Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 52




Tông Xuyên Bình rất hận Tông Tiềm Nguyệt, họ đã âm mưu với bắc cốc từ lâu, muốn nhân cơ hội này hạ bệ Tông Tiềm Nguyệt và thay thế hắn. Trước đây, hắn luôn cho rằng mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp, Tông Tiềm Nguyệt bị thất bại vài lần không rõ nguyên nhân, không biết phải nói sao, sau đó lại hạ độc khiến sức khỏe hắn suy yến dần, để các huynh, tỷ của hắn cũng không có cách đói phó, gấp đến như con kiến trên chảo nóng, mấy chuyện này, trong lòng những người trong cốv cũng biết. Nhưng tất cả mọi người chỉ chờ đợi và quan sát, bản chất của con người là theo ai thắng cuối cùng. Nhưng ai ngờ rằng con gái Hoa Thần, Tông Tầm Hương đã xuất hiện vào ba ngày diễn ra tế điển, chuyện này làm rối loạn kế hoạch của họ, hôm qua khi họ quay lại cốc thì lại bị đâm thêm một nhát, hãm hại người trong tộc, cái tội cấu kết với người ngoài này hắn ghánh không nổi, không nghĩ ra Tông Tầm Nguyệt mới là người tàn nhẫn, thản nhiên bày mưu tính kế, giả vờ như bản thân luống cuống, khoảnh khắc nhìn lại hắn mới biết mình ứng phó không kịp, hôm nay, có mấy người trong bắc cốc còn không xuất hiện trong tế điển, hắn đại khái đã hiểu được. Mấy huynh đệ, tỷ muội Tông Tú Nhã hết lần này đến lần khác dường như rất phiền não, nôn nóng, để cho mọi người nhìn, cứ như huyết mạch của họ bị mấy người nam cốc bắc cốc lấn lướt, áp đảo, hắn nói như bị oan khuất, uy hiếp, ai tin đây?

Còn vị Đại Tiên này, cơ hội tốt nhất để đoạt lấy ngôi vị tông chủ đã bị hắn hủy hoại vào 5 năm trước, mấy năm nay, bọn họ cố gắng tranh đoạt, nhưng hắn vẫn không hề lay chuyển, xem ra hắn thật sự thánh thiện, chí công vô tư, thật ra hắn cũng tính toán lắm, bây giờ còn muốn mượn tay họ, thật nham hiểm. Tông Xuyên Bình tức giận, sao hắn lại không sớm liên thủ, cứ vọng tưởng sẽ độc chiếm được ưu thế, bây giờ phải bị động chịu đánh.

Tông Xuyên Bình liếc nhìn Đại Tiên, đôi mắt đỏ hoe, lộ ra sự tàn nhẫn, trong lòng Tông Xuyên Bình cười lạnh, bây giờ ngươi vội vàng thì có ích gì. Đáp lại lời của Đại Tiên: “Tông chủ còn trẻ tuổi, ngày thường ta là trưởng bối, chỉ có thể giúp chút chuyện, không tiếc chút sức lực này, nhưng bây giờ chưa đến lúc, chờ đến thời điểm đã định, nếu con gái của Hoa Thần không xuất hiện thì tới lúc đó bàn lại cũng chưa muộn.”

Bên bắc cốc còn không lộ mặt, hắn cũng không ngu như vậy.

Tông Tiềm Nguyệt nói: “Có lẽ Đại Tiên có lời muốn nói?”

Đại Tiên ủ rũ nói: “Nếu mọi người đều sẵn lòng chờ, chúng ta cứ chờ thôi.”

Tông Tiềm Nguyệt khẽ mỉm cười, nhảy lên động Hoa Thần, lấy sáo trúc ra và nhàn nhã thổi. Hắn có vẻ ngoài tuấn mỹ, dáng vẻ tự nhiên, khiến nhiều người trong tộc mê mẩn. Ánh mặt trời ấm áp chiếu trên cánh đồng hoa, rất nhiều người bắt đầu ngồi xuống yên lặng chờ đợi, lắng nghe tiếng sáo, bỗng nhiên có người hét lớn, chỉ vào vách núi cao phía trên động Hoa Thần hét lớn: “Nhìn kìa, là thần tích, là thần tích.”

Mọi người nhìn về hướng đó, liền thấy trên vách núi mơ hồ có một dòng chữ lớn “Tiềm nguyệt tầm hương”, chữ càng ngày càng rõ ràng, cũng không biết tạo thành thế nào, chỉ cảm thấy bốn chữ hoa ngày càng đậm, bốn chữ to rõ ràng trên vách núi, rất nguy nga.

Thủy Nhược Vân nhìn thấy thì sững sờ, lắc cánh tay của Lăng Việt Sơn: “Việt Sơn ca ca, hắn trộm cách của ta.”

Người trong tộc ngồi hay đứng bên dưới đều xôn xảo, mọi người phấn khích, thậm chí còn quỳ xuống. Bắt đầu lẩm bẩm đọc “Tông chủ”, “Con gái của Hoa Thần”. Khuôn mặt của Đại Tiên tái nhợt, giận đến mức muốn bốc khói, đôi mắt đỏ au. Tông Xuyên Bình nhìn xung quanh, trong lòng càng lạnh hơn: “Giỏi lắm, Tông Tiềm Nguyệt.”

Chỉ có Tông Tiềm Nguyệt ngồi trên ở cửa động là không bị lay động, hắn phớt lờ sự phấn khích bên dưới và tiếp tục thổi sáo. Mặt trời đã lên cao, Tông Tiềm Nguyệt khẽ nheo mắt và chăm chú lắng nghe, trong động Hoa Thần, truyền ra tiếng thở hổn hển nặng nề và tiếng bước chân chạy loạng choạng. Khóe miệng Tông Tiềm Nguyệt hơi cong lên, đứng dậy.

Búi tóc của Tông Tầm Hương đã lỏng lẻo, nàng ở trong động không thấy được mặt trời, nhưng nàng biết đã đến lúc, tay và chân của nàng đã bị trầy xước. Sau khi đi bộ hơn một ngày, chân nàng sưng, đau không chịu được, cảm giác nặng như chì, mỗi bước đi như dùng ngàn cân sức lực. Nàng nghe thấy tiếng sáo của hắn, nhất định là hắn, khi còn nhỏ hắn thường thổi khúc nhạc này, nàng nghiến răng liều mạng lao về phía trước, nhanh chóng tới cửa động, nàng nhất định có thể tới kịp lúc.

Tông Tiềm Nguyệt chỉ nhìn nàng ngây ngô ôm một túi hoa, bùn được bọc trong một chiếc khăn vải, nhưng nó vẫn chảy khắp người nàng, hắn chưa bao giờ thấy nàng chật vật như vậy, quần áo cũng bị rách, giày cũng không còn màu sắc ban đầu, mặt mũi lấm lem trầy xước vài chỗ, đầu tóc rối bời, loạng choạng đi về phía hắn. Khi gần đến chỗ hắn, có lẽ đã thấy được mục đích, chân mềm nhũn quỳ xuống trước hắn, hắn tiến đến, đỡ nàng lên: “Không phải ta đã nói nếu nàng còn quỳ trước mặt ta thì ta phải phạt ngươi sao.”

Tông Tầm Hương không nói được lời nào, chỉ là không ngừng miệng cười với hắn, thở hổn hển một hồi mới khàn giọng nói: “Ta làm được, tông chủ, ta làm được rồi, ta biết ta làm được mà.”

Nàng cầm bông hoa trên tay đưa cho Tông Tiềm Nguyệt, đó là những cánh hoa có hai màu. “Năm đó, ta vì người mà trồng loại hoa mới, nó đã sống và còn ra hoa nữa.”

Tông Tiềm Nguyệt mỉm cười với nàng, một tay ôm nàng để nàng đứng dựa vào mình, một tay giơ cao hạt giống hoa cho mọi người trong tộc xem, đám đông bên dưới đã ầm ĩ, tế điển Hoa Thần cũng không khiến họ kích động như vậy, thần linh thật sự đã xuất hiện rồi.

Tông Tiềm Nguyệt giơ hoa lên, kéo Tông Tầm Hương, cùng với nàng quỳ xuống hướng mặt trời, hắn nói với nàng: “Cùng nhau dập đầu đi.”

Nàng không biết tại sao, vì vậy chỉ có thể tuân theo, đầu óc nàng hơi choáng váng, tinh thần và thân thể như bị tách ra, trên người rất đau, chân thì giống như không phải của nàng, tiếng người phía dưới vang rung trời, nàng không rõ họ nói cái gì, dù sao thì nàng đã thành công, nàng đã làm được rồi!

Mặt Đại Tiên tái mét khi chứng kiến mọi người trong tộc đem cặp vòng quyền lực đeo lên cổ tay Tông Tiềm Nguyệt, Tông Tiềm Nguyệt hướng về động Hoa Thần làm động tác chấp nhận, sau đó tháo một chiếc vòng ra và đeo vào cổ tay Tông Tầm Hương. Sau đó, nàng đưa tay đeo vòng giơ cao về phía những người trong tộc bên dưới, Tông Tầm Hương kiệt sức không cầm cự được nữa nên ngã vào vòng tay hắn.

Ngày hôm nay, hoa cốc Tông Thị ăn mừng cả đêm, tế điển Hoa Thần, lập vị tông chủ, đám cưới lớn., Thung lũng hoa Tông Thị đã tổ chức cả đêm, Tế điển Hoa Thần, lễ lên ngôi của tông chủ và ngày đại hôn vui mừng.

Đúng vậy, Tông Tầm Hương không biết gì mà bị gả đi, dưới sự chứng kiến của mọi người trong tộc. Nhưng nàng không biết chút gì, giờ phút này nàng đang ngủ say, tay chân băng bó, chân sưng vù, trên người còn bị cành cây cào xước, thê thảm không nỡ nhìn. Kể từ khi nàng bất tỉnh sau khi hành lễ với Tông Tiềm Nguyệt ở động Hoa Thần, nàng đã chìm vào giấc ngủ say.

Lúc này đã là đêm khuya, ban ngày trong hoa viên vô cùng náo nhiệt, mấy đại viện bày yến tiệc, mọi người chuyền ly nâng cốc, huyên náo đến bây giờ. Thấm Viên mới được trang trí, treo rèm màu đỏ, bởi vì tân nương ngủ mê man, cũng không có người tới quấy rầy phòng tân hôn, xa xa, còn có thể nghe thấy tiếng yến tiệc ồn ào, trái ngược hoàn toàn với sự yên tĩnh trong viện. Người hầu đi ra, đóng cửa lại rồi ra sân, để lại không gian yên tĩnh cho Tông Tầm Hương đang bị thương ngủ yên.

Thủy Nhược Vân và Lăng Việt Sơn bịt tai lại: “Ai lại có thể bố trí phòng tân hôn nhanh chóng như vậy chứ, tông chủ kia cũng là một tên bại hoại.”

Suy nghĩ chút rồi bổ sung: “Xấu xa giống chàng vậy đó.”

Lăng Việt Sơn ôm nàng: “Ta đâu có xấu như vậy, không phải hôm nay đã không để nàng uống rượu rồi sao?”

Thủy Nhược Vân Tiêu Thần đang muốn nói cái gì, lại thấy Lăng Việt Sơn đưa ngón tay đặt ở bên môi, ra hiệu im lặng.

Một lúc sau, một bóng người cao lớn, râu tóc bạc phơ bước vào sân, hắn vội vàng nhìn xung quanh rồi lẻn vào phòng.

Trong phòng, một bóng người mảnh khảnh đang nằm trên giường đắp chăn bông, hai cánh tay lộ ra ngoài được băng bó, thoạt nhìn có chút đáng thương. Người lẻn vào phòng chính là Đại Tiên, hai mắt hắn đỏ như máu, khuôn mặt nham hiểm.

“Ta tính toán ngàn vạn lần, hết lần này tới lần khác tính sót tiểu tiện nhân như ngươi, Ngươi được Hoa Thần đưa tới, tại sao lại không cứu ta? Ta mới là người hiểu được thần, ta mới nên có được người, sao ngươi lại hết lần này tới lần khác cấu kết với tên tiểu tử thúi kia. Chỉ còn hai ngày nữa, chỉ hai ngày nữa thôi sao ngươi lại không chịu chờ?”

Năm năm trước, Đại Tiên theo chỉ thị của Hoa Thần lập Tông Tiềm Nguyệt làm tông chủ, sau đó đến khe Mê Hoa, theo Hoa Thần làm lễ, không thể tưởng tượng được lại gặp đồ nhi ở ngoài với một nữ nhân ngoại tộc, đồ nhi đã phạm sắc giới, ông dĩ nhiên là muốn trừng phạt, nhưng đồ nhi mà ông yêu quý nhất lại nói hắn đang luyện công, là thần công, có thể đến gần Hoa Thần, cảm thụ chỉ thị của thần. Tên đồ đệ này là người có thiên phú nhất trong các đệ tử của ông, tương lai sẽ kế vị vị trí Đại Tiên của ông ta, không biết sao lúc đó trời xui đất khiến ông tin tưởng, liền hỏi về thần công này của đệ tử đó, ông không muốn phạm sắc giới, ông chỉ muốn luyện thần công, dốc sức vì Hoa Thần. Ông giấu mấy quyển sách trong Phụng Hương Các là vì chỗ ở của ông chỉ có bốn vách đơn giản, lại thường có người đến nghe kinh sách và tìm kiếm chỉ thị của thần cho nên giấu sách ở thánh địa là nơi an toàn nhất.

Nhưng năm năm trở lại đây, hắn càng ngày càng thay đổi, bắt đầu nóng nảy, bạo lực, có lúc nhìn mặt mình cảm thấy như là mặt của người khác, hơn nữa ông luôn vô tình nhìn chằm chằm vào những nữ nhân, bắt đầu có ảo tưởng với các nàng. Ông sợ, Tông Tầm Hương nói đúng, những năm gần đây, cơ hội ông nhận được chỉ thị từ Hoa Thần ngày càng ít. Chính ông cũng cảm nhận được chuyện đó, nhưng đã quá muộn, dù sao cũng phải làm gì đó, ông phải sửa lại chuyện này. Ngày đó, cuối cùng ông cũng đã nhận được một chỉ thị, con gái của Hoa Thần, sẽ có con gái của Hoa Thần, đó chính là cách cứu rỗi cuộc đời ông. Ông quan sát rất lâu, chỉ có Tông Tầm Hương là có điều kiện phù hợp nhất, ông muốn có được nàng ta, không được, vẫn chưa đủ, ông phải có được nhiều hơn. Ông bắt đầu tưởng tượng con gái của Hoa Thần Nữ có thể mang lại lợi ích gì, như vậy chẳng lẽ ông cũng có thể làm tông chủ? Chỉ cần Hoa Thần nói là ông thì được rồi, không phải sao? Thần công kia cũng sẽ được luyện xong, ông cần một người để khai phá, khai phá xong rồi tự nhiên sẽ luyện thành thần công. Vậy ông sẽ là gì? Quyền lực, thần công, mỹ nhân, chỉ thị của thần,…Ông là người vĩ đại nhất. Hắn kiên nhẫn chờ, chờ ngày tế điển, ông sẽ kết hợp với con gái của Hoa Thần.

Cuối cùng, mọi thứ đã đi sai hướng!

“Tiện nha đầu phá hư đại sự của ta!”

Đại Tiên hận vô cùng: “Nhưng cũng không quan trọng, ta vẫn sẽ làm được, chỉ cần là nữ nhân thì được rồi, ta luyện thành thần công trước một ngày cũng được, không ai có thể cản ta. Bây giờ ta phải dẫn ngươi đi gặp Hoa Thần.”

Ông chậm rãi đi tới bên giường, vươn tay vuốt ve đường cong nhô lên trong chăn: “Ngươi phải nói cho Hoa Thần biết không tính Tông Tiềm Nguyệt kia, ta sẽ ở cùng ngươi.”

“Nhưng ta không hề muốn ở cùng ngươi.”

Người nằm trên giường đột nhiên nhanh chóng trở mình, bàn tay trong chăn giấu một con dao găm lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo, giơ bàn tay mảnh khảnh lên, để trước ngực của Đại Tiên. Đại Tiên sửng sốt, vội vàng xoay người, xoay chân tránh đi. Người nằm trên giường là nha hoàn của Tông Tiềm Nguyệt, Lạc Trần.

“Ngươi là sứ giả của thần mà lại làm ra loại chuyện như vậy, Hoa Thần sẽ trừng phạt ngươi xuống địa ngục.”

Lạc Trần lạnh lùng nói, vặn cổ tay, tiếp tục công kích, lại đâm tới.

Khi Đại Tiên thấy người nằm trên giường không phải là Tông Tầm Hương, ông biết mình trúng kế rồi. Ông không muốn chiến đấu, xoay người xông ra ngoài. Trong sân, đã có nhiều người chờ ông, Đại Tiên cũng không có xông tới, thấy tình hình không ổn, liền dừng lại. Lạc Trần đuổi theo từ phía sau, háo hức lập công, giơ dao tấn công ông ta một lần nữa. Lăng Việt Sơn ở đó nhìn rõ ràng, thầm nghĩ hỏng rồi. Quả nhiên, Đại Tiên không tiến mà lùi, sau lưng dường như có mắt, khi Lạc Trần định chạm vào lưng ông thì ông ta xoay lại, khi Tông Tiềm Nguyệt hét lên “Lạc Trần, đừng làm vậy.”

Ông ta đã giữ lại nàng trước mặt, con dao găm sáng loáng nằm trên cổ nàng.