Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 93




Trong lòng Niên Tâm Phù rối loạn, lại nghe Đồng Thiên Sách nói: “Nếu mọi người đã nói xong hết rồi thì Niên cô nương cứ yên tâm, Đồng mỗ là người biết thương hoa tiếc ngọc, chỉ cần ngươi đồng ý phối hợp, ta chỉ cần lấy thân xử nữ và công lực của người, sẽ không lấy mạng ngươi đâu. Ta còn có thể cho ngươi thân phận chính thê, ngươi sẽ được hưởng vinh hoa phú quý mãi không hết.”

“Hừ, Đồng Thiên Sách, ngươi nói thật dễ nghe. Lúc trước, khi người kéo bọn ta gia nhập, cũng ba hoa đủ thứ. Nhưng cuối cùng thì sao, khi chúng ta rơi vào tay của Cửu Vĩ Công Tử, ngươi sợ bọn ta làm ngươi bị bại lộ, nên đã ra tay giết người diệt khẩu. Nhưng ngươi lại không ngờ ta may mắn không chết, ngược lại còn trở thành chướng ngại vật, cản trở ngươi luyện thành thần công.”

Kiều Anh lạnh lùng cười: “Trên người A Phù có bí độc độc nhất vô nhị của ta, nếu ngươi không sợ chết thì lấy nó để luyện công đi.”

Kiều Anh muốn đánh cược một lần, nếu Niên Tâm Phù đã biết hết mọi chuyện, đương nhiên nàng sẽ không chấp nhận làm thuốc cho Đồng Thiên Sách bởi vì là người thì ai mà không sợ chết, hơn nữa Niên Tâm Phù lại kiêu ngạo như vậy. Kiều Anh nuôi lớn Niên Tâm Phù, nên đương nhiên biết được tính tình của nàng, nàng là đồ đệ xuất sắc nhất của ông, nhưng tính tình nàng lại nóng nảy, là một nữ tử kiêu ngạo, nàng sẽ không cho phép bản thân mình làm thuốc để nam nhân luyện công. Cho nên Kiều Anh tin rằng chỉ cần ông nói trúng độc thì Niên Tâm Phù sẽ phối hợp, mặc dù đến giờ ông cũng không hiểu vì sao Niên Tâm Phù có thể không bị trúng độ mà bình an vô sự đứng ở đây. Nhưng chuyện này không phải là trọng điểm, hiện tại quan trọng nhất chính là diệt trừ Đồng Thiên Sách.

Sau khi nghe những gì ông ta nói, Đồng Thiên Sách bước hai bước về phía Niên Tâm Phù, cẩn thận kiểm tra sắc mặt và dáng vẻ của nàng, như thể đang xem xem nàng có đang trúng độc hay không. Hắn đột nhiên đưa tay ra làm một động tác, sau đó nhanh chóng lao về phía Niên Tâm Phù, nói: “Ta bắt ngươi về trước rồi chậm rãi nghiên cứu xem ngươi có trúng độc hay không.”

Hắn là người đa nghi nên muốn bắt người trước rồi nói sau.

Kiều Anh sửng sốt, vốn tưởng rằng có thể thương lượng thêm một chút mới kéo dài thời cơ, không ngờ Đồng Thiên Sách lại sốt ruột như vậy. Cho ông phản ứng lại thì thị vệ ẩn trong tối đã kéo đến, muốn bắt giữ ông ta.

Lúc chiều khi Niên Tâm Phù vừa dùng cơm, vừa trò cuyện với sư phụ, trong lòng lại nổi lên nghi ngờ, nghi ngờ này đã giúp nàng thoát khỏi việc bị Kiều Anh hạ độc. Khi Kiều Anh nhắc đến những đệ tử đã chết thì rất đau lòng, ông nói những đồ nhi đáng thương của ta phải phơi thây nơi sườn núi hoang dã, chuyện này khiến Niên Tâm Phù vốn không hề cảnh giác với sư phụ lại nổi lên lòng nghi ngờ, thi thể được tìm thấy ở sườn núi là chuyện này không hề nói, tìm được nơi này cũng không hề bình thường, nếu không phải Lăng Việt Sơn đưa Thủy Nhược Vân đi tìm sườn núi ôm chuyện cũ thì sợ là cả đời này cũng không ai biết dưới đó có thi thể. Vậy sao sư phụ lại biết được. Sau khi nghi ngờ, Niên Tâm Phù đã dùng thuốc giải bách độc mà Thủy Nhược Vân đưa cho nàng để đề phòng bất trắc. Quả nhiên trong đêm đó, Kiều Anh tiến vào phòng nàng, Niên Tâm Phù liền vận khí, giả bộ như mình đã ngủ say bất tỉnh, lúc này mới biết được chân tướng thật sự.

Với tình hình hiện tại của nàng, sợ là không thể tránh khỏi kiếp nạn này, nàng đã nghĩ kỹ, nếu thật sự bị Đồng Thiên Sách bắt được nàng thà tự sát chứ không chịu nhục. Bây giờ Đồng Thiên Sách đã xuất chiêu, nàng liều mạng đánh trả, trước khi chết cũng phải cắn đứt một miếng thịt của hắn, để giải tỏa hận thù của những đồng môn đã bị hại.

Quả nhiên, võ công của Đồng Thiên Sách vô cùng lợi hại, hắn rất nhanh nhẹn, không cần dùng binh khí, tay không đoạt đi kiếm trong tay Niên Tâm Phù. Đồng Thiên Sách không phải tên ngọc, đương nhiên hắn biết nếu nữ nhân này không đánh được sẽ tự vẫn. Kiếm pháp của Niên Tâm Phù rất xuất sắc, nhưng chênh lệch về thực lực quá lớn, không đến mười chiêu, Đồng Thiên Sách đã đánh một chưởng, làm bảo kiếm hồng ngọc của nàng văng lên trên không, rơi xuống đất. Niên Tâm Phù cố gắng đứng dậy, nhìn Đồng Thiên Sách bước tới lấy kiếm của nàng.

Đúng lúc này, một cây thiết thương có sức mạnh ngàn cân bổ về phía Đồng Thiên Sách, chỉ nghe thấy một tiếng hét lớn: “Đó là kiếm của Niên cô nương, ngươi không được phép động vào.”

Hai bóng người bay xuống sau thiết thương, chính là Mai Mãn và Lăng Việt Sơn.

Thiết thương lao tới nhanh chóng, Đồng Thiên Sách giật mình lùi lại, thiết thương xiên xuống mặt đất. Đồng Thiên Tầm hơi nheo lại đôi mắt phượng, hắn đã biết người tới là ai. Sau khi Lăng Việt Sơn đáp xuống, cũng không dừng lại, hắn đạp thương mượn sức tấn công Đồng Thiên Sách, trong nháy mắt đã đá hắn mấy cước. Đồng Thiên Sách biết bản lĩnh của Lăng Việt Sơn nên không dám lơ là, nhanh chóng lùi lại, tránh sang một bên, vặn eo, vung tay về phía Lăng Việt Sơn.

Lăng Việt Sơn đánh trượt một đòn, hắn ưỡn ngực thẳng lưng, thân thể luồng dưới cánh tay đối thủ, sau khi lướt qua, hai tay chống trên đất, sau đó dùng chân đã vào phần dưới của Đồng Thiên Sách. Sau một hồi so chiêu, hai người đã đánh hơn mười chiêu

Mai Mãn rút thanh kiếm của Niên Tâm Phù ra, nhét vào tay nàng ta, lớn tiếng nói: “Cẩn thận một chút, ta đi giúp sư phụ.”

Lòng bàn tay hắn to lớn ấm áp, Niên Tâm Phù cầm thanh kiếm, nhìn bóng lưng phóng khoáng của hắn đang chạy đi, náng hé môi cười. Nàng xoay người, giương kiếm, nghênh đóng sự tấn công của thị vệ Đồng Phủ.

Đồng Thiên Sách và Lăng Việt Sơn đã đánh hơn mười chiêu, không thể không sử dụng Phần Dương Ngũ Tuyệt Công. Đến bây giờ Lăng Việt Sơn mới nhận ra Phần Dương Ngũ Tuyệt Công của La Diễm Môn vẫn chưa được xem là lợi hại. Chưởng từ Phần Dương Ngũ Tuyệt Công của Đồng Thiên Sách nóng như lửa đốt, Lăng Việt Sơn sút nữa đã không tránh được, vải y phục đã bị đốt cháy một mảng. Mai Mãn đã giết vài thị của Đồng phủ, sau đó cũng đến giúp đỡ.

Thương pháp của Mai Mãn là Khóa Hồn Thương, khi Lăng Việt Sơn ở hoa cốc Tông thị đã tìm được thương phổ này nên cùng Mai Mãn nghiên cứu, luyện tập. Trời sinh Mai Mãn khỏe mạnh hơn người, nhưng nội công cơ bản thì yếu kém, Lăng Việt Sơn lại mạnh về điểm này, nên hắn đã chỉ Mai Mãn mấy cách rèn luyện, mấy ngày nay Mai Mãn cũng tiến bộ vượt bậc. Vì vậy, bây giờ khi Mai Mãn đã có thể tham gia vào trận chiến của hai cao thủ này, còn giúp rất nhiều cho Lăng Việt Sơn.

Kỳ lạ là võ công của Đồng Thiên Sách là càng đánh càng mạnh, chiêu thức mạnh mẽ, sức mạnh có thể đánh xuống ba tấc đất. Lăng Việt Sơn nói: “Thiên Kim Ấn, xem ra có được Đại Tiên rồi, ngươi rất biết cách dùng.”

“Hừ, hắn muốn nhập giáo, muốn được che chở thì tất nhiên phải có cống hiến.”

Đồng Thiên Sách hừ lạnh, theo hắn thấy Tông Nhận Tư chỉ là phế vật, làm việc như bà bà, thần thần kinh kinh, cả ngày cứ nghĩ đến Hoa Thần, nếu không phải hắn cứ do dự thì Tông thị có bí kíp võ công, đã sớm bị hắn thu được rồi, sao có thể chỉ có một quyển Thiên Kim Ấn?

Mai Mãn có không kiên nhẫn, tên Đồng Thiên Sách này là có chủ ý ác độc như vậy với Niên Tâm Phù, chuyện này khiến hắn như bị lửa đốt tâm can, hận không thể đâm hắn thành cái sàng. Hắn vội vàng tấn công nên suýt chút đã bị đánh trúng. Lăng Việt Sơn trừng mắt nhìn hắn, khi đối đầu với kẻ thù, kị nhất là vội vàng, Mai Mãn biết lỗi, nhưng trong tình trạng chiến đấu kéo dài như vậy, hắn rất khó để có thể bình tĩnh lại.

Hai bên đang chiến đầu giằng co, thì đột nhiên có năm tấm lụa đỏ bay xuống. Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ: “Lại là hắn.”

Quả nhiên, nhìn thấy mấy mỹ nữ và chiếc kiệu bay xuống, Cửu Vĩ Công Tử đến trong y phục hào phú đến. Nhưng mọi người đang đánh nhau, nên không ai để ý đến hắn. Cửu Vĩ công tử nhìn một lát, vẫn không ai để ý. Hắn hoàn toàn bị làm lơ như vậy thì tức đế mức muốn nhảy dựng lên, cứ đi tới đi lui trên tấm lụa đỏ, cuối cùng, nhìn thấy Niên Tâm Phù đang đánh với thị vệ, hai nha hoàn tuân lệnh, cầm kiếm bước đến hỗ trợ, để Niên Tâm Phù có thể thoát thân.

Niên Tâm Phù thoát thân thì vội vàng gật đầu với Cửu Vĩ Công tử nói cảm ơn, rồi đứng bên ngoài nhìn Mai Mãn và Lăng Việt Sơn chiến đấu với Đồng Thiên Sách. Cửu Vĩ nhìn thấy, thì ra là vì tên ngốc kia mà không để ý đến bản công tử, lần đầu tiên hắn bị lơ như vậy nên rất không vui. Hắn nâng tay dùng lực, hai tấm lụa đỏ bay thẳng đến chỗ ba người đang chiến đấu, Cửu Vĩ đạp lên lụa mà đi, đến thẳng chỗ trận chiến, hắn giơ cây quạt lên, vẽ một vòng cung vô cùng đẹp mắt, nhưng lại ẩn chứa ngàn lưỡi dao sắc bén, hướng về phía Đồng Thiên Sách. Đồng Thiên Sách xoay người trốn được, giữa hắn và Mai Mãn có một khoảng trống, Cửu Vĩ nhân cơ hội chen vào, đẩy tên ngốc kia ra: “Tránh đường, vướng chân vướng ta, để bản công tử đến.”

Võ công của Cửu Vĩ Công Từ rất tuyệt diệu, hắn mạnh hơn Mai Mãn, Lăng Việt Sơn như hổ thêm cánh, hai người liên thủ, dù Đồng Thiên Sách vừa có Phần Dương Ngũ Tuyệt Công và Thiên Kim Ấn, cũng cảm thấy rất khó khăn.

Sự xuất hiện của Cửu Vĩ quả thực nằm ngoài dự liệu của Đồng Thiên Sách, mặc dù hắn ta cũng là người mà hắn muốn đối phó, nhưng không phải lúc này, hắn chưa sẵn sàng, hắn đã thất bại trong đại hội Hắc Sát lần trước, thái hậu rất không vui, nhưng muốn đối phó thì vẫn phải chờ thời cơ, nếu không, làm hỏng sự sắp xếp của thái hậu thì sẽ làm người mất mặt, hắn cũng chẳng có ích lợi gì.

Nghĩ đến đây, Đồng Thiên Sách nảy ra ý nghĩ phải chạy trốn trước, xem ra đêm nay hắn cũng không bắt được Niên Tâm Phù, sau này hắn sẽ tìm được cơ hội. Hắn giả vờ sơ hở, sau đó ngã xuống đất, tay chân chạm đất, thoạt nhìn giống như lăn bò, nhưng trên thực tế lại dùng tốc độ cực nhanh lao ra ngoài, hướng về phía Niên Tâm Phù. Mai Mãn và Cửu Vĩ giật mình quay lại bảo vệ nàng. Cửu Vĩ dùng sức vung tay, tấm lụa đỏ bay đến trước người Niên Tâm Phù, người cũng thuận thế bay tới. Không ngờ chiêu này của Đồng Thiên Sách là giả, hắn dùng tay chân đáp xuống đất, chạy như dã thú, nhân cơ hội này, nhanh chóng đổi hướng chạy trốn.

Lăng Việt Sơn bay lên để ngăn cản hắn, hắn là người gần nhất trong số họ, nhưng chưởng của hắn chỉ có thể cản trờ tốc độ của hắn, Đồng Thiên Sách chỉ dừng lại một lát, rồi nhanh chóng chạy thoát. Chuyện sau đó mọi người không ngờ chính là, khi mọi người không chú ý, Kiều Anh đột nhiên bay đến, phương hướng và tốc độ đủ để ôm lấy Đồng Thiên Sách, ông ta liều mạng thử vận may, muốn ngăn cản Đồng Thiên Sách, theo ông ta thấy, có vẻ cơ hội xin Niên Tâm Phù tha mạng có phần thắng hơn là xin Đồng Thiên Sách tha mạng.

Nhưng Kiều Anh không ngờ rằng Đồng Thiên Sách đã dùng hết sức để bỏ chạy, bản năng sinh tồn khống chế đại não, hắn cứ bay đến như vậy, hắn chỉ nghĩ cùng lắm thì Đồng Thiên Sách chỉ dùng một cước đá hắn ra hoặc là vặn tay hắn ra, nhưng không ngờ Đồng Thiên Sách không cần suy nghĩ, hắn dùng chưởng của Phần Dương Ngũ Tuyệt Công, dùng nó như lưỡi dao, hắn đâm thẳng bàn tay của mình vào lưng của Kiều Anh, thẳng vào ngực ông ta.

Với một cú đá của Lăng Việt Sơn, một thanh kiếm đâm vào lưng dưới của Đồng Thiên Sách, nhưng hắn ta không quay đầu lại, sau khi đâm chết Kiều Anh, hắn dùng toàn lực chạy trốn, biến mất ngay lập tức.

Cảnh tượng này chỉ diễn ra trong tích tắc, mọi người chỉ biết bất lực nhìn hắn biến mất trong màn đêm. Lăng Việt Sơn nghĩ thầm, ai ya, thì ra có người vội vàng như là vì chạy trốn. Khi hắn quay lại, thấy Niên Tâm Phù ngẩn người trước thi thể của Kiều Anh.

Niên Tâm Phù thực sự không thể tin được, chỉ trong một đêm, người sư phụ như người cha của nàng biến thành tên hung thủ diệt môn, mà nàng còn chưa kịp phản ứng thì ông ta đã chết.

Mai Mãn đứng bên cạnh, Cửu Vĩ Công Tử giẫm lên tấm lụa đỏ đi qua, một tên sơn tặc râu ria rậm rạp, tay chân thô lỗ, còn một người ăn mặc lộng lẫu như con hồ ly trong bụi hoa, xung quanh toàn mỹ nữ. Lăng Việt Sơn xoa cằm, cảnh tượng này thật thú vị, khi quay lại, hắn phải nói với Nhược Nhược.

Cửu Vĩ vẫy mạnh chiếc quạt của mình, duy trì phong độ, đồng thời nhẹ nhàng an ủi Niên Tâm Phù. Mai Mãn đen mặt đứng bên cạnh, nếu không phải lúc này Niên Tâm Phù đang buồn, hắn thực sự muốn đẩy Cửu Vĩ Công Tử kia ra đấu một trận, để xem võ công của hắn thế nào, dù sao hắn chỉ muốn đánh nhau một trận.

Nhưng hắn còn chưa kịp chịu không nổi, đã nghe Cửu Vĩ la oai oái, cả người nhảy lên. Thì ra Lăng Việt Sơn nổi tính nghịch ngợm, dùng sức đá mấy tấm lụa đỏ, hắn thật sự muốn xem thử Cửu Vĩ có thể đi mà không có tấm lụa đỏ này hay không. Cữu Vĩ giật tấm lụa nhảy lên, nhìn thấy Lăng Việt Sơn đang quậy phá thì tức giận, hắn vung tay lấy ra một tấm lụa đỏ khác, ai ngờ Lăng Việt Sơn lại vương tay nắm lấy tấm lụa đỏ đó, Cửu Vĩ vô cùng tức giận, thuận theo lực của tấm lụa lấy ra một tấm lụa khác, Lăng Việt Sơn lại đá đi, hai người này chứ chơi qua chơi lại như vậy.

Lăng Việt Sơn cười vui vẻ: “Thì ra ngươi không thể đặt chân xuống đất, ha ha ha, thì ra ngươi có tật xấu, không có lụa thì mới bay được.”

Ngón tay sen của Cửu Vĩ lộ ra: “Tên thô lỗ này, ngươi mới có tật xấu, ngươi giống y như thối lão đầu kia, quá phiền phức.”

“Thối lão đầu nào?”

Lăng Việt Sơn nghĩ rằng Cửu Vĩ Công Tử khá thú vị.

“Là thối lão đầu nhà ngươi, sư phụ ngươi đó.”

“A, ngươi gặp qua lão ta rồi sao.”

Bản thân Lăng Việt Sơn cũng hơn hai năm rồi không gặp ông ấy.

“Đâu chỉ từng gặp, lão đầu kia còn cứ quấy rầy ta, rất đáng ghét.”

Lời nói của Cửu Vĩ Công Tử đã khơi lên lòng hiếu kỳ của Lăng Việt Sơn, lão đầu quấy rầy Cửu Vĩ sao? Ha ha, thật thú vị. Nhưng lão đầu kia rất phiền phức, hắn rất tán đồng.

“Nhưng ta đá ông ta đi rồi, bây giờ sẽ đến ngươi phiền não, ha ha ha!”

Còn chưa đợi Lăng Việt Sơn hỏi vì sao lão đầu lại quấy rầy hắn, Cứu Vĩ Công Tử liền nói một chuyện bất ngờ.

“Ý của ngươi là gì?”

Lăng Việt Sơn có dự cảm không tốt.

“Bây giờ ông ta không quấy rầy ta, ông ấy đi tìm thê tử của đồ nhi rồi.”

Cửu Vĩ cười đắc ý: “Nếu như khi ấy ta biết thôn nữ Đào Hoa là con gái nhà họ Thủy, nương tử của ngươi thì ta đã sớm đưa nàng về gặp ngươi rồi. Để cho lão đầu kia cứ quấy rầy ta. Nhưng mà bây giờ ông ấy đã biết, ha ha, ông ta có đối tượng mới để chơi rồi, nên sẽ không quấy rầy ta nữa.”

Lăng Việt Sơn hiểu ra rồi, hắn giận dữ quát lên với Cửu Vĩ: “Cửu Vĩ người chờ đó cho ta, ta sẽ sớm lột da ngươi.”

Nói xong thì không lo chuyện gì khách mà vội vã chạy về nhà trọ.

Quả nhiên, trong nhà trọ đã xảy ra chuyện, khi Lăng Việt Sơn vội vã quay lại, chỉ có Thủy Trọng Sở và Lương Huyền Ca ở đó, Thủy Nhược Vân đã biến mất. Thủy Trọng Sở nói: “Lão đầu kia nói ông ấy là sư phụ ngươi, rồi ông ấy đã chạy lên phòng các ngươi, nói muốn gặp Nhược Vân, ta nghe Nhược Vân kêu lên, chạy qua gặp ông ấy. Ta thấy ông ấy cũng không có ác ý, ông ấy chỉ nói kéo Thủy Nhược Vân nói chuyện thôi.”

“Ông ta trông như thế nào?”

Lăng Việt Sơn có chút lo lắng sợ ông ta là người cải trang. Thủy Trọng Sở mô tả ngoại hình của ông ta, mái tóc hoa râm và bộ râu dài, hai mắt có thần và một vết sẹo trên lông mày.

“Ông ấy có nói gì không?”

Ngoại hình thì đúng rồi, phải biết lão đầu kia muốn làm gì.

“Ông ấy nói mình là sư phụ của ngươi, Nhược Vân còn cùng ông ấy nói chuyện khi ngươi trải qua khi ở trên núi, chắc là mấy chuyện ngươi kể với nàng. Lão đầu kia đối đáp rất trôi chảy, thỉnh thoảng con vuốt râu trừng mắt, có vẻ hiểu ngươi rất rõ.”

“Ừm, hẳn là lão đầu kia rồi.”

Lăng Việt Sơn vẫn còn lo lắng: “Ông ấy đưa Nhược Nhược đi đâu?”

“Khi đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên nói phải đưa nương tử của đồ nhi về núi Việt, bảo ngươi phải trực tiếp về núi Việt để tìm ông ấy. Ta đã cản rồi, nhưng không ngăn được. Đuổi theo một đoạn rồi nhưng không đuổi kịo.”

Thủy Trọng Sở vừa nhìn đã biết, võ công của Lăng Việt Sơn đúng là được dạy dỗ rất tốt.

“Lão già chết tiệt, muốn làm gì thì làm đó, còn dám cướp thê rtử của ta, đúng là lâu quá không ăn đòn nên ngứa da rồi.”

Lăng Việt Sơn tức giận đến mức bốc khói, hắn lên phòng thu dọn đồ đạc.

“Ta đuổi theo họ, chuyện hôm nay ngươi chờ Mai Mãn về hỏi hắn đi. Chờ ta tìm được họ rồi sẽ gửi tin báo cho ngươi.”

Hắn thu dọn đồ đạc, đột nhiên đá lên giường một cước, rầm một tiếng rấ lớn, lại nghe hắn mắng lớn: “Hắn đưa Nhược Nhược đi thì không nói, còn không chịu chuẩn bị đồ trên đường đi. Bây giờ trời tối rồi, lỡ Nhược Nhược buồn ngủ thi sao, mẹ kiếp, lỡ Nhược Nhược đói bụng hay lạnh thì sao, tiểu gia đánh chết ông ấy.”

Lăng Việt Sơn nhanh chóng đem gói đồ lên đường, hắn lao ra khỏi phòng như một cơn gió rồi biến mất. Thủy Trọng Sở đứng ở trong phòng, còn chưa kịp phản ứng, lát sau sờ mũi, nhỏ giọng tự nói: “Mẹ kiếp, hai người này đúng là sư đồ.”