Sủng Thê Như Lệnh

Chương 227




Hôm qua là ngựa của Mạnh Hân, hôm nay đến phiên ngựa của Tam Hoàng tử chấn kinh, khiến người nghe được đều cả kinh.

Chỉ là hôm qua Mạnh Hân bị kinh mã thì hữu kinh vô hiểm*, sợ bóng sợ gió một hồi, thật ra không có gì phải chú ý lắm, đến cả Văn Đức Đế nghe xong, biết có người cứu cháu gái, còn đặc biệt dò hỏi về Thẩm Khánh, thiếu niên đã cứu cháu gái vài câu, sau đó thì kết thúc. Mà Tam Hoàng tử thì khác, hắn không chỉ là Hoàng tử lớn tuổi nhất dưới Thái tử mà còn là Hoàng tử Văn Đức Đế coi trọng nhất, khiến cho Tam Hoàng tử và Thái tử mơ hồ hình thành thế cục đối lập, duy trì một loại cân bằng ngầm.

*Có sợ hãi nhưng không có nguy hiểm.

Nếu là Tam Hoàng tử xảy ra chuyện, như vậy thì sẽ chỉ còn phe Thái tử độc chiếm...

Cho nên, khi nghe được tin tức Tam Hoàng tử bị kinh mã, trước tiên mọi người liền đi dò hỏi xem hắn như thế nào, vô cùng chú ý.

A Uyển cũng quan tâm, khi biết được tin Tam Hoàng tử bị kinh mã, nàng sợ hãi cả kinh, trong đầu đã nghĩ tới hậu quả nếu Tam Hoàng tử xảy ra chuyện, không khỏi âm thầm hy vọng Tam Hoàng tử cũng giống như Mạnh Hân, đều là hữu kinh vô hiểm.

Khi nha hoàn đi theo từ Mạnh gia đến báo tin, Liễu Thanh Đồng cùng Mạnh Hân đều đứng lên, vô cùng chú ý việc này.

“Hiện tại thế nào? Có tin tức gì của Tam Hoàng tử chưa?” Mạnh Hân hỏi tiếp.

Nha hoàn báo tin kia nói: “Hiện tại vẫn không rõ ràng lắm, nhưng mà nghe nói khi Tam Hoàng tử điện hạ được bọn thị vệ đưa về thì rất nhiều người nhìn thấy trên y phục hắn dính rất nhiều máu, thái y đi theo đều bị triệu đến.”

Nghe vậy, mọi người hơi cứng họng lại, y phục dính rất nhiều máu là chuyện như thế nào? Là máu của chính mình, hay là máu của cái gì khác? Đến cả thái y cũng bị triệu đến, có thể thấy được tình hình cũng không lạc quan.

“Tiếp tục đi xem tình huống.” A Uyển phân phó, chờ khi nha hoàn báo tin kia sắp rời khỏi lại gọi lại nàng nói: “Từ từ, nếu tình hình bên kia không ổn thì không cần hỏi.”

Nha hoàn kia không hiểu cái gì gọi là “tình hình không ổn”, nhịn không được nhìn về phía Liễu Thanh Đồng và Mạnh Hân, khi thấy Mạnh Hân gật đầu thì chạy nhanh đi.

Mạnh Hân không tự chủ được mà đi đi lại lại trong doanh trướng, cắn môi vô cùng bất an, ánh mắt A Uyển cũng thâm trầm mà ngồi một chỗ, toàn bộ doanh trướng không còn không khí đánh bài nói giỡn náo nhiệt thoải mái như khi trước nữa, khiến tim Liễu Thanh Đồng đập thình thịnh, theo trực giác có chút bất an.

Từ nhỏ Liễu Thanh Đồng đã lớn lên ở thành Vị, nơi đó cách xa kinh thành, tuy rằng kiến thức của Liễu lão phu nhân không tầm thường, giáo dưỡng nàng cực tốt, nhưng rốt cuộc vẫn không bằng A Uyển cùng Mạnh Hân lớn lên trong hoàng thành, khứu giác đối với các vấn đề chính trị càng mẫn cảm hơn, chỉ từ một chút gió thổi cỏ lay đã có thể cảm nhận được một loại không khí bất thường. Cho nên nàng không thể nào hiểu vì sao hai người lại căng thẳng như vậy, nhưng cũng căng thẳng theo trực giác.

Nha hoàn kia về lại rất nhanh, chán nản nói: “Quận chúa, Thế tử phi, Thiếu phu nhân, nô tỳ vô năng. Khi nô tỳ vừa đến liền thấy xung quanh doanh trướng của Tam Hoàng tử đang canh phòng nghiêm ngặt, trừ mấy thái y ra, những người không liên quan khác đều không được đi vào.”

Sau khi A Uyển nghe xong thì không khỏi âm thầm hít vào một hơi, rốt cuộc cũng ý thức được lần này Tam Hoàng tử bị kinh mã đã bị thương không nhẹ.

Mạnh Hân cũng hít hà một hơi, không khỏi bắt đầu lo lắng.

***

Xác thật lần này Tam Hoàng tử bị kinh mã đã bị thương không nhẹ, hắn không được may mắn như Mạnh Hân, không có một màn mỹ nhân tới cứu anh hùng. Lúc ấy cả người hắn ngã xuống từ trên ngựa, hơn nữa không chỉ có ngã gãy chân hắn mà đồng thời còn bị một cái bẫy thú sắc nhọn giấu trong cây cối đâm xuyên qua từ sau eo.

Trong doanh trướng lan tỏa mùi máu tươi nhàn nhạt, Trịnh Quý phi cùng Tam Hoàng tử phi canh giữ ở trước giường khóc thút thít không ngừng, Hoàng hậu ngượng ngùng mà đứng một bên, nhìn sắc mặt xanh mét của Hoàng thượng, nhớ tới gương mặt lạnh lùng của con dâu thì quyết đoán lấy khăn che hờ một bên mặt, ra vẻ thương tâm đồng cảm đến mức như bản thân bị thương vậy.

Sau khi thái y xử lý thương thế cho Tam Hoàng tử xong, sắc mặt đều có chút không tốt, lúc này Tam Hoàng tử đã bởi đi vào giấc ngủ vì thuốc mê, chỉ là có lẽ vì đau đớn nên cho dù đang ở trong mộng, cũng vẫn nhíu mày lại như cũ, dáng vẻ vô cùng không thoải mái.

“Thái y, Tam Hoàng tử như thế nào rồi?” Đôi mắt Trịnh Quý phi đều đỏ lên.

Mạc Như đỡ Trịnh Quý phi, cũng căng thẳng mà nhìn thái y.

Đôi mắt Hoàng hậu xoay chuyển, nhìn đến Hoàng đế ngồi ở bên cạnh, ngượng ngùng mà cúi đầu.

Lúc trước khi thái y trị thương cho Tam Hoàng tử, bởi vì trên thân thể Tam Hoàng tử còn có vết thương khác, nữ quyến không tiện có mặt, cho nên cũng không biết hắn bị thương như thế nào. Nhưng mà nhìn thần sắc trầm trọng của những thái y này, khiến trong lòng nàng cũng không khỏi lo lắng. Chẳng lẽ Tam Hoàng tử thật sự bị ngã đến què chân à? Hay là bị thương ở chỗ nào khác nữa, cho nên mới chảy nhiều máu như vậy? Trong lòng nàng đã ngóng trông Tam Hoàng tử bị thương nghiêm trọng một chút, lại lo lắng khi Hoàng đế nổi giận lôi đình thì chính mình phải chịu liên lụy.

“Quý phi nương nương yên tâm, hiện tại điện hạ không có việc gì, chỉ là phải tĩnh dưỡng thật tốt mới được, thời gian sắp tới tốt nhất là không xuống giường.” Thái y hàm hồ trả lời.

Lúc này, Văn Đức Đế đứng dậy, đi khỏi doanh trướng.

Vài vị thái y cũng bị triệu qua rất nhanh, khi nhìn thấy Văn Đức Đế ngồi trên chủ vị, chỉ có Dương Khánh canh giữ bên cạnh, trong lòng vài vị thái y đều hồi hộp, trực giác thấy không ổn.

“Trẫm hỏi lại một lần, Tam Hoàng tử như thế nào?”

Thanh âm tạnh băng mà uy nghiêm vang lên, trong giọng nói kia ẩn chứa sát ý, làm vài vị thái y quỳ trên mặt đất đều nhịn không được mà bắt đầu run rẩy, trong lúc nhất thời không dám nói nữa.

“Trần thái y, ngươi nói.”

Trần thái y bị điểm danh âm thầm kêu khổ nhưng lại không dám không trả lời, chỉ đành bước ra khỏi hàng, tận lực dùng ngữ khí uyển chuyển nói: “Hoàng Thượng, thương thế ở chân của Tam Hoàng tử điện hạ cần phải cẩn thận mà tu dưỡng, nếu không sẽ lưu lại di chứng, đến cả chỗ bị thương trên đùi của Tam Hoàng tử điện hạ…” Hắn âm thầm mà nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận châm chước ngữ khí, hàm hồ nói: “Hiện tại thần cũng không thể xác nhận về sau sẽ như thế nào, có lẽ nếu cẩn thận trị liệu thì hẳn là sẽ có nắm chắc năm phần khỏi hẳn.”

“Năm phần?”

Trần thái y âm thầm kêu khổ, chạy nhanh nói: “Là tám phần.”

Quả nhiên, cỗ sát ý kia đột nhiên thối lui, sau đó là giọng nói nghe không ra vui giận của Hoàng đế: “À, tám phần mà nói, như vậy chính là có thể khỏi hẳn. Thế thì, Tam Hoàng tử điện hạ liền giao cho các ngươi.”

Vài vị thái y sôi nổi đáp ứng, sau đó khom người lui ra ngoài, đến doanh trướng cách vách sắc thuốc cho Tam Hoàng tử.

“Trần thái y.” Một vị thái y tuổi chừng bốn mươi tiến lên, thấp giọng nói: “Ngài nói với Hoàng Thượng là thương thế của Tam Hoàng tử thương có tám phần khả năng khỏi hẳn…”

Trong lòng Trần thái y cười khổ, trên mặt lại nói: “Là có tám phần, chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, tất nhiên sẽ khỏi hẳn.” Nói rồi ông lại nhìn thoáng qua doanh trướng Tam Hoàng tử ở cách vách.

Vị kia thái y đang muốn nói cái gì, đột nhiên nghe được một giọng nói duyên dáng gọi to “Hoàng Thượng”, tức khắc rùng mình trong lòng.

Kỳ thật thì mặc kệ nắm chắc mấy phần, Hoàng Thượng chỉ là muốn một lời giải thích có thể che mắt mọi người, để mọi người dời tầm mắt đi, bằng không lúc ấy cũng sẽ không cho đám người Trịnh Quý phi, Tam Hoàng tử phi lui ra ngoài, không để các nàng nhìn thấy thương thế của Tam Hoàng tử. Mặc dù trong lòng bọn họ đều biết nam nhân bị thương chỗ kia sẽ có khả năng bị phế, lại không thể để loại chuyện này lan truyền ra ngoài, cho dù là thê tử kết tóc, Hoàng thượng cũng không cho phép được biết.

Hoàng thượng đang giữ gìn mặt mũi cho Tam Hoàng tử.

Khi Văn Đức Đế trở lại doanh trướng Tam Hoàng tử một lần nữa, Trịnh Quý phi đang ngồi trước giường Tam Hoàng tử khóc thút thít đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Hoàng thượng, khóc lóc quỳ xuống.

“Hoàng Thượng, Thông nhi hắn… Ngài nhất định phải làm chủ cho Thông nhi!” Trịnh Quý Phi khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

Mạc Như cũng đang cúi đầu lau nước mắt.

Hoàng Hậu không khóc được, chỉ đành dùng sức xoa đỏ đôi mắt, cúi đầu không nói.

Lúc này tâm trạng Văn Đức Đế vô cùng không tốt, cũng không có tâm tư để ý đến tâm trạng của người khác, chỉ nói: “Nàng yên tâm, việc này trẫm chắc chắn sẽ sai người tra rõ.”

Trịnh Quý phi khóc lóc gật đầu.

Đúng lúc này, ngoài doanh trướng đột nhiên vang lên một trận ầm ĩ, Văn Đức Đế nhướn mày lên, khi đang muốn nổi giận liền nhìn thấy Ngũ Hoàng tử vọt vào, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, đảo mắt một vòng, thấy được Tam Hoàng tử nằm bất tỉnh nhân sự trên giường thì đồng tử hơi co lại.

“Phụ hoàng… Tam Hoàng huynh, không có chuyện gì chứ?”

Văn Đức Đế thấy hắn mồ hôi đầy đầu mà vọt vào tới, bộ lộ ra vẻ quan tâm, sắc mặt hơi hòa hoãn lại, nói: “Yên tâm, thái y nói chỉ là ngã gãy chân thôi, tĩnh dưỡng một thời gian liền không có việc gì.”

Rốt cuộc Ngũ Hoàng tử cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại hỏi: “Nhưng nhi thần nghe nói lúc ấy Tam hoàng huynh chảy rất nhiều máu…”

“Không đáng ngại, chẳng qua là bị cành cây ẩn trong cây cối cắt qua làn da, chảy chút máu mà thôi.”

Ngũ Hoàng tử cảm thấy có chỗ nào đó không đúng theo trực giác, chỉ là Văn Đức Đế nói thế khiến trong lúc nhất thời hắn cũng không thể nào biết là không đúng chỗ nào, chỉ đành tạm thời tin tưởng kỳ thật huynh trưởng không có việc gì.

Nói xong về thương thế của Tam Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử đột nhiên chần chờ nói: “Phụ hoàng, tại sao ngựa của hoàng huynh lại bị kinh động?”

Văn Đức Đế lạnh lùng nói: “Trẫm đã sai người đi tra xét.”

Ánh mắt Ngũ Hoàng tử hơi lóe, khi đang muốn nói chuyện thì lại nghe có người đến trước trướng báo, Thái tử cùng Thái tử phi tới rồi.

Thái tử mang thần sắc có bệnh được Thái tử phi đỡ vào.

Khoảnh khắc Thái tử tiến vào, liền cảm giác được hai tầm mắt mãnh liệt rơi xuống trên người mình, một ánh mắt tràn ngập oán độc tận xương, một ánh mắt tràn ngập uy nghiêm xem xét, khiến lòng hắn bất giác căng thẳng, thân thể cũng cứng đờ một lát, mãi đến khi cánh tay hơi đau mới phát hiện bàn tay nhỏ đang đỡ bên người mình đang siết rất chặt cánh tay mình, khiến hắn phục hồi tinh thần lại.

Cảm nhận được cảm xúc của người bên cạnh cũng đang bất ổn, Thái tử chậm rãi thả lỏng.

Làm trượng phu, hắn phải che chở nàng.

Thái tử thong dong vài phần, sau khi tiến lên thỉnh an Đế Hậu thì nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng, Tam hoàng đệ như thế nào rồi? Thái y nói như thế nào? Hôm nay thân thể nhi thần không khoẻ, vẫn luôn nghỉ ngơi ở hành cung, ban nãy nghe nói Tam hoàng đệ  bị kinh mã nên trong lòng không yên tâm, vậy nên đến đây thăm một chút.”

Có thể là hôm qua Thái tử bị gió thổi ở sân săn thú, buổi tối khi về hành cung thì sức khỏe liền có chút không tốt, chờ đến khi đánh trống canh hai thì chỗ hành cung Thái tử tuyên thái y, Văn Đức Đế cũng bị kinh động, biết được tin Thái tử cảm nhiễm phong hàn thì hơi sốt ruột, vậy nên sai Dương Khánh đến thăm hỏi, dặn dò hắn nghỉ ngơi cho tốt. Mãi đến buổi sáng hôm nay, nhiệt độ cơ thể Thái tử vẫn hơi cao, Văn Đức Đế liền cho Thái tử ở lại hành cung nghỉ ngơi.

Lúc này, Thái tử nghe nói tin tức Tam Hoàng tử bị kinh mã, tất nhiên là không thể tiếp tục nằm nữa, vội vội vàng vàng thay y phục rồi cùng Thái tử phi lại đây.

Thần sắc Văn Đức Đế lạnh lùng, liếc mắt nhìn Thái tử một cái thật lâu, tầm mắt xẹt qua khuôn mặt tái nhợt bệnh trạng của hắn thì sắc mặt hòa hoãn vài phần, nói với hắn: “Thông nhi không sao, chỉ là ngã gãy chân, phải điều dưỡng một thời gian.”

Thái tử vội hỏi nói: “Có gì đáng ngại với việc đi đường sau này không?”

“Chỉ cần điều dưỡng tốt thì không đáng ngại.”

Rốt cuộc Thái tử cũng thả lỏng lại, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, sau đó không khỏi lại ho khan vài tiếng, dọa Hoàng Hậu sợ đến mức căng thẳng mà hô một tiếng “Diệp nhi”, nôn nóng mà muốn hắn mau đi nghỉ ngơi.

Ánh mắt Văn Đức Đế đảo qua sắc mặt nôn nóng của Hoàng hậu, thần sắc rốt cuộc cũng thả lỏng, ôn hòa nói với Thái tử: “Sức khỏe con không tốt, trở về nghỉ ngơi đi, nơi này có trẫm nhìn, con không cần lo lắng.”

“Đúng vậy đúng vậy, con cũng không phải thái y, ở chỗ này cũng không làm nên chuyện gì.” Hoàng hậu vội nói, dường như chỉ sợ Thái tử bị mùi máu tanh trong doanh trướng này hun đến mức bệnh tình trở nặng vậy.

Lúc này Hoàng hậu nói lời này thật sự không thích hợp, không chỉ có sắc mặt Văn Đức Đế khó coi hơn vài phần, đến cả sắc mặt Trịnh Quý Phi cùng Mạc Như cũng đều có chút không tốt, ánh mắt Ngũ Hoàng tử cũng lạnh băng. Chỉ là lúc này Hoàng hậu đang toàn tâm toàn ý mà lo lắng cho con trai, sao còn chú ý tới thần sắc bọn họ được nữa?

Ngược lại là Mạnh Vân chú ý tới, trong lòng thực sự bất đắc dĩ, liền nói: “Phụ hoàng, mẫu hậu, Trịnh mẫu phi, mọi người yên tâm, Tam Hoàng đệ cát nhân tự có thiên tướng, tất nhiên sẽ không có việc gì! Con dâu cùng điện hạ đi về trước ạ.” Nói rồi lại gật đầu về hướng Mạc Như cùng Tam Hoàng tử.

Sắc mặt mấy người mới hòa hoãn đi một ít.

Thái tử cáo lui rất nhanh, để Mạnh Vân đỡ ra ngoài doanh trướng.

Khi đi ra khỏi doanh trướng, gió gần cuối mùa thu thổi tới, khiến hắn cảm giác hơi lạnh, lúc này mới phát hiện trên trán đã ra một tầng mồ hôi lạnh.

Mạnh Vân lấy khăn lau mồ hôi cho hắn, ngước đôi mắt đẹp trong trẻo an tĩnh nhìn hắn.

Thái tử cầm tay nàng, đột nhiên cười với nàng.

Mạnh Vân thở dài trong lòng, cũng cười lại với hắn, rồi mới đỡ hắn về hành cung.

Sau khi Thái tử rời đi, Văn Đức Đế lại dò hỏi ý của thái y vài lần rồi mới về lại Hoàng trướng dưới sự cung tiễn của mọi người.

Văn Đức Đế lặng im ngồi trong Hoàng trướng, mãi đến trà nóng trên bàn chậm rãi trở nên lạnh mới hoàn hồn, nhìn người đứng bên cạnh đang cẩn thận mà vỗ về tay áo.

“Huyên nhi.”

Vệ Huyên hoảng sợ, thiếu chút nữa làm đồ vật trong tay áo lăn ra ngoài, đột nhiên nhìn về phía Hoàng thượng, hỏi: “Hoàng bá phụ, ngài có cái gì phân phó?”

Ánh mắt Văn Đức Đế lại dừng trên tay áo hắn, hỏi: “Ngươi cất giấu cái gì ở đó?”

Vệ Huyên nhìn hắn một cái, ngoan ngoãn giao đồ vật trong tay áo ra.

Hai quả táo đỏ.

Văn Đức Đế: “…”

“Ngươi cầm hai quả táo trên người làm gì?” Văn Đức Đế bất giác buồn cười.

Vệ Huyên nâng mặt cười nói với ông: “Sáng sớm hôm nay khi ra cửa thì nhìn thấy mấy quả táo đỏ này rất đẹp, liền hơi muốn ăn, cho nên mới cầm trên người, nhưng ai biết vẫn luôn đi theo bên cạnh Hoàng bá phụ, không có thời gian ăn.” Nói tới đây lại bày ra dáng vẻ ngượng ngùng.

Văn Đức Đế nghe xong hắn nói, như suy tư gì mà nhìn hắn.

Vệ Huyên chỉ coi như không biết, vẫn cười với ông như bình thường, vừa lớn mật vừa vô tội.

Văn Đức Đế nhìn kỹ hắn, lời vốn dĩ sắp nói ra lại nuốt vào trong, cuối cùng chỉ nói: “Được rồi, trẫm đã biết! Trẫm mệt mỏi rồi, ngươi lui ra đi.”

Nghe được Văn Đức Đế nói, Vệ Huyên vô cùng dứt khoát lưu loát mà lui ra.

Chỉ là khi ra khỏi Hoàng trướng, ánh mắt vốn dĩ trong trẻo lướt qua vẻ âm trầm, ánh mắt nhiễm lệ khí như sóng ngầm cuồn cuộn trong lòng biển. Nhịn xuống cỗ sát ý trong lòng kia, hắn lạnh mặt bước vào lều trại của Mạnh Phong.