Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 89




“Muốn cứu ngươi phải cưới ngươi sao? Ngươi có bệnh à?”

Thủy Sở nghe nàng nói thì cũng thấy đáng thương nhưng cưới nàng ta thì không thể được.

“Không phải, không phải, chỉ là cách tạm thời thôi. Không phải cưới thật, chỉ cần nói với người ngoài, cho ta thân phận đã kết hôn là được, để qua một thời gian nữa, ác bá kia cưới người khác, có lẽ hắn sẽ không truy đuổi ta nữa. Lúc đó, ta sẽ trả lại cuộc sống yên bình cho công tử.”

Lời nói của Đào Hoa rất khẩn thiết, cũng hợp lý.

“Đào Hoa chỉ là một nữ nhân yếu đuối, những công tử đây đều là người có võ công cao cường, chẳng lẽ Đào Hoa có thể làm được chuyện gì sao. Chỉ cầu mong công tử rũ lòng thương, cho Đào Hoa một nơi dung thân, xin hãy cứu Đào Hoa một mạng đi. Đào Hoa sẽ rất cảm kích.”

Nàng nói xong thì quỳ xuống.

Thủy Trọng Sở vội đưa tay đỡ nàng dậy: “Ngươi muốn giả làm người đã thành thân thì không chỉ ta có thể giúp.”

lòng hắn không muốn, giả làm phu thê cũng không muốn, vị trí đó trong lòng hắn chỉ có một người. Dưới tình thế cấp bách, hắn chỉ tay về phía Lăng Việt Sơn, còn chưa mở miệng nói chuyện đã bị Lăng Việt Sơn trừng mắt nhìn, cũng đúng, muội muội còn đang ở đây.

Ngón tay thuận thế di chuyển, Mai Mãn, người này thích hợp hơn. Ai ngờ hắn chưa mở miệng nói, Mai Mãn đã lắc đầu như trống bỏi, kích động đến nỗi râu muốn dựng thẳng lên: “Không được, không được, lão tử không làm, lão tử nhất quyết không làm. Lão tử còn phải chờ duyên phận để gặp lại Niên cô nương, lỡ như mấy ngày đó gặp lại nàng, nàng lại thấy lão tử có thê tử thì đâu có được. Không được, không được, lão tử kiên quyết từ chối, nhất quyết từ chối!”

Thủy Trọng Sở xem nàng như củ khoai nóng phỏng tay đẩy đi, làm Đào Hoa hơi đau lòng. Hôm đó, ở Tú Cẩm Lâu, nhìn mọi người vào phòng, nam nhân này ở trong đám người đó, rất thu hút, trong mắt hắn có sự dịu dàng nhưng buồn bã, thế nhưng nàng không thể dời đi ánh mắt của mình. Hắn toát ra vẻ vui mừng lẫn lộn, nhìn hắn đau lòng bỏ đi, tuy chưa nói câu nào nhưng nàng có thể hiểu được tâm trạng của hắn. Đêm mua hôm qua, nàng đang trốn chạy thì chợt đến được tửu lâu kia, vừa nhìn đã nhận ra hắn. Hắn đã rất say, trong mắt vẫn là sự bi thương khiến người ta đau lòng, nàng nghe được hắn lẩm bẩm: “Sở Doanh…”

Lúc ấy nàng nghỉ một nam nhân như vậy, nhất định sẽ mềm lòng, nhất định là người lương thiện, hắn sẽ đồng ý cứu nàng.

Kết quả…Thật ra nàng cũng không biết mình buồn chuyện gì, thời điểm nguy hiểm nhất, hắn ra tay trợ giúp, nếu không nhờ hắn thì nàng đã bị bắt đi rồi. Đào Hoa hít một hơi, nàng không nhìn lầm, hắn là người có tâm địa lương thiện, nhưng nàng quá ngây thơ, lúc ấy không biết vì sao đầu nàng nóng lên nảy sinh ý xấu, có yêu cầu quá mức như vậy, Thậm chí, nàng còn không dám nói tên thật của mình cho hắn biết.

Lúc này Lăng Việt Sơn lại nói: “Dù sao chúng ta cũng muốn ra khỏi thành, có thể đưa ngươi một đoạn đường. Đại ca cũng không cần khó xử, Đào Hoa cô nương chỉ cần giả làm người đã thành thân, lẫn vào đám người chúng ta, chỉ cần không có ai hỏi đến thì ai quan tâm ai là tướng công của nàng ta chứ.”

Nữ tử này bị truy đuổi ở thành Tề An, lúc ấy Đao Thất đã từng điều tra, chắc không phải giở trò gì. Thuỷ Nhược Vân ở bên cạnh cũng kéo tay áo hắn ý bảo hắn nên làm người tốt. Còn nữa, Đào Hoa cô nương này còn có thể chèn ép người anh vợ luôn theo quy củ này, hắn thích xem kịch hay. Lăng Việt Sơn khoát tay, quyết định vậy đi.

Ngày hôm sau, sau khi sắp xếp xong hết mọi chuyện, tìm người ra ngoài đưa tin cho Đao Tiểu Thất, Lăng Việt Sơn cảm thấy lúc này họ không nên tiếp cận với Tây Nha Lãng, để tránh những chú ý không cần thiết. Theo kế hoạch ban đầu, họ sẽ đến núi Việt Sơn trước, hành trình này nhằm để làm loạn tai mắt của Tây Nha Thác, dù thực tế người của tổ chức Nguyệt Ảnh cũng cũng đang theo dõi Tây Nha Thác. Lần này, hắn cũng muốn đào một cái hố để Tây Nha Thác nhảy vào.

Trước khi đi, Lăng Việt Sơn dẫn Thủy Nhược Vân đi gặp Hàn cô nương, nói lời cáo từ với nàng, Hàn cô nương thấy tinh thần Thuỷ Nhược Vân khá tốt thì rất vui. Nàng lấy vài tờ giấy, nàng tỉ mỉ viết nhiều đơn thuốc bồi bổ cho Thuỷ nhượ Vân, thậm chí còn có cả một phương thuốc bồi bổ để chuẩn bị mang thai, khiến Lăng Việt Sơn là vô cùng cảm kích.

Hàn cô nương cười lớn: “Công tử đừng khách khí, ta rất thích thích viết mấy đơn thuốc này, không dài sẽ không chịu được. Ta thấy công tử rất săn sóc phu nhân, chắc là có thể hiểu được nên thuận tay viết.”

Công tử ngồi xe lăn kia thấy họ nói chuyện thì bất mãn, hừ vài tiếng, một lát thì kêu lớn. Lăng Việt Sơn và Thuỷ Nhược Vân thấy không tiện quấy rầy nên cáo từ rời đi.

Đi được một đoạn thì Lăng Việt Sơn đã nghe được công tư ngồi xe lăn kia quát: “Sao ngươi lại tuỳ tiện chữa bệnh cho người ta, ngươi đã quên quy tắc chữa bệnh…”

Hắn lo Hàn cô nương kia sẽ gặp phiền toái, quay đầu nhìn lại, thì thấy nàng đang cười hì hì, đẩy xe lăn vào phòng, nhẹ nhàng nói: “Cũng không phải ở trên núi, người ta chỉ bị bệnh nhẹ, ta tiện tay xem cho họ, ngươi đừng nóng giận…”

 Trong lòng Lăng Việt Sơn nghĩ, có lẽ Hàn cô nương này là chân nhân bất lộ tướng, nhìn đơn thuốc  trong tay thì thầm thấy mình thật may mắn.

Bọn họ đưa theo cô nương Đào Hoa kia đi đường hơn mười ngày cũng không gặp chuyện gì. Lăng Việt Sơn để Thuỷ trọng Sở đi hỏi thăm thử cô nương Đào Hoa kia suy nghĩ thế nào, có suy tính, có sắp xếp gì không, họ cũng không thể đưa nàng đi mãi như vậy. Nếu nàng có nơi nào muốn đi thì họ sẽ làm người tốt đến cùng, giúp đỡ nàng hoàn thành suy tính, sắp xếp của mình.

Thủy Trọng Sở không vui: “Lúc trước là ngươi nói phải làm người tốt, ta nói cho ngươi biết, thỉnh thần thì dễ, tiễn thần mới khó. Tự ngươi đi hỏi đi.”

Lăng Việt Sơn dùng bả vai đẩy vai hắn: “Haiz, người đừng ra vẻ như mình không muốn làm người tốt. Trước đó, nhìn thấy dáng vẻ ngươi như người chết, chỉ có Mai Mãn mới có thể ở cùng ngươi, cũng không tốt lên hơn được bao nhiêu, bây giờ lại có thể trò chuyện dju dàng, không phải tâm trạng đã tốt hơn rồi sao.”

“Hừ, đó là vì tâm trạng của Mai Mãn đã tốt lên.”

Thuỷ Trọng Sở không muốn thừa nhận.

“Sở ca, ngươi lại hãm hại ta.”

Tai của tên râu xồm này thật thính, đặc biệt là gần đây, nhóm của họ có một cô nương xinh đẹp mới gia nhập, tinh thần nhiều chuyện của Mai Mãn mạnh mẽ hơn nhiều, hết sức chú ý đến nhất cử nhất động của Thuỷ Trọng Sở. Hắn suy nghĩ rồi kề sát vào hai người họ, nhỏ giọng nói: “Hai người có thấy cô nương Đào Hoa kia rất thần bí không, ta tưởng rằng nàng sẽ cứ ăn vạ Sở ca, ai ngờ mấy hôm hôm nay, tâm trạng nàng ta có vẻ không tốt, dáng vẻ như đang trốn tránh Sở ca.”

Đào Hoa đúng là đang trốn tránh Thuỷ Trọng Sở, nàng càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt, sao nàng lại nghĩ ra cái suy nghĩ điên khùng này, lúc đó, nàng thật sự nghĩ rằng mình có thể gả cho hắn, gả cho hắn rồi thì không cần trốn đông trốn tây nữa, nam nhân tốt như vậy, nhất định cũng sẽ đối xử tốt với nương tử của mình. Nàng cũng không biết vì sao, tuy rằng chỉ gặp qua một lần, lại cảm thấy hắn là người rất tốt, nhất là đôi mắt của hắn, lâu vậy rồi nàng cũng không thể quên được.

Nhưng khi hắn tỉnh lại đã nhìn thấu nàng thì nàng cảm thấy thật mất mặt, nhất định hắn đã xem nàng như nữ nhân xấu xa, lúc ấy nàng lo lắng hoảng hốt nên không cảm thấy gì, xong việc nghĩ lại thì cảm thấy quá mất mặt, sao nàng có thể ngu xuẩn như vậy chứ? Suy nghĩ như vậy cứ ở trong đầu nàng, nàng ở cùng hắn thì càng cảm thấy mất mặt, nếu thời gian có thể quay lại thì thật tốt, nhất định nàng sẽ để lại ấn tượng tốt với hắn, còn bây giờ thì không kịp nữa rồi.

Đào Hoa ngồi ở quán trà ven đương, lén nhìn qua Lăng Việt Sơn và Thuỷ  Trọng Sở đang nói chuyện  trong xe ngựa. Nàng còn do dự không biết phải làm sao, trong làng nàng không muốn lại gây trở ngại cho hắn nên định đến thôn nhỏ phía trước thì dứt khoát cáo từ, nàng dứt khoát bỏ đi như vậy, tuyệt đối nàng không phải loại nữ nhân xấu xa như trong suy nghĩ của hắn.

Nhưng nàng thật sự rất sợ, nàng không muốn bị bắt lại, thê thiếp của người kia đã chết không ít, về nguyên nhân chết thì nàng đã nghe được rất nhiều tin đồn, nếu nàng thật sự gả cho hắn thì chắc chắn không còn đường sống, nàng thật sự rất sợ. Mà nếu về nhà cha nàng thì cũng không được, có chết nàng cũng không đi, vi lúc trước, khi nói đến việc thành thân, ông ta lại không hề do dự mà đồng ý, biết rõ đó là hố lửa nhưng cũng vội vã gả nàng qua đó. Nàng ngửa đầu uống ngụm trà, cảm thấy chua xót, đúng là trà ven đường đều không phải là trà ngon. Có mấy vị quan gia triều đình cưỡi ngựa chậm rãi đến gần, Đào Hoa sửng sốt, vội cúi đầu chờ xe ngựa đi qua, đột nhiên Thuỷ Nhược Vân ở bên cạnh cug hiểu rõ, vội vàng theo nàng đi qua. Mấy vị quan sai từ xa nhìn thấy hai nữ nhân lên xe ngựa, cũng không để ý, họ dừng lại tại quán trà. Chủ quán trà dường như khá quen với họ, chạy nhanh đến chào hỏi, rót trà cho họ.

Quan sai dẫn đầu lớn tiếng hỏi: “Có thấy một cô nương rất xinh đẹp, trắng trẻo, thanh tú, đi một mình trên đường hay không.”

Chủ quán cúi đầu, khom lưng nói họ không nhìn thấy, còn cười ha ha, nói nếu cô nương xinh đẹp như vậy đi trên đường một mình thì rất nguy hiểm, còn làm phiền đến công tác của các vị quan sai. Quan sai dẫn đầu giễu cợt nói: “Không phải chúng tôi đang bảo vệ nàng ta, mà là chính phụng ngự sử đại nhân chỉ đích danh bắt nàng về, có thể nàng đã chạy đến nơi hẻo lánh này, nếu ngươi phát hiện nàng phải báo với chúng tôi.”

Bọn người Lăng Việt Sơn nghe họ nói thì liếc mắt nhìn nhau, lẳng lặng đánh xe ngựa rời đi. Đào Hoa ở trong xe rất hoảng sợ, Thuỷ Nhược Vân cầm tay trấn an nàng, dịu dàng hỏi: “Tìm người sao?”

Nàng gật đầu: “Ác bá sát thê kia là ngự sử. Cha ta chỉ là một tri huyện nhỏ, không biết vì sao ngự sử kia lại coi trọng ta, muốn cưới ta làm thiếp. Nhưng chỗ của chúng tôi chỉ là một địa phương nhỏ, vốn có một cô nương cũng gả cho hắn, ta nghe đệ đệ của cô nương đó nói cô nương ấy gả qua đó chưa tới 3 tháng đã bất đắc kỳ tử, vốn đang khoẻ mạnh, sao lại vô duyên vô cớ chết được chứ. Nghe nói, phủ hắn không chỉ chết một hai thê thiếp. Ngự sử kia ở trong huyện ta một thời gian ngắn, triệu không ít nha hoàn đến chỗ hắn ở cũng đã chết vài người. Ta rất sợ hãi nên mới bỏ chạy.”

Thật ra ngày đầu tiên lên đường nàng đã nói sơ qua chuyện này nhưng thân phận của nhân vật ki là ai thì cũng không nói rõ. Nàng sợ khi nói chuyện này có liên quan đến quan phủ thì sẽ bỏ mặc nàng. Bây giờ không giấu được nữa, chỉ có thể thẳng thắn nói ra hết.

Thủy Nhược Vân đồng tình ôm nàng: “Đừng sợ, chờ thêm một thời gian nữa, có thể sẽ không ai đuổi bắt ngươi nữa.”

Đào Hla cúi đầu không nói, Thủy Nhược Vân lại hỏi: “Ngươi có người thân nào có thể nương nhờ được không?”

Đào Hoa lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Thật xin lỗi, ta không cố ý muốn ăn vạ Thủy đại ca. Hôm đó, suýt chút nữa ta đã bị bắt, khi trốn vào tửu lâu thì nhìn thấy hắn, khi ở thành Tề An ta đã gặp mọi người, ta biết hắn là người tốt, bị ma quỷ mê hoặc nên ta mới nghĩ nếu ta có thể gả cho hắn, thì ác bá kia không thể cưỡng ép cưới ta nữa.”

Thật ra nàng cũng không có ai để nương nhờ, nàng đã chạy trốn khoảng ba tháng, đột nhiên bắt được cọng rơm cứu mạng nên đầu mới nóng lên làm vậy.

Lúc này xe ngựa đi tới một nơi yên lặng thì ngừng lại, cửa xe mở ra, Thủy  Trọng Sở đứng ở ngoài xe nói: “Đào Hoa cô nương, mời ngươi xuống xe, Thuỷ mỗ có vài lời muốn hỏi.”

Thủy Nhược Vân thấy vẻ mặt nghiêm tuc của hắn, đang muốn mở miệng nói giúp thì Đào Hoa ấn tay nàng, gật đầu với nàng rồi xuống xe đi theo Thuỷ Trọng Sở đi ra xa. Thuỷ Nhược Vân bĩu môi, nhào vào lòng Lăng Việt Sơn oán giận: “Ca ca thật đáng ghét, tính tình càng lúc càng xấu.”

Mai Mãn ở bên cạnh vừa nghe, rất muốn nói: “Đâu có, Sở ca hiền lành hơn sư phụ nhiều.” Nhưng hắn không dám nói, Lăng Việt Sơn như có thông linh, hiểu được lời nói thầm của hắn, quay đầu liếc hắn một cái, Mai Mãn sợ tới mức không tự giác học thói quen của Thuỷ Trọng Sở, sờ mũi, đi sang một bên.

Lăng Việt Sơn vừa thấy người chướng mắt đã đi xa, thì mổ vào khuôn mặt nhỏ của Thủy Nhược Vân, để nàng thoải mái ở trong lòng mình: “Nàng đừng trách ca ca nàng, người mà Đào Hoa động đến là quan phủ, chúng tôi chỉ muốn hỏi xem nàng ta có tính toán gì không, nếu nàng ta có người để nương nhờ thì chúng ta sẽ giúp nàng sắp xếp ổn thoả. Chẳng lẽ cứ để nàng ấy đi theo chúng ta hoài vậy sao? Ta thì không cần, ta phải hầu hạ một bảo bối là quá nhiều rồi.”

Thủy Nhược Vân trừng hắn một cái: “Chàng dám muốn sao.”

Lăng Việt Sơn cười ha ha: “Không dám, ta sợ thê tử nhà ta nhất, Mai Mãn cũng biết ta là thê nô mà.”

Giọng nói có vẻ rất đắc chí.

Thủy Nhược Vân không thuận theo đùa giỡn của hắn, hắn lại nắm lấy tay nhỏ của nàng, đặt vào lòng: “Còn ca của nàng nữa, dù chúng tôi hay dừa giỡn nhưng hắn có suy nghĩ của mình, hắn còn nhớ thương Sở Doanh tỷ tỷ, tạm thời không thể chấp nhận người khác. Hắn không muốn nàng dây dưa, chúng ta cũng không nên để thêm một phiền phức bên cạnh, đúng không?”

Thì cũng đúng, nhưng Thuỷ Nhược Vân vẫn cảm thấy Đào Hoa rất đáng thương, nàng đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương, nếu mình cũng gặp chuyện như vậy, phải một mình trốn chạy ba tháng thì có khả năng sẽ không chịu đựng được.

Lăng Việt Sơn lại nói: “Nhiều người đáng thương như vậy, không phải ai chúng ta cũng có thể giúp hết được. Huống chi chúng ta cũng đã cứu nàng, đương nhiên cũng sẽ nghĩ cách để an bài cho nàng một nơi tốt, nhưng chúng ta không thân không thích, cũng không thể nuôi nàng hoài. Hơn nữa ca của nàng cũng để ý đến thủ đoạn của nàng ta, nên cảm thấy koong thoải mái. Đổi lại là ta, ta đã sớm đá nàng ta sang một bên, mặc kệ nàng ta có đáng thương hay không.”

“Nàng không phải người xấu, chỉ là sốt ruột, nhất thời hồ đồ.”

“Được rồi, nàng đừng nói giúp nàng ta nữa, chúng ta sẽ không ném nàng ta giữa đường, chỉ hỏi về tính toán của nàng, rồi an bài giúp nàng thôi.”

Thủy Nhược Vân ngẫm lại thấy cũng được nên ngoan ngoãn gật đầu, bọn họ vừa nói xong thì Thuỷ  Trọng Sở cũng đã quay lại. Đào Hoa hành lễ với họ, nói: “Còn phải làm phiền mọi người một thời gian nữa, đến thôn tiếp theo, Đào Hoa xin cáo từ, tạ ơn ân cứu mạng của mọi người, đa tạ!”

Thủy Nhược Vân kinh ngạc nói: “Thôn tiếp theo? Ngươi có người quen có thể nương nhờ sao?”

Đào hoa cười khổ, gật đầu nói: “Cũng có, ta tự có sắp xếp.”

Thủy Nhược Vân nghe lời này thì không đồng ý, nhìn về phía Thuỷ Trọng Sở. Thủy Trọng Sở sờ cái mũi, thầm nghĩ mình không ép nàng ta, mình chỉ hỏi thôi, tự nàng ta nói mình sẽ xuống ở thôn kế tiếp.

Lăng Việt Sơn sờ đầu Thủy Nhược Vân, ý bảo nàng đừng làm loạn:“Được, lên xe đi, chúng ta xuất phát.”

Thủy Nhược Vân ở trong xe nhìn Đào Hoa buồn rầu không nói lời nào, muốn giúp nàng một phen, không ngừng hỏi: “Thật sự đến thôn tiếp theo là được sao?”

Đào Hoa gật đầu, không nói chuyện, Thủy Nhược Vân ngẫm lại cũng không biết nên nói gì. Đào Hoa cười với nàng, trong lòng thì đau khổ. Về sau có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp nhau, nhưng nàng không muốn làm hắn ngại.

Thủy Trọng Sở ở phía trước dẫn đường, Lăng Việt Sơn thì bảo vệ phía sau xe ngựa, đi một lúc lâu, đến thôn thứ nhất, họ cứ đi qua, thôn này rất nghèo, đi vào thôn lâu vậy rồi mà không thấy xe ngựa, chỉ thấy đi bộ, chỉ sợ muốn đi bộ ra khỏi thôn cũng khá khó khăn. Thuỷ Trọng Sở không dừng lại, Lăng Việt Sơn không nói lời nào, Mai Mãn nhìn qua nhìn lại cũng không nói gì. Đã đi qua hai cái thôn, khi đến thôn thứ ba nhìn có vẻ náo nhiệt hơn thì Thuỷ Trọng Sở mới dừng lại.

Đào Hoa rời đi rất dứt khoát, nàng xuống xe hành lễ, nói cảm tạ rồi xoay người rời đi. Thuỷ Trọng Sở nhìn tấm lưng thẳng của nàng, không quay đầu lại, lòng cũng không thoải mái. Hừ, nữ nhân thật phiền phức, khi đến ăn vạ thì không quan tâm gì, sao giờ lại ra vẻ tức giận như vậy. Nữ nhân đúng là nữ nhân! Sở Doanh lúc đó cũng vậy, thích thì thích nhưng không lại không chịu nói rõ với hắn, nếu khi đó nàng chịu nói, bây giờ hắn đã có quyền…trong lòng Thuỷ Trọng Sở thầm thở dài, thật ra hết thảy chỉ có thể trách mình.

Đào Hoa sắp rời khỏi tầm mắt của họ thì có xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trong thôn xuất hiện năm sáu cẩm y vệ, nhưng đang truy bắt một nữ tử áo đỏ. Tay nàng cầm kiếm đỏ, dáng vẻ anh hùng, thân thủ nhanh nhẹn, vừa chống cự vừa chém ngã một người. Cẩm y vệ từng cứ ép sát, tốc độ của họ rất nhanh, trong chốc lát đã đến gần. Đào Hoa vừa thấy trang phục của họ, trong lòng chưa kịp sợ thì chân đã ý thức được mà bỏ chạy.

Mai Mãn hưng phấn gọi lớn: “Niên cô nương!”

Hắn không nói hai lời, liền vác thương xông lên. Thuỷ Sở tiền lên trước, đỡ Đào Hoa đang ngã vì chạy trốn: “Đừng hoảng sợ, không sao đâu.”

Lăng Việt Sơn kéo Thuỷ Nhược Vân đang muốn xem kịch hay xuống, hạnh phúc mỹ mãn đã gặp lại nhau, nàng không muốn bỏ lỡ cảnh tượng này.