Sủng Thê Như Lệnh

Chương 228




Vệ Huyên bước về phía doanh trướng của Mạnh Phong, lại biết được từ chỗ tùy tùng canh cửa ở đó tin Mạnh Phong không ở đây.

“Huynh ấy đi đâu rồi?” Vệ Huyên nhíu mày hỏi.

Tùy tùng thấy hắn lạnh mặt, bộ dạng hung thần ác sát, bắp chân đã hơi phát run, sợ hắn nổi giận bèn vội nói: “Lúc nãy thiếu gia bị Hoàng thượng phái người đến triệu đi rồi.”

Ánh mắt Vệ Huyên hơi ngưng lại, nơi sâu thẳm trong mắt như có thứ gì lướt qua, dò hỏi: “Là chuyện lúc nào? Người đến triệu hắn là ai? Có biết triệu hắn đi làm cái gì không?”

Nghe hắn hỏi vô cùng cẩn thận, trong lòng tùy tùng kia càng thấp thỏm, vội nói: “Một canh giờ trước, là nội thị Khang An bên người Hoàng Thượng, không biết đi làm gì.”

Ánh mắt Vệ Huyên hơi đổi, sắc mặt càng u ám hơn.

Một canh giờ trước hắn vẫn luôn đi theo Hoàng đế, sau đó Tam Hoàng tử lại xảy ra chuyện, sau khi Hoàng đế chạy tới nơi thì đám Vũ Lâm Quân bọn họ đều canh giữ ở ngoài doanh trướng Tam Hoàng tử. Lúc ấy khi trị liệu thương thế cho Tam Hoàng tử, trừ Hoàng thượng cùng thái y ra, thậm chí đến cả Hoàng hậu, Trịnh Quý phi cùng Tam Hoàng tử phi đều không được đi vào, vậy nên cũng không biết tình hình Tam Hoàng tử như thế nào. Nhưng xem xét thần sắc của Hoàng Thượng sau khi trở lại Hoàng trướng, chắc là Tam Hoàng tử bị thương không nhẹ, không đơn giản chỉ là ngã gãy chân như vậy.

Chỉ là khi đó, Hoàng Thượng đuổi hết tất cả bọn họ ra ngoài, thậm chí lại sai người triệu Mạnh Phong đi, càng khiến hắn khẳng định suy đoán lúc trước.

Hoàng Thượng hoài nghi bọn họ!

“Nếu ngươi chủ tử trở về, bảo hắn mau chóng đến tìm ta.” Vệ Huyên dặn dò.

Tùy tùng kia lên tiếng.

Vệ Huyên lại nhìn phía doanh trướng Tam Hoàng tử rồi liền xoay người rời đi.

Chờ đến khi hắn về tới doanh trướng, mới vừa ngồi xuống uống ngụm trà liền thấy Lộ Bình tiến vào, thần sắc có chút ngưng trọng.

“Thế tử!” Lộ Bình lại đây, thấp giọng nói: “Không có bất kỳ dấu vết gì cả.”

Mày Vệ Huyên cau chặt lại: “Tra không ra?”

“Đúng vậy, thuộc hạ đã nhìn kỹ, nơi đó cũng không có gì đặc biệt.” Thanh âm dừng một chút, hắn lại nói: “Ngựa của Tam Hoàng tử điện hạ đã được người của Hoàng thượng trông giữ.”

Nếu không phải vì hoàn cảnh xung quanh, như vậy thì vấn đề nằm ở bản thân ngựa của Tam Hoàng tử. Chỉ là, sau khi Tam Hoàng tử bị kinh mã, Văn Đức Đế đã phái cấm vệ quân trông giữ chỗ ấy vô cùng cẩn thận, cho Hình Bộ sai người phá án đi tra xét, Lộ Bình cũng phải phí chút bản lĩnh mới có thể tra xét rõ ràng, nhưng ngựa hôm nay Tam Hoàng tử cưỡi đã bị trông giữ rồi, hắn cũng không có cách nào.

Vệ Huyên cũng rõ ràng điểm này, không miễn cưỡng hắn.

Đang nói, đột nhiên có một tiểu nội thị chạy tới, sau khi hành lễ thì nhẹ giọng nói: “Thế tử, Thường công công sai thuộc hạ tiện thể đến nhắn cho ngài, ngựa của Tam Hoàng tử điện hạ mã đã bị Hình Uy đại nhân mang đi, Hình đại nhân triệu vài y quan cùng thú y tốt đến.”

Đôi mắt Vệ Huyên híp lại, nhàn nhạt mà lên tiếng.

Sau khi tiểu nội thị rời đi, Vệ Huyên nhìn thời gian rồi liền gọi một tùy tùng đến phân phó: “Đi xem chút xem có phải Thế tử phi còn ở chỗ Quận chúa Phúc An hay không.”

Tùy tùng kia lĩnh mệnh mà đi.

Vệ Huyên ngồi ở trong trướng, bưng chung trà chậm rãi uống.

Càng là thời điểm nguy cấp thì hắn lại càng bình tĩnh, nhất cử nhất động đều chậm rãi mà thong dong.

Khi Mạnh Phong vội vội vàng vàng trở lại thì nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Vệ Huyên, không khỏi thả lỏng. Từ khi nghe được tin Tam Hoàng tử bị kinh mã, trong lòng liền có dự cảm không tốt, chuyện nối tiếp sau đó càng làm sự bất an trong lòng hắn lớn hơn, cả người Tam Hoàng tử đầy máu bị đưa về, toàn bộ thái y bị triệu qua, dường như tất cả cấm vệ quân đều hành động, Hình Uy của Hình Bộ cũng bị triệu đến, hắn bị Hoàng đế triệu…

Đủ loại dấu hiệu, đều cho thấy chuyện lần này rất nghiêm trọng, còn có vị Hoàng đế kia nữa, rốt cuộc là ông đang nghĩ như thế nào?

“A Huyên.” Mạnh Phong bước đi lại đây, sắc mặt ngưng trọng: “Hình Uy sai vài tên y quan cùng thú y giải phẫu ngựa của Tam Hoàng tử.”

Vệ Huyên gật gật đầu, trào phúng nói: “Đúng là chuyện Hình Uy sẽ làm.” Sau đó lại cười lạnh: “Chỉ là nếu đã sớm có dự mưu, chỉ sợ hắn có giải phẫu xong thì cũng không tìm ra cái gì, cho dù tìm ra được chút gì thì chắc cũng không dùng được.”

Mạnh Phong nghe được thì kinh hãi, nhịn không được hỏi: “Thái tử và Thái tử phi vẫn tốt chứ? Hoàng Thượng…”

“Mới vừa rồi Thái tử mang bệnh lại đây.”

Sau khi nghe xong, mày Mạnh Phong càng nhíu chặt lại, thấp giọng nói: “Hoàng thượng …” Thấy trên mặt hắn mang theo vẻ châm chọc thì lập tức muốn nói gì cũng không thể nói ra lời nữa. 

Hai người đều ngồi im lặng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.

Sau một lúc lâu, rốt cuộc Vệ Huyên nói: “Tam Hoàng tử là người Hoàng thượng nâng đỡ lên để tạo thế cân bằng với Thái tử, nếu Tam Hoàng tử xảy ra chuyện, một mình Thái tử làm lớn, chỉ sợ sẽ khiến Đế vương kiêng kị, đối với Thái tử thì không tốt, hơi vô ý một chút sẽ liền bị Hoàng thượng ghét bỏ, đến lúc đó là khi những Hoàng tử phía dưới được lộ diện.”

Nói rồi, hắn không để ý tới thần sắc kinh hãi của Mạnh Phong, khép hờ đôi mắt lại.

Cả hai đời đều dùng cùng một thủ pháp, khiến hắn không thể không hoài nghi, người đang trốn trong chỗ tối kia là một người cực kỳ hiểu rõ tâm tư Đế vương, thậm chí là một người vô cùng hiểu rõ Hoàng thượng. Rốt cuộc là ai đây?

Đời trước, Thái tử vô hậu, cuối cùng thậm chí còn chết đi dưới cách thức mất hết danh dự như vậy, lưu lại một mình thế lực của Tam Hoàng tử. Mà Tam Hoàng tử thua ở độ tuổi, Hoàng Thượng đang độ tuổi xuân chính trực, thân thể khỏe mạnh, kiêng kị nhất là các Hoàng tử lớn tuổi mà đắc thế đang nhìn chằm chằm vào vị trí dưới mông hắn kia, vậy nên cho dù Tam Hoàng tử là anh tài ngút trời, kết quả cũng có thể đoán được, trừ khi Hoàng đế xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bằng không thì kết cục cuối cùng của Tam Hoàng tử cũng sẽ như thế.

Thật đáng cười.

Mà đời này, bởi vì Thái tử phi sinh hạ Hoàng trưởng tử, Thái tử xoay chuyển thế cục, thế lực ngang bằng với Tam Hoàng tử. Nếu Tam Hoàng tử chưa phế, Thái tử và Tam Hoàng tử vẫn có thể duy trì loại cân bằng này, Hoàng đế cũng có thể yên ổn ngồi trên long ỷ. Nhưng hiện tại người trốn ở chỗ tối kia dụng tâm càng hiểm ác, thế mà lại đối phó với Tam Hoàng tử khỏe mạnh được Hoàng thượng sủng ái trước, nếu Tam Hoàng tử ngã xuống, không nói đến chuyện Thái tử sẽ trở nên chói mắt, chờ đến khi Hoàng đế không thể nhịn được nữa thì thân thể gầy yếu của Thái tử sẽ trở thành một cớ để dễ dàng vứt bỏ.

Tâm tư thật đủ ác độc!

Thần sắc Mạnh Phong âm trầm, trong lúc nhất thời cũng suy nghĩ rất nhiều, cắn chặt răng, khi đang chuẩn bị mở miệng thì đột nhiên nghe được Vệ Huyên nói: “Hiện nay, chúng ta không cần làm cái gì hết, ngươi cứ an tâm mà chờ.”

Ánh mắt Mạnh Phong hơi ngưng lại, hắn biết lòng dạ Vệ Huyên thâm sâu, xưa nay nhìn thấu mọi chuyện, cũng có can đảm, dám làm chuyện người khác không dám làm, cũng vì nguyên nhân này mới có thể thánh quyến không suy.

“Nhưng mà, cũng không thể hoàn toàn không làm gì hết.” Ánh mắt Vệ Huyên sáng quắc mà nhìn hắn: “Còn có chút chuyện cần huynh đi làm.”

Chờ nghe Vệ Huyên nói xong, trên mặt Mạnh Phong lộ ra một chút ý cười, vỗ ngực nói: “Đệ yên tâm, việc này giao cho ta.” Nói xong, hắn chần chờ một lát, hơi lắng mà nhìn hắn: “Nhưng thật ra đệ, vẫn luôn như thế?”

Vệ Huyên biết hắn đang nói cái gì, cười một cái, nói: “Nhiều nhất là một năm  thì ta có thể bứt ra.”

Mạnh Phong khó hiểu ý này, nhưng nhìn tươi cười trên mặt hắn, chỉ đành gật gật đầu từ bỏ.

Hai người nói xong, khi đang chuẩn bị phân công nhau hành sự khi, đột nhiên nghe được thanh âm hỗn độn vang từ nơi xa lên, ánh mắt hai người hơi ngưng trọng liền thấy Lộ Bình đi đến.

“Thế tử, Mạnh công tử, vừa rồi truyền đến tin tức, Tam Hoàng tử phi té xỉu, thái y khám ra nàng đã hoài thai hơn một tháng.

Sau khi nghe xong, hai người không khỏi hai mặt nhìn nhau, đứa nhỏ này tới thật đúng là lúc.

*****

Khi hai vị Trưởng công chúa Khang Bình và Khang Nghi nghe nói Tam Hoàng tử bị kinh mã thì vội đến đây, trực tiếp đi vào Hoàng trướng gặp Văn Đức Đế.

Văn Đức Đế đang nghe Hình Uy báo cáo, nghe nói hai vị Trưởng Công chúa lại đây, liền phất tay cho lui.

Hình Uy cung kính mà thối lui sang một bên, hơi thở thu liễm đến cực nhẹ, dường như hòa hợp thành một thể với khung cảnh trong Hoàng trướng, khiến người hơi không chú ý được liền có thể xem nhẹ.

Chỉ là, vẫn khiến một người trong hai vị Trưởng công chúa tay trong tay đến đây chú ý tới.

Hình Uy rũ mí mắt xuống che dấu vẻ ngạc nhiên, nghe nói Trưởng công chúa Khang Bình hào sảng anh khí, thánh sủng cực thịnh, Trưởng công chúa Khang Nghi nhu mỹ mảnh mai, không thu hút chút nào, hai vị trưởng Công chúa mỗi người mỗi vẻ, cũng là hai vị muội muội hiện giờ lưu tại kinh thành của Văn Đức Đế. Chỉ là, Trưởng công chúa Khang Nghi không bắt mắt trong lời đồn có tâm tư mẫn cảm như vậy sao?

Trưởng công chúa Khang Nghi liếc mắt nhìn Hình Uy đứng trong một góc, ánh mắt có chút biến hóa.

Trưởng công chúa Khang Bình trực tiếp hỏi: “Hoàng huynh, nghe nói Thông nhi bị kinh mã, hiện tại nó như thế nào rồi? Lúc trước muội đi qua thăm thì hắn vẫn đang ngủ, cũng không tiện hỏi thăm, vậy nên mới đến chỗ ngài trước. Ngài không sao chứ?”

Sắc mặt Văn Đức Đế hơi hòa hoãn, nói với bà: “Trẫm vẫn tốt, ngươi không cần lo lắng. Ai, Chung nhi chỉ là bị ngã gãy chân, chỗ đùi bị nhánh cây đâm bị thương, chảy chút máu thôi, thật ra không ngại.”

Nghe hắn bình tĩnh nhẹ nhàng nói thế, vẻ mặt Trưởng công chúa Khang Bình thả lỏng, lại nói thêm mấy câu với Văn Đức Đế liền dẫn theo muội muội Khang Nghi lui xuống.

Hai người một đường trầm mặc mà về tới doanh trướng của Trưởng công chúa Khang Bình nghỉ tạm.

Đợi sau khi hạ nhân dâng trà bánh lên, Trưởng Công chúa Khang Bình ra ý bảo các nàng lui ra, gấp không chờ nổi hỏi: “Khang Nghi, vừa rồi có phát hiện ra cái gì không?”

Trưởng công chúa Khang Nghi lắc lắc đầu, nói: “Lúc trước ở chỗ Hoàng thượng, Hình đại nhân cũng đang ở đấy, sợ là đã có phát hiện gì đó.” Nói rồi lại nhịn không được mà thở dài.

Chuyện Tam Hoàng tử bị kinh mã này, kỳ thật không chỉ bất lợi đối Trịnh quý phi, đối với Thái tử cũng vô cùng bất lợi, người có tâm thậm chí sẽ cảm thấy việc này là Thái tử làm, đến cả Trưởng Công chúa Khang Bình khi mới nghe tin thì trên mặt cũng lộ ra mấy bất ngờ, nhịn không được hoài nghi có phải Thái tử sai người làm hay không.

Mấy năm nay, Tam Hoàng tử đã vài lần nổi bật vượt qua cả Thái tử, âm thầm có thế áp chế Thái tử, vô cùng bất lợi đối với Thái tử, người có tâm đều sẽ cảm thấy, tất nhiên là Thái tử thiếu kiên nhẫn, muốn ra ta với đối thủ của hắn.

Trưởng công chúa Khang Nghi lại cảm thấy Thái tử là người thông minh, nhất định sẽ không làm loại chuyện tốn công vô ích này, có Tam Hoàng tử chắn phía trước, tạm thời có lợi đối với Thái tử, cũng khiến cho Thái tử không chói mắt như vậy, có thể duy trì hiện trạng này thêm mấy năm càng tốt. Nhưng Tam Hoàng tử vừa xảy ra chuyện, hiện trạng này bị đánh vỡ, sự tình về sau thật khó nói.

Trưởng công chúa Khang Nghi biết, vị tuy rằng tâm tư Đế vương kia khó dò, cũng vô cùng thích đùa bỡn thuật cân bằng kia, lúc trước vì duy trì hiện trạng này, đến cả Minh phi Thôi thị cũng vứt bỏ không chút do dự, đẩy ra làm kẻ chết thay, huống chi là những người khác. Chỉ ngóng trông lần này Tam Hoàng tử không có việc gì mới tốt, bằng không, trong triều lại sắp nổi gió rồi.

Mà bà càng lo lắng cho Vệ Huyên hơn, lấy sự thông minh của Vệ Huyên, hẳn là hắn cũng có thể nghĩ ra như vậy, nhưng sau đó thì sao? Địa vị của Vệ Huyên ở trong lòng Hoàng đế không bình thường, về sau bất kể là Hoàng tử đăng cơ nào, thì chỉ sợ trong lòng đều sẽ có vướng mắc với hắn, chỉ hy vọng Thái tử là người có phúc, nếu có thể bình an đăng cơ thì càng tốt.

Xuất phát từ đủ loại suy xét, Trưởng công chúa Khang Nghi vẫn hy vọng Thái tử có thể thuận lợi đăng cơ cho thỏa đáng.

Trưởng Công chúa Khang Bình cũng suy nghĩ đến mức một đầu toàn đay rối, cảm thấy đầu hơi đau, đỡ lấy trán rồi ai da một tiếng, nói: “Chuyện này là sao thế hả? Đang êm đẹp sao lại bị kinh mã? Hôm qua ta còn nói số A Hân không tốt, nhưng ai biết Tam Hoàng tử so với nàng … haiz, tính đi tính lại, ta vẫn nên xem xét cho A Hân trước một chút, đính hôn cho nàng rồi lại nói.” Nói xong, như nghĩ tới cái gì, bà nhìn về phía muội muội: “Khang Nghi, hai ngày nay xem xét nhiều như vậy, muội cảm thấy ai thích hợp?”

Trong mắt Khang Nghi hiện lên chút ý cười, nói: “Trong lòng ta đã nhắm được mấy người, nhưng phải là chính tỷ tỷ coi trọng mới được.”

Trưởng công chúa Khang Bình bị nàng nói đến xấu hổ, sờ sờ cái mũi, nói: “Vẫn nên để A Phong xem xét đi, hai ngày này hắn đều ở trên bãi săn, nhìn rõ ràng đệ tử các nhà, cũng biết được bản lĩnh của những công tử đó, đến lúc đó muội cũng tới nghe một chút.”

Khang Nghi cười ra tiếng.

****

Tuy rằng chuyện Tam Hoàng tử bị kinh mã khiến cho không khí cả bãi săn có chút biến hóa, nhưng là cuộc săn thú buổi chiều vẫn tiếp tục tiến hành, chỉ là Hoàng Thượng và các Hoàng tử cũng không đến, vẫn để con cháu các nhà hành động, thường xuyên có thị vệ đưa con mồi bọn họ săn được đến tặng, được thái giám phụ trách đăng ký.

Chỉ là bên phía nữ quyến, dần dần không còn ai đi lại chơi đùa trong rừng cây nữa, không phải ngồi quan sát trên đài cao thì chính là đang nghỉ ngơi trong doanh trướng, mãi đến khi gần đến thời gian thì từng người mới trở về hành cung nghỉ tạm, lại không có không khí vui sướng như hôm qua.

Cả ngày A Uyển đều là ở cùng Mạnh Hân, Liễu Thanh Đồng tại doanh trướng.

Đến khi chạng vạng thì Vệ Huyên tự mình lại đây đón nàng.

Mạnh Phong cũng theo đến đây, cùng nhau đón thê tử và muội muội.

Mạnh Hân cùng Liễu Thanh Đồng nhìn A Uyển cười bỡn cợt một cái, khi đang muốn trêu ghẹo nàng vài câu thì nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo kia của Vệ Huyên, lập tức ỉu xìu.

Chờ đến khi A Uyển được Vệ Huyên đón đi, Liễu Thanh Đồng nhìn dáng vẻ uể oải của Mạnh Hân, cười nói: “Nghe nói các ngươi cùng nhau lớn lên, sao lại sợ Thế tử Thụy Vương như vậy?”

Mạnh Hân căm giận nói: “Hắn từ nhỏ đã là người tính tình bất thường, trừ A Uyển ra thì rất ít khi cho người ta sắc mặt tốt, đến cả khi ta trêu chọc A Uyển một chút, hắn cũng tức giận, làm gì có tình cảm cùng nhau lớn lên?” Sau khi oán giận vài câu, nàng liền cùng huynh tẩu nhau ra khỏi doanh trướng, im bặt không nhắc tới việc hôm nay.

Một ngày khẩn trương rốt cuộc cũng kết thúc.

Tuy rằng cả ngày A Uyển đều ở trong doanh trướng, nhưng tinh thần cũng căng thẳng hết một ngày, vẫn cảm thấy hơi mỏi mệt.

Vệ Huyên s/ờ soạng khóe mắt nàng, chờ sau khi nha hoàn tiến vào hầu hạ bọn họ rửa mặt hắn liền ôm nàng lên giường ngủ, vỗ về nàng nói: “Mệt mỏi rồi thì ngủ đi.”

A Uyển đáp một tiếng, nhớ đến chuyện gần đây tối nào hắn cũng phải trêu chọc nàng một hồi, đêm nay lại chỉ ôm nàng ngủ, liền biết chuyện hồi ban ngày cũng ảnh hưởng rất lớn đối với hắn, khiến lúc này hắn không có tâm tư.

“Thế nào?” A Uyển thấp giọng hỏi nói: “Rốt cuộc chuyện Tam Hoàng tử bị kinh mã là chuyện như thế nào vậy?”

Trong bóng đêm, giọng nói Vệ Huyên trầm thấp mà thuần hậu: “Con ngựa kia đã bị Hình Uy sai người xẻ thành thịt nát, phát hiện một cây kim bạc đã đã biến thành màu đen từ trong ruột ngựa, nhưng mà lại không tra ra là ngựa nuốt vào khi nào.”

A Uyển sợ hãi cả kinh, ngựa sao có thể nuốt một cây kim bạc mà không phản ứng gì? Sợ là xuất xứ của kim bạc không bình thường? A Uyển chưa bao giờ hoài nghi sự thông minh của cổ nhân, đặc biệt là trên phương diện âm mưu quỷ kế, mỗi lần xem những tư liệu lịch sử lưu lại đều khiến người ta không nhịn được mà vỗ tay cảm thán, thán phục vì trí tuệ của bọn họ.

“Ngủ đi, ngày mai Hoàng Thượng sẽ khảo hạch tài cưỡi ngựa bắn cung và võ công của con cháu các nhà ở Diễn Võ Trường, buổi tối sẽ có tiệc tối, hôm sau liền có thể hồi kinh.” Vệ Huyên hôn xuống mặt nàng, giọng nói vô cùng ôn nhu, ôm eo nàng: “Không cần lo lắng, hết thảy đã có ta.”

A Uyển dán đầu mình lên bờ vai hắn, nhẹ nhàng lên tiếng, dựa vào hắn đi vào giấc ngủ.