Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 66




Thời gian trôi qua thật nhanh, càng gần đến ngày mồng tám tháng sáu tổ chức đại hội Hắc Sát, thành Phong Thăng càng trở nên kém yên bình. Rất nhiều nhân sĩ võ lâm khiêm tốn đều đến thành Phong Thăng, nhưng dù khiêm tốn đến đâu cũng không giấu được dã tâm tranh đoạt trong đại hội Hắc Sát, cho nên trong thành luôn phát hiện vài nhân sĩ giang hồ chết khó hiểu cũng không phải chuyện lạ. Quan phủ dường như cũng đã nhận lệnh,chỉ lặng lẽ xử lý thi thể mà không đi sâu vào điều tra. Nghe những điều này mỗi ngày, Lăng Việt Sơn cảm thấy trước đây mình thật sự ngây thơ.

Hôm đó, Tông Tiềm Nguyệt nhận được tin báo từ hoa cốc, Tông phu nhân Tông Tầm Hương, thê tử của tông chủ, được chẩn đoán là có thai, tuy nhiên, do trước đó làm việc quá sức vì sắp xếp mê hoa trận, sức khỏe không được tốt, lại thêm đang nuôi con trong bụng. Khi Tông Tiềm Nguyệt biết tin, vừa mừng vừa lo, ngày hôm đó, hắn lập tức quay về hoa cốc, nói trước khi bắt đầu đại Hắc Sát sẽ quay lại. Lăng Việt Sơn thật sự bất bình thay cho Tông Tầm Hương, bị hắn lừa hôn còn không biết, bây giờ lại có thai sớm như vậy, chắc chắn là Tông Cửu kia giở trò xấu xa

Sau khi Tông Tiềm Nguyệt rời đi, Lăng Việt Sơn đã tự mình nắm bắt tình hình. Nói hắn lãnh đạo nhưng thật ra Người ta nói rằng hắn là người lãnh đạo, nhưng trên thực tế Tất Đan Dương và Chung Khải Ba có nhiều kinh nghiệm hơn hắn, Lăng Việt Sơn cũng học được một ít bản lĩnh từ việc luôn có thể học được họ bàn bạc và thảo luận. Phải nói, lúc ở hoa cốc Tông Thị, Tông Tiềm Nguyệt dạy hắn lý luận, bây giờ chính là rèn luyện thực chiến.

Những ngày bận rộn không làm hao mòn nỗi nhớ của Lăng Việt Sơn dành cho Thủy Nhược Vân, hắn cũng viết thư cho nàng mỗi ngày, kể về cuộc sống hàng ngày của hắn và những gì đã xảy ra. Mỗi bức thư hắn đều cất giữ cẩn thận, định sau khi đón Nhược Nhược về sẽ cùng nàng xem. Vết thương của hắn cũng lành hơn phân nửa, công lực, thân thủ cũng đã phục hồi, kết quả có lần hắn không nhịn được, canh lúc Cửu Vĩ Công Tử không có trong phủ, len lén đến phủ của hắn rình xem. Ngày hôm đó, Nhược Nhược của hắn chống nạng chậm rãi đi lại trong viện, nàng gầy đi trông thấy nhưng tinh thần có vẻ rất tốt. Lăng Việt Sơn cứ nhìn cho đến khi Thủy Nhược Vân trở lại phòng. Lăng Việt Sơn miễn cưỡng trở lại đường khẩu, đi đi lại lại trong phòng, hắn thật sự muốn đưa Nhược Nhược trở về, hắn nên làm gì đây?

Cửu Vĩ Công Tử kia tựa như cũng không có ý thả người, về phía Cửu Vĩ Độc Nương đã sứt đầu mẻ trán, không thể làm được chuyện gì khác, Cửu Vĩ Công tử giữ thôn nữ Đào Hoa này trong phủ cũng không thể làm gì. Nhưng điều mà Lăng Việt Sơn không nghĩ tới là, thứ mà Cửu Vĩ Công Tử muốn giữ bây giờ chính là Hỏa Phượng Hoàng Niên Tâm Phù, Đào Hoa là nghĩa muội, lại bị thương, dĩ nhiên biến thành con tin.

Có nhiều nguyên nhân dẫn đến tình trạng bất ổn gần đây của La Diễm Môn. Đầu tiên là sự phân chia lợi ích không đồng đều. Ngoại trừ giáo chủ bí ẩn của họ, nhiều phụ nữ bị bắt cóc đã được Tông Nhẫn Tư hưởng dụng, chuyện này làm hộ pháp Lang Nhãn và Long Ấn bất mãn. Đầu tiên, bàn về tư cách, bàn về bối phận, một lão già phản bội hoa cốc Tông Thị, trốn ra ngoài giẫm lên bọn họ, nhưng môn chủ dường như rất thiên vị hắn, nhiều cái tốt đều bị hắn chiếm. Cửu Vĩ Độc Nương dù không tranh nữ nhân với họ, nhưng nàng phải chọn bên đứng cùng, ngoài mặt nàng tức giận bọn Lang Nhãn, nhưng xảo quyệt như nàng, phải nhìn thái độ của môn chủ và chiều hướng của lão già kia. Dù sao thì phía sau lão già đó, còn có cả tài nguyên nguyên bí mật của Tông Thị, chắc chắn môn chủ nhìn trúng điểm này mới cho hắn ưu đãi như vậy. Cho nên, trong La Diễm Môn có nội bộ âm thầm đấu đá, chạm một cái liền nổ tung.

Và một rắc rối khác là do Nguyệt Ảnh gây ra cho La Diễm Môn. Mặc dù bản thân Tông Tiềm Nguyệt không có khả năng ngăn chặn La Diễm Môn bắt người, nhưng Nguyệt Ảnh vẫn dễ dàng truyền tin tức và gây ồn ào, hơn nữa, La Diễm Môn thật sự rất bẩn thỉu và đáng ghê tởm, hành động tàn ác làm người người phẫn nộ. Vì vậy, chỉ cần thổi bùng ngọn lửa lửa, chỉ ra chuyện bắt người là ai làm, bắt làm gì, bọn họ ở đâu, dĩ nhiên nhiều người không cần phân biệt thật giả, mà giơ đao kiếm, xông thẳng đến La Diễm Môn.

Tông Tiềm Nguyệt cũng đưa Đại Đạo Dạ Hương vào, nói rằng Đại Đạo Dạ Hương đã trốn thoát và đến nhờ cậy La Diễm Môn, vì vậy tà phái mới hoành hành như vậy. Vì vậy, thù mới hận cũ kết hợp, La Diễm Môn trở thành một con chuột trong giang hồ. Mà do ảnh hưởng từ chuyện này, ngoại trừ La Diễm Môn gặp họa, thành Phong Thăng tổ chức đại hội Hắc Sát cũng không yên ổn, nhân sĩ võ lâm truy kích đến đây, nhìn một vòng, trong thành toàn là người của giang hồ ẩn nấp, có trông chờ, có tham gia góp vui, có chuyện riêng, có ở đây gây chuyện ồn ào.

Trong lòng Lăng Việt Sơn bội phục, chiêu này quá hay, thứ nhất, làm chệch hướng sự truy đuổi của mọi người đối với Đại Đạo Dạ Hương, thứ hai, tấn công La Diễm Môn, thứ ba, làm gián đoạn đại hội Hắc Sát. Dù sao, bây giờ La Diễm Môn cũng không được hưởng lợi gì, thật tuyệt vời.

Mà Tiêu Nhiễm Vi cũng gây rắc rối thêm cho La Diễm Môn. Nàng là một nữ nhân có lòng tự trọng cao, nàng chưa thành thân là vì chưa có nam nhân nào lọt vào mắt nàng, nhưng nàng không muốn chịu bất hạnh như vậy, nàng đã bị La Diễm Môn hãm hiếp, bị sử dụng như một công cụ để luyện công khiến nội lực của nàng bị tổn hại nghiêm trọng, người không ra người, vô cùng thê thảm. Vì sư phụ bị ép buộc, nàng buộc phải tìm cách đưa Niên Tâm Phù đến La Diễm Môn, hai lần cũng không có kết quả, về La Trang thì bi thảm không cần phải nói. Nàng vô cùng hận, cuối cùng khi lần thứ ba nàng đi tìm Niên Tâm Phù, mọi thứ tan vỡ, đem tất cả mọi chuyện nói hết, để Niên Tâm Phù đi cứu sư phụ, nhất định phải báo thù cho nàng, sau đó rút kiếm của Niên Tâm Phù tự vẫn trước mặt nàng.

Điều này tự nhiên khiến Niên Tâm Phù vô cùng buồn bã và căm ghét đến tột cùng, lập tức nói phải đưa nghĩ muội Đào Hoa rời phủ Cửu Vĩ, muốn đi rửa hận cho sư môn. Người trong phủ Cửu Vĩ đương nhiên không dám thả người, kết quả ầm ĩ một trận. Cửu Vĩ Công Tử trở về, biết chuyện thì thề sẽ thay Niên Tâm Phù ra mặt, để nàng và nghĩa muội yên ổn sống trong phủ, hắn sẽ xử lý sự việc, trước tiên hãy giải cứu sư phụ nàng rồi bàn tiếp.

Trên thực tế, Niên Tâm Phù đương nhiên biết với sức mình thì không thể báo thù thay sư môn, nàng rất đau buồn, rất hận, nhưng xúc động lỗ mãng là giả, trải qua chuyện này, nàng nói chuyện gì cũng rất cẩn thận. Mượn chuyện này làm ầm ĩ, nếu thật sự có thể dẫn Thủy Nhược Vân đi, nàng tất nhiên sẽ về đường khẩu Nguyệt Ảnh mới định tiếp sẽ làm gì. Không đi được cũng phải biết được xem rốt cuộc Cửu Vĩ Công Tử và La Diễm Môn hay với đại hội Hắc Sát có quan hệ gì. Nàng biết Cửu Vĩ Công Tử có ý với nàng, vậy thì cứ thử xem, theo lý thuyết hắn có thế lực và võ công cao cường, như vậy, cho dù không san bằng được La Trang của La Diễm Môn, thì ít nhất cũng tấn công thị uy mới đúng chứ.

Nhưng Cửu Vĩ đã không làm thế. hắn không tấn công trực tiếp La Diễm Môn. Thay vào đó, hắn lặng lẽ đến gặp Đao Tiểu Thất và nhờ hắn đến La Diễm Môn để giải cứu sư phụ của Niên Tâm Phù. Nhưng Đao Tiểu Thất đã thất bại, hắn đến thăm dò La Diễm Môn, nhưng hắn không thể tìm thấy sư phụ của Niên Tâm Phù. Hắn nói với Cửu Vĩ: “Không có người nào như vậy trong số những người bị bắt giam. Ta đã tìm rồi.”

“Làm sao có thể?”

Cửu Vĩ lo lắng nhảy dựng lên, hắn phải giải thích với Niên Tâm Phù thế nào đây? Sư tỷ người ta nói sư phụ bị bắt trong La Trang, chịu mọi tra tấn, sao lại biến mất như vậy?

“Ngươi lại nhảy lên nữa, sau này đừng mong ta giúp chuyện gì cho ngươi.”

Đao Tiểu Thất không vừa mắt bộ dạng của hắn.

“Ngươi, ngươi, ngươi…”

Ngón tay hoa sen lại chỉ qua, Cửu Vĩ Công Tử suy nghĩ một chút, sau đó vội vàng thu tay về, quay lưng về phía sau, nói: “Nói thế nào thì ta cũng là huynh trưởng của ngươi. Ngươi xem lại thái độ của mình đi.”

Đao Tiểu Thất cau mày: “Nếu ngươi không phải huynh trưởng của ta, với cách ăn mặc và tính tình của ngươi, ta sẽ không cho phép ngươi xuất hiện trước mặt ta rồi.”

Thấy rằng Cửu Vĩ rất tức giận, hắn lại nói: “Ngươi có muốn nghiêm túc nói chuyện hay không, hay muốn nhảy. La Diễm Môn kia là một mầm mống tai họa, đừng quan tâm lão thái bà kia nghĩ gì, tự ngươi phải cẩn thận. Toàn bộ đại hội Hắc Sát rách rưới kia, cuối cùng lòng thâm không đủ sẽ là rắn nuốt voi, tìm tới đó toàn là yêu ma quỷ quái, ngươi là đồ ngốc, đến lúc đó coi chừng bị người ta chôn luôn cũng không biết.”

Cửu Vĩ nghe khúc đầu còn cảm động, đến cuối thì nghẹn lời: “Chúng ta đều cùng một mẹ sinh ra, ta ngốc thì ngươi thông minh à? Hừ!”

“So với người khác thì ta không biết, nhưng so với ngươi thì chắc chắn hơn mấy phần. Ngươi không bao giờ bắt được điểm chính trong lời nói của người khác. Đại hội Hắc Sát kia là một cạm bẫy, lão thái bà cố ý đào cho người, làm xong, ngươi cũng không được gì, làm không xong, ngươi lại mang trọng tội. Đến lúc đó, mẹ cũng không tốt hơn là bao.”

Cửu Vĩ siết chặt trong tay chiếc quạt xương hồng ngọc: “Đạo Thất, đừng lo. Ta tự có chừng mực. Lão thái bà không hại được ta đâu.”

Đao Tiểu Thất cau mày, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Đến tận La Diễm Môn cũng không tìm được Kiều Anh, sư phụ bị giam cầm của Bách Cầm Môn, sự việc kỳ lạ này khiến Niên Tâm Phù rất lo lắng, bây giờ các đệ tử của Bách Cầm Môn đã bị tách ra, còn sư phụ thì bị bắt, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì. Tại sao La Diễm Môn lại nhắm vào Bách Cầm Môn? Niên Tâm Phù đứng ngồi không yên. Chuyện này tạo ra một hệ quả khác là làm cho Cửu Vĩ Công Tử tăng cường đề phòng, càng trong chừng kỹ nghĩa muội Đào Hoa của Niên Tâm Phù hơn, rõ ràng hắn không thể chạm vào La Diễm Môn, họ có lời mời từ đại hội Hắc Sát, nếu hắn động vào thì phải giải thích thế nào với lão thái bà? Hắn không thể giữ lại cái chuôi. Cho nên trước mắt hắn chỉ có thể canh giữ kỹ Niên Tâm Phù, sau đó tìm cách để ổn định giai nhân.

Khi Lăng Việt Sơn biết tin, hắn đã rất vội vàng. Hắn cũng đang nghĩ đến việc tìm cơ hội để bắt Nhược Nhược và Niên Tâm Phù ra, lần này Cửu Vĩ Công Tử bị đả kích nên ngay cả con ruồi cũng không bay vào được phủ Cửu Vĩ. Vốn dĩ người của Nguyệt Ảnh vẫn có thể giả làm người bán hàng rong hoặc giao đồ ăn, đưa tin tức cho Niên Tâm Phù hay gì đó, nhưng bây giờ không còn cách nào nữa. Và tồi tệ hơn là những người đi theo Đao Tiểu Thất đã bị phát hiện, Đao Tiểu Thất không nói lời nào mà bắt giữ bọn họ, muốn xem người đứng đầu của họ là ai. Người của Nguyệt Ảnh đã được huấn luyện nghiêm ngặt, tất nhiên sẽ không tiết lộ bí mật của mình, nhưng Đao Tiểu Thất cũng thông minh, cử một người về báo cáo, để cho người đứng đầu đi gặp hắn, trong vòng một ngày, nếu không đến thì sẽ giết chết người còn lại. Vì vậy, Lăng Việt Sơn đã đi. Thứ nhất, võ công hắn tốt hơn Tất Đan Dương, thứ hai, Nguyệt Ảnh đã cắm rễ ở thành này đã lâu, Tất Đan Dương không tiện ra mặt.

Khi đến nơi được hẹn ngoài thành, chỉ thấy một mình Đao Tiểu Thất đứng đó, trên tay cầm một con dao dài và rộng, vỏ đao được quấn bằng một tấm vải đen dày. Đằng sau hắn là người của Nguyệt Ảnh bị bắt đã bị điểm huyệt, ngã trên đất.

Nhìn thấy Lăng Việt Sơn đến một mình, Đao Tiểu Thất gật đầu: “Là một người dũng cảm. Xưng tên đi.”

“Lăng Việt Sơn.”

“Ngươi dùng vũ khí gì?”

Đao Tiểu Thất hỏi thẳng vào vấn đề, vẫn không đổi sắc mặt.

Lăng Việt Sơn cũng tỉnh bơ, trả lời: “Ta quen dùng quyền cước, hay dùng chưởng pháp.”

“Được!”

Đao Tiểu Thất khí khái hét lớn, vặn cổ tay, trường đao bọc vảo cắm thẳng xuống đất ba phân. Hắn bước xuống một chút, lớn tiếng nói: “Vậy chúng ta so quyền cước đi!”

Lăng Việt Sơn đã sớm đề phòng, hắn lùi về nửa bước, khéo léo xoay nửa người trên nửa vòng, tránh được cú đấm đầu tiên của Đao Tiểu Thất, hắn dừng vai trái, cong khuỷu tay trái và giơ lòng bàn tay phải lên, chặn đòn tấn công thứ hai của Đao Tiểu Thất. Mượn thế ngửa người, vặn eo, đưa chân, vụt đi sau lưng Đao Tiểu Thất. Đao Tiểu Thất cũng phản ứng cực kỳ nhanh chóng, thân hình khéo léo, hai chiêu không trúng, liền nhanh chóng xoay người lại, giơ tay tung chưởng, ra thêm một chiêu. Lăng Việt Sơn không bị mắc lừa, tránh được chưởng này, trực tiếp đánh vào khuỷu tay của hắn.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đã thi triển hơn chục chiêu, hai mắt Đao Tiểu Thất sáng lên, tinh thần phấn chấn. Hắn khen: “Thân thủ tốt lắm.”

Lời còn chưa dứt, quyền chiêu lại ập tới. Mấy ngày nay Lăng Việt Sơn đều nhẫn nhịn, hiếm thấy đánh nhau vui vẻ như vậy, võ công của Đao Tiểu Thất cao như vậy, thật sự là rất hiếm thấy trong thời gian sau khi hắn xuống núi. Hiếm thấy nữa là hắn đên điểm mấu chốt thì ngưng, không có sát khí, cho nên Lăng Việt Sơn cũng buông thả hoạt động chút quyền cước, trút bỏ sự bực dọc trong nhiều ngày nay.

Cuối cùng, sau mấy trăm chiêu, cả hai cảm thấy đánh đủ rồi nên ngừng tay. Sắc mặt Đao Tiểu Thất cuối cùng cũng giãn ra, trong lòng thêm phần thưởng thức võ công của Lăng Việt Sơn. Người trong giang hồ, quen dùng võ, Đao Tiểu Thất dùng cách này để biện giải lúc nào cũng chính xác. Lăng Việt Sơn có công lực thâm hậu, ra tay không có ác ý, chiêu thức của hắn cũng khéo léo, không khoe khoang phô trương, đối mặt với việc bị mình cố ý ép sát, cho dù kéo dài bao lâu, hắn vẫn có thể bình tĩnh đối phó. Đao Tiểu Thất biết, đây là một người học võ có tâm.

Lăng Việt Sơn nói: “Không biết ta phải làm gì để huynh đài thả huynh đệ của ta đi.”

Đao Tiểu Thất lấy ra một tấm thiệp, ném vào trong tay Lăng Việt Sơn: “Bây giờ ngươi có thể đưa huynh đệ của ngươi đi. Sau đó, ta muốn huynh đệ giúp ta một chuyện, đây là thiệp mời đại hội Hắc Sát, mời ngươi đến tham gia đại hội Hắc Sát.”

Lăng Việt Sơn cười to: “Ta không hứng thú tỷ thí võ công với mấy tên chân chó đó, cũng không có hứng thú làm chân chạy vặt cho người khác.”

Đao Tiểu Thất nói: “Ta không phải muốn ngươi tham gia tranh giải, ta muốn cho ngươi vào đại hội để bảo vệ một người.”