Ra khỏi phòng, Trang thị mới không nhịn được nói: "Bà ta nghĩ cháu gái của bà ta là cái gì, cũng xứng với Lãng nhi của ta sao."
Đi theo Trang thị là Lý ma ma tâm phúc của bà, lúc này nghe Trang thị nói như vậy, liền liếc nhìn bốn phía, nhỏ giọng nhắc nhở: "Phu nhân, cẩn thận kẻo có người nghe thấy." Lý ma ma đi theo bên người Trang thị nhiều năm, tất nhiên hiểu được tính tình Trang thị không thích hợp, chỉ là bên trên có một mẹ chồng nghiêm khắc đè ép, nên mọi chuyện đều cẩn thận kính cẩn nghe theo. Trong âm thầm, bản tính Trang thị tự nhiên liền bộc phát ra ngoài.
Nhìn Trang thị còn chưa nguôi giận, Lý ma ma lại nói: "Đại công tử còn chưa tới tuổi làm mai, nhìn xem biểu cô nương mới bây lớn? Hai người vẫn còn là đứa bé thôi."
Trang thị lại nói: "Từ nhỏ Lãng nhi đã ưu tú, ngày sau tất nhiên sẽ có tiền đồ lớn, cho nên Chân lão thái thái mới nhìn chằm chằm Lãng nhi của chúng ta." Nói xong thì bất đắc dĩ nói, "Khiến ta lo lắng là, lão thái thái cũng có ý tứ này. Lần trước ở trước mặt em chồng, cũng đã đề cập qua. May mà Từ Thị thức thời, cũng không có nhắc lại chuyện này."
Nếu hai vị lão thái thái đều có ý kết thân, vậy chuyện này xác thực có chút khó giải quyết, Lý ma ma an ủi: "Không phải còn có Hầu Gia sao? Đại công tử là trưởng tử, việc hôn nhân này một mình lão phu nhân cũng không làm chủ được."
Nói đến Trường Trữ Hầu, Trang thị nhân tiện nói: "Tất nhiên ta có nói bóng nói gió đề cập qua, nhưng ông ấy rất vừa lòng đứa cháu ngoại này. Hơn nữa Hầu Gia còn rất có hiếu, chỉ cần lão thái thái lên tiếng, làm sao dám nói "Không"?
Nói cũng đúng, Trường Trữ Hầu thật sự nổi danh là hiếu tử. Lý ma ma cười cười, lại nói: "Kỳ thật ngày thường biểu cô nương xác thực thông tuệ lanh lợi, nghe nói mấy ngày này cũng rất cố gắng học bài, lão nô nhìn thấy, cử chỉ thần thái mới vừa rồi, so với trước biết điều hơn nhiều. Nếu cứ như vậy, ngày sau nói không chừng..."
"Nói không chừng cái gì!"
Trang thị hung hăng liếc Lý ma ma, xưa nay đối với Chân Bảo Lộ có thành kiến, làm sao cho phép người khác nói lời hay cho nàng ta? Chỉ kiên quyết nói: "Những chuyện khác, ta đều có thể cho qua, chỉ có việc hôn sự của Lãng nhi, ta tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp. Nha đầu kia muốn vào cửa phủ Trường Trữ Hầu, chỉ cần còn có ta, cho dù thiếp thất cũng không tới phiên nàng!"
Thấy Trang thị đang tức giận, Lý ma ma vội vàng đáp dạ, lúc này mới cùng Trang thị đi tới bái Bồ Tát.
.
Chân Bảo Lộ tỉ mỉ suy nghĩ mấy câu nói của lão thái thái, lúc này mới có chút ý tưởng. Từ Thừa Lãng là trưởng tử phủ Trường Trữ Hầu, lại cố tình là Quý công tử có nhiều tri thức, cho dù trước mắt chưa tới tuổi cưới vợ, cũng đã có nhiều người lén hỏi thăm...Không phải lão tổ tông cũng muốn nàng gả cho Từ Thừa Lãng chứ?
Chân Bảo Lộ cảm thấy có chút cảm giác khó chịu, quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh, thật là cảm thấy quá mức ngây ngô.
Đời trước nàng một lòng muốn gả cho Từ Thừa Lãng, nhưng lão tổ tông chưa từng quan tâm tới việc hôn sự của nàng đứa cháu gái này, đời này lại có thể sớm tính toán...
Đáng tiếc tính tình Chân Bảo Lộ đã là như thế. Thời điểm muốn một thứ, cho dù khó hơn nữa, đều muốn đạt được, lúc đã không muốn, cho dù người khác đưa đến trước mặt nàng, nàng cũng sẽ không nhìn nhiều.
Từ Thừa Lãng ở đời này, nàng chính là không muốn.
Chân Bảo Lộ rất bình tĩnh rút tay trở về, mỉm cười hỏi: "Không phải nói Tú Tâm biểu tỷ cũng tới sao?"
Biểu tình của Từ Thừa Lãng ngẩn ra, nhìn nụ cười cực kỳ tự nhiên của Tiểu Biểu Muội, thế này mới lúng túng thu tay về, nói: "Ừm, chỉ là mới vừa rồi ở ao phóng sinh bên kia gặp Tống huynh..."
Từ Tú Tâm vừa thấy Tống Chấp liền không chịu đi nữa. Chân Bảo Lộ cũng cảm thấy không ổn, Tống Chấp là của tỷ tỷ nàng, làm sao đến phiên nàng ta chứ?
Tuy rằng Chân Bảo Lộ tin Tống Chấp, cũng hiểu được lúc này Từ Tú Tâm chỉ là đứa nhỏ, giữa hai người không có khả năng xảy ra chuyện gì, nhưng nàng không thích thấy Từ Tú Tâm quấn quít lấy tỷ phu nàng.
Chân Bảo Lộ liền nói: "Từ lúc ở sân ngựa, đã nhiều ngày ta chưa gặp Tú Tâm biểu tỷ, Từ biểu ca, chúng ta đi qua tìm nàng đi."
Quan hệ của Tiểu Biểu Muội và muội muội, trong lòng Từ Thừa Lãng rõ ràng nhất. Nhưng một hồi cũng không nói gì, gật đầu: "Được."
Khi Chân Bảo Lộ theo Từ Thừa Lãng đến bên cạnh ao phóng sinh, nhìn thấy Tống Chấp đang ngồi ở cạnh bàn đá chơi cờ, mà cùng hắn đánh cờ, chính là Tiết Nhượng người tối hôm qua cùng nàng nướng chim sẻ. Có lẽ bởi vì tối hôm qua tư vị nướng chim sẻ quá tốt, Chân Bảo Lộ thấy Tiết Nhượng, ý cười trên mặt liền nhiều hơn. Chân Bảo Lộ lộp bộp chạy tới, tươi cười xinh đẹp nói: "Đại Biểu Ca và Tống công tử đang chơi cờ a."
Từ Tú Tâm ngồi bên cạnh Tống Chấp. Từ Tú Tâm không biết chơi cờ, tất nhiên cũng không hiểu được, mới đầu còn có thể líu ríu nói mấy câu, nhưng sau đó nhìn Tống Chấp chú tâm chơi cờ, liền không tiện nói chuyện. Lúc này nhìn thấy Chân Bảo Lộ đến đây, lập tức vênh váo hống hách nói: "Ngươi đừng làm ầm ỹ Tống ca ca."
Nhưng thật ra Tống Chấp rất thích Chân Bảo Lộ, nhìn tiểu cô nương có hai má phấn nộn non nớt, chỉ cảm thấy thư thái, mỉm cười nói: "Không sao đâu."
Từ Tú Tâm cúi đầu "Ồ", giọng nói có chút bất mãn.
Tiết Nhượng cầm cờ đen, sau khi hạ quân cờ xuống, nhìn thoáng qua Tiểu Biểu Muội ở đối diện, tự nhiên cũng nhìn thấy Từ Thừa Lãng. Hắn khách khí nói với Từ Thừa Lãng: "Từ công tử."
Từ Thừa Lãng cũng mỉm cười.
Chỉ là mỗi khi nghĩ đến Tiết Nhượng liền cảm thấy có chút kỳ quái, vị Đại công tử phủ An Quốc Công này rõ ràng so với Nhị công tử Tiết Đàm xuất sắc hơn nhiều, vì sao trong thành không nghe đồn về hắn? Nếu không có ngày lễ tắm ba ngày, trận đấu phóng tên vào bình rượu giữa hắn cùng Tiết Nhượng, sợ là hắn cũng không biết đến tên tuổi của Tiết đại công tử. Mà ngày ấy ở sân ngựa, thuật cưỡi ngựa cũng tinh xảo hơn hắn nhiều. Nếu Tống Chấp không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tiết Nhượng đã đoạt thứ nhất rồi.
Chân Bảo Lộ thuận theo ngồi bên cạnh Tiết Nhượng, nhìn hai người hạ cờ, nàng cũng giống Từ Tú Tâm, đều là không thạo, cũng may đỡ hơn so với Từ Tú Tâm, ít nhất nhìn xem có thể hiểu một chút.
Tống Chấp hạ xuống quân trắng, nhìn thiếu niên trước mặt, chế nhạo nói: "Tiết công tử có chút phân tâm rồi."
Thật sao?
Chân Bảo Lộ ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tống Chấp, sau đó nghiêng đầu nhìn Đại Biểu Ca, vội vã rũ sạch trách nhiệm, giọng nói mềm mại ngọt ngào: "Đại Biểu Ca, ta cũng không nói chuyện..." Ý tứ đó là nàng không có làm ầm ỹ đến hắn, hắn phân tâm không có liên quan tới nàng.
Một bên Tiết Nhượng nhìn vào đôi mắt to ngập nước của Tiểu Biểu Muội, thản nhiên "Ừ", mới tiếp tục hạ quân cờ. Bất quá cuối cùng vẫn thua Tống Chấp.
Từ Tú Tâm vui vẻ nói: "Ta đã nói Tống ca ca lợi hại nhất." Giống như người thắng là nàng ta vậy.
Có điều, đối với Chân Bảo Lộ mà nói, một là tỷ phu tương lai của nàng, một là Đại Biểu Ca của nàng, mặc kệ ai thắng, nàng đều vui vẻ.
Tống Chấp nói: "Bất quá là may mắn mà thôi." Hắn nói là sự thật.
Giọng nói của Từ Tú Tâm trong vắt: "Tống ca ca cũng không cần khiêm tốn, thắng chính là thắng."
Đương nhiên Tiết Nhượng sẽ không để ý đến một bàn thắng thua nho nhỏ này, chỉ là sau khi thua, vẫn theo bản năng nhìn tiểu cô nương bên cạnh. Nghĩ tới điều gì, Tiết Nhượng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Từ Thừa Lãng lẳng lặng đứng đó, nói: "Nghe Tống huynh nói, kỳ nghệ của Từ công tử rất tinh xảo, có thể hay không nể mặt chơi một ván?"
Từ Thừa Lãng đang có ý này, trước mắt nghe Tiết Nhượng chủ động đề ra, mở miệng nói một câu: "Cũng được."
Tống Chấp nhường chỗ ngồi, để Từ Thừa Lãng đánh cờ cùng Tiết Nhượng.
Từ Thừa Lãng cầm cờ trắng, Tiết Nhượng cầm cờ đen. Theo quy củ, cờ trắng đi trước, Từ Thừa Lãng đặt xuống một quân cờ.
Chân Bảo Lộ hơi nhíu mày, chỉ cảm thấy biểu tình của hai người này ngưng trọng, nhưng thật ra không hề giống cùng nhau trao đổi bình thường, mà giống như đang liều mạng. Nhưng nàng rõ ràng nhớ rõ, lúc trước hai người này không biết nhau. Bất quá, vừa nghĩ tới trận đấu phóng tên vào bình rượu và cưỡi ngựa, Đại Biểu Ca đều hơn Từ Thừa Lãng một bậc, dù khiêm tốn như Từ Thừa Lãng, trong lòng ít nhiều vẫn có chút lòng tranh đấu.
Nhưng Đại Biểu Ca thì sao?
Nàng tỉ mỉ đánh giá mặt mày của Đại Biểu Ca, mặc dù nàng và hắn không giống như Từ Thừa Lãng là thanh mai trúc mã, nhưng tiếp xúc vài lần, cũng hiểu ít nhiều tính tình của hắn. Là dễ tính, chung đụng vô cùng tốt. Theo lý thuyết, sẽ không cùng Từ biểu ca cố ý so đo chứ?
Ván này hình như có hơi không ổn, so với lúc trước khi nhàn nhã cùng Tống Chấp đánh cờ, lúc này vừa bắt đầu, từng bước của Tiết Nhượng đều mang theo sát khí.
Kỳ nghệ của Từ Thừa Lãng tinh xảo thế nào, cũng bất quá là lý luận suông, còn là thiếu niên trẻ tuổi chưa từng trải, làm sao có thể là đối thủ của Tiết Nhượng? Xưa nay Từ Thừa Lãng ổn trọng, cũng bị Tiết Nhượng giết trở tay không kịp.
Nếu nói lúc trước hắn loáng thoáng cảm giác được địch ý của Tiết Nhượng, như vậy giờ phút này hắn đã chắc chắc rồi.
Từ Thừa Lãng thảm bại. Hơn nữa ván này, so với một ván trước đó cùng Tống Chấp ước chừng gấp đôi.
Mà Từ Thừa Lãng cũng là lần đầu tiên thua thảm hại như vậy.
Rốt cuộc vẫn là thiếu niên trẻ tuổi, khuôn mặt tuấn tú của Từ Thừa Lãng tỏ ra lúng túng, miễn cưỡng mỉm cười nói: "... Tiết công tử quả thực lợi hại."
Tác giả có lời muốn nói:
Đại Biểu Ca: Ai biểu ngươi dám đoạt lão bà của ta!