chàng, đều tại chàng!”

Thẩm Khánh đưa tay vén màn giường lên, nhìn sắc trời bên ngoài, còn sớm, liền rảnh rỗi đem kéo người đang chọc tới chọc lui như con khỉ ra trước mặt, nhéo cằm nàng, dửng dưng hỏi: 

“Tại ta cái gì? Chẳng lẽ không phải nàng muốn sinh con sao?”

Mạnh Hân bị hắn chọc tức đến mức suýt chút nữa thì té ngửa, đỏ mặt, lẩm bẩm vài câu, mới nói: 

“Thiếp bảo chàng dừng, nhưng chàng vẫn không dừng, nếu để A Uyển biết, thiếp cũng mất hết mặt mũi ……”

Thẩm Khánh thấy nàng giãy giụa làm vạt áo ngủ mở ra, để lộ làn da trắng nõn, còn có dấu vết bị hắn dùng môi lưỡi để lại, đẹp vô cùng, nhiễu lòng người, ánh mắt không khỏi tối lại.

“Phu thê hoa/n ái là chính đạo, nàng ấy sẽ không nói gì.” 

Hắn hôn nhẹ lên ngực nàng, sau đó ôm nàng vào lòng, vuốt ve tóc nàng.

Mạnh Hân cũng đưa tay ôm cơ thể rắn chắc của hắn, tiến vào ngực hắn, cười hì hì nói: 

“Thiếp quyết định rồi, sẽ ở đây hai tháng, chờ cái thai của A Uyển ổn định rồi về.”

Phụ nhân mang thai ba tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm nhất, qua ba tháng đầu, nếu không có gì xảy ra thì được coi là thai ổn định, lúc này có thể thông báo tới bạn bè, thân thích chuyện mình có thai. Mà ba tháng này, cần phải rất cẩn thận. Mạnh Hân biết có Vệ Huyên ở đây, sẽ không có gì để lo lắng, nhưng mấy năm nay thành Minh Thủy không ngừng xảy ra chiến sự, nàng hơi lo nếu nổ ra chiến sự, có thể ảnh hưởng tới A Uyển không, nếu mình ở đây, đến lúc đó có thể an ủi nàng.

Thẩm Khánh không nói gì, chỉ hôn lên mặt nàng.

Cũng đã gần tới giờ, hai vợ chồng mới rời giường, kêu nha hoàn vào hầu hạ.

Lúc này đã quá giờ Thìn canh ba, đã muộn hơn một canh giờ so với thời gian Thẩm Khánh thường rời giường vào buổi sáng, nhưng bây giờ đang ở ngoài, đương nhiên là khách nghe theo chủ.

A Uyển bảo Thanh Nhã tới phu thê họ tới chính viện dùng bữa.

“Từ khi Thế tử phi có thai, khá là thích ngủ, buổi sáng cũng dậy muộn hơn bình thường.” 

Thanh Nhã áy náy giải thích, “Thái y nói, thai phụ cần phải nghỉ ngơi nhiều, cho nên Thế tử luôn phân phó để Thế tử phi ngủ đủ giấc mới dậy.”

Trên mặt Thẩm Khánh không có biểu cảm gì, nhưng Mạnh Hân lại vui vẻ ra mặt, vui vẻ nói: 

“Đương nhiên là vậy rồi, biểu ca nói đúng, phải nghe thái y.”

Thanh Nhã mỉm cười, cười đáp lại.

Tới chính viện, thấy phu thê Vệ Huyên đã chờ ở đó, Mạnh Hân bước nhanh tới, đỡ lấy tay kia của A Uyển, lén làm mặt quỷ với Vệ Huyên.

Vệ Huyên lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng.

Sau khi ăn sáng xong, Vệ Huyên gọi Thẩm Khánh đi.

A Uyển và Mạnh Hân nghe nói hai người ra khỏi phủ, cũng không quan tâm lắm, liền nói chuyện với nhau, tiện thể để hạ nhân dọn mấy chậu hoa hồn trồng trong nhà ấm ra.

Mạnh Hân biết trong phủ còn có nhà ấm trồng hoa, lập tức thấy rất hâm mộ, nói: 

“Gió cát Tây Bắc lớn, thực vật không dễ nuôi, hơn nữa cũng cần hao tâm tốn sức, ta chỉ nhân giống một loại dễ nuôi, mấy loài tinh xảo như như hoa lan, mẫu đơn, không thể nuôi sống. Huyên biểu ca đúng là tốt, có thể nuôi cả một nhà ấm trồng hoa để ngươi ngắm.”

Da mặt A Uyển co giật, thật sự không nên nói cô nương này về những hành vi biến t/hái đến cực đoan của Vệ Huyên, không giống người bình thường. Nhưng nghĩ đến nỗi sợ khó hiểu của hắn, A Uyển cảm thấy mình làm người hai kiếp, cũng khá chín chắn, đương nhiên muốn khoan dung hơn. Nhưng nàng không ngờ, mình khoan dung, càng dung túng vị Thế tử gia kia trở nên cực đoan hơn, không biết nên nói gì.

Hai người ngắm hoa xong, A Uyển nhất thời hứng lên, kêu Mạnh Hân lấy tuỳ bút nàng viết ở Tây Bắc ra xem. Mạnh Hân nghe xong thì rất vui, thích nhất là luận văn với A Uyển về những nơi nàng đã đi qua, liền cho người lấy tới xem.

Nhưng hai người mới xem được một lát, đã thấy Lộ Vân bưng khay tiến vào, trên khay là hai chén chè.

“Thế tử phi, Thế tử dặn, đọc sách tốn sức, nếu ngài muốn đọc sách thì để nô tỳ đọc cho ngài nghe.” 

Lộ Vân trung thực truyền đạt lời Vệ Huyên nói.

Mạnh Hân trợn mắt há hốc mồm, nói: 

“Chỉ chưa tới một ngàn chữ thôi, đọc cũng không sao, cần gì phải vậy?”

A Uyển chỉ có thể cười khổ trong lòng, nàng còn nghĩ rằng có Thẩm Khánh ở đây kiềm chế vị Thế tử gia kia, nàng có thể tự do một chút, ai ngờ hắn lại phái Lộ Vân ở trong phủ nhìn chằm chằm mình.

Mạnh Hân bị làm cho bất đắc dĩ, đành phải tự đọc cho A Uyển nghe.

Mấy ngày liên tiếp, ban ngày Vệ Huyên ra ngoài với Thẩm Khánh, đôi khi ở trong thành, đôi khi ra ngoài thành, cũng không biết hai người đang làm chuyện gì. Mọi người đều biết Thẩm Khánh là nhi tử của  Tướng quân Chấn Uy thành Dương, hơn nữa còn là anh em đồng hao của Vệ Huyên, nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ có đám người Chu Thành thủ và Triệu Tướng quân thầm để ý.

Ban ngày hai nam nhân ra ngoài, hai nữ nhân ở nhà với nhau rất vui vẻ.

Nghe nói chị em tốt của A Uyển từ thành Dương tới đây thăm nàng, biết được thân phận của Mạnh Hân, Chu phu nhân, Triệu phu nhân, Tiền phu nhân và các phu nhân khác đều sôi nổi tới cửa bái phỏng, tiện thể mời Mạnh Hân tới làm khách.

Mạnh Hân là người trời sinh tỏa sáng, hơn nữa còn dễ ở chung, dăm ba câu đã lấy được lòng đám người Chu phu nhân, nàng cười hì hì đồng ý lời mời của họ, nhưng lại nói: 

“Tuy ta rất muốn tới phủ của mấy vị tỷ tỷ quấy rầy, tiếc là A Uyển đang mang thai, không nên ra ngoài, sợ nàng ấy ở nhà nhàm chán, ta muốn ở cùng nàng ấy, hy vọng chư vị tỷ tỷ đừng để bụng.”

Cô nương xinh đẹp, hoạt bát, đáng yêu lại biết nói ngọt như vậy, thân phận cao quý, không hề kiêu căng, đương nhiên đám người Chu phu nhân rất thích, ngoài miệng sôi nổi cười nói không ngại, biết hai tỷ muội khó lắm mới gặp nhau, đương nhiên phải nói chuyện nhiều hơn, cũng không đến tới cửa quấy rầy mỗi ngày.

Nhưng, cách vài bữa Triệu phu nhân lại tới, cũng không phải tới tìm A Uyển, mà là thông qua A Uyển để tìm Úc Đại phu.

A Uyển vốn định để Úc Đại phu trực tiếp tới phủ Triệu Tướng quân thỉnh mạch cho nàng ấy, nhưng ai ngờ Triệu phu nhân lại đứng đắn nói: 

“Chẳng phải như vậy sẽ để mấy người Chu phu nhân biết được sao?”

Suýt nữa thì A Uyển bật cười, cho dù đám Chu phu nhân không biết được một chốc một lát, nhưng nàng ấy thường xuyên đến đây như thế, sau khi nghe ngóng được gần đây Triệu phu nhân thường xuyên cho người tới hiệu thuốc bốc thuốc, sao lại không biết? Quả nhiên vị Triệu phu nhân này là một người đơn thuần.

Triệu phu nhân rất thích A Uyển, bây giờ lại có một vị Quận chúa tới, tuy hoạt bát, nhưng cũng là người tài mạo song toàn, khiến nàng rất thích đến chỗ A Uyển chơi, nói chuyện với Mạnh Hân. Thường xuyên qua lại như vậy, Mạnh Hân cũng dần thân với Triệu phu nhân, biết lý do nàng ấy thường xuyên tới Vệ phủ.

“Vị Úc đại phu đó chuyên trị vô sinh thật sao?” 

Mắt Mạnh Hân trừng to.

A Uyển: “……” 

Nàng có thể nói, thật ra Úc đại phu chuyên trị vô sinh sao?

Nghĩ đến thuốc Úc đại phu làm cho Vệ Huyên, nếu không bốc thuốc, sợ là cả đời nàng cũng không mang thai được, cũng rất lợi hại, không phải chuyên trị vô sinh thì là gì? Hơn nữa A Uyển cũng tự mình hỏi Úc đại phu, so với việc làm cho người ta có thai, vẫn là làm người không mang thai đơn giản hơn, điều chế cũng nhanh hơn.

“Cái này không chắc, ta cũng không biết.” 

A Uyển nói đầy ẩn ý.

Ai ngờ Mạnh Hân như chó ngửi thấy xương, lúc Triệu phu nhân tới tìm Úc Đại phu trị liệu, nàng cũng đi theo, sau khi nàng trở lại, trên tay Xuân Snh đi theo nàng cũng có thêm mấy bao thuốc.

“Là thuốc thì sẽ có ba phần độc!” 

A Uyển không tán thành nói, “Cần nó làm gì?” 

Nàng không ngờ Mạnh Hân cũng nóng lòng có con như vậy, rõ ràng là Thẩm Khánh không vội, cũng không có ai thúc giục nàng ấy.

Mạnh Hân cười hì hì nói: 

“Không sao, Úc đại phu nói, thuốc này rất nhẹ, có bệnh chữa bệnh, không bệnh bổ cơ thể.”

A Uyển vẫn không yên tâm, sai Thanh Bình qua đó dò hỏi, biết đó thật sự chủ yếu là một liều thuốc bổ, mới cho người sắc thuốc cho Mạnh Hân.

Tối về Vệ Huyên và Thẩm Khánh cũng biết việc mày, Vệ Huyên nhìn Thẩm Khánh với vẻ mặt quỷ dị, người khác không biết hắn nghĩ gì, nhưng A Uyển lại biết vị Thế tử gia này sợ là đang nghĩ lung tung, cho rằng ai cũng có bệnh xà tinh* giống hắn, trực tiếp nuốt thuốc tuyệt hậu. Mà Thẩm Khánh lại nhíu mày, vẻ mặt dường như không tán thành.

*bệnh xà tinh = bệnh thần kinh

Quả nhiên, buổi tối lúc nghỉ ngơi, khi Mạnh Hân lại như con khỉ leo lên lưng hơn tác oai tác quái, bị Thẩm Khánh bắt xuống.

“Uống thuốc gì? Là thuốc thì sẽ có ba phần độc, nàng không bị bệnh gì, không cần uống.”

Hiếm khi hắn mới một câu dài như vậy, nếu là ngày thường thì Mạnh Hân đã vui muốn chết, nhưng lúc này lại không vui lắm, bĩu môi nói: 

“Biết rồi, biết rồi, A Uyển cũng nói vậy, thiếp uống mấy thang xem sao đã, Úc đại phu nói thuốc này rất nhẹ, chỉ là thuốc để nữ nhân điều hòa cơ thể, sẽ không có hại gì.” 

Sau đó nhìn hắn, “A Khánh, Tử Trọng, chàng để thiếp uống xem sao, thiếp muốn thử xem, nếu không được, thiếp sẽ lập tức không uống nữa.”

Thẩm Khánh vẫn nhíu mày, nghĩ đến vẻ mặt sáng ngời của nàng mỗi khi nói đến con của mấy tỷ muội, liền biết nàng muốn gì, chỉ có thể yên lặng ôm nàng vào lòng, sau đó yên lặng vén quần áo nàng lên, đè người lên.

Mạnh Hân không biết tại sao hắn lại đột nhiên lên cơn thần kinh áp người lên, đang định hỏi, nhưng nhanh chóng bị hắn thuần thục chặn miệng, chỉ có thể kêu ô ô kháng nghị.

****

Bên kia, A Uyển và Vệ Huyên rửa mặt xong liền lên giường, hai phu thê cũng đang nói chuyện.

“Mấy hôm nay chàng đưa Thẩm Khánh đi đâu vậy?”

Vệ Huyên ôm nàng vào lòng, cẩn thận đặt tay lên cái bụng bằng phẳng của nàng, nói: 

“Cũng không đi đây cả, chỉ đi dạo ở ngoài thành thôi, tiện thể săn mồi để mọi người ăn ngon.”

“Thật sao?”

A Uyển lại hỏi, “Vậy con mồi đâu?”

Vệ Huyên đảo mắt, ngoài miệng thì đứng đắn nói: 

“Qua một mùa đông phần lớn những con mồi đó đều gầy trơ cả xương, không ngon như được nuôi ở thôn trang, nên không mang về để nàng nếm thức ăn tươi. Nhưng thật ra cũng săn được mấy con hồ ly, để họ xử lý da xong, sẽ đưa tới cho nàng, đến khi trời lạnh thì làm áo lông cho nàng.”

A Uyển tạm tin hắn, bắt lấy bàn tay to của hắn, yên ổn dựa vào lòng hắn, thấp giọng nói: 

“Thẩm Khánh tính thế nào? Tự mình về thành Dương trước, hay là hai tháng sau rồi về với A Hân?”

Nói thực thì Mạnh Hân quyết định ở đây với nàng hai tháng, trong lòng A Uyển rất cảm động, tuy nàng cũng khuyên Mạnh Hân về, đỡ để các trưởng bối ở thành Dương không vui. Nhưng Mạnh Hân lại kiên trì ở lại đây, hơn nữa còn viết một phong thư gửi về thành Dương, sau khi được các trưởng bối đồng ý, A Uyển mới không nói gì nữa.

Là tức phụ của người ta, cũng không thể giống như lúc còn là cô nương. Trên đầu A Uyển không có mẹ chồng ruột, vì Thụy vương phi cũng ngại, không dám quản quá, đối với bà, cô con dâu rất nhẹ nhàng tự tại. Nhưng Mạnh Hân lại khác, nàng không hy vọng Mạnh Hân vì mình mà rạn nứt với nhà chồng.

“Hắn ở lại.” 

Vệ Huyên hôn lên trán nàng, sau cân nhắc nói: 

“Mấy ngày nữa, ta phải đưa Thẩm Khánh ra ngoài một tháng.”

A Uyển vốn đang mơ màng sắp ngủ, nghe được hắn nói vậy thì hoàn toàn tỉnh táo, “Đi làm gì vậy?”

Vệ Huyên không lên tiếng.

A Uyển nhìn dáng vẻ này của hắn, liền biết sợ là việc này không tiện mở miệng, mà hắn lại không muốn lừa nàng, cho nên chọn cách im lặng. Đây là cách hắn vẫn thường làm, lúc có chuyện không muốn lừa nàng, cũng không muốn nói gì trái ý của nàng, liền lựa chọn cách im lặng.

“Sẽ có nguy hiểm sao?” 

Nàng lo lắng hỏi.

“…… Có lẽ là vậy.” 

Hắn tiếp tục đắn đo nói.

A Uyển hung hăng véo hắn một cái, “Có thì có, không thì không, không có chuyện có lẽ.”

Vệ Huyên vội nói: 

“Ta đã cho người chuẩn bị hết rồi, đương nhiên là không.”

A Uyển mới buông tay, xoa chỗ mình vén hắn, nhưng ai ngờ cứ xoa như vậy, lại khiến thân thể bốc hỏa, làm nàng đỏ mặt. Rõ ràng là nàng rất thuần khiết, dùng lực rất nhẹ, cũng không có ra vẻ cái gì lỗi thời hành động, sao vị Thế tử gia này ……

“A Uyển……” 

Vệ Huyên hôn lên mặt nàng, giọng nói trở nên khàn khàn, hơn nữa không thầy cũng giỏi, kéo tay nàng đặt lên chỗ lửa nóng trên người hắn.

Sau khi kết thúc, A Uyển ngáp một cái, chui vào chăn đưa lưng về phía hắn.

Vệ Huyên rửa sạch tay cho nàng, lại hôn lên lòng bàn tay mềm mại của nàng, rồi ôm nàng chìm vào giấc ngủ.