Sủng Thê Làm Vinh

Chương 56: Quỷ kế




Editor: QR2 - 

"Thanh Y, cẩn thận!" Nghe tiếng thét chói tai, kỷ Thanh Y theo bản năng quay đầu lại, cây kéo đã đâm tới bên cạnh nàng. 

Ngay lúc nàng nghĩ đã bị đâm trúng, đột nhiên một người xông đến đẩy mạnh nàng ra, thật may Kỷ Thanh Y dùng giỏ hoa làm điểm tựa để chạm đất nếu không sợ rằng cả người sẽ nhào vào trong vườn hoa rồi.

Nàng vừa quay đầu lại đã thấy Lê Nguyệt Trừng, sắc mặt tái nhợt, tay che bả vai, máu tươi theo ngón tay của nàng chảy ra ngoài.

Hung thủ đã biến mất không còn bóng dáng.

"Thanh Y, muội… Muội không sao chứ?" Nàng vừa nói xong, thân thể mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh, người ngã nhào xuống đất.

Nhưng mà cây kéo vẫn còn nằm trên mặt đất, Lê Nguyệt Trừng sợ cây kéo đụng vào mặt nên lúc ngã xuống có chút không đúng.

Nếu không phải là ngại lúc này không thích lợp, Kỷ Thanh Y thật muốn cười to lên.

Tám phần Lê Nguyệt Trừng nghĩ rằng mình sẽ tiếp được nàng ta.

Chỉ tiếc căn bản nàng không muốn quan tâm đến nàng ta.

" Nguyệt Trừng!" Kỷ Thanh Y làm bộ bị giật mình quá độ, dùng sức lắc mạnh Lê Nguyệt Trừng: "Tỉ làm sao vậy?"

Lúc nàng đẩy nhìn như không hề gì nhưng trên thực tế lại dùng rất lớn, Lê Nguyệt Trừng cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình đều bị kỷ Thanh Y làm lệch vị trí.

Nàng mới đẩy hai cái, cửa nhà ấm trồng hoa vang lên tiếng kêu sợ hãi: "Giết người rồi! Biểu tiểu thư giết người rồi!"

Sau tiếng hét sấm dậy đất bằng này, lập tức có không ít người tràn vào nhà ấm trồng hoa.

Kỷ Thanh Y còn chưa có phản ứng gì, Lê Nguyệt Trừng giống như bị tiếng hét này gọi "Tỉnh", sắc mặt nàng tái nhợt, tức giận nói với mọi người: "Còn không bắt điêu nô xảo quyệt dám vu oan biểu tiểu thư  lại!"

Nàng lại quay đầu bảo đảm với Kỷ Thanh Y, nói: "Thanh Y đừng sợ, tỉ sẽ không để cho người khác vu oan muội."

Kỷ Thanh Y mới như phản ứng kịp từ trong hoảng sợ, nàng không khỏi nóng nảy lo lắng nói: " Nguyệt Trừng, đừng nói nhiều như vậy, nhanh chóng băng bó vết thương, để muội sai người gọi đại phu."

Lê Nguyệt Trừng khiếp sợ: "Thanh Y, muội… Không phải muội vẫn còn trách tỉ hay sao?"

"Muội vẫn oán trách tỉ nhưng nếu như lúc nãy không có tỉ chỉ sợ ngay cả mạng muội cũng bị mất." Kỷ Thanh Y nghiêm túc nói: "Tỉ đỡ cho muội một đao kia, lúc nãy còn mở miệng chứng minh trong sạch cho muội, muội cũng không phải là người không biết điều. Chuyện trước đó coi như bỏ qua."

"Thanh Y." Hốc mắt Lê Nguyệt Trừng đỏ lên, kích động không biết nói gì: "Tỉ… Tỉ cũng không biết nói gì nữa, sau này chúng ta vĩnh viễn đều là tỷ muội tốt."

"Còn có Bảo Linh." Kỷ Thanh Y nói: "Nếu bỏ sót tỉ ấy, tỉ ấy sẽ tức giận."

Lê Nguyệt Trừng tự biết mưu kế đã thành công, âm thầm hài lòng.

Kỷ Thanh Y cũng liên tục cười lạnh.

Vì muốn lấy được sự tin tưởng của nàng không tiếc đặt mình vào nguy hiểm, mưu kế này của Lê Nguyệt Trừng đích xác rất cao minh.

Chỉ tiếc, nàng đã có kinh nghiệm với khổ nhục kế lần trước của Từ Lệnh Sâm, khổ nhục kế này của Lê Nguyệt Trừng cũng không đáng xem rồi.

Mặc kệ Lê Nguyệt Trừng có mưu đồ gì cũng đừng mơ tưởng được như ý.



Hạ nhân Hầu phủ lại dám dĩ hạ phạm thượng cố ý đả thương người, Thái phu nhân ra lệnh bắt buộc phải điều tra kỹ, cuối cùng biết được người đâm bị thương Lê Nguyệt Trừng là nha hoàn tên Xuân Đào, muội muội của Tố Tâm. Nàng ta vào phủ sau tết Đoan Ngọ, không biết nghe ai nói Tố Tâm bị Kỷ Thanh Y hại chết nên nàng nổi lên sát tâm muốn báo thù cho tỷ tỷ của nàng.

Mọi chuyện bại lộ nàng cũng không trốn, đến lúc mọi người tìm được nàng ở trong phòng của nàng, nàng đã nuốt vàng tự sát.

Thái phu nhân cực kỳ tức giận, vốn định giao cả nhà Tố Tâm cho quan phủ xử lí, sau lại nghĩ tới chuyện Trần Văn Cẩm sắp tham gia kỳ thi mùa xuân, bà mới vừa cầu nguyện ở trước mặt Phật tổ, lúc này đại khai sát giới không khỏi bất kính với Phật tổ, cuối cùng quyết định bán cả nhà Tố Tâm về phía nam xa xôi.

Kỷ Thanh Y nói chuyện này cho Từ Lệnh Sâm biết, vài ngày say thì Từ Lệnh Sâm gởi thư tới, nói ca ca Lê Nguyệt Trừng là Lê Nguyệt Vinh đã từng tiếp xúc với phụ mẫu của Tố Tâm, lại trả cho phụ mẫu của Tố Tâm một số lớn bạc, nói nàng nhất định phải cẩn thận với Lê Nguyệt Trừng.

Lê Nguyệt Trừng không đáng lo, nàng lo lắng nhất Trần Văn Cẩm lấy Thanh Thái uy hiếp nàng, Kỷ Thanh Y cũng không khách khí, trực tiếp nói với Từ Lệnh Sâm về người quan trọng để hắn phái hai người thích hợp bảo vệ Thanh Thái.

Hiệu suất của Từ Lệnh Sâm rất cao, tối hôm đó đã báo tin tin nói đã làm xong, có chuyện gì sữ thông báo cho nàng trước tiên.

Buổi tối, nàng đang định ngủ, Tuệ Tâm lại cầm một tờ giấy đi vào, nàng còn tưởng rằng là bên Thanh Thái đã xảy ra chuyện gì, sợ hết hồn, mở ra nhìn, chỉ thấy trong thư viết hai chữ “nhớ nàng”.

Trong đầu hiện lên bộ dạng vô lại của Từ Lệnh Sâm, hai lỗ tai nóng lên, trái tim cũng dâng lên sự ngọt ngào.

Chớp mắt đã tới cuối tháng tám, vào ngày yết bảng thi Hương dán, trên dưới Trần gia đều vô cùng khẩn trương.

Mới sáng sớm quận chúa Nam Khang đã chạy tới phòng của Trần Văn Cẩm, liên tục hỏi hắn: "Có nắm chắc không? Xác định có thể trúng sao?"

Sau khi hỏi đi hỏi lại nhiều lần, lại cắn răng nghiến lợi nói: "Nếu không phải là tiện chủng của Lâm Mạn Kểu cản trở đường của con, con cần gì phải khổ cực học tập như thế."

"Con của ta à, muội muội của con đã không dựa vào được, hôm nay mẫu thân chỉ có thể dựa vào con mà thôi."

Trần Văn Cẩm lười phải nghe những lời bà nói, nhịn không được qua loa lấy lệ với bà mấy câu rồi đi đến thư phòng.

Kỷ Thanh Y, Lê Nguyệt Trừng, Trần Bảo Linh cũng hầu ở bên cạnh Thái phu nhân.

Tuy nói ở trong lòng phu nhân, thứ tôn Trần Văn Cẩm này không quan trọng bằng trưởng tôn Trần Văn Việt nhưng dù gì hắn cũng là con cháu Trần gia, Thái phu nhân tự nhiên một lòng hy vọng hắn có thể thành người, góp một viên gạch cho phủ Bình Dương Hầu.

Phủ Bình Dương Hầu vẫn luôn dựa vào chiến công trên chiến trường, chưa bao giờ có một sĩ tử đấy.

Thời gian chờ đợi luôn dài dằng dặc, cho dù Thái phu nhân trầm tĩnh lão luyện nhưng lúc nói chuyện với các cháu gái cũng có vẻ không yên lòng.

"Thái phu nhân!" Gia đinh báo tin chạy bay vào, vừa chạy vừa vui vẻ bẩm báo: "Trúng, trúng, Nhị gia trúng rồi."

Thái phu nhân lập tức từ trên ghế đứng lên: "Đã nhìn rõ chưa? Thật trúng sao? Trúng thứ mấy?"[QR2][diendanlequydon]

Giọng nói của gia đinh kích động, trên mặt tràn đầy hưng phấn: "Đã nhìn rõ, Nhị gia thật sự đã trúng trong danh sách đầu, đứng thứ mười."

"Đứng thứ mười." Từ khóe mắt đến đuôi mày của Thái phu nhân đều lộ ra sự vui vẻ: "Tốt, tốt, tốt."

Đỗ ma ma lập tức vui mừng, hớn hở nói: "Chúc mừng Thái phu nhân, chúc mừng Thái phu nhân."

Mấy người Kỷ Thanh Y cũng đứng lên, ồn ào nói lời chúc mừng.

Thái phu nhân cười ha ha: "Mau ban thưởng, mau ban thưởng."

Giờ phút này bà thật sự giống như một tổ mẫu vui mừng vì tôn tử rồi.

Đỗ ma ma vội thưởng cho người gia đinh kia tám lượng bạc rồi sai người khiêng hai cái sọt tiền đồng đã chuẩn bị trước ra, ném từng nắm từng nắm ra khắp sân.

Không bao lâu, ngoại viện có tiếng khua chiêng gõ trống, biết là người báo tin mừng thi đậu đã tới, Thái phu nhân càng thêm vui mừng, để Đỗ ma ma đi xem tình huống một chút, giúp đỡ Trần Ung và huynh đệ Trần Văn Cẩm, Trần Văn Việt tiếp đón người báo tin.

Đỗ ma ma đi chuyến này đến gần buổi trưa mới trở về, mặt mày của bà hớn hở bẩm báo: "Đã tặng hồng bao cho người báo tin mừng thi đậu, người thân và bằng hữu cũ mà chúng ta giao hảo (quan hệ tốt) cũng phái người tới chúc mừng, tất cả đều do Hầu Gia cà đại gia, nhị gia tiếp đón, thật may là lúc trước đã chuẩn bị tốt tiệc rượu, tất cả đều vô cùng thỏa thỏa. Thế tử Chu Vương cũng phái người đến báo tin, nói là buổi tối tự mình tới cửa chúc mừng nhị gia."

Trong lòng Kỷ Thanh Y giật mình, cố nén nhìn Thái phu nhân đang kích động.

Nên tới, cuối cùng cũng tới!

Từ Lệnh Kiểm là khách quý, tất nhiên Trần gia sẽ không để cho hắn và khách khác ở chung một chỗ, Thái phu nhân phân phó người chuẩn bị một bàn tiệc tại đình nghỉ mát ở hậu hoa viên, trong đình đốt đầy đèn lồng, chung quanh dùng hoa tươi trang trí, gió mát thổi nhẹ nhangg, thật là lịch sự tao nhã.

Trần Ung và Trần Văn việt, Trần Văn Cẩm tự mình tới tiếp đón, Từ Lệnh Kiểm khéo hiểu lòng người nói: "Hầu Gia, Thế tử cứ đi tiếp đón cái khách quý khác, có cống sĩ* lão gia Văn Cẩm ở cùng với ta là được rồi, ta và Văn Cẩm tương giao (làm bạn) nhiều năm, Hầu Gia như vậy thì quá khách khí."

*Cống sĩ: người đậu kỳ thi Hương (https://vi.wikipedia.org/wiki/Thi_Huong)

Trần Ung đành thuận nước đẩy thuyền rồi, nói mấy câu xin lỗi không tiếp được rồi dẫn theo Trần Văn Việt rời đi.

Trần Văn Cẩm lập tức khoát tay để tất cả mọi người đều đi xuống, lúc này mới nói: "Điện hạ, chuyện cũng đã an bài thỏa đáng."

Từ Lệnh Kiểm nhẹ nhàng nói: "Chuyện này liên can trọng đại, cần tuyệt đối không được có một chút sai sót nào, tuyệt không thể có một tí bất trắc nào."

Hắn biết mình quá mạo hiểm nhưng mà hắn không thể quên được gương mặt của nàng.

Vừa nhắm đôi mắt lại nàng đã xuất hiện rạng ngời trước mặt hắn.

Dù có nguy hiểm đi chăng nữa, hắn cũng muốn ở chung một chỗ với Khanh Khanh.

"Điện hạ yên tâm." Trong lòng Trần Văn Cẩm đã tính toán trước, nói: " Biểu muội Thanh Y quan tâm nhất chính là đệ đệ Thanh Thái của nàng, ta đã khống chế Thanh Thái, có hắn trong tay, biểu muội Thanh Y nhất định sẽ cam tâm tình nguyện trở thành người của điện hạ."

Ai, thật ra thì dung mạo của Kỷ Thanh Y rất xinh đẹp, cũng có mấy phần tình ý với hắn, nếu không phải vì con đường thăng tiến, hắn thật sự cũng rất muốn thu Kỷ Thanh Y cho mình.

Cô nương xinh đẹp còn nhiều nhưng mà con đường thăng tiến chỉ có duy nhất một lần. Chỉ cần nắm phủ Bình Dương Hầu trong tay, kiểu nữ nhân gì mà hắn không chiếm được?

Trên mặt Từ Lệnh Kiểm thoáng qua sự hài lòng: "Chuyện ngươi làm, từ trước đến giờ ta đều yên tâm."

Một câu khích lệ này làm trong lòng Trần Văn Cẩm chấn động, qua tối nay, hắn chính là tâm phúc của Từ Lệnh Kiểm rồi.

Giọng nói của hắn so lúc nãy thì cung kính và ân cần hơn: "Điện hạ, bàn tiệc này là ta đặc biệt chuẩn bị cho ngài."

Từ Lệnh Kiểm hơi động vài miếng đã buông đũa xuống: "Người an trí ở chỗ nào?"

Hắn có chút không thể chờ đợi được.

Trần Văn Cẩm đứng lên, chỉ vào chỗ cách đó không xa nói: "Điện hạ ngươi xem, chính là ở Tây Hoa Thính (phòng khách phía tây) bên kia, cách nơi này không xa."

Từ Lệnh Kiểm nhìn theo tay của hắn chỉ, thấy hơn phân nửa Tây Hoa Thính đượcg che giấu ở trong bóng đêm, chỉ có một gian phòng ở bên trái nhất có ánh đèn.

"Người được an bài ở gian phòng nhất bên trái." Trần Văn Cẩm nói: "Chờ đến lúc gian phòng tắt đèn, trên cửa treo đèn lồng màu đỏ, Điện hạ có thể đi đến đó rồi. Vì che giấu tai mắt mọi người, lúc Điện hạ tới đó không thể mang đèn."

Trần Văn Cẩm ngừng một chút rồi nói: "Người trực tiếp đi vào là được, biểu muội Thanh Y đang ở bên trong chờ Điện hạ. Sau đó lúc Điện hạ ra ngoài, nhớ cầm đèn lồng cửa ra vào đi, còn lại tất cả đều giao cho ta."

Kỷ Thanh Y nhất định thất kinh, khổ sở, vô cùng hoảng sợ, đến lúc đó hắn dịu dàng an ủi một phen, chưa chắc nàng sẽ không ủy thân cho hắn.

Mặc dù không phải là tấm thân xử nữ nhưng lần đầu nàng nhất định rất lạ lẫm, mai nở lần hai, tư vị mới tuyệt vời đấy.

Cũng không biết nàng có thể giữ kín như bưng hay không, nếu sau này nàng trở mặt vô tình, tố cáo bậy bạ với Từ Lệnh Kiểm, như vậy chẳng phải là hắn đi sai một nước cờ thua cả ván cờ hay sao?

Không được, không được.

Hắn không thể có loại suy nghĩ này.

Nhưng nếu có thể dỗ Kỷ Thanh Y nghe lời của hắn, ở trước mặt Từ Lệnh Kiểm nói tốt thay hắn, cũng có thể xem là một diệu kế. Năm đó Lã Bất Vi và Cơ phu nhân có thể đùa bỡn Tần Trang Tương Vương ở trong lòng bàn tay, hắn chưa chắc lại không thể.

Chỉ trong chốc lát, trong đầu Trần Văn Cẩm xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ.

Từ Lệnh Kiểm nhìn phương hướng Tây Hoa Thính, trong ánh mắt si mê mang theo vài phần cuồng dã.

Qua tối nay, hắn có thể cùng Khanh Khanh bên nhau đến già rồi, hắn muốn dùng tất cả mọi thứ của mình bồi thường nàng.

Hắn quay đầu lại, ánh mắt uy nghiêm nhìn chằm chằm Trần Văn Cẩm: "Nàng làm thiếp của ngươi chỉ là tùy cơ ứng biến, nếu như ngươi dám can đảm có hành động không nên…"

"Không, không." Trần Văn Cẩm vội nói: "Điện hạ yên tâm, đây chỉ là giả vờ, sẽ không thật sự. Nếu ta giả vờ thành thật, ta sẽ đoạn tử tuyệt tôn, không chết tử tế được."

Lúc này Từ Lệnh Kiểm mới hài lòng gật đầu.

"Điện hạ, đèn sáng."

Trong lòng Từ Lệnh Kiểm giật mình, lập tức đứng dậy, Trần Văn Cẩm khẽ khom người nói: "Chúc điện hạ đạt thành ước nguyện, ôm được mỹ nhân về."