Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 16: Tranh thủ tình cảm




Tạm thời để vị Đại Biểu Ca kia của nàng qua một bên, Chân Bảo Lộ theo Tiết Nghi Phương vào nhà, Hương Tuyết Ổ trang trí ấm áp lịch sự tao nhã, đồ dùng bài trí bên trong đều là gỗ tử đàn và gỗ Hoàng Hoa Lê trân quý. Tuy rằng Tiết Nghi Phương tuổi còn nhỏ, nhưng đãi khách thật ra có dáng có vẻ, lôi kéo Chân Bảo Lộ ngồi xuống, đem dĩa nho xanh biếc trong suốt trên bàn chuyển qua cạnh tay nàng, nói: "Lộ biểu muội nếm thử đi, đây là nho Nam Uyển tiến cống, nhìn mặc dù nhỏ, nhưng ăn rất ngọt."

Chân Bảo Lộ nể tình ăn một quả, cặp mắt cong cong cười nói: "Qủa thực ngọt vô cùng, giống như mật vậy."

Tiết Nghi Phương cười dịu dàng nói: "Vậy Lộ biểu muội phải ăn nhiều một chút." rồi nhìn qua Chân Bảo Quỳnh nói, "Quỳnh biểu tỷ cũng nếm thử đi."

Chân Bảo Quỳnh cũng ăn thử, nhìn thấy Thẩm Trầm Ngư ngồi ở đối diện, sợ Tiết Nghi Phương chỉ lo cho các nàng mà bỏ quên Thẩm Trầm Ngư, liền nói với Tiết Nghi Phương: "Ngươi đi tiếp huyện chúa đi."

Thẩm Trầm Ngư không bao giờ thiếu đó là "chúng tinh củng nguyệt"*, lúc này nhìn Tiết Nghi Phương tiếp đón hai tỷ muội, cũng không đểtrong lòng, lại nghe được lời nói của Chân Bảo Quỳnh, nhìn tỷ muội hai người họ ăn nho, chỉ cảm thấy hai tỷ muội này sợ là chưa thấy qua việc đời, cũng không được hưởng qua vật gì tốt, liền thản nhiên mở miệng nói: "Không cần, nho ngọc bích này quý phủ nhà ta không hiếm lạ gì, lần nào Hoàng Đế cữu cữu cũng tự mình phái người đưa đến phủ công chúa, ta ăn nhiều rồi, cũng thấy hơi ngán. Nếu Chân Tứ tiểu thư thích, ngày mai ta sai hạ nhân quý phủ đem cho ngươi một ít."

*"chúng tinh củng nguyệt" chỉ một người luôn là trung tâm được người khác xoay vòng quanh mình.

Tiết Nghi Dung là người hầu của Thẩm Trầm Ngư, tất nhiên nể mặt, vội nói: "Đúng thật, Hoàng Thượng luôn luôn yêu thương huyện chúa, cho dù hậu cung phi tần, cũng không được sủng bằng huyện chúa đâu."

Thẩm Trầm Ngư mỉm cười nói: "Nghi Dung đừng nói như vậy." Tuy là nói thế, nhưng trong lòng Thẩm Trầm Ngư vẫn cực kỳ hưởng thụ.

Chân Bảo Quỳnh nhất thời cũng không thèm nhắc lại.

Chân Bảo Lộ thấy tỷ tỷ nhà mình có lòng tốt như vậy, không ngờ Thẩm Trầm Ngư lại kiêu ngạo, lập tức có chút ngồi không yên, muốn thay tỷ tỷ nàng nói chuyện, chỉ là tỷ tỷ hiểu nàng rất rõ, thấy nàng muốn phát tác, tay vỗ nhẹ vào lưng bàn tay của nàng, ý bảo nàng không nên nói gì.

Suy cho cùng, hôm nay rốt cuộc là sinh thần của Tiết Nghi Phương.

Chân Bảo Lộ mím mím môi, nhìn khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng của Thẩm Trầm Ngư, trước mắt nàng ta tuổi còn nhỏ, tính tình không hề che giấu, qua vài năm nữa, thì sẽ có dáng điệu đoan trang tự phụ, mà thói hư tật xấu thực chất bên trong vẫn không thay đổi bao nhiêu. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Thẩm Trầm Ngư vẫn sẽ gả cho Từ Thừa Lãng. Vị cữu mẫu (mợ) kia của nàng, đối với vị con dâu huyện chủ này có thể nói là ngàn lần vạn lần vừa lòng.

Cũng tốt, cữu mẫu và Thẩm Trầm Ngư tiến đến cùng nơi, nàng vừa vặn đứng ở một bên xem kịch vui đây.

Bởi vậy, Chân Bảo Lộ ăn nho càng cảm thấy ngọt hơn.

Thẩm Trầm Ngư liếc mắt nhìn hai tỷ muội, thấy vị Chân Lục tiểu thư tuổi nhỏ kia mặt mày cười cười nhìn nàng, nhất thời có chút không được tự nhiên, nhưng thấy hai tròng mắt của nàng ta trong suốt sạch sẽ, bộ dáng lại trắng trẻo đáng yêu. Thẩm Trầm Ngư giơ tay sờ sờ mặt mình, nghĩ có phải là ... trang điểm trên mặt mình bị lem hay không, nên tìm lấy cớ, cùng nha hoàn đi vào phòng trong ngồi một chút thuận tiện trang điểm lại.

.

Tiết Nhượng từ Hương Tuyết Ổ của Tiết Nghi Phương đi ra, lại thấy Tiết Đàm đứng khoanh tay ở hành lang. Tiết Đàm vừa thấy vị huynh trưởng này, liền xoải bước đi qua, nói: " Đại ca." Hôm nay đi phủ Tề Quốc Công đón hai vị Tiểu Biểu Muội, vốn là chuyện của Tiết Đàm, nhưng hắn không nghĩ tới, xưa nay đại ca không thích ra cửa lại sẽ nguyện ý giúp hắn, lúc này đến nói cảm tạ, "Chuyện hôm nay thật làm phiền đại ca rồi."

Khách sáo một hồi, Tiết Đàm mới nói đến chính sự: "Từ công tử phủ Trường Trữ Hầu đưa bái thiếp tới, hẹn chúng ta ba ngày sau cùng đi tây giao cưỡi ngựa. Đại ca, ngươi đi không?"

Tiết Đàm biết đại ca không muốn đi, cũng biết Từ Thừa Lãng cố ý hẹn bọn họ, nhất định bởi vì chuyện phóng tên vào bình rượu lần trước ở phủ Tề Quốc Công. Tuy rằng Từ Thừa Lãng tuổi trẻ ổn trọng, nhưng rốt cuộc vẫn là còn trẻ, nào có đạo lý chịu thua? Sợ là muốn mượn cơ hội này bàn luận cùng đại ca một chút. Đây cũng không phải chuyện gì xấu, các công tử độ tuổi này, cùng nhau bình luận so tài mới có thể tiến bộ. Hơn nữa, Tiết Đàm cảm thấy, đại ca của hắn thâm tàng bất lộ, chắc chắn sẽ không chỉ am hiểu phóng tên vào bình rượu, hắn cũng muốn mở mang kiến thức về thuật cưỡi ngựa của đại ca.

Tiết Nhượng liếc mắt nhìn Tiết Đàm, nói: "Được."

Đến phiên Tiết Đàm sửng sốt.

Hắn còn tưởng phải tốn chút công phu để thuyết phục đại ca, nào biết lại dễ dàng như vậy. Rốt cuộc tuổi trẻ nha, trên mặt Tiết Đàm lộ vẻ vui mừng, vội nói: "Quyết định vậy, đệ kêu người đi hồi đáp đây." Sau lại nói, "Đại ca có việc thì đi trước đi, lát đệ đến liền đó."

Tiết Nhượng gật gật đầu, biết bản tính Nhị đệ, đợi hắn cũng không lạnh nhạt giống như lúc trước.

.

Chân Bảo Lộ cùng tỷ tỷ dự yến tiệc ăn mừng sinh thần của Tiết Nghi Phương, lúc trở về, cố ý nói lời từ biệt với lão thái thái. Lão thái thái nhìn đôi tỷ muội xinh đẹp này, sủng nịch ôm hai hài tử vào lòng, nói khi nào rảnh thì hãy thường xuyên đến đây. Chân Bảo Quỳnh gật đầu đáp vâng, sau mang theo muội muội đi ra cửa lớn phủ An Quốc Công.

Tiết Nghi Phương và Tiết Đàm đưa hai tỷ muội đến cửa.

Chân Bảo Lộ nhìn hai huynh muội Tiết Đàm và Tiết Nghi Phương, lúc này lại nhớ tới vị Đại Biểu Ca kia, nhưng hai người cũng không quen thân lắm, tự nhiên nàng đi hỏi thì không được tốt, có lẽ giống như lời tỷ tỷ đã nói, tính tình ít nói, không thích cùng người khác kết giao. Bất quá ---- trước đó lúc thay nàng xỏ giày, rõ ràng rất tốt mà.

Chân Bảo Lộ mang theo nghi hoặc lên xe ngựa, Chân Bảo Quỳnh thấy muội muội yên lặng, nhéo nhéo hai má của muội muội hỏi: "Nghĩ gì thế?"

Chân Bảo Lộ lấy lại tinh thần, nhìn vào ánh mắt của tỷ tỷ, thầm nghĩ: Tỷ tỷ càng ngày càng thích nhéo má nàng.

"Không có gì, chỉ là..." Chân Bảo Lộ nghĩ nghĩ, mới bất mãn nói, "Muội không thích Phúc An huyện chủ kia."

Thì ra là vậy.

Nghĩ đến thái độ lúc nãy của Phúc An huyện chủ, xác thực có chút không đem người ta để vào mắt, nhưng thân phận như vậy, thật sự không thể đắc tội. Muội muội tuổi còn nhỏ, không vui cũng có thể thông cảm được, Chân Bảo Quỳnh lập tức an ủi: "Không sao đâu, dù sao chúng ta cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc."

Đúng vậy. Chân Bảo Lộ tươi cười nói: "Tỷ tỷ nói đúng."

Sau khi hồi phủ, Chân Bảo Lộ cũng không nghĩ đến Thẩm Trầm Ngư nữa.

Đời trước Thẩm Trầm Ngư lén lút hạ nhục nàng, khi đó Từ Thừa Lãng đã đính hôn, nàng còn dây dưa không rõ, xác thực quá hạ thấp rồi. Đời này nàng Chân Bảo Lộ muốn gia thế có gia thế, muốn dung mạo có dung mạo, đời trước không hề nghĩ đến trường nữ học, hiện giờ hết sức đi thử một lần, nàng không tin bản thân mình tìm không được nhà chồng tốt.

Nghĩ như vậy, Chân Bảo Lộ chăm chỉ học tập.

Chân Bảo Lộ vốn đã thông tuệ, nay trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác ngoài việc chăm chỉ học bài, tất nhiên là phải có tiến bộ. Mới đầu Tạ phu tử thấy Chân Bảo Lộ đột nhiên chăm chỉ, mặc dù kinh ngạc, nhưng chỉ cảm thấy bản tính tiểu cô nương khó mà sửa đổi, sợ là nhất thời quật khởi thôi, tâm tình mới mẻ qua đi, khẳng định sẽ lại ngồi vào vị trí cuối cùng nhàn hạ kia. Nào biết đã nhiều ngày, tiểu cô nương chẳng những thật sự nghe giảng bài, đúng hạn nộp bài tập, còn thường chạy tới thỉnh giáo với bà.

Chân Bảo Lộ cả ngày cắm đầu vào đống sách vở, bận tối mày tối mặt, hôm đó bỗng nhiên Từ Tú Tâm ở phủ Trường Trữ Hầu đến nói muốn nàng cùng đi xem Từ Thừa Lãng cưỡi ngựa.