Lúc Tiết Nhượng tỉnh, phát hiện mình đang ở trong phòng khách Linh Phong Tự. Hắn nhắm mắt lại, nghĩ tới hôm qua mê man nhìn thấy một cảnh kia, lông mi khẽ nhíu nhíu. Trong phòng có tiểu ni cô, thấy hắn tỉnh lại, liền chắp tay trước ngực nói: “Thí chủ cuối cùng tỉnh.”
Tiết Nhượng đứng dậy nói cảm ơn.
Hắn là đại công tử An Quốc công phủ. Năm trước liền theo quân, ở trong quân biểu hiện xuất chúng. Chỉ là trong quân doanh, cũng tránh không được bị người ám toán. Lần này hắn bị trọng thương, không biết như thế nào chạy đến Linh Phong Tự này. Nếu không phải được cứu trợ, dựa vào trận tuyết hôm qua, sợ là hắn cứ như vậy ném tính mạng.
Đại Chu trọng văn khinh võ, phàm là nam tử có chút của cải, cũng sẽ không lựa chọn con đường này. Tiết Nhượng thân là trưởng tử An Quốc công phủ, lại là vợ cả Lục thị An Quốc công sinh. An Quốc công đối Lục thị xem như mối tình thắm thiết, chỉ là Lục thị bởi vì sinh Tiết Nhượng mà thiếu hụt thân thể, không bao lâu liền hương tan ngọc nát, An Quốc công trút hết oán hận mất thê tử lên trên người nhi tử là Tiết Nhượng.
Chỉ là dù có tiếng si tình, nhưng đảo mắt liền cưới kế thất, sinh một trai một gái, thậm chí ngay cả thứ xuất cũng có một đứa.
Thuở nhỏ quan hệ phụ tử Tiết Nhượng và An Quốc công đã không tốt, quý phủ cũng chỉ có tổ mẫu Tiết lão phu nhân yêu thương hắn chút ít. Chỉ là tính tình hắn quái gở, bên cạnh Tiết lão phu nhân có Tiết Đàm nhu thuận hiểu chuyện, có danh tiếng tài tử, trưởng tôn không hiểu chuyện là hắn, phân lượng cũng không nặng. Hắn không thích văn, ngược lại từ nhỏ thích luyện võ, lúc hắn quyết định theo võ, chỉ có lão phu nhân khuyên, An Quốc công không nói gì, về phần kế mẫu Vương thị, lại là ước gì hắn theo võ mau chết.
Thân thể nam tử luyện võ tự nhiên cường tráng hơn người bình thường, tĩnh dưỡng chút liền có thể hành tẩu.
Tiết Nhượng xoải bước, đi đến trong nội viện.
Xa xa, liền nhìn thấy giữa cảnh tuyết trắng trong rừng mai, có hai bóng dáng.
Một nam một nữ. Nam đối mặt với hắn, ăn mặc quý khí nhã nhặn, mặt mày tuấn lãng ôn hòa, nhìn dị thường hào hoa phong nhã; mà nữ thập phần nhỏ nhắn xinh xắn, bọc một thân áo choàng thạch lựu lông chim màu đỏ, xem ra cũng là được nuông chiều lớn lên.
Vị cô nương giữa rừng mai, đúng là Chân Bảo Lộ.
Mà vị nam tử nho nhã khí chất như ngọc, chi lan ngọc thụ bên cạnh Chân Bảo Lộ, là đại biểu ca Từ Thừa Lãng nhà cậu nàng, đại tài tử nổi tiếng hoàng thành. Từ Thừa Lãng lớn hơn năm tuổi Chân Bảo Lộ, từ nhỏ đã tính tình chững chạc, lúc này đối cô biểu muội lại là vẻ mặt ôn hoà, giọng nói ôn hòa. Hắn nói: “Là ta không tốt, không có tới sớm đón ngươi, ở Linh Phong Tự không quen đi?”
Từ Thừa Lãng vô cùng hiểu rõ vị biểu muội này, nàng yếu ớt, ở Linh Phong Tự, nơi nào ở quen được?
Còn nói sao. Chân Bảo Lộ không vui chép miệng, cánh môi mềm mại cứ như vậy khẽ vểnh lên, rũ mắt nói: “Là mợ không cho phép đi?”
Nàng biết rõ Trang thị không thích nàng, nhưng sau này nếu muốn gả Từ Thừa Lãng, liền không thể đắc tội Trang thị.
Thật là Trang thị không cho phép. Từ Thừa Lãng thấy nàng ủy khuất, cũng đau lòng, đưa tay xoa xoa đầu nàng, thương tiếc nói: “Không liên quan nương. Nếu tức giận, ta liền để cho ngươi đánh vài cái, được không?”
Chân Bảo Lộ chính là biết rõ, Từ Thừa Lãng nhất định sẽ che chở nương hắn. Hắn là người con có hiếu, dù tốt với nàng, lại cũng không bằng mẫu thân thân sinh.
Từ Thừa Lãng xem như người duy nhất hiện tại nàng có thể làm nũng phát tính khí, cho nên nhiều lúc, nàng cũng là có thể nhịn liền nhịn. Nàng cúi đầu, giày thêu dưới váy đỏ thẫm thêu hoa ngọc lan nhẹ nhàng đá một cái gấm ủng nam tử trước mặt, kiều gắt giọng: “Ai muốn đánh huynh?”
Từ Thừa Lãng cười cười, cầm lên bàn tay nhỏ bé của nàng nói: “Còn là tiểu Lộ chúng ta đại nhân đại lượng.”
Trong nội tâm Chân Bảo Lộ cũng thoải mái một chút, mỉm cười trừng hắn.
Từ Thừa Lãng nhìn qua biểu muội trước mặt, thương yêu từ trong lòng. Sang năm nàng cập kê, hắn chưa định hôn sự, là vì đợi nàng. Chỗ mẫu thân hắn dĩ nhiên khó khăn tầng tầng, nhưng vì nàng, hắn sẽ tìm cách giải quyết. Nàng còn u mê, lúc này hắn chỉ nắm tay nàng, không dám lại gần một bước, chỉ là lúc cúi đầu, nhìn thấy trên cổ tay phải nàng, vốn là da thịt trắng nõn, lúc này có một chút phiếm hồng, mới nói: “Sao lại hồng?”
Chân Bảo Lộ cúi đầu nhìn, Từ Thừa Lãng nói là cổ tay mình, liền nhớ tới tối hôm qua nàng hảo tâm cứu nam tử râu quai nón đầy mặt, rõ ràng sắp chết, lại còn có tính cảnh giác cùng lực đạo lớn như vậy, gắt gao cầm lấy tay nàng không buông, nàng tốn không ít công sức mới thoát ra. Làn da cô nương gia nộn, một trảo này tự nhiên lưu lại dấu đỏ.
Chân Bảo Lộ không tốt ở trước mặt Từ Thừa Lãng nói nàng tiếp xúc nam tử khác, chỉ nhỏ giọng nói: “Không cẩn thận va chạm trúng.”
Từ Thừa Lãng liên tục che chở nàng, nửa điểm đều không thể gặp nàng bị thương, lòng ngón tay vuốt ve cổ tay nàng, nói: “Trở về thoa dược cho ngươi.”
Trong nội tâm Chân Bảo Lộ ấm áp, cười nhìn hắn, nháy nháy mắt nói: “Vậy ta muốn huynh tự tay thoa cho ta.”
Từ Thừa Lãng chỉ cảm thấy tiểu biểu muội hắn quá mức ngây thơ, sang năm đã sắp cập kê, ở trước mặt hắn, lại không biết nam nữ khác biệt. Lại nghĩ tới, nàng còn nhỏ tuổi liền mất đi song thân, bên cạnh không có người dạy bảo, mới khẽ mỉm cười nói: “... Được.”
Tuyết trắng hồng mai, tài tử giai nhân.
Đẹp giống như một bức họa.
Trong nháy mắt tiểu cô nương kia khẽ nghiêng đầu, Tiết Nhượng liền nhận ra nàng. Hắn cho rằng đó là một giấc mộng, không ngờ lại là thật.
Lúc này, tiểu ni cô chiếu cố Tiết Nhượng cũng đi tới, nhìn hai người trong rừng mai, mới nói: “Vị kia là Chân Lục cô nương hôm qua cứu ngươi, bên cạnh, là đại công tử Trường Ninh Hầu phủ.”
Tiết Nhượng rời đi hoàng thành đã có vài năm, tự nhiên không biết vị Chân Lục cô nương này, nhưng danh tiếng Từ Thừa Lãng, hắn là nghe nói qua. Từ Thừa Lãng niên thiếu nổi danh, trong vòng quý tộc hoàng thành nhân duyên vô cùng tốt... Hắn lẳng lặng nhìn, thấy hai người cử chỉ thân mật, hiểu quan hệ hai người này cũng không phải là nam nữ bình thường đơn giản như vậy.
Bên ngoài lạnh, Từ Thừa Lãng tự nhiên sẽ không để nàng chờ lâu. Chân Bảo Lộ hồi phòng khách, bởi vì gặp Từ Thừa Lãng, tâm tình thoáng tốt hơn chút ít. Lúc này, Hương Hàn vào, nói: “Cô nương, vị nam tử hôm qua ngài cứu đã tỉnh, lúc này muốn lại đây tạ ơn cô nương.”
Chân Bảo Lộ nghĩ tới hôm qua mình khó được làm việc thiện, ngược lại không có để ở trong lòng. Nàng thản nhiên nói: “Không cần, để hắn đi đi.”
Nàng không có thiện tâm, cứu hắn cũng bất quá là để mình an tâm mà thôi.
Hương Hàn gật đầu, liền ra ngoài nói với người kia: “Vị công tử này, tâm ý ngài cô nương nhà ta đã biết, mời công tử trở về”
Mặc dù Tiết Nhượng ngoài ý muốn, nhưng cũng hiểu tình lý, cô nương dưỡng ở khuê phòng, há một ngoại nam muốn gặp là gặp? Hắn khẽ gật đầu, chuẩn bị đi trở về.
Lúc bước ra cửa sân, liền thấy một nam tử mặc y phục màu xanh trúc thanh nhã chậm rãi bước vào, nhìn thấy hắn, mỉm cười gật đầu ý chào hỏi.
Không hổ là quý công tử nổi danh hoàng thành, Tiết Nhượng cũng không thể không thừa nhận, giáo dưỡng Từ Thừa Lãng này vô cùng tốt. Hắn khẽ gật đầu, bộ dáng lôi thôi lếch thếch, rõ ràng dị thường đối lập vị Từ công tử này.
Nhìn hắn đi vào, Tiết Nhượng dừng bước chân lại, quay đầu lại nhìn một cái.
Hắn xưa nay không chú trọng dáng vẻ mình, nhập quân doanh càng như vậy. Nhưng tiểu cô nương lại là không giống, tự nhiên thích thu thập sạch sẽ. Từ Thừa Lãng ăn mặc nhã nhặn, dáng vẻ này của hắn quá lôi thôi?
Từ Thừa Lãng vào phòng, nhìn Chân Bảo Lộ đã thu thập xong, liền đưa tay, tỉ mỉ giúp nàng mang mũ áo choàng lên.
Cử chỉ thân mật, Chân Bảo Lộ lại là tập mãi thành quen, trong nội tâm cũng không phân nửa khác thường.
Mỗi lần Chân Bảo Lộ đến Linh Phong Tự, đều là Từ Thừa Lãng đến đón về.
Linh Phong Tự hương khói cường thịnh, Từ Thừa Lãng lại là thanh niên tài tuấn số một số hai hoàng thành, hiện nay nhìn vị Từ đại công tử này, mấy tiểu cô nương tránh không được xấu hổ đỏ mặt, vụng trộm nhìn hắ, trong lòng là hận không thể biến thành tiểu cô nương được hắn cẩn thận che chở kia. Cũng có mấy cô nương, nhận ra người bên cạnh Từ Thừa Lãng, cũng không phải là cô nương Trường Ninh Hầu phủ, mà là biểu muội của hắn Chân Lục cô nương.
Phúc Yên huyện chủ Thẩm Trầm Ngư được vây quanh như sao vây quanh trăng, cũng nhìn thấy kia thân thể cao to, dị thường xuất chúng nam tử.
Nha hoàn bên người nàng thấy nàng nhìn nhiều mấy lần, liền mở miệng nói: “ Vị này là Từ đại công tử Trường Ninh Hầu phủ, huynh trưởng Từ cô nương Từ Cẩm Tâm.”
Phúc Yên huyện chủ Thẩm Trầm Ngư, là nữ nhi đương kim Tấn Dương trưởng công chúa, ngoại sinh nữ Tuyên Hoà đế thương yêu nhất, hoàng sủng này, ở hoàng thành có thể nói là độc nhất vô nhị. Nữ nhi Hoàng đế không lo gả, Thẩm Trầm Ngư cũng là như thế, nên dù đến tuổi, hôn sự nàng vẫn chưa định.
Thẩm Trầm Ngư học bài ở nữ học, cô nương nịnh bợ nàng tự nhiên không ít, chỉ là tính tình nàng cao ngạo, xưa nay không thèm phản ứng. Còn Từ Cẩm Tâm, đều là đệ tử nữ học, nàng cũng từng tiếp xúc qua, không giống những khuê nữ nịnh bợ nàng, ấn tượng nàng đối Từ Cẩm Tâm không tệ.
Hôm nay nhìn thấy Từ Cẩm Tâm có vị đại ca xuất sắc như vậy, ấn tượng Thẩm Trầm Ngư đối Từ Cẩm Tâm lại càng không tệ. Cho nên sau khi trở về nữ học, Thẩm Trầm Ngư chủ động giao hảo với Từ Cẩm Tâm.
Chân Bảo Lộ vừa hồi Trường Ninh Hầu phủ liền bị phong hàn.
Tiểu cô nương yếu ớt, phát sốt đỏ mặt nằm ở trên giường bệnh.
Mợ Chân Bảo Lộ Trang thị, ngược lại đến xem qua một lần. Sắp tới lễ mừng năm mới, trong lúc mấu chốt này lại bị phong hàn... Trang thị liếc mắt nhìn một cái, liền vội vã trở về, nhíu mi nói: “Quả nhiên là tang môn tinh.”
Cho là Chân Bảo Lộ trên giường nóng đến hồ đồ, cho nên nửa điểm không có cố kỵ nàng, mới vừa đi ra phòng ngủ nàng, liền nói như vậy, nàng tất nhiên là nghe được rõ ràng rành mạch.
Nàng nóng sốt khó chịu, sít sao siết chặt đệm giường dưới thân, có chút ít tức giận, càng nhiều hơn là ủy khuất.
Khi còn bé nếu nàng ngã bệnh, phụ thân nàng liền chiếu cố nàng ngày đêm, phảng phất nàng chau mày một cái, hắn liền muốn đau lòng một lúc lâu.
... Lúc trước được sủng như vậy ái, tại sao hiện thời cái gì đều không còn? ( kiếp trước Chân Bảo Lộ bị người người chán ghét cũng lỗi của Chân Như tùng, chỉ sủng mà không dạy. Khiến nàng thành kẻ không học thức, không tâm cơ, đến cả quy củ cũng không biết)
Mắt Chân Bảo Lộ dần ngập nước mắt, như nai con chỉ bị người vứt bỏ.
Từ Thừa Lãng vào, nhìn thấy bộ dáng tiểu biểu muội như vậy, tất nhiên là đau lòng, lập tức cũng không để ý Trang thị dặn dò, tự mình chiếu cố nàng.
Ngày kế Chân Bảo Lộ ung dung tỉnh lại, mới có hơi chuyển biến tốt đẹp. Từ Thừa Lãng lại là mặt mũi tràn đầy tiều tụy.
Biết đêm qua là hắn liên tục chiếu cố mình, Chân Bảo Lộ không khỏi nhớ tới, lúc nàng mất đi song thân, cũng là vị biểu ca này mãi mãi không rời bồi nàng.
Trong mắt nàng hiện lệ, trong lòng là cảm kích hắn.
Từ Thừa Lãng cho rằng nàng còn khó chịu, liền căng thẳng, nhỏ nhẹ nói: “Như thế nào? Còn khó chịu sao?” Nói, đưa tay thăm dò cái trán nàng, cũng không có quá nóng.
Chân Bảo Lộ lắc đầu, nhìn Từ Thừa Lãng, mới cười cười nói: “Từ biểu ca.”
“... Ừ?” Từ Thừa Lãng nhìn qua nàng suy yếu, chờ nàng nói tiếp.
Lại nghe vị tiểu biểu muội này của hắn, hai mắt trong suốt cứ như vậy nhìn hắn, mở miệng nói: “Chờ ta cập kê, huynh cưới ta đi, được không?”
Từ Thừa Lãng có chút ít ngơ ngẩn. Đây là ý niệm hắn sớm có trong đầu, chỉ là hắn nhớ tới tuổi biểu muội quá nhỏ, hắn lại sinh ra tâm tư như vậy, thật sự là không nên. Nhưng lúc này, biểu muội mà hắn cho là tuổi còn bé không hiểu chuyện, lại mở miệng muốn hắn cưới nàng? Từ Thừa Lãng cũng có thể cảm giác được, nàng phá lệ thân cận cùng ỷ lại mình, hắn có lòng tin, ở trong lòng nàng, phân lượng của hắn là không giống kẻ khác.
Hiện thời...
Từ Thừa Lãng đến cùng chưa trải qua tình yêu, nhất thời gò má cũng khẽ phiếm hồng, nhìn bộ dáng nàng nghiêm túc, mới mỉm cười cầm tay nàng, nói: “Được.” Dừng một chút, lại bổ sung, “Tiểu Lộ, ta sẽ chiếu cố nàng cả đời, tốt với nàng cả đời.” ( Xảo trá)
Trong nội tâm Chân Bảo Lộ khẽ run, nhưng cũng tin hắn. Nàng nói lời này, một mặt là bởi vì nàng thật có tính toán này, về phương diện khác, là vì lời tối hôm qua Trang thị nói.
Nếu đã cảm thấy nàng là tang môn tinh, vậy hãy để cho tang môn tinh này, cả đời ở trước mặt nàng lúc ẩn lúc hiện đi.
Ba năm sau, Tiết Nhượng chiến công hiển hách khó được trở về hoàng thành một lần, liền gặp ngay lúc Từ Thừa Lãng thành thân.
Hắn cưỡi ở trên lưng ngựa, nhìn tân lang mặc hỉ bào. So với bộ dáng ba năm trước đây chật vật không chịu nổi, giờ phút này Tiết Nhượng, thay đổi tác phong ngày xưa, toàn thân dọn dẹp sạch sẽ, khuôn mặt tuấn mỹ vô song thoáng đen chút ít so với nam tử hoàng thành. Ngay cả bạn tốt trên chiến trường của hắn Mạnh Hạc Thư đều sợ hãi than, ba năm trước đây tìm được đường sống trong chỗ chết, ngược lại thay đổi tính tình, trở nên thích sạch sẽ.
Tiết Nhượng vốn tưởng rằng, lấy tình cảm Từ Thừa Lãng cùng vị Chân cô nương kia, lần này Từ Thừa Lãng đón dâu, tân nương tất nhiên là nàng. Không ngờ, mặt mày tân lang lạnh lẽo, trong kiệu hoa, cũng không phải là tiểu cô nương tựa tiên tử trong rừng ngày xưa, mà là quý nữ hoàng gia Phúc Yên huyện chủ.
Mười dặm hồng trang, phô trương rất lớn.
Nhưng Tiết Nhượng lại phảng phất không nghe được tiếng chiêng trống lớn nháo vui mừng kia, gương mặt tuấn tú hơi trầm xuống, lòng chỉ có một vấn đề.
- - Từ Thừa Lãng cưới người khác, vậy nàng bây giờ thế nào?