Tiết Nghi Phương vẫn còng đang nói: "Mấy năm qua, đại ca của ta nhìn cũng không nhìn nàng ấy một cái, nàng ấy thật đúng là không biết xấu hổ, da mặt thật dày."
Lại nói mặc dù Chu Sính Đình ăn nhờ ở đậu, nhưng ở ngàn dặm xa xôi xin thẳng vào phủ An Quốc Công, hiển nhiên cũng có vài phần năng lực.
Mấy năm nay, Chu Sính Đình không ra cổng trước không bước cổng trong, mỗi ngày trừ bỏ đọc sách tập viết, thêu hoa cho cá ăn, còn là hầu hạ bên người Tiết lão thái thái. Tiết lão thái thái là người biết chuyện, hiểu trong lòng tiểu cô nương đang suy nghĩ gì, nhưng lão nhân gia luôn mềm lòng, tiểu cô nương ăn nhờ ở đậu, một lòng muốn vì bản thân mình kiếm nhân duyên tốt, đây là thói thường của con người, tự nhiên đối đãi với Chu Sính Đình cũng tốt hơn chút.
Lão thái thái đối với nàng ất tốt thì trên dưới phủ An Quốc Công đương nhiên cũng không dám xem thường vị biểu cô nương này.
Chân Bảo Lộ cười trêu ghẹo nói: "Tỷ lo lắng ngoại tổ mẫu yêu thương Chu cô nương nhiều hơn tỷ sao?"
Tiết Nghi Phương cười khinh bỉ, nói: "Tỷ là cháu gái ruột thịt của tổ mẫu, người ngoài làm sao mà so được?" Điểm này, Tiết Nghi Phương cực kì tự tin.
Dung mạo của Tiết Nghi Phương cũng không tính thay đổi nhiều, nhưng nàng ta tự tin hoạt bát, còn rất hay cười, được các trưởng bối yêu thích. Chân Bảo Lộ cũng biết, cháu gái mà Tiết lão thái thái thương yêu nhất vẫn là Tiết Nghi Phương. Nàng thản nhiên nói: "Còn không phải sao.
"Ôi." Tiết Nghi Phương dùng khuỷu tay nhẹ nhàng thúc nàng, sau đó hất hàm nói, "Ta chỉ tùy tiện nói vài câu thôi, chứ cũng không cùng nàng ấy so đo cái gì."
Trái lại lời này là thật tình, nếu Tiết Nghi Phương điêu ngoa hơn một chút, vài năm nay Chu Sính Đình làm gì có được ngày sống dễ chịu?
Đang nói chuyện, tiểu cô nương trong học đường đột nhiên xao động lên, cả đám đều chạy đến bên cửa sổ. Tiết Nghi Phương thích tham gia náo nhiệt, cũng lôi kéo Chân Bảo Lộ đi qua: "Đi, chúng ta cũng tới nhìn thử xem."
Chân Bảo Lộ chịu thua, đành phải đứng dậy cùng nàng ta đi nhìn xem.
May mà vị trí của hai người đúng lúc là gần cửa sổ, chỉ cần đứng dậy là nhìn được.
Chân Bảo Lộ lẳng lặng đứng ở bên cửa sổ, nhìn dưới tàng cây cách đó không xa, Từ Thừa Lãng đưa muội muội Từ Tú Tâm qua đây, cùng đi còn có Phúc An huyện chủ Thẩm Trầm Ngư.
Trường nữ học đều là tiểu cô nương, tuy nói bên cạnh thư viện Bạch Lộ, nhưng suy cho cùng nam nữ hữu biệt.
Lúc này Từ Thừa Lãng đưa muội muội và Thẩm Trầm Ngư đến trường, hắn lớn lên đã tuấn lãng nho nhã, cực kì đẹp mắt. Tuy nói người khắc Hoàng Thành đều loakha81cloan ---- ngày sau Đại công tử của phủ Trường Trữ Hầu tất nhiên sẽ thành đôi với Phúc An huyện chủ. Nhưng tới bây giờ hai người còn chưa đính thân, điều này làm cho những tiểu cô nương khác động tâm cũng ôm lấy một tia hi vọng.
Tiết Nghi Phương nghi hoặc nói thầm: "Tuy nói Từ công tử đích xác phong tư tuấn tú, nhưng phản ứng của các nàng ấy cũng quá khoa trương rồi đó chứ?"
Chân Bảo Lộ thầm nghĩ: Ngươi từ nhỏ đã đối mặt với Đại ca và Nhị ca xuất sắc như thế, nhìn thấy Từ Thừa Lãng tự nhiên cảm thấy chẳng có gì lạ rồi. Nhưng còn những người khác, công tử trong nhà có tuấn mỹ như Tiết Nhượng hay sao? Ngay cả Tiết Đàm, cũng là mỹ nam tử hiếm thấy trong Hoàng Thành.
Nữ đệ tử trong học đường phát ra âm thanh xao động.
Thì ra Từ Thừa Lãng liếc mắt nhìn sang bên này.
Hôm nay Từ Thừa Lãng mặc cẩm bào trắng ngà, dáng người cao gầy, hào hoa phong nhã, khuôn mặt tuấn lãng, đôi mắt hẹp dài ôn hòa, vừa nhìn qua bên này, đích xác có loại cảm giác như mỹ nhân ngoái đầu nhìn lại cười.
Nam tử mười tám tuổi, so với lúc trước đương nhiên ổn trọng hơn, lúc này Từ Thừa Lãng giương mắt, thấy một nhóm cô nương tuổi trẻ xinh đẹp đứng trên lầu, ánh mắt nhìn tới tiểu cô nương nhỏ xinh nhất.
Ánh mắt Từ Thừa Lãng ấm áp hơn.
Từ Thừa Lãng thấy nàng cũng đang nhìn mình, vì thế khẽ cười với nàng. Nếu nói lúc trước Tiểu Biểu Muội còn nhỏ tuổi, hắn chỉ xem nàng như muội muội, không có tâm tư gì, nhưng hiện giờ nhìn nàng duyên dáng yêu kiều, Từ Thừa Lãng đã hiểu rõ tâm ý của bản thân mình.
Đã nhiều ngày không gặp, Từ Thừa Lãng muốn trò chuyện cùng nàng, nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc, đành phải nói với muội muội bên cạnh: "Lúc tan học ta trở lại đón muội."
Từ Tú Tâm có chút thụ sủng nhược kinh, hôm nay nàng xin đại ca đưa nàng tới trường nữ học, chẳng qua vì muốn lấy lòng Thẩm Trầm Ngư. Dù sao lấy tư chất của Từ Tú Tâm, dựa vào bản lãnh thật sự để kiểm tra thì tuyệt đối không thể đậu vào trường nữ học, cuối cùng vẫn là nhờ quan hệ của Thẩm Trầm Ngư giúp nàng, mới có tên trong bảng. Vì thế Từ Tú Tâm cực kỳ cảm kích Thẩm Trầm Ngư. Cũng cực kỳ hi vọng Thẩm Trầm Ngư sẽ trở thành tẩu tẩu của mình.
Nhưng Thẩm Trầm Ngư là người cẩn thận tỉ mỉ, sao nhìn không ra, Từ Thừa Lãng là muốn gặp Chân Bảo Lộ.
Lúc Thẩm Trầm Ngư ngẩng đầu, Chân Bảo Lộ đã đi vào rồi.
Chỉ là mỗi lần nghĩ đến dung mạo của tiểu cô nương kia càng ngày càng chói mắt, trong lòng Thẩm Trầm Ngư có chút không thoải mái ---- bọn họ đến tuổi mới thi được vào trường nữ học, nhưng Chân Bảo Lộ tiến vào trường nữ học là cô nương nhỏ tuổi nhất.
Hơn nữa...
Thẩm Trầm Ngư lo lắng nhìn Từ Thừa Lãng bên cạnh mình, nhớ tới ánh mắt của hắn nhìn Chân Bảo Lộ, trong lòng càng có cảm giác khó chịu.
Lúc này, Thẩm Trầm Ngư thấy buồn bực với vị đường huynh kém cỏi kia của mình.
Lần đầu tiên đường huynh nhìn thấy Chân Bảo Lộ ngay cả một bước chân cũng không di chuyển được, sau đó ngày nào cũng hỏi thăm nàng về chuyện của Chân Bảo Lộ, mặc dù nàng không thích Chân Bảo Lộ, nhưng cũng biết tính tình của đường huynh nhà mình, là một người phong lưu đấy, nên hy vọng nếu Chân Bảo Lộ thực gả cho đường huynh, sau này có thể nếm không ít mùi vị đau khổ. Như vậy, nàng cũng không cần lo lắng Từ Thừa Lãng bị tiểu cô nương này mê hoặc, ai ngờ đường huynh đi cầu thân, phủ An Quốc Công lại có thể cự tuyệt.
Trái lại Thẩm Trầm Ngư cảm thấy thật buồn cười.
Đường huynh của nàng cũng cự tuyệt, vậy tới cùng Chân Bảo Lộ muốn gả cho hạng người gì? Chẳng lẽ còn muốn làm hoàng hậu? [skinny cat: Đúng rồi đó ^^]
Từ Thừa Lãng rời đi, tự mình Thẩm Trầm Ngư đưa Từ Tú Tâm lên lầu.
Tuy rằng thân phận của Thẩm Trầm Ngư tôn quý, nhưng tiểu cô nương trong học đường, ai mà không xuất thân cao quý, thiên kiều bách sủng hay sao? Khi Thẩm Trầm Ngư và Từ Tú Tâm tiến vào, bất quá chỉ khách khí chào hỏi. Nói cho cùng tính của Từ Tú Tâm không tốt là bởi vì nguyên do đi cửa sau, đều bị mọi người xem thường, mà nền tảng của nàng ta yếu kém, học cũng cực kỳ vất vả, mỗi kỳ thi xét nghiệm đều xếp cuối.
Chân Bảo Lộ ngồi ở vị trí của mình, nhìn Thẩm Trầm Ngư tự đưa Từ Tú Tâm vào lớp, lại thấy nàng ta nhìn mình, khẽ vuốt cằm cười cười với nàng ta, xem như là chào hỏi qua. Dù sao trong số những nữ đệ tử học ở đây, không xem trọng thân phận tôn quý, nên cũng không cần hành lễ.
Chân Bảo Lộ nhớ tới lúc nãy Từ Thừa Lãng nhìn mình, mặc dù đứng cách xa, bất quá là nàng quen thuộc nhất.
Cho tới bây giờ hắn nhìn nàng đều ôn hòa ấm áp như vậy, chỉ cần nàng nói cái gì hay làm cái gì, hắn cũng cười gật đầu, giống như nàng làm cái gì cũng đều đúng. Chỉ là, đời này rõ ràng nàng đã giữ khoảng cách với hắn, cho dù vài năm nay thân cận với Thẩm Trầm Ngư hơn, trong lòng làm sao còn sẽ có nàng?
Chân Bảo Lộ hơi có chút tức ngực, lại có chút may mắn. Nàng nói với Tiết Nghi Phương: "Ta ra ngoài đi một chút."
Tiết Nghi Phương chỉ nghĩ nàng muốn ra ngoài đi vệ sinh, nên quan tâm hỏi: "Muốn ta đi với muội không?"
Chân Bảo Lộ lắc đầu: "Không cần."
Đương nhiên Chân Bảo Lộ không phải đi vệ sinh, chẳng qua là cảm thấy có chút ngột ngạt, muốn ra ngoài giải sầu thôi. Mà ở hậu viện của trường nữ học, cảnh vật chung quanh lịch sự tao nhã, cực kì thích hợp cho việc đọc sách. Bất quá lúc này chỉ vào đình nghỉ mát bát giác ngồi, mang theo đồ ăn đã chuẩn bị cho cá, rải xuống ao, xem cá chép kim sắc trong ao đua tranh giành giật thức ăn.
Chân Bảo Lộ cười cười, tâm tình cũng cảm thấy được thư thản hơn rất nhiều. Đang chuẩn bị đi ra đình nghỉ mát trở về lớp học, đã thấy có người cách đó không xa đang đi qua đây.
Chân Bảo Lộ vừa thấy là một nam tử, lập tức ngừng bước.
Theo lý mà nói nơi này là trường nữ học, lại là hậu viện, nam tử không nên vào đây. Nếu không như vậy, Chân Bảo Lộ tuyệt đối sẽ không có không mang theo nha hoàn.
Bất quá lúc này Chân Bảo Lộ cũng không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ xem có cách nào tránh đi không, liền muốn lui bước trốn vào đình nghĩ mát. Đã thấy nam tử cách đó không xa nhìn thấy nàng, đang bước nhanh hơn đi tới.
Chân Bảo Lộ nhìn chăm chú, càng cảm thấy bị quấy nhiễu, lập tức nhăn đầu lông mày.
Nam tử đi tới, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, y phục màu xanh lam hồ, dung mạo đàng hoàng, mày rậm mắt to, dáng vẻ cũng coi như đường đường (có khí thế, khí phách).
Vị công tử này không phải người nào khác, chính là Nhị công tử Thẩm gia Thẩm Thiếu Đường, người hôm qua mới bị phụ thân nàng cự tuyệt việc cầu thân, thì ra là đường huynh của Thẩm Trầm Ngư.
Từ lúc Thẩm Thiếu Đường gặp Chân Bảo Lộ liền đối với vị tiểu cô nương này mong nhớ ngày đêm, lại biết vị Chân Lục cô nương này chẳng những dung mạo tuyệt sắc, còn học rất giỏi, gia thế cũng xứng đôi với hắn, liền lập tức xinh trưởng bối trong nhà thay hắn đi cầu thân, không ngờ hoàn toàn bị cự tuyệt.
Thường ngày tuy Thẩm Thiếu Đường có chút phong lưu, nhưng tự hỏi đối với Chân Lục cô nương là thật tâm, lập tức lịch sự chắp tay nói: "Chân Lục cô nương."
Chân Bảo Lộ hành lễ qua loa, lại lo ở chỗ này gặp gỡ Thẩm Nhị công tử, bị người khác nhìn thấy, vậy coi như rất phiền toái, liền vội vàng bận bịu chuẩn bị bỏ đi.
Hôm nay Thẩm Thiếu Đường vốn là tới tìm Chân Bảo Lộ, bởi vì hôm qua cầu thân bị cự tuyệt, khiến cả đêm hắn không ngủ được. Giờ phút này thấy tiểu cô nương như vậy, tóc dài như mây, da trắng như tuyết, mũi dọc dừa, miệng nhỏ đỏ hồng, đẹp nhất chính là cặp mắt kia, sáng chói mênh mông, sóng nước nhẹ nhàng. Ngay cả nữ thần Lạc Thủy, cũng bất quá chỉ như vậy.
Thấy nàng muốn bỏ đi, Thẩm Thiếu Đường vội vàng nói: "Xin Chân Lục cô nương dừng bước."
Chân Bảo Lộ nào dám dừng bước, hiển nhiên co chân chạy rồi.
Mà da mặt của Thẩm Thiếu Đường có dày hơn nữa, cũng không tốt đuổi theo, chỉ cảm thấy lúc người trong lòng an tĩnh nhã nhặn lịch sự đoan trang, khi sinh động như vậy, càng xinh đẹp đáng yêu, trong lòng càng thấy thích hơn. Chỉ là tiểu cô nương phòng tránh hắn như hồng thủy mãnh thú, khiến hắn cực kì tổn thương, thiếu niên si tình chán chường cúi đầu xuống.
Bên này Chân Bảo Lộ chạy được vài bước, quay đầu nhìn thấy Thẩm Thiếu Đường không có đuổi theo, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức quyết định, ngày sau sẽ không một mình đi tới hậu viện của trường nữ học nữa!
Nàng đứng thở, cúi đầu, chợt thấy một đôi giày thêu gấm màu mực xuất hiện trước mặt, giầy rất lớn, tựa như chiếc thuyền nhỏ, vừa thấy đã biết là nam nhân.
Chân Bảo Lộ liền đổi sắc mặt, chậm rãi giương mắt, nhìn thấy nam tử xuất hiện trước mặt, kinh ngạc hô lên: "Đại Biểu Ca."
Chân Bảo Lộ mở to mắt, không nghĩ tới gặp được Tiết Nhượng ở chỗ này.
Nàng vội hỏi: "Tại sao Đại Biểu Ca lại ở chỗ này?"
Dĩ nhiên hiện nay Tiết Nhượng không phải thiếu niên ngây ngô lúc trước, lúc này dáng người cao thẳng, thân thể cường tráng cao ngất, so với những thư sinh yếu ớt, càng lộ vẻ nam tử vĩ đại. Hắn mặc một thân áo bào màu xanh ngọc, bao lấy thân hình rắn chắc, khuôn mặt tuấn mỹ vô song, không nói ra được cảm giác thanh mát nhã nguyệt.
Hắn thoáng cúi đầu nhìn nàng, giọng điệu trầm ấm nói: "Hôm nay Tĩnh Vương có việc, ta đi cùng hắn tới đây."
Nhị hoàng tử Tĩnh Vương.
Đương nhiên Chân Bảo Lộ biết hắn, đời trước Tĩnh Vương chính là cưới Chân Bảo Chương, chỉ là đời này Nhị thúc của nàng không có trở thành đương gia, như vậy Chân Bảo Chương tự nhiên cũng không phải minh châu trên lòng bàn tay của phủ Tề Quốc Công, việc hôn sự của hai người còn không có liên quan đến nhau chút xíu nào.
Chân Bảo Lộ cũng không tiện hỏi đến chính sự của hắn, chỉ là gặp được hắn ở đây, rất kinh ngạc, lại cảm thấy an tâm. Nàng xem liếc mắt nhìn hắn, khẽ cười nói: "Thật khéo."
Thiếu nữ mười ba tuổi, mặc một thân bối tử màu anh đào hồng nhạt, gương mặt phấn nộn thoáng ửng hồng, miệng nhỏ hé mở, lộ ra hàm răng chỉnh tề tuyết trắng.
Tuy Chân Bảo Lộ nhỏ nhắn xinh xắn, vừa vặn so với những tiểu cô nương cùng tuổi trổ mã sớm hơn, eo nhỏ như liễu, vòng mông vểnh lên, cực kì linh lung hấp dẫn.
Nàng nhu thuận đứng trước mặt hắn, bởi vì bỏ chạy kịch liệt, trước ngực lên lên xuống xuống, uyển chuyển vô song.
Gió nhẹ lướt qua, lá cây phát ra âm thanh sột soạt.
Không biết như thế nào, nhất thời trở nên an tĩnh.
Chân Bảo Lộ mấp máy môi. Tuy là biểu ca, nhưng chờ lâu không tốt, vốn là nàng muốn chào hỏi cùng hắn rồi đi ngay, hiện nay thấy hắn không nói gì hết, một đôi mắt đen thâm trầm, thuận tiện ngạc nhiên hỏi: "Đại Biểu Ca, sao vậy hả?"