Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 7




Một lúc lâu sau, cuối cùng Lăng Việt Sơn cũng hài lòng, hắn tách môi ra, áp trán vào nàng, nhắm mắt lại và thở nhẹ, trong lòng cảm thấy vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc. Nhưng một lúc sau, hắn cảm giác được trên má có chút ẩm ướt, hắn giật mình, chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai mắt tiểu nhân nhi khả ái của mình đỏ hoe, hai hàng nước mắt rơi xuống.

Hắn lo lắng, lúng túng nói: “Nàng làm sao vậy?

Thủy Nhược Vân không nói gì rất lâu, chỉ biết khóc, Lăng Việt Sơn vội vàng hỏi lại. Thủy Nhược Vân tức giận hơn, hét lên: “Ngươi khi dễ ta, đại bại hoại! Sao ngươi lại làm vậy? Thật đáng sợ, lỡ như ngã xuống thì sao. Ngươi khi dễ ta, hu hu…Ta không bao giờ…để ý đến ngươi nữa! Đại xấu xa!”

Nàng xấu hổ, tức giận, sợ hãi và lo lắng, nàng không giỏi chửi rủa, nên càng nóng nảy hơn. Nụ hôn đầu đời quý giá của nàng đã bị một tên tiểu tử thô lỗ không xem là quen biết đoạt mất như vậy. Sườn núi cao, gió lớn, hắn chỉ treo lơ lửng bằng một cánh tay, hai người có thể dễ dàng bị thổi bay đi, trong lòng nàng vốn đã sợ hãi, nhưng hắn còn cố tình làm vậy.

Dù sao, bất kể là người, thời gian, địa điểm, thì một cô nương như nàng, bị ném xuống vách núi, thất lạc người thân, đã rất sợ hãi, trong hoàn cảnh này lại bị người ta khinh bạc như vậy, làm sao có thể không đau lòng?

Thủy Nhược Vân càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng tức giận, nhất thời cảm thấy buồn bực, nhịn không được khóc nói: “Ta không bao giờ…để ý đến ngươi nữa…Hu…hu…Ngươi là cái đại ác ma, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chà đạp ta, hu…tiện nhân, chờ ta lên rồi, ta phải tìm ca ca, tìm cha của ta, không bao giờ, để ý đến ngươi nữa…hu hu…”

Lăng Việt Sơn sững sờ, chuyện gì đang xảy ra vậy, sao mọi chuyện đột nhiên nghiêm trọng như vậy. Chưa kịp hiểu sự tình, hắn đã rơi từ trên đám mây ngọt ngào xuống đất. Những giọt nước mắt óng ánh đó làm tim hắn đau, hắn thích nàng, hắn không thể hôn nàng sao?

Trong lúc nhất thời, tiếng khóc của Thủy Nhược Vân “Ta không bao giờ…để ý đến ngươi nữa” tràn ngập tai và tâm trí hắn. Sao có thể như vậy, nếu nàng không để ý đến hắn, sao hắn có thể chịu được? Hắn bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, dường như hắn đã sai rồi, còn sai rất nghiêm trọng.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tiểu nhân nhi trong lòng hắn muốn tìm ca ca, tìm cha, không để ý đến hắn. Hắn nghĩ nên nói gì đó, nhưng lại không biết nói thế nào.

Một trận gió thổi qua, y phục hai người nhẹ tung bay trong gió. Thủy Nhược Vân lắc lư, có chút sợ hãi, theo bản năng ôm chặt lấy Lăng Việt Sơn, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, nước mắt không cầm được nữa. Thấy vậy, Lăng Việt Sơn nhìn xuống nơi mình đã leo lên, hắn di chuyển cơ thể, chạm vào tảng đá và nhảy lên một lần nữa, nhưng khi hắn nhảy lên, hắn đột nhiên kêu lên một tiếng, hai người họ cùng nhau sụp xuống.

Tai nạn bất ngờ khiến trái tim Thủy Nhược Vân rơi ra khỏi lồng ngực, nàng hét lớn. Trong lúc vội vàng, Lăng Việt Sơn chộp lấy mấy viên đá, dẫm lên vách núi, cuối cùng để hai người không chút nguy hiểm rơi xuống đất. Vừa chạm đất, hắn đã ngã xuống đất, lòng bàn tay cũng bị đá nhọn cào ra máu.

Thấy hắn bị thương, trong lòng Thủy Nhược Vân lo lắng, theo bản năng buột miệng nói: “Ngươi không sao chứ?”

Lăng Việt Sơn được hỏi thăm, không giấu được vui mừng: “Nàng không trách ta nữa sao?”

Thủy Nhược Vân lập tức nhớ tới vừa rồi, lập tức bày ra khuôn mặt tức giận, oán trách nói: “Đừng tưởng rằng ta quan tâm ngươi, ta sợ, ta sợ ngươi bị thương, chúng ta sẽ không đi lên được. Ngươi là đại xấu xa, chiếm tiện nghi của ta, khinh bạc ta, ta sẽ không tha thứ cho ngươi!”

Lăng Việt Sơn nghe vậy buồn bã cúi đầu, nhất thời không nói chuyện. Thủy Nhược Vân cảm thấy rất khó xử, không biết là như thế nào, nhìn hắn bị thương và tự trách thì lại thấy chạnh lòng. Trong một lúc không biết phải làm thế nào, tay nhỏ bé vặn góc áo, không nói lời nào.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Lăng Việt Sơn cũng ngẩng đầu lên, dường như có thể che giấu cảm xúc của mình, hắn nói: “Dường như trước khi ta rơi xuống vách đá đã bị nội thương mà không để ý. Vừa rồi vội vàng vận khí sử dụng lực thì nội thương phát tác. Trong thời gian ngắn ta không thể vận công. Xin thứ lỗi, tạm thời không thể đưa nàng lên. Nàng đợi vài ngày nữa mới tìm ca ca và cha nàng được không?”

Giọng điệu của hắn mơ hồ có chút buồn bã nhưng lại cố ý xa cách, Thủy Nhược Vân nghe vào tai, trong lòng nàng thậm chí còn cảm thấy khó chịu hơn, nhất định là do nàng không thể lên vách núi, không thể gặp người thân của mình, nàng tự nhủ như vậy.

“Vậy vết thương của ngươi có nghiêm trọng không?”

Nàng suy nghĩ một chút rồi hỏi. Dù sao cũng là vì cứu mình mà bị thương, hỏi thăm cũng nên mà đúng không?

Lăng Việt Sơn lắc đầu, nói rằng không có gì nghiêm trọng, sau đó ngẩng đầu nhìn Thủy Nhược Vân, thấy nàng lại ngậm chặt miệng, vì vậy cố gắng chống người lên, chậm rãi đi về phía hang động mà họ ở trước đó. Thủy Nhược Vân đi theo phía sau, quay đầu nhìn vách đá, giậm chân, cuối cùng sải bước đi theo, trở lại cửa động.

Hai người trẻ tuổi đều ôm tâm tư của riêng mình, chán nản không nói chuyện nữa, thậm chí còn ngồi cách nhau mấy bước chân. Lăng Việt Sơn lén lút nhìn nàng vài lần, khi bắt gặp ánh mắt của nàng, hai người họ đồng thời quay đầu lại. Bầu không khí trong hang động có chút cổ quái, có chút khó xử, phảng phất sự khó có thể diễn tả được.

Cho đến khi trời sắp tối, Lăng Việt Sơn mới có vẻ lấy lại tinh thần, hắn lại chạy đi, tìm một ít trái cây và một con lửng chó, lần này đưa cho Thủy Nhược Vân, nhưng nàng lại quay đầu đi. Đưa lại lần nữa, nàng vẫn không muốn, đưa lại lần nữa, nàng nóng nảy: “Ta nói không để ý đến ngươi rồi mà.”

“Vậy bây giờ nàng đang nói chuyện với ai?”

Không để ý đến hắn, còn nói thêm gì nữa.

“Ngươi… Ngươi…”

Nàng lại đỏ mặt, nhìn hắn chằm chằm.

Hắn trở nên vui vẻ: “Ít ra nàng cũng sẽ nhìn ta chằm chằm, cho dù giận ta, cũng phải đói bụng, nàng ăn no mới có sức giận ta tiếp. Hơn nữa, nàng có thể ăn gì đó mà không cần để ý đến ta.”

Thịt lửng nướng trong tay kiên trì giơ lên trước mặt nàng. Thủy Nhược Vân thật sự rất đói, do dự hồi lâu, cầm lấy, cắn một miếng nhỏ. Lăng Việt Sơn vui mừng khôn xiết, chạy lại bưng một nắm lá to bao quanh nước trong vắt, còn có trái cây mới hái, tất cả đều được sắp xếp đưa tới tận tay nàng, nhìn nàng ăn từng miếng, hắn không khỏi vui vẻ.

Trời đã khuya, họ vẫn đốt hai đống lửa lớn vừa sưởi ấm vừa sưởi ấm cái hố như đêm trước. Thủy Nhược Vân nhìn hành động của hắn, nhớ tới cảnh hai người cùng nhau ngủ trong sơn động, còn tưởng rằng hắn lại có ý nghĩ giống vậy, lại nổi giận, tên háo sắc vô liêm sỉ. Nàng chạy đến đống lửa xa nhất và nằm xuống. Mặt đất lạnh và ẩm ướt, ngay cả ngọn lửa cũng khó chịu. Cuối cùng vì mệt mỏi nên từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Thủy Nhược Vân thấy nàng đang ngủ trong động với chiếc áo choàng của Lăng Việt Sơn dưới người. Nàng vội vàng ngồi dậy và thấy Lăng Việt Sơn đang ngồi thiền bên đống lửa cách cửa động xa nhất. Ngọn lửa đã tắt, chiếc áo khoác của hắn đã ướt đẫm sương. Nàng cảm thấy mềm lòng và cảm thấy xấu hổ yếu thế.

Sau khi ngồi đó suy nghĩ một lúc, nàng chỉ đứng dậy, chạy một quãng đường ngắn, rửa mặt sơ qua dưới dòng nước chảy và đi bộ một lúc tìm trái cây. Khi trở lại sơn động, nàng nhìn thấy Lăng Việt Sơn đang mỉm cười, tựa như đang đợi nàng, chủ động cầm lấy trái cây trong tay nàng, nói: “Nghỉ ngơi đi, đi đường xa như vậy, nhất định là mệt mỏi rồi. Ta đi rửa trái cây.”

Nói xong hắn chạy đi, giọng điệu như biết nàng đã đi đâu.

Dù sao Thủy Nhược Vân cũng là một đứa bé, Lăng Việt Sơn đã cố gắng hết sức để lấy lòng nàng, quả nhiên trong vòng hai ngày, nàng cũng nở nụ cười, nguyện ý nói cười cùng hắn. Nhưng đôi khi trò đùa đến những chuyện nhạy cảm, nàng vẫn sẽ nghiêm mặt, trừng mắt nhìn hắn. Lăng Việt Sơn nhếch mép cười, gãi đầu, giả ngốc xin lỗi, hóa giải oán khí, lần nào cũng có hiệu quả. Cứ như vậy, hai người ở dưới vách núi thêm hai ngày, dưới đáy vách núi sinh hoạt, nấu nướng bất tiện, mặc dù Lăng Việt Sơn chăm sóc rất tốt, nhưng dù sao Thủy Nhược Vân cũng được nuông chiều từ bé, thích  sẽ, mấy ngày nay chỉ có thể lau người đơn giản, lại không có xiêm y sạch sẽ thay, cảm thấy rất không thoải mái. Nhưng nàng biết điều kiện khách quan như vậy, hai người không lên trên được, đành phải âm thầm chịu đựng.

Sáng ngày thứ ba khi tỉnh dậy, nàng thấy Lăng Việt Sơn đã mang đến cho mình một cái bọc, bên trong có mấy bộ y phục, còn có mấy cái bánh bao hấp thơm ngon. Lăng Việt Sơn nói rằng hắn đã nhìn thấy chiếc túi rơi xuống khi đang kiếm thức ăn hoang dã để làm bữa sáng, có thể một người nông dân làm rơi. Hắn tình cờ nhặt được. Thủy Nhược Vân vui mừng khôn xiết, vui vẻ ăn bánh bao, sau đó thay bộ y phục trong túi, bất ngờ là chất liệu quần áo không tệ, kích thước cũng vừa vặn.

Sự việc này khiến Thủy Nhược Vân vui vẻ cả ngày, tâm tình tốt kéo dài đến khi màn đêm buông xuống, nàng kéo Lăng Việt Sơn kể chuyện cho nàng, hắn liền kể những chuyện giang hồ xưa mà lão sư phụ kể cho hắn nghe khi còn nhỏ, hắn dặm mắm thêm muối vào câu chuyện, làm tiểu cô nương nghe mà cao hứng, cứ một chuyện thêm một chuyện, đến khuya mới đi ngủ.

Ngày hôm sau, nàng dậy muộn và mặt trời đã gần giữa trưa. Đang rửa mặt, nhìn thấy Lăng Việt Sơn đem đồ ăn chạy về, vội vàng thu xếp cho hai người nhanh chóng ăn xong, sau đó nói với nàng nội thương đã gần khỏi, một lát nữa sẽ mang nàng đi lên vách núi. Mặc dù cảm thấy hơi đột ngột, nhưng niềm vui khi có thể trở lại cuộc sống bình thường khiến nàng không nghĩ nhiều, sau khi Lăng Việt Sơn mạnh mẽ cam đoan rằng vết thương đã lành và lần này đi lên tuyệt đối không có vấn đề gì, họ nhanh chóng thu dọn và rời khỏi nơi này.

Lần này leo vách đá, quả nhiên thuận lợi lên đến đỉnh, giống như Lăng Việt Sơn nói. Khoảnh khắc Thủy Nhược Vân leo lên đến đỉnh, nàng cảm thấy mình như một dã nhân vừa trở về, giống như được tái sinh, vui mừng đến mức kéo Lăng Việt Sơn lên.

Không lâu sau khi hai người họ leo lên vách đá, một nhóm người đã chặt bỏ những cây hỗn độn và gai từ vách đá ở phía bắc và mở đường vào. Những người đi đầu là Thủy Trọng Sở và Trần Kiếm Phi. Nhóm người và ngựa này đều có vết trầy xước trên người, tất cả đều mang theo các dụng cụ như xẻng và dao rựa. Có thể thấy việc vượt qua bụi gai và đi vào thung lũng khó khăn như thế nào. Cuối cùng, mọi người tìm thấy tàn lửa và thức ăn còn sót lại trước cửa hang, đã tìm kiếm kỹ nhưng không thấy ai.

Trần Kiếm Phi vỗ vai Thủy Trọng Sở, an ủi hắn: “Mặc dù không có ai ở đây nhưng nhìn thấy tàn lửa vẫn còn ấm và thức ăn thì Nhược Vân muội nhất định còn sống, có thể muội ấy đã lên vách đá.”

Hai người đều nghĩ đến thiếu niên võ công xuất chúng kia, chỉ là ba mặt núi cao như vậy thì sao có thể leo lên?

Thiếu niên đó là ai?