Chương 141
Editor: ABSolut
Khi phu thê La Minh hồi phủ Hoài Ân Bá báo cáo với lão phu nhân, chỉ trong thời gian nửa ngày, hành động kiêu ngạo của Thế tử phi Thụy Vương ở Lưu gia của Phó Chỉ huy sứ thành Đông cũng đã lan ra ngoài qua những người biết chuyện, A Uyển là con bệnh trong mắt mọi người lại nổi tiếng lần nữa, hơn nữa còn không hề nổi tiếng vì bệnh tật! =v=
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Vệ Huyên đang ở trong cung thì nghe được chuyện này do một Kim ngô vệ nói với hắn, chỉ rũ mắt, sau đó cười.
Tuỳ tùng tên là Chu Cứu, diện mạo vô cùng đoan chính, đương nhiên, người có thể tiến vào Kim ngô vệ thì đương nhiên diện mạo không tồi, nhưng lại thừa nước đục thả câu. Hắn là cháu đích tôn của phủ Thừa Ân Bá, lúc còn nhỏ đã từng đọc sách ở cung Chiêu Dương, khi bị bắt lựa chọn trận doanh thì quyết đoán mà đầu nhập vào trận doanh của Vệ Huyên, là tuỳ tùng đắc lực nhất bên cạnh Vệ Huyên, nhưng mà chỗ tốt hắn nhận được cũng không ít, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn khăng khăng một mực đi theo Vệ Huyên.
“Thế, Thế tử, người cười gì vậy?” Chu Cứu lắp bắp hỏi, thật sự không thể hiểu sao vị gia này lại cười, rõ ràng gương mặt kia lúc cười rộ lên thì đúng là một tuyệt thế mỹ nhân, nhưng mà nụ cười này mẹ nó thật âm trầm độc ác, vừa nhìn đã biết là một tên xấu xa mà.
“Ngươi nói xem ta cười cái gì?” Vệ Huyên hỏi ngược lại.
Chu Cứu đảo mắt, lập tức nói: “Ha, thần hiểu rồi, Lưu gia này là cái thá gì? Thế mà cũng dám làm Thế tử phi tức giận , đặc biệt là cái tên Lưu Tuấn kia, năm ngoái còn bị Thế tử gia ngài dày vò đến khổ sở, không ngờ hắn lại bị bệnh hay quên, thế mà đã quên cảm giác lúc ấy! Thế tử gia, muốn mấy huynh đệ chúng ta đi dạy dỗ hắn, cho hắn xem thái độ không?”
Vệ Huyên kinh ngạc: “Lưu Tuấn làm sao vậy?” Trong trí nhớ của hắn không nhân vật này.
Chu Cứu biết hắn coi thường Lưu Tuấn, không nhớ được hắn cũng phải, lập tức nhắc nhở: “Năm ngoái lúc ngài và Vinh Vương điện hạ dắt ngựa đi dạo trong tuyết, trùng hợp đi ngang qua Thiên Hương Lâu, còn không cẩn thận đánh hạ biển hiệu của Thiên Hương Lâu đến mức suýt chút nữa va trúng một người, người đó lúc ấy mở miệng mạo phạm người vài câu, bị mấy huynh đệ chúng ta dạy dỗ một trận.”
Vệ Huyên vuốt cằm: “Đúng thật là có việc này.” Nhưng mà Thiên Hương Lâu? Chết tiệt! Tuy rằng hắn không đi đến nơi như thế, nhưng cũng biết nơi đó là chốn nam nhân **.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tên ngu xuẩn không có mắt ấy chính là Lưu Tuấn.” Chu Cứu cười khanh khách bổ sung.
Thiên Hương Lâu này chính là thanh lâu kinh doanh tốt nhất trong kinh thành, nghe nói thế lực đằng sau thật sự không tầm thường. Nhưng mà thế lực của nó có lớn hơn nữa, cũng chỉ có thể né tránh hai vị Hoàng tử, Hoàng tôn Vệ Huyên và Vinh Vương điện hạ này. Lúc ấy hành động của Vệ Huyên và Vinh Vương đúng là hai tên ăn chơi trác táng ức hiếp dân lành. Biển hiệu của Thiên Hương Lâu bị một roi của vị Thế tử gia này kéo xuống, đánh trúng Lưu Tuấn phong lưu khoái hoạt mới đi ra từ Thiên Hương Lâu .
Đó là khi Vệ Huyên và Lưu Tuấn bắt đầu kết thù, nhưng mà Vệ Huyên cũng không để Lưu Tuấn vào mắt, thậm chí không thèm mở mắt nhìn rõ hắn, mà Lưu Tuấn cũng bị đám ăn chơi trác táng đi bên cạnh Vệ Huyên kia đánh cho sợ, mấy năm liền đều đùn đẩy chuyện về nhà mẹ đẻ với thê tử, chỉ sợ vị Thế tử gia này nhận ra hắn.
Sau khi nhớ lại chuyện cũ, Vệ Huyên đưa điểm tâm ăn được một nửa cho hắn: “Thưởng cho ngươi.”
Chu Cứu chỉ liếc mắt đã nhìn ra đây là điểm tâm được trình đến ngự án, bởi vì những hoa văn trang trí điểm tâm này chỉ có Hoàng đế mới có thể sử dụng, cảm thấy thụ sủng nhược kinh, căn bản không ngại đây là đồ ngày ấy ăn không hết mới ghét bỏ ném cho mình. Đồ ăn của Hoàng thượng, hắn còn chưa từng ăn được đâu, nhất định ăn rất ngon.
Vệ Huyên dùng khăn lau điểm tâm dính trên ngón tay, nói với Chu Cứu: “Ngươi đi hỏi xem, hôm nay có ai không làm việc?”
Nghe được lời này, Chu Cứu am hiểu chuyện ăn chơi trác táng một cách sâu sắc lập tức báo tên một đám người, nịnh nọt nói: “Thế tử có phân phó gì thì cứ việc nói với thần.”
Vệ Huyên ngoắc tay với hắn, khi hắn tiến lên thì ghé vào tai hắn nói vài câu, xong thì nói: “Được rồi, đi thôi.”
Chờ sau khi Chu Cứu vui sướng rời đi, Vệ Huyên chỉnh vạt áo, thấy sắc trời đã gần đến giờ liền quyết định đi xin phép Hoàng thượng, hôm nay hắn muốn xuất cung sớm.
Khi hai người vừa mới tạm biệt nhau thì đúng lúc Tam Hoàng tử đi tới, nhìn thấy bóng dáng hai người trước mặt tách ra thì ánh mắt hơi tối lại, nhìn bộ dạng kia của Vệ Huyên liền biết sắp có người gặp xui xẻo, tuy không biết là ai chọc phải vị gia này, nhưng mà Tam Hoàng tử rất hứng thú xem tình hình, xem có thể tìm được cơ hội thừa cơ hay không.
Đáng tiếc, khi Tam Hoàng tử nghe nói tới hành động kiêu ngạo của vị Thế tử phi ở Lưu gia thì hắn lập tức im lặng vì chuyện này.
Mặc dù hắn muốn khiến Vệ Huyên không thoải mái, nhưng trong chuyện này của Lưu gia thì thật sự không tìm ra chỗ sai của Thế tử phi Thụy vương, là một vị Thế tử phi Vương phủ tức là có thể cường thế. Nếu nàng biết tình cảnh của tỷ muội nhà mẹ đẻ mà lại không làm gì hết, ngược lại sẽ khiến người đời xem thường, cho rằng người này không nhớ tình thân. Ngược lại là Lưu gia, không tu dưỡng đạo đức, sủng thiếp diệt thê, nếu thật làm lớn lên còn có thể làm Phó Chỉ huy sứ thành Đông Lưu Nghĩa Sơn khổ sở một phen đấy.
Lưu Nghĩa Sơn…
Tam Hoàng tử trầm ngâm, sau đó phất tay cho người của hắn hỏi thăm tin tức đi xuống.
Thái giám đi theo Tam Hoàng tử thấy sắc mặt của Tam Hoàng tử liền biết Tam Hoàng tử đang muốn từ bỏ Lưu Nghĩa Sơn.
Tam Hoàng tử không để việc này trong lòng, ngược lại để bụng chuyện khác, đó là chuyện hôn sự của đệ đệ ruột Ngũ Hoàng tử vào tháng hai.
Năm ngoái, một phần huyết kinh của Ngũ Hoàng tử rốt cuộc đã làm phụ hoàng của họ mềm lòng, chắc là mấy ngày nữa có thể ra ngoài rồi. Tuy bị nhốt gần một năm, nhưng Tam Hoàng tử tin rằng sau khi bị giáo huấn lần này, sau này Ngũ Hoàng tử làm việc sẽ càng cẩn thận hơn, cũng coi như là một kết quả không tồi.
Một năm nay, Tam Hoàng tử cũng cảm nhận được Vệ Huyên đang từng bước ép sát, còn có Thái tử bị hắn chèn ép, thật ra lại không đau không ngứa, làm hắn ý thức được rằng nếu mình không hành động, chỉ sợ rằng hắn sẽ bị Thái tử đẩy lên trước thu hút sự chú ý của phụ hoàng. Đối với một vị Đế vương chính trực đang độ tuổi xuân mà nói, Hoàng tử quá có khả năng tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Cho nên, hiện tại hắn vô cùng cần Ngũ Hoàng tử trợ giúp.
*****
Hôm nay hiếm lắm mới được nghỉ ở nhà một hôm, Tống Nghiên cũng nghe nói được hành động của Thế tử phi Thụy vương, sắc mặt lập tức cứng ngắc.
Hắn đang đứng ở án thư luyện chữ, khi nghe được chuyện hạ nhân kể thì bút lông sói đang dừng giữa không trung, một vết mực đen rất lớn rơi xuống giấy Tuyên Thành, rất nhanh liền lan rộng ra.
Tống Nghiên nhớ tới tiểu cô nương mới mười tuổi năm ấy, mang theo một con ngỗng trắng hung hãn, đôi mắt hẳn là vô cùng mỹ lệ nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ nên không có mị lực gì đáng nói, thậm chí trong mắt còn có sự lạnh lùng mà một bé không nên có, nhẹ nhàng hờ hững với thế gian, buộc hắn ta phải nhượng bộ.
Sau đó, là vị Thế tử ra mặt vì nàng, suýt chút nữa để phủ An Quốc Công rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Cặp phu thê này thật là đáng sợ!
Hắn yên lặng nghĩ, năm đó mới khoản mười tuổi mà đã có lực sát thương như thế, bây giờ trưởng thành rồi, sau khi cánh cứng rồi không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Mà Vệ Huyên, mục đích của hắn là gì vậy?
“Thiếu phu nhân!”
Nghe được tiếng gã sai vặt cạnh cửa kêu to, Tống Nghiên ngẩng đầu, liền thấy một nữ tử dịu dàng như nước ngày xuân dẫn theo nha hoàn đi vào, cảnh xuân mềm mại kia dừng ở trên người nàng, dường như đã hòa vào với sắc xuân, khiến người ta không cách nào dời mắt.
“A Nghiên, đang bận sao?” Nàng dịu dàng gọi, một đôi mắt trong như nước, lại như mưa bụi Giang Nam.
Tống Nghiên liếc mắt nhìn nha hoàn phía sau thê tử, khi thấy ánh mắt của nha hoàn kia thì lạnh lùng, buông bút lông sói trong tay xuống, tự mình tiến lên đỡ lấy tay thê tử.
“Không bận, sao Nhược Nhi lại đến đây? Con không quấy nàng sao?”
“Con được mẫu thân ôm đi chăm rồi, ta cũng tranh thủ nhàn rỗi một lát. Nghe nói gần đây công vụ của chàng bận rộn, thiếp sai người nấu canh cho chàng bồi bổ sức khoẻ.” Mạnh Nhược cười nói, tự mình bưng chén canh kia lên.
Tống Nghiên cười với nàng rồi phất tay đuổi nha hoàn kia xuống, chỉ để lại phu thê hai người trong thư phòng.
*****
Vệ Huyên rời khỏi hoàng cung, dẫn theo một đám Kim ngô vệ đi dạo ở nha môn ngũ thành Binh Mã Tư, sau đó lại nghênh ngang rời đi.
Sau khi hắn rời đi, Chỉ huy sứ ngũ thành Binh Mã Tư Tả Trọng tự mình tới.
Khi nhìn thấy hắn, sắc mặt Lưu Nghĩa Sơn vô cùng tệ, trong lòng biết lần này bị tiểu nhi tử được lão thê chiều hư trong nhà kia hại thảm rồi.
Vệ Huyên cũng không quan tâm tới chuyện sau khi Lưu Nghĩa Sơn về nhà sẽ làm gì Lưu Tuấn, biết A Uyển còn ở phủ Công chúa, hắn tự mình đến phủ Công chúa đón thê tử.
Sau khi vào phủ Công chúa, Vệ Huyên rất có lòng đi thỉnh an nhạc phụ, nhạc mẫu, sau đó bị La Diệp bắt đến thư phòng nói chuyện. Hắn quay đầu lại nhìn về phía A Uyển đang ngồi nói chuyện với Trưởng Công chúa Khang Nghi, chỉ thấy A Uyển nhe răng cười với hắn, vậy nên đành mang theo vẻ mặt khổ sở, bị La Diệp kéo đi.
Vì thế, ở trong thư phòng của La Phò mã, Vệ Huyên ủ rũ tiếp nhận sự giáo dục tận tình của nhạc phụ.
La Diệp dẫn chứng phong phú, luận điểm rõ ràng, khiến Vệ Huyên biết thế nào mới là một người tài đức vẹn toàn, người hữu dụng có thể phân ưu vì quân vương, mà tiền đề của việc đó chính là, nhất định phải đối xử thật tốt với thê tử, làm một nam nhân tốt, không được như tên xấu xa Lưu Tuấn kia, dám sủng thiếp diệt thê, thật sự là đáng đánh.
Trong lòng Vệ Huyên thầm bĩu môi, không cần nhạc phụ phải dạy dỗ, hắn cũng sẽ đối xử rất tốt với A Uyển, cho nên hắn nghe giọng điệu này của lão nhân gia thì cũng không để bụng. Mà trong lòng cũng hận tên Lưu Tuấn đồi bại kia, quyết định phải cho tên đồi bại đó chút giáo huấn.
Đến khi Vệ Huyên thật vất vả mới tiếp thu hết sự dạy dỗ yêu thương từ nhạc phụ, cuối cùng cũng được cho phép đến đón thê tử về nhà.
Sau khi xe ngựa ra khỏi phủ Công chúa, A Uyển thấy hắn ủ rũ, không khỏi duỗi tay chọc mặt hắn, cười nói: “Sao chàng lại ủ rũ thế? Cẩn thận cha thấy chàng như này thì lại muốn thuyết giáo đấy.”
Vệ Huyên kéo nàng vào lòng, gác cằm trên bờ vai thon gầy của nàng, buồn bực nói: “Dượng càng ngày càng thích lải nhải.”
A Uyển bật cười, giơ tay nhẹ nhàng vỗ về tóc hắn, cười nói: “Không phải chàng rất biết lừa người hay sao? Cứ lừa ông ấy là được rồi, không phải sao?”
“Không được, ông ấy là cha nàng.”
Nghe được lời hắn nói, A Uyển chớp mắt, sau đó cắn môi cười.
Trở lại phủ Thụy Vương, hai người tới chính phòng thỉnh an Thụy vương phi, lại không ngờ hôm nay Thụy vương về sớm.
Mặt Thụy vương trầm như nước ngồi ở đó, đầu tiên là liếc mắt nhìn con dâu, sắc mặt có hơi cứng ngắc. Hôm nay hiếm khi ông từ quân doanh hồi kinh sớm, không ngờ lại nghe được lời đồn đãi trên phố, nói con dâu dẫn người hung tàn đánh đến Lưu gia của Phó Chỉ huy sứ thành Đông, mạnh mẽ dẫn đường tỷ bị Lưu gia hại sinh non hồi phủ Công chúa.
Đột nhiên nghe vậy, đầu tiên là Thụy Vương ngây người, sau đó nhớ lại bộ dạng ốm yếu từ nhỏ của con dâu, thật sự không thể tin nổi thì ra con dâu thường ngày yên tĩnh nghe lời lại là người cường thế như vậy, điều không hiểu sao này lại làm cho ông lo lắng thêm, sau này con dâu phát hiện bệnh kín của con trai, có làm loạn lên không?
Không được, phải tìm thời gian đưa đứa con trai quậy phá này đi trị liệu bệnh kín.
Sau khi hạ quyết tâm, mấy ngày sau, Thụy vương sắp xếp thời gian, sau đó sáng sớm đã dẫn con trai xuất kinh.
Vệ Huyên cưỡi ngựa, đi theo phụ thân xuất kinh, nhìn đồng ruộng sông núi xung quanh đã lộ ra ý xuân dạt dào, không kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc là muốn đi đâu?”
“Đừng vội, rất nhanh đã tới nơi rồi.” Thụy Vương kiên nhẫn nói: “Còn hai mươi dặm.”
Vệ Huyên nhìn con đường phía trước, không khỏi nhíu mày, cảm thấy hôm nay ông già thần bí, vô cùng kỳ quái, khiến hắn có dự cảm không tốt lắm.
Dự cảm của Vệ Huyên rất nhanh đã ứng nghiệm .
Chớp mắt đã bị đưa tới một biệt trang cách kinh thành năm mươi dặm, khi đối mặt với một người tuổi trẻ tuấn lãng được dân gian gọi là “Thần y”, mặt Vệ Huyên vô cảm nhìn về phía Thụy vương.
Thụy vương đã lo lắng cho con trai hết nửa năm nay đặt tay lên vai con trai, đầu tiên thì để đại phu kia lui xuống, sau đó trầm giọng nói với đứa con con dữ dằn đang có biểu tình bình tĩnh đến mức nguy hiểm: “Con yên tâm, đừng nhìn vị Úc đại phu này tuổi còn nhỏ, nhưng thật ra y thuật cao minh, rất có kinh nghiệm trong việc chữa trị về phương diện này, bổn vương cũng thông qua rất nhiều đường mới tìm được hắn, bố trí ở đây, tuyệt đối không có ai phát hiện.”
Vệ Huyên: “…”
“Vì không phải để có lỗi với mẫu phi đã ra đi của con, con cũng không thể giấu bệnh sợ thầy thuốc.” Thụy vương lại nói, dùng sức đè vai con trai xuống, thầm đề phòng hắn thẹn quá hoá giận, phất tay áo bỏ đi.
Da mặt Vệ Huyên giật giật, giọng nói phát ra từ kẽ răng: “Cha nói ai giấu bệnh sợ thầy thuốc?”
“Con đấy!” Thụy vương hơi xấu hổ nói: “Năm ngoái lúc các con thành thân… Khụ khụ khụ…”
“Lão già thúi!” Cuối cùng Vệ Huyên không thể nhịn được nữa nắm chặt tay phụ thân lại.
Cho dù có bị người đời nói là bất hiếu thì hắn cũng phải đánh cái lão già không đứng đắn chết tiệt này!
*****
Lúc Vệ Huyên và Thụy Vương đi vòng vèo hồi kinh từ thôn trang, bọn họ cũng dẫn theo Úc đại phu trẻ tuổi kia về kinh.
Trước khi Vệ Huyên dẫn hắn hồi kinh thì hỏi một câu: “Vậy có trị vô sinh không?”
Khi Úc đại phu chần chờ trả lời là có nghiên cứu, Vệ Huyên liền quyết định dẫn hắn đi.
Thụy vương: “……”
Úc đại phu vốn là nhân sĩ Giang Nam, được Thụy vương vất vả tìm tới, vì mệnh trời sinh cô sát, cô đơn một mình, ở đâu có thể yên thì ở, nên được Vệ Huyên dẫn về nhà như vậy. Tuy vị y thuật của đại phu hơi khác người, nhưng cũng có tác dụng.
Lúc họ trở về, A Uyển nhân lúc mùa xuân, ra ngoài hồ nước ngồi câu cá với cô em chồng, vừa câu cá vừa nghe Thanh Sương thuật lại chuyện của Lưu gia.
Sau khi A Uyển dẫn La Ký Linh về phủ Công chúa, rồi cho người tặng chút thuốc bổ qua thì không để ý tới chuyện này nữa, nếu lão phu nhân Hoài Ân Bá đã lên tiếng thì sẽ làm chủ cho La Ký Linh, cũng không cần nàng phải ra mặt nữa. Dù nàng lại nghe được vài lời đồn đãi bên ngoài nhắm vào nàng, nhưng vẫn không thèm để trong lòng.
Tuy nàng không chú ý tới nhưng cũng bảo Thanh Sương để ý một chút, có tình huống gì thì bẩm báo với nàng.
Đối với người như Lưu Tuấn, tuy A Uyển chỉ tiếp xúc vài lần, nhưng mỗi lần gặp hắn thì đều để lại cho nàng một cảm giác khác nhau, ấn tượng sâu nhất chính là lần này, đúng là một tên tra nam sủng thiếp diệt thê. Nói chung phàm là chính thê thì đều sẽ có tâm tư giống nhau, vô cùng chán ghét tiểu tam, A Uyển cũng không ngoại lệ, nàng chính là một chính thê khống.
Cho nên, chuyện ngày hôm đó đã thực sự làm chọc giận nàng.
“Hôm nay nghe nói Tam cô gia lại ốm đau trên giường.” Thanh Sương nhấp miệng cười nói: “Hôm đó sau khi Thế tử phi dẫn Tam cô nương về phủ Công chúa, buổi tối lúc Lưu đại nhân hồi phủ thì dùng gia pháp với Tam cô gia, hôm sau thì bắt Lưu phu nhân bán hết những di nương thông phòng và nha hoàn trong viện Tam cô gia đi, chỉ để lại di nương tên Cừu Hương kia rồi nhốt vào phòng chứa củi, nói là muốn đưa tới cho Tam cô nương xử lý.”
A Uyển bĩu môi, xử lý cái gì? Xử lý thì sẽ càng làm Lưu Tuấn oán hận hơn sao? Đây cũng không phải là vấn đề xử lý một di nương, mà là vấn đề của Lưu gia.
“Nhưng mà nghe nói Tam cô nương lại sai người đưa Cừu Hương trở về an toàn, đồng thời cũng đưa hết đồ bổ Lưu Đại thiếu phu nhân đưa đến cho nàng ấy mang về. Còn có, hôm qua sức khỏe của Tam cô gia đã tốt hơn một chút, liền bị Lưu phu nhân áp giải đến phủ Công chúa thỉnh tội với Tam cô nương, Tam cô nương không gặp bọn họ, bảo bọn họ đi về.”
Sau khi A Uyển nghe xong thì gật gù, cảm thấy vị Tam đường tỷ này quả là một người kiên cường, không như những nữ nhân khác, nếu trượng phu tự mình đến đây bồi tội, lại rụt rè một chút, chắc là sẽ để mặc trượng phu dẫn về. Nhưng mà từ đây cũng có thể nhìn ra, La Ký Linh đã vô cùng thương tâm nên mới quyết tuyệt như thế.
“Còn có, hôm qua lúc Tam cô gia về, trên đường bị một đám du côn cản lại, sau đó bị hung hăng dạy dỗ một trận, nghe nói sáng nay cũng không xuống giường được.” Thanh Sương cười hì hì nói.
A Uyển: “…” Thật rối rắm, đám du côn này xuất hiện quá trùng hợp rồi, thật sự không phải bút tích của vị Thế tử gia nào sao?
Ách, chắc là không phải đâu, vị Thế tử gia kia không rảnh để ý tới nhân vật nhỏ này.
A Uyển không đoán được chân tướng, căn bản Thế tử gia không cần tự mình ra tay, đã có đến người giúp hắn xử lý Lưu Tuấn rồi, thậm chí đến cả mấy phụ tử Lưu Nghĩa Sơn cũng không sống tốt được, đây là chỗ tốt của việc có một đám tuỳ tùng ăn chơi trác táng.
Khi đang nghe Thanh Sương nói về chuyện xui xẻo của Lưu gia, nàng nghe nói Vệ Huyên cùng cha chồng hồi phủ, hơn nữa còn đưa về một đại phu trẻ tuổi, A Uyển không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ.
Sau khi Vệ Huyên ném vị Úc đại phu kia cho quản gia an bài xong thì liền đến đây tìm A Uyển, thấy các nàng đang thoải mái nhàn hạ câu cá nên cũng sai người lấy cần câu cho hắn.
“Nghe nói hai người dẫn theo một Đại phu về, chuyện thế nào vậy?” A Uyển vừa rót cho hắn chén nước vừa hỏi.
“Phụ vương tìm tới. Trong phủ cũng không có đại phu, nếu có bệnh vặt ốm nhẹ gì còn phải đưa thiệp đến Thái y viện mời Thái y, không nói tới chuyện đi qua đi lại mất thời gian cũng khổ ra, cho nên liền để một đại phu ở trong phủ cho tiện sai bảo.” Vệ Huyên lười biếng trả lời, kiên quyết không nói cho A Uyển biết chuyện rãnh rỗi lão cha hắn làm, khiến hắn hận không chịu nổi.
Bất cứ một nam nhân nào đang yên đang lành mà bị người ta hiểu lầm là “không được” thì đều tức giận.
Rất nhanh A Uyển đã chấp nhận lời giải thích này, không biết hôm nay Vệ Huyên nghẹn khuất.
Chờ bóng chiều ngả về Tây, khi xong việc trở về phòng nghỉ ngơi, A Uyển phát hiện hôm nay Vệ Huyên rất bám người.
“Làm gì thế?” Nàng cảnh giác hỏi.
Vệ Huyên yên lặng nhìn nàng, sau đó phất tay buông màn xuống, xoay người áp lên, quyết đoán bắt lấy tay nàng đặt xuống chỗ nào đó dưới thân, chứng minh năng lực phi phàm của mình.
A Uyển: “…”
Tiếng thở dốc nặng nề ái muội vang lên rất lâu mới ngừng, trong màn lụa tối tăm, quần áo của thiếu niên, thiếu nữ trẻ tuổi xốc xếch, tay chân thân mật quấn quýt bên nhau, trong không khí còn tràn ngập một loại mùi xạ hương nồng đậm, ngửi vào liền khiến người ta đỏ mặt.
“Chàng, chàng phát điên cái gì vậy?” A Uyển ngập ngừng hỏi, gương mặt vốn hơi tái nhợt lúc này đỏ bừng, như bôi phấn vậy.
Thế tử gia tuyệt đối sẽ không đề cập tới chuyện bị kích thích hôm nay, hôn lên gò má ửng hồng của nàng, nhẹ giọng nỉ non: “A Uyển, chờ thêm một mùa thu nữa, chúng ta viên phòng đi.”
Nghe hắn đột nhiên nói vậy, A Uyển im lặng, sau đó ho khan, thấp giọng nói mấy chữ nghe không rõ.
Sau đó lại bị Thế tử gia đúng lúc đang vểnh tai lên nghe được, kích động ôm hôn.
Hai người náo loạn một hồi, cuối cùng nằm song song trên giường, trò chuyện mãi không chán.
“Sắp đến hôn lễ của Ngũ Hoàng tử rồi, đến tháng ba, Phong biểu ca cũng sắp thành thân, tháng năm là Ngũ tỷ tỷ phủ Hoài Ân Bá, cuối tháng bảy là hôn lễ của Thế tử phủ Tĩnh Nam Quận vương Mạc Thất cô nương …” A Uyển tính toán: “Năm nay thật nhiều nhà thành thân.”
Vệ Huyên thầm bĩu môi, cảm thấy đó đều là đám người đáng ghét, không muốn nghe, mà trong trí nhớ của hắn, đúng là năm nay có rất nhiều chuyện, nghĩ đến chuyện rất nhanh thôi mình lại phải xuất kinh, trong lòng không khỏi buồn bực.