Sủng Thê Làm Vinh

Chương 31: Tình địch




Edit: QR2

Ngày lễ Đoan Ngọ đó, Kỷ Thanh Y và Trần Bảo Linh mặc đồ theo giao ước trước đó, một thân màu hoa hải đường đỏ, áo lót hoa cẩm đối xứng, quần màu hồng thêu hoa ngọc lan trắng, đi đón Thanh Thái rồi cùng đến nơi mọi người tụ họp.

Trần Bảo Linh, Trần Văn Việt, Trần Văn Cẩm đều đã đến, Trần Bảo Linh đang quấn lấy hai huynh trưởng làm nũng, Trần Văn Việt và Trần Văn Cẩm đều là một bộ dáng huynh trưởng đang kiên nhẫn nghe muội muội nói.

Thấy hai tỷ đệ Kỷ Thanh Y đi tới, mọi người đều cảm thấy trước mắt sáng ngời.[QR2][diendanlequydon]

Trần Bảo Linh đã chạy tới, khoa trương kêu to: “Thanh Y, hôm nay muội thật xinh đẹp, sớm biết như vậy tỷ cũng chọn màu hồng hoa hải đường.”

Kỷ Thanh Y biết mình rất xinh đẹp, cũng cảm thấy bộ y phục này quá bắt mắt, vốn không muốn mặc nhưng Trần Bảo Linh liên tục yêu cầu nàng mặc y phục tỷ muội nàng mới mặc, nghe lời Trần Bảo Linh nói, nàng vội nói: “Bây giờ hối hận cũng không muộn, muội chỉ cao hơn tỷ một tí, nếu như tỷ thích, chúng ta đổi là được.”

Kiểu y phục mà Trần Bảo Linh mặc giống y hệt của Kỷ Thanh Y chỉ là áo màu vàng nhạt, váy màu trắng thêu hoa hạnh vàng, Trần Bảo Linh mặc lên người cũng vô cùng bắt mắt.

“Vậy cũng không được, da của tỷ cũng không trắng như muội, mặc màu vàng nhạt sáng da.” Trần Bảo Linh lại tấm tắc khen ngợi: “Hôm nay muội ra ngoài nhất định phải làm mù mắt tất cả mọi người, về sau trong những thiên kim danh môn ở kinh thành sẽ có thêm một vị Kỷ tiểu thư rồi.”

Kiếp trước Kỷ Thanh Y không có cơ hội đi ra ngoài, nghe vậy cũng có chút mong chờ.

Trần Văn Việt thấy thân muội muội Trần Bảo Linh, mặt mày trong sáng, đơn thuần khéo léo, biểu muội Kỷ Thanh Y mắt hạnh má đào, kiều mỵ thanh thuần, hai người lại còn có bộ dáng không an phận bỗng cảm thấy trách nhiệm nặng nề.

“Hôm nay lắm thầy nhiều ma (nhiều người phức tạp), Bảo Linh không được hồ đồ, Thanh Y để y Thanh Thái cẩn thận, cũng không được chạy lung tung.” Vừa dặn dò Kỷ Thanh Y lại nghiêm nghị nói với Trần Văn Cẩm: “Hai huynh đệ chúng ta hôm nay phải bảo vệ họ cẩn thận, ngàn vạn lần không để xảy ra va chạm như lúc trước nữa.”

Trần Văn Cẩm biết đây là đại ca đang châm biếm mình, trong lòng cười lạnh nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ nghiêm túc, gật đầu đồng ý.

Lê Nguyệt Trừng đến trễ, nói xin lỗi: “Trước lúc đi xảy ra chút chuyện, không làm lỡ thời gian của mọi người chứ?”

Dung mạo nàng đẹp đẽ, lời nói dịu dàng, trên người mặc áo gấm màu đỏ tươi thêu Ngu mỹ nhân*, eo áo chít cao, tạo ra sự thanh lệ tự nhiên, xinh đẹp tuyệt trần, lúc nói chuyện mặc dù nhìn lướt qua mọi người nhưng cuối cùng ánh mắt lại dừng trên người Trần Văn Cẩm.

*Ngu mĩ nhân: tên thật là Ngu Cơ, là vợ của Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ, một vị tướng quân phiệt lẫy lừng thời Hán Sở tranh hùng. (có thể tìm hiểu thêm thông tin ở https://vi.wikipedia.org/wiki/Ngu_C%C6%A1)

Trong lòng Kỷ Thanh Y nhịn không được nghĩ, Lê Nguyệt Trừng cũng rất xinh đẹp, bằng không Trần Văn Cẩm cũng không cưới nàng ta rồi, chỉ là không biết bọn họ từ khi nào đã thông đồng với nhau, đời trước bọn họ liên thủ hãm hại nàng, không bao lâu sau thì kết thành phu thê, bên ngoài Trần Văn Cẩm tuyên bố với mọi người hắn và thể tử tình thâm nghĩa trọng, không đành lòng làm Lê Nguyệt Trừng đau lòng cho nên chuyển nàng đến biệt viện, nhưng thực tế là yểm trợ cho Từ Lệnh Kiểm.

Nếu như đời này, người bị hủy trong sạch là Lê Nguyệt Trừng thì Trần Văn Cẩm còn có thể cùng nàng ta phu xướng phụ tùy, phu thê tình thâm hay không?

Dọc đường đi, trong lòng Kỷ Thanh Y luôn nghĩ đến chuyện này cho nên những lời Trần Bảo Linh nói với nàng, nàng đều không để ý.

Khung cảnh bờ biển vô cùng đẹp đẽ, có những mỹ danh như “xuân Tây Hồ, hạ Tần Hoài, thu Đông Đình”, càng tô điểm thêm cho cuộc đua thuyền rồng của triều đình.

Phủ Bình Dương Hầu đã sắp xếp xong thuyền hoa từ rất sớm, mọi người lục đục xuống xe, lên thuyền hoa, ngắm phong cảnh.

Thuyền hoa rời bến,  bốn bề thoáng gió, nhìn xung quanh, tầm mắt trống trải.

Ánh sáng chiếu lên mặt nước trong veo, phản chiếu lên thuyền hoa như một bức họa lấp lánh nhiều màu sắc, để phân biệt thuyền hoa với những phủkhác, trên đầu thuyền hoa nào cũng treo cờ hiệu đủ màu thêu tên của phủ đó.

Gió mát nhẹ nhàng, cờ hoa phấp phới, bên bờ cây liễu che phủ làm lòng người vui vẻ thoải mái.

Không bao lâu các thuyền gia nhộn nhịp xuống thuyền rồng, những thuyền hoa quan sát thuyền rồng thi đấu cũng nhao nhao lái vào bờ, xếp thành một hàng dài, thuyền hoa của Trần gia cũng ở trong số đó.

Trần Bảo Linh nhìn cờ có chữ “Thiệu” đang bay bay trên đỉnh thuyền bên cạnh, liên tục cười lạnh: “Thật là xui xẻo, vậy mà lại ở cạnh thuyền của Thiệu Minh Châu.”

Trong thuyền bên cạnh có một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi đang ngồi cùng ba thanh niên, làn da cô nương kia trắng như tuyết, tóc đen như mực vốn dĩ tướng mạo đã rất đẹp lại mặc thêm trang phục hoa mỹ càng lộ rõ sự xinh đẹp bức người.

Ba người thanh niên kia chắc là huynh trưởng của cô nương ấy, vây quanh nàng ta giống như “chúng tinh phủng nguyệt”, nàng ta khiêu khích nhìn Trần Bảo Linh, vẻ mặt vô cùng kiêu căng hài lòng.

Xem ra là oan gia.

Trần Bảo Linh tức cắn răng nghiến lợi nhưng cũng chỉ trừng mắt nhìn.

Kỷ Thanh Y kéo tay nàng hỏi: “Cô nương đó có phải là đại tiểu thư Thiệu gia, Thiệu Minh Châu, được xưng tụng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân hay không?”

“Chính là nàng ta, nàng ta đối nghịch với tỷ khắp nơi, mọi người đều xưng tụng nàng ta là đệ nhất mỹ nhân, chỉ có nàng ta mới xứng với Sâm biểu ca. Trung thu năm ngoái, nàng ta vào cung ngắm trăng, không biết xấu hổ nhào lên người Sâm biểu ca. Thiệu gia là người sa cơ thất thế, gia cảnh đã sớm sa sút, cũng vì có đệ nhất mỹ nhân kinh thành mà hai năm qua mới có chút khởi sắc.” Trần Bảo Linh oán hận uống một ngụm trà: “Không phải là ỷ vào khuôn mặt đẹp, trang điểm son phấn rồi vênh váo đắc ý sao? Tỷ với nàng ta không đội trời chung.”

Nàng ngẩng đầu nhìn Kỷ Thanh Y, đầu tiên là ngẩn người sau đó lập tức đứng lên.

“Thanh Y, thế nào mà tỷ lại quên mất muội chứ?” Vẻ mặt nàng kích động, kéo Thanh Y đứng ra mép thuyền hoa: “Muội đứng đây đi, lần này danh hiệu đệ nhất mỹ nhân kinh thành của Thiệu Thanh Châu sẽ phải đổi chủ. Biểu muội tốt của ta, muội chính là phúc  tinh trời cao phái xuống cho tỷ.”

Nàng không nói thêm gì, lôi kéo Kỷ Thanh Y đứng bên mép thuyền hoa, nhìn thẳng vào mắt Thiệu Minh Châu.

Thiệu Minh Châu mặt mày hớn hở, lười biếng đứng lên, ánh mắt tà tà nhìn sang bại tướng dưới tay mình.

Khi nàng nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp đứng bên cạnh Trần Bảo Linh thì con ngươi co rụt lại, sắc mặt cũng trầm xuống: “Ca ca, huynh xem người thiếu nữ đối diện kia như thế nào?”

“Có thể như thế nào? Dừ có xinh đẹp đi nữa thì cũng chỉ là dong chi tục phấn, có muội muội ở đây, ai còn muốn nhìn người khác nữa?” Huynh trưởng của Thiệu Minh Châu rõ ràng rất thương nàng, vừa cười nói vừa theo tầm mắt của nàng nhìn sang, vừa nhìn thấy hắn cũng ngẩn ngơ.

Thuyền hoa đối diện có một tiểu cô nương đang đứng thẳng, khuôn mặt như hoa đào, làn da như băng tuyết, môi nàng đỏ như chu sa, hàm răng trắng tinh, đôi mắt  sáng long lanh thật giống như ánh bình minh rực rỡ đang chuyển động, xinh đẹp không gì sánh được.

Danh tiếng đệ nhất mỹ nhân kinh thành của Thiệu Minh Châu cũng không phải do nàng tự phong, thật sự dáng dâp nàng rất đẹp, ít nhất là trong những người danh môn quý nữ trong kinh thành không người nào có thể so sánh với nàng, cho nên mặc kệ nàng đi đến chỗ nào đều được ưu đãi hơn. Hôm nay xuất hiện một mỹ nhân như vậy, làm cho nàng lạp tức ý thức có nguy cơ.

Giọng nói của nàng có chút căng thẳng: “Ca ca, tại sao huynh lại không nói lời nào, rốt cuộc muội với nàng ai xinh đẹp hơn?”

“Đương nhiên muội chính là người xinh đẹp nhất.” Ca ca của nàng nói: “Thật sự dung nhan của tiểu cô nương kia cũng được, so với nữ hãi tử bình thường thì đẹp hơn một chút nhưng xinh đẹp nữa cũng không thể so sánh với muội được. Nàng cách khác xa, huynh thấy nêu không phải nàng cao to thì không chừng có mụn trên mặt. Tóm lại, đại tiểu thư Thiệu gia của chúng ta là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, có người nào có thể vượt qua muội đây?”

Thiệu huynh biết muội muội quan tâm chuyên gì nhất nên tất nhiên phải chọn lời dễ nghe.

Thiệu Minh Châu nghe ca ca nói như vậy cũng cảm thấy dung mạo mình so với Kỷ Thanh Y tốt hơn. Nàng thở phảo nhẹ nhõm, quay lại trong thuyền hoa ngồi nhuqng cuối cũng vẫn bị ảnh hưởng đến tâm tình, có chút không vui.

Ở bên này, Trần Bảo Linh vỗ tay cười to, vui mừng kéo Kỷ Thanh Y, ôm mặt của nàng hôn một cái: “Thanh Y, thật sự muội đã trút giận thay tỷ rồi, muội không thấy gương mặt của Thiệu Minh Châu đâu, giống hệt như bị uống thuốc đắng vậy, thật là sảng khoái. Ngược lại tỷ thật sự muốn xem sau này nàng ta lấy cái gì để tự xưng là đệ nhất mỹ nhân.”

Kỷ Thanh Y không có cách nào tránh đành để nàng hôn, cố gắng hung ác trừng nàng một cái, Trần Bảo Linh giật nảy người, oa oa kêu to: “Chính là như vậy, chính là như vậy, muội trừng tỷ một cái, thật sự cực kỳ xinh đẹp, đợi đến lúc gặp muội cứ trừng Thiệu Minh Châu như vậy, bảo đảm sẽ làm nàng ta tức chết.[QR2][diendanlequydon]

Kỷ Thanh Y giả bộ tức giận: “Mệt cho tỷ vẫn là biểu tỷ của ta, lại coi ta là ngọn thương mà sử dụng.”

Trần Bảo Linh cười hắc hắc: “Nào có, tỷ cũng không để muội làm cái gì, muội không muốn làm thì sẽ làm không tốt, dù sao muội nghiêm mặt cũng xinh đẹp hơn Thiệu Minh Châu gấp trăm lần.”

Nàng lắc lắc cánh tay Kỷ Thanh Y, trên mặt là nụ cười lấy lòng, Kỷ Thanh Y cũng bị nàng chọc cười.

Trần Bảo Linh vui vẻ: “Tỷ biết ngay Thanh Y đối với tỷ là tốt nhất.”

Đột nhiên nụ cười trên mặt nàng vụt tắt, kêu “A” một tiếng.

Kỷ Thanh Y theo tầm mắt của nàng nhìn ra ngoài, liền nhìn thấy một chiếc thuyền hoa rực rỡ từ đằng xa đang lái đến, thuyền hoa kia có hai tầng, không chỉ lớn gấp đôi thuyền hoa bình thường mà màu sắc nước sơn cũng vô cùng hoa mỹ, bốn góc thuyền hoa treo ngược đèn khí đá*, bức rèm thủy tinh lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, xuyên qua đó thấy được một thanh niên mặc hoa phục đang ngồi.

Thuyền hoa này quá xa hoa, nó vừa xuất hiện lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh.

Không biết tại sao đột nhiên Kỷ Thanh Y lại nhớ đến cỗ xe ngựa vô cùng sang trọng kia của Từ Lệnh SÂm.

Thuyền hoa càng ngày càng đến gần, đậu giữa thuyền của phủ Bình Dương Hầu và thuyền của Thiệu gai.

Bức rèm thủy tinh được kéo ra, bên trong một người thanh niên đang ngồi trong đó, khuôn mặt người đó đẹp như bạch ngọc, đôi mắt sáng như sao đêm, mày kiếm môi mỏng, ung dung cao quý lại anh khí bừng bừng, không phải Từ Lệnh Sâm thì là ai?

Cùng lúc hắn xuất hiện, mọi người phủ Bình Dương Hầu và mọi người Thiệu gia vội vàng đứng lên, cách thuyền hoa chào hỏi với hắn.

Ánh mắt Từ Lệnh Sâm chợt lóe, nhìn mấy người Thiệu gia trước rồi liếc qua thuyền hoa của phủ Bình Dương Hầu, khẽ gật đầu với mọi người bên này: “Hôm nay ra ngoài tiêu khiển là chính, không cần giữ lễ tiết.”

Trần Bảo Linh kích động không thôi: “Thanh Y, muội xem, Sâm biểu ca không nhìn Thiệu Minh châu, huynh ấy nhìn bên này của chúng ta.

Trần Văn Việt lập tức xấu hổ: “Bảo Linh quay lại, muội nhìn chằm chằm thế tử Ninh Vương như thế còn ra thể thống gì?”

“Muội mặc kệ!” Trần Bảo Linh trợn mắt với ca ca mình: “Người nào ngăn cản muội nhìn Sâm biểu ca, muội liền liều mạng với hắn.”

Trần Văn Việt đã sớm biết Trần Bảo Linh si mê Từ Lệnh Sâm, cũng hết cách với nàng, không thể làm gì khác hơn là nói với Kỷ Thanh Y: “Bảo Linh hồ đồ, muội đừng học muội ấy, thế tử Ninh Vương đến xem cuộc đua thuyền rồng, cũng không phải là vội vàng tới nhìn các muội, ngộ nhỡ chọc giận ngài ấy, ngài ấy sẽ trở mặt.”

“Việt biểu ca, hôm này chúng ta không phải ra ngoài đi dạo chơi ạ?”

Thanh Thái ngồi bên cạnh Thanh Y, tưởng nhầm Trần Văn Việt đang nói đệ ấy*, nghe xong cũng lập tức không vui: “Đệ rất thích thế tử điện hạ, đệ chỉ nhìn ngài ấy cũng không có làm cái gì cả. Thế tử điện hạ rộng lượng tất nhiên sẽ không vì chúng ta nhìn ngài ấy mà ngài ấy sẽ tức giận. Việt biểu ca, huynh không phải vì tất cả mọi người đều nhìn thế tử không nhìn huynh nên huynh không vui chứ?”

*Trong tiếng Trung lúc nói chuyện chỉ có tôi và ta nên Kỷ Thanh Thái mới có thể hiểu lầm như vậy. 

Đưa nhỏ Thanh Thái này chỗ nào cũng tốt, chính là bị Từ Lệnh Sâm làm đầu óc u mê, choáng váng, không cho phép bất kì ai nói xấu Từ Lệnh Sâm.

“Đúng vậy.” Trần Bảo Linh tiếp lời: “Ca ca, huynh lớn hơn Sâm biểu ca hai tuổi mà, tại sao trong bụng lại nhỏ như ruột gà vậy (ý chỉ hẹp hòi)? Không phải muội là muội muội lại nói huynh nhưng mà huynh nên suy nghĩ thật kỹ xem tại sao tất cả mọi người đều nhìn Sâm biểu ca mà không nhìn huynh.”

Hai người họ một xướng một họa, một bộ dáng trung thành hộ chủ, nói đến nỗi Trần Văn Việt tức giận đến rút gân.

Thân muội muội si mê thế tử thì thôi đi hôm nay lại còn có cả tiểu biểu đệ. Hôm nay chắc chắn là không xem được thi đấu thuyền rồng  mà xem thế tử Ninh Vương là đủ rồi.[QR2][diendanlequydon]

“Điện hạ.” Đột nhiên trong thuyền hoa của Thiệu gia vàng lên một giọng nói trong trẻo: “Hôm nay là tết Đoan Ngọ, tại sao thế tử lại có một mình, không bằng lên thuyền của chúng ta chơi ném thẻ vào bình rượu.