Sủng Thê Làm Vinh

Chương 8: Thế tử trêu chọc




Vợ cả của Thái Tổ Hoàng đế là Minh Nguyên Hoàng Hậu rất thích hoa cỏ, vì vậy cứ ba năm một lần sẽ mở hội trồng hoa.

Trên dưới Đại Tề ai ai cũng yêu làm vườn, thưởng hoa, thi trồng hoa, những bình hoa nổi tiếng có thể bán với giá rất cao.

Các quý nhân cũng thường cử hành đại hội thi trồng hoa, xem hoa nhà ai tốt nhất, cũng coi như đây là một trò giải trí.

Sưu tầm danh hoa dị cỏ cũng giống như sưu tầm tranh chữ cổ, việc này rất thịnh hành ở cấc thế gia vọng tộc, là một sự kiện vô cùng phong nhã.

Đương Kim Hoàng Đế chịu ảnh hưởng từ phu nhân nhà mình nên cũng mưa dầm thấm đất, hết sức yêu thích hoa, ba vị Thế tử phiên vương lại càng không cần phải nói.

Chỉ cần không đề cập tới chuyện lôi kéo thế lực, Thái phu nhân dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, lúc này bà liền cười thay Kỷ Thanh Y đồng ý: “Có thể được Điện Hạ ưu ái, chúng ta vui mừng còn không kịp, nào có lẽ lại không được? Vậy để lão thân cho người mang đến, không biết Điện hạ muốn là muốn bồn hoa nào?”

“Không cần phiền phức như vậy, nếu là hoa Kỷ tiểu thư trồng, vậy liền nhờ Kỷ tiểu thư giới thiệu từng loại hoa cho bản Thế tử biết, sau khi bản Thế tử cân nhắc sẽ lựa chọn sau. Thái phu nhân không cần tiếp ta nữa, ta lựa chọn xong sẽ tự rời đi.” Từ Lệnh Sâm sải bước hướng Kỷ Thanh Y đi tới, không cho phép cự tuyệt nói: “Đi thôi, Kỷ tiểu thư.”

Kỷ Thanh Y mặt không chút thay đổi, trong lòng lại đem Từ lệnh Sâm ra mắng trăm ngàn lần.

Để lại sau lưng Thái phu nhân với ánh mắt sâu xa, Lê Nguyệt Trừng kinh ngạc, Trần Bảo Linh căm hận tựa như bị ngàn mũi nhọn đâm phải, cố tình nàng ta lại không thể phát tác, chỉ có thể làm bộ điềm nhiên như không có việc gì.

Nàng nói quả nhiên không sai, mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, mặc kệ là Từ Bảo Sinh hay là Từ Lệnh Sâm, chỉ cần nàng đụng phải hắn, tuyệt đối không có chuyện tốt!

Kỷ Thanh Y cùng Từ Lệnh Sâm vừa đi vào viện liền nhìn thấy năm bồn hoa lan được đặt ở dưới mái hiên, mắt Kỷ Thanh Y không khỏi sáng lên, bước chân cũng nhanh hơn vừa rồi, nhất thời liền quên mất mà chạy trước Từ Lệnh Sâm.

Từ Lệnh Sâm nhìn bước chân linh động của nàng, không khỏi nở nụ cười.

Cái vị tiểu thư đài các có quy củ có nề nếp kia mới không phải là Kỷ Thanh Y, tiểu cô nương hoạt bát trước mắt này mới là nha đầu trong ký ức của hắn.

Cho nên, sống qua một đời đứng trước mặt nàng, thời điểm nàng gặp hắn, không có vui mừng không có si mê, chỉ có trợn tròn hai mắt nhìn hắn, xinh xắn giống như một con mèo nhỏ.

Nàng có biết bao đặc biệt, là trời cao vì hắn mà chuẩn bị.

Từ Lệnh Sâm đi theo sau lưng Kỷ Thanh Y, từ từ đứng ở bên cạnh nàng: “Mấy bồn hoa này là muội trồng, hình dáng cũng thật xinh đẹp.”

Nói thừa!

Tự tay nàng đào từ trong sơn cốc về, mỗi ngày tưới cây bón phân, tỉ mỉ giống như chăm sóc một đứa bé, còn có thể không đẹp sao?

Cành lá sum xuê, dáng cây thon dài, làm cho người ta vừa thấy liền sinh lòng yêu thích.

Nhưng hắn lại giống như một tên cường đạo, tới giành đồ của nàng, thật là đáng ghét.

Kỷ Thanh Y vừa tức giận vừa không muốn, lại chẳng dám nói lời nào không phải.

“Đều ở nơi này, Điện hạ xin tùy ý lựa chọn.”

Tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, vẫn chưa giỏi che dấu cảm xúc. Nàng không bỏ được mấy bồn hoa này, lại ngại vì Thái phu nhân dặn dò mà không thể không bỏ những thứ mình yêu thích.

Từ Lệnh sâm vốn cũng định thôi, nhưng vừa nghĩ đây là hoa lan tự tay nàng trồng, trong lòng lại không bỏ được, liền hạ thấp giọng nói: “Mặc dù ta thích phong lan, nhưng cũng không hoàn toàn hiểu hết, muội nói một chút cho ta biết đây là những loại lan nào?”

Giọng nói của hắn khàn khàn êm ái, qua tai đánh thẳng vào trong lòng Kỷ Thanh Y, khiến cho đầu nàng chỉ trong chốc lát liền trống rỗng.

Thời điểm Từ Lệnh Kiểm nói với nàng giọng nói cũng chân thành sâu sắc như vậy, tình ý dạt dào, giống như nàng thực sự là bảo bối của hắn.

Nhưng người đứng ở bên cạnh nàng không phải là Từ Lệnh Kiểm, mà là Từ Lệnh Sâm, Thế tử Ninh Vương Từ Lệnh Sâm!

Hắn văn võ song toàn, nghiêm nghị lại kiêu ngạo, không đặt bất luận kể nào vào trong mắt, để ở trong lòng. Bọn họ hôm nay là lần đầu gặp mặt, hắn làm sao có thể giống Từ Lệnh Kiểm?

Ảo giác! Cái này nhất định là ảo giác nàng!

Kỷ Thanh Y cố nén kích động muốn xem sắc mặt của Từ Lệnh Sâm, bình ổn lại tâm trạng nói: “Hai bồn này, một là Xuân Lan, đã bắt đầu đâm chồi rồi, qua một đoạn thời gian nữa sẽ nở hoa. Bồn còn lại là Kiến Lan, hoa nở hương thơm ngát, nếu đặt ở trong phòng, hương thơm sẽ tràn ngập trong không gian. Hai bồn kia cũng là Xuân Lan, chờ hai bồn này nở rồi, bọn chúng cũng sẽ nở hoa.”

Cứ như vậy một chậu rồi lại một chậu nở hoa, đảm bảo mỗi ngày sẽ đều có hoa thơm để ngắm.

“Điện hạ, ngài xem xem mình thích bồn nào?”

Ngày trước gọi hắn là Từ Bảo Sinh, không biết lớn nhỏ, bây giờ thì gọi hắn là Điện hạ lại có thêm ít nhiều cung kính.

Nhưng hắn nghe vào trong tai lại cảm thấy rất dễ nghe, chính là cảm giác thật dễ nghe, thật tuyệt vời.

Còn có bộ dáng nửa cúi đầu bây giờ của nàng, tựa như một con mèo nhỏ, nhìn thì dịu ngoan đáng yêu, nhưng trên thực tế lại chưa từng buông lỏng cảnh giác. Chỉ cần ngươi tiến thêm một bước, nàng sẽ nhanh chóng nhảy ra, trốn ở một bên len lén quan sát ngươi, cho đến không có nguy hiểm mới từ từ tiến lại gần.

Cưới nàng về nhà, mỗi ngày được ở cạnh nàng chính là cả đời này cũng sẽ không cô dơn tịch mịch.

Trong lòng Từ Lệnh Sâm bỗng trở nên khao khát.

“Muội chọn thay ta.” Hắn cố ý nhỏ giọng, nói liên tục: “Chỉ cần là muội chọn, ta đều thích.”

Âm thanh từ từ truyền vào lỗ tai, giống như một chiếc lông vũ lướt qua khiến người ta ngứa ngáy, hắn không tin nàng còn có thể thờ ơ được nữa.

Tim Kỷ Thanh Y xác thực là đã lỡ một nhịp.

Chỉ cần là muội chọn, ta đều thích!

Lời này nói ra từ miệng Thế tử Ninh Vương Từ Lệnh Sâm.

Làm sao có thể?

Đừng nói người này vốn là Từ Lệnh Sâm không phải là Từ Bảo Sinh, ngay cả chính lúc Từ Bảo Sinh thân thiết với nàng cũng sẽ không nói ra những lời này.

Hắn chỉ sẽ nằm úp sấp trên đầu tường cười hì hì nói với nàng: “Tiểu nha đầu, muội ở trong sân nhỏ này không buồn bực sao, ta dẫn muội đi thả diều có được không?”

Khi đó, Từ Mị Mị sẽ ngồi chổm hổm ở đầu tường thay hắn trông chừng, vừa có một chút tiếng động nhỏ nó sẽ vỗ vỗ đầu Từ Lệnh Sâm, thẳng cho đến khi người khác không nhìn thấy mới thôi. Sau một lúc không còn ai, hắn lại bò lên, cười đùa cợt nhả bảo Từ Mị Mị cầm trái cây ném nàng, cho đến khi nàng đồng ý mới thôi.

Rõ ràng cùng là một người, sao tính tình lại khác nhau vậy chứ?

Kỷ Thanh Y ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng không ngờ Từ Lệnh Sâm lại dùng ánh mắt nóng bỏng quang minh chính đại nhìn nàng.

Nàng nhìn thấy nụ cười trên môi hắn, trong mắt cũng không hề che giấu sự yêu thích cùng thưởng thức.

“Oanh” một tiếng, Kỷ Thanh Y cảm giác hai gò má của nàng như đang hừng hực bốc cháy, tiếng tim đập thình thịch như đang đánh trống.

“Điện hạ thật biết nói đùa!” Kỷ Thanh Y vội vàng lui về phía sau một bước, vội vàng quay đầu nhìn lại Thái Tâm Tố Tâm, hai người bọn họ đứng cách nơi này mười bước, cúi đầu đàng hoàng đứng.

Nghĩ đến giọng nói rất nhỏ vừa rồi của Từ Lệnh Sâm, bọn họ sẽ không thể nào nghe được, lúc này Kỷ Thanh Y mới thoáng yên tâm, cũng không dám tiếp tục nhìn thẳng Từ Lệnh Sâm nữa, bàn tay chỉ vào một bồn hoa đẹp nhất: “Điện hạ vẫn nên mang bồn Kiến lan này đi thôi.”

Từ lúc đỏ mặt khi nghe thấy hắn nói chuyện, cho đến lúc ngây ngốc hoảng hốt quay đầu nhìn nha hoàn, rồi lại khôi phục bình tĩnh cúi thấp đầu, một chuỗi động tác làm liền mạch, tựa như con mèo nhỏ khi bị kinh sợ, phản ứng vừa nhanh nhẹn lại vừa đáng yêu.

Hai má nàng hồng hồng, thẹn thùng không dám ngẩng đầu, từ cần cổ thon dài, cho đến lỗ tai xinh xắn, chiếc cằm thon gọn cũng dần ửng hồng.

Tựa như đóa hoa hải đường nở rộ, xinh đẹp không nói nên lời.

Hắn thật muốn ôm nàng vào trong ngực, hảo hảo yêu thương nàng một phen.

Bọn họ hôm nay là lần đầu thấy mặt, để cho nàng biết hắn đối với nàng vừa thấy đã yêu, chỉ nên dừng lại ở việc thổ lộ lòng ái mộ thôi, tiến thêm bước nữa chính là càn rở, nói không chừng lại dọa sợ tiểu nha đầu của hắn đấy!

Từ Lệnh Sâm hít vào một hơi thật sâu, đè xuống ý tưởng còn đang rục rịch trong đầu lại.

“Tốt.” Hắn sờ sờ phiến lá xanh ngát mỏng manh của chậu Kiến Lan, nói: “Kỷ tiểu thư đã bỏ được thứ yêu thích mà nhường cho ta, ta vô cùng cảm kích. Ta nhất định sẽ chăm sóc bảo vệ nó, đặt nó ở đầu phòng, dụng tâm tưới nước, chờ cho đến một ngày hoa nở hương thơm đầy phòng.”

Thâm ý trong lời nói kia, Kỷ Thanh Y không dám ngẫm nghĩ, trong lòng thầm mắng một tiếng đáng chết, khẽ nhún người: “Cung tiễn Điện hạ.”

“Hoa ta mang đi, mấy ngày nữa, ta sẽ trở lại.”

Từ Lệnh Sâm đi rồi, trái tim Kỷ Thanh Y vẫn còn đập tình thịch không thôi.

Từ Lệnh Sâm đây là...... Tột cùng là có ý gì?

Còn không đợi nàng cẩn thận suy nghĩ lại thâm ý trong lời nói của Từ Lệnh Sâm, Lê Nguyệt Trừng cũng đã tìm tới cửa.

“Thanh Y, cuối cùng thì muội cũng trở lại nha.” Lê Nguyệt Trừng quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt giống như nhìn xem nàng có rớt đi miếng thịt nào hay không vậy.

“Trong khoảng thời gian muội không ở đây, ta ngày ngày cầu thần bái phật, vừa có cơ hội liền đến cầu tình bên người cô tổ mẫu, cám ơn trời đất, cuối cùng cũng không uổng phí những cái dập đầu kia của tỷ, muội đã trở lại, tỷ muội chúng ta về sau lại có thể ở một chỗ rồi.”

Trong giọng nói chân thành đều là sự ân cần cùng tha thiết.

Chính là một phần ân cần này đã khiến cho Kỷ Thanh Y như móc tim móc phổi ra mà đối đãi với nàng ta, không hề phòng bị, cuối cùng thì rơi vào bẫy của nàng ta.

Kỷ Thanh Y nghiêm mặt, hừ lạnh một tiếng, xoay người vào trong phòng, cánh cửa đánh” rầm’ một cái, gạt Lê Nguyệt Trừng ở bên ngoài.

Giọng nói của Thái Tâm vọng ra bên ngoài đuổi người: “Trừng cô nương hãy trở về đi, đại tiểu thư mới là tỷ muội tốt của ngài, tiểu thư nhà chúng ta không trèo cao nổi.”

“Thanh Y.” Lê Nguyệt Trừng đứng ở trước cửa, cách rèm che nói tiếng xin lỗi với Kỷ Thanh Y: “Ta biết rõ muội bị uất ức, ta cũng biết rõ muội không có đẩy Bảo Linh xuống nước, nhưng tình huống lúc đó muội cũng nhìn thấy, Quận chúa nổi trận lôi đình, cô tổ mẫu hết sức tức giận. Không phải là ta không muốn giúp muội, mà là nếu ta giúp muội, Quận chúa nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, nàng ta cũng sẽ bắt ta đến biệt viện, đến lúc đó, hai chúng ta đều đi hết, ai sẽ tới chăm sóc Thanh Thái, ai sẽ thay chúng ta lo lắng chu toàn đây?”

“Cho nên ngươi liền làm con rùa đen rụt đầu! Ngươi liền để mặc ta bị đưa ra ngoài!” Kỷ Thanh Y xốc rèm, thất vọng cùng tức giận nhìn chằm chằm Lê Nguyệt Trừng: “Ngươi có biết mấy tháng nay ta trải qua như thế nào không? Ta ngày ngày mong đợi Hầu phủ phái xe ngựa tới đón ta, ngày ngày mong đợi ngươi sẽ đến thăm ta, nhưng ngươi ngay cả mặt cũng không lộ. Ngươi biết rõ là ta bị oan, ta không có đẩy Trần Bảo Linh xuống nước, nhưng ngươi lại khoanh tay đứng nhìn! Lê Nguyệt Trừng, ngươi làm ta quá thất vọng, ngươi không xứng làm tỷ muội tốt của ta, ta cũng sẽ không tin tưởng ngươi thêm nữa.”

Nàng nói xong, đôi mắt cũng đã đỏ.

Cuộc đời giống như một trò hề để con người ta phô diễn kỹ xảo của mình.

Kỷ Thanh Y nên vọng động, nên ngu ngốc như vậy, mới có thể thấy được sự hài lòng trong mắt Lê Nguyệt Trừng.

“Thanh Y!” Lê Nguyệt Trừng khẩn trương, kéo ống tay áo của nàng nói: “Ta đã nói với muội rồi, không phải là ta không giúp muội, mà là......”

Nàng đột nhiên giảm thấp âm thanh nói: “Ta thấy được là Bảo Linh tự mình nhảy xuống, nàng ta rắp tâm muốn hại muội. Lúc ấy ta có nói mười câu cũng không bằng Bảo Linh nói một câu a. Quận chúa là mẫu thân của nàng, cô tổ mẫu là tổ mẫu của nàng, hai chúng ta đều là ăn nhờ ở đậu, ai sẽ tin đây?”

Nàng ta có chút nóng nảy: “Nhiều năm như vậy, chúng ta ở Trần gia sống nương tựa lẫn nhau, dựa vào nhau, nếu như muội không còn thân thiết với ta nữa, vậy thì vừa đúng như mong muốn của Trần Bảo Linh rồi.”

Mí mắt Kỷ Thanh Y không khỏi run lên.