Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 43




Hắn vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến một tiếng “đùng”, chiếc chén sứ nhỏ trên tay Tông Tầm Hương đang bước vào vỡ vụn. Nàng dường như nghe thấy những lời cuối cùng Tông Tiềm Nguyệt, giật mình, chiếc chén sứ trong tay nàng rơi xuống, nàng hoảng loạn, muốn nhặt những mảnh vỡ và lo lắng muốn hỏi cho rõ ràng. Tông Tú Bình đến gần nàng, vội vàng ngăn nàng lại: “Hoa Nhi, đừng nhặt cái này, cẩn thận đứt tay.”

Nàng gọi nha hoàn vào thu dọ

Tông Tầm Hương không giành việc, nàng chỉ đứng bên cạnh Tông Tiềm Nguyệt, cắn môi, đợi nha hoàn thu dọn xong rồi đem đồ ra ngoài, nàng mới hỏi: “Tông chủ, chuyện như thế nào? Là độc gì? Có cách giải hay không?”

Tông Tiềm Nguyệt cười trấn an nàng, lại nhìn mọi người rồi nói: “Lúc đầu ta cũng không biết, chỉ là cảm thấy sức khỏe vẫn ổn, vì sao lại không ngừng bị bệnh nhẹ. Ta chú ý đến đồ ăn, nước uống, cuộc sống hằng ngày, cũng không nhận ra vấn đề. Về sau ta tự mình thử thì biết mình bị trúng độc.”

Tông Tú Bình gấp gáp nói: “Chuyện lớn như vậy, vì sao không sớm. Chúng ta đề phòng sớm, không đúng, nói những chuyện này bây giờ là vô dụng rồi. Cửu đệ, hay la ftìm đại phụ đến xem thử xem là độc gì, chúng ta giải độc sớm chút. Cũng phải nói qua với mấy huynh đệ tỷ muội, mọi người nhất định tìm ra được giải pháp, bắt kẻ hạ độc này.”

Tông Tiềm Nguyệt giơ tay để giúp nàng bình tĩnh lại. Sau đó hắn nói: “Tứ tỷ, chuyện này ta nghĩ kỹ rồi. Kẻ hạ độc này, ở trong tộc chúng ta, có thể tránh được tai mắt của nhiều người như vậy, chỉ để ta trúng độc từ từ, hơn nữa không có chút biểu hiện gì, lòng dạ người này cũng rất sâu. Tỷ nghĩ sức khỏe ta yếu như vậy còn ít gặp đại phu sao? Có sai thấy được ta trúng độc sao? Nếu không phải ta nghĩ nhiều, đổi nhiều cách thử, có thể bây giờ cũng không biết.”

Hắn lại nói tiếp: “Không phải ta không tin các huynh đệ tỷ muội, nếu có quá nhiều người biết ngược lại sẽ đánh rắn động cỏ, chúng ta không biết gì hết, không thể tùy tiện hành động, hắn ở trong bóng tối nhìn xem mọi chuyện, tình hình có thể sẽ tồi tệ hơn nữa.”

Tông Tú Bình nghĩ về sự thiếu kiên nhẫn của đại tỷ, sự nóng nảy của lục đệ và thất đệ, cảm thấy hắn nói cũng có lý. Vì vậy cũng bình tĩnh ngồi xuống: “Vậy đệ định làm gì?”

“Thật ra ta cũng đã có một ít manh mối, nhưng cũng không xác định được, cũng không biết độc đó được sử dụng như thế nào, là loại gì, nhưng ta cảm thấy mình đã biết động cơ.”

“Động cơ? Là gì?”

“Đương nhiên là vì vị trí tông chủ! Chuyện này có lẽ sẽ được giải quyết vào ngày tế điển Hoa Thần, đó là cơ hội tốt nhất.”

Cho tới nay, tế điển Hoa Thần là ngày tốt để tông chủ truyền ngôi, mỗi vị tông chủ đều được tiếp nhận quyền lực vào ngày đó, chỉ có Tông Tiềm Nguyệt là ngoại lệ. Bởi vì tông chủ đời trước chính là cha của hắn, ông ấy đột ngột qua đời vào đầu năm của năm năm trước, khiến cho vị trí tông chủ bị để trống, việc đó cũng gây náo loạn một trận, cuối cùng ngôi vị đó lại rơi lên người Tông Tiềm Nguyệt. Lúc ấy, Tông Tiền Nguyệt mới 16 tuổi, hắn nhậm chức khiến cho nhiều người ở nam cốc, bắc cốc bất mãn, Nnhưng khi còn trẻ, hắn đã nhanh chóng bộc lộ tài năng của mình, trong một trận xung đột đã giúp cho mọi việc lắng xuống. Sau đó hắn cân đối hài hòa mọi chuyện trong hoa cốc Tông Thị, ít nhất là bề ngoài là vậy. Nhưng không nghĩ tới, thì ra những âm mưu đã ngầm được hành động trong bóng tối.

Lăng Việt Sơn hỏi: “Tế điển Hoa Thần chỉ có một tháng sao? Chẳng lẽ trong tháng này bọn họ muốn giết ngươi?”

“E rằng bọn họ biết muốn giết ta không dễ dàng, hơn nữa nếu cái chết của ta kỳ lạ, gia tộc điều tra thì bọn họ sẽ rất phiền phức. Nhưng nếu ta bệnh nặng, không quản được việc của gia tộc, phải thoái vị, tìm người thay thế ta thì hợp lý hơn nhiều.”

Tông Tiềm Nguyệt cười lạnh: “Nhưng tuy rằng sức khỏe ta không tốt, nhưng cũng không yếu như vậy, có lẽ bọn họ cũng không ngờ tới.”

Tông Tú Bình ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ họ thất thủ, lượng độc không đủ?”

Tông Tiềm Nguyệt nhìn Tông Tầm Hương và nói: “Hoa Nhi thấy ta yếu, vì vậy nàng luôn nấu cho ta một ít canh hoa. Canh hoa bổ khí kiện thể, thật ra còn có một tác dụng khác.”

Tông Tầm Hương chợt hiểu nên tiếp lời: “Khử ẩm giải độc!”

Tông Tiềm Nguyệt mỉm cười với nàng: “Hoa Nhi, chính ngươi cung không nghĩ đến, ngươi muốn dùng công thức nhẹ nhàng hơn để bồi bổ cho ta, nhưng ngươi không nghĩ nó còn có tác dụng khác. Dạ Mê Hương, thật sự là một loài hoa điều tuyệt vời.”

Tông Tầm Hương bên cạnh vội vàng nói: “Chén canh tối nay ta nấu bị bể rồi, bây giờ ta đi nấu chén khác.”

Nghe nói món hoa này có thể cứu mạng, nàng đương nhiên phải nấu nhiều hơn.

Tông Tiềm Nguyệt kéo nàng: “Không vội, thiếu một hai lần cũng không sao. Độc này ngấm vào lâu ngày, không phải một chén canh hoa có thể giải quyết, canh hoa này cũng chỉ để làm dịu độc tính, không thể trị tận gốc. ”

Thủy Nhược Vân cuối cùng cũng có một suy nghĩ: “Dạ Mê Hương không phải là một loại hoa dung hợp độc dược và giải dược sao? Nếu như Dạ Mê Hương có thể làm dịu độc tính, vậy chẳng lẽ độc trong người ngươi cũng có quan hệ với Dạ Mê Hương sao?”

Tất cả các thành viên của Tông Thị có mặt đều cau mày và bắt đầu suy nghĩ, bình thường, điều này là hoàn toàn không thể. “Tông Thị của chúng tôi có thể nói đã lớn lên nhờ ăn hoa Dạ Mê Hương, không thể trúng độc của Dạ Mê Hương được.”

Tông Tầm Hương nói, sự hiểu biết của nàng về Dạ Mê Hương vượt xa những thành viên khác trong gia tộc. Dạ Mê Hương có mùi, vị, màu thậm chí giống hoa khác, có tác dụng thế nào, sử dụng tối ưu nhất thì nàng là người hiểu rõ nhất, trên thực tế, nàng có thiên phí hơn hoa chưởng sư, cha nàng.

Dạ Mê Hương là một loài hoa kỳ lạ, độc của nó thì nó có thể tự giải, và nó cũng chỉ có thể giải độc của chính nó. Nếu là Dạ Mê Hương, Tông Tiềm Nguyệt sẽ không bị trúng độc, nhưng nếu không phải là Dạ Mê Hương, sao canh hoa lại có tác dụng? Tông Tầm Hương cảm thấy lòng bàn tay của mình hơi đổ mồ hôi, người đầu độc hắn quá đáng sợ.

Mọi người không nói về chuyện trúng độc nữa, cả căn phòng im lặng một lúc.

Lăng Việt Sơn phá vỡ sự im lặng, hỏi: “Vậy thì họ không dám giết ngươi, đầu độc ngươi cũng không đạt hiệu quả như mong đợi, vậy họ còn có thể làm gì khác?”

“Còn có một chuyện, bọn họ muốn chứng minh ta không phải là thích hợp giữ bị trí tông chủ, tỷ như bất tài, tính cách kém, hoặc là không được Hoa Thần chọn.”

“Làm thế nào để chứng minh ngươi không phải là do Hoa Thần chọn?”

Lăng Việt Sơn cảm thấy rằng điều này rất quan trọng, những thứ như năng lực, tính cách thì những người trong gia tộc của hắn có mắt sẽ nhìn được, nhưng chuyện Hoa Thần lựa chọn, chắc sẽ có liên hệ với Thủy Nhược Vân, nên hắn quan tâm nhất đến vấn đề này.

“Ví dụ như Hoa Thần đã báo trước tông chủ sẽ có điều kiện gì đó mà ta không có.”

Quả nhiên, Tông Tiềm Nguyệt nở nụ cười nhếch mép, nhìn Thủy Nhược Vân, nói: “Ví dụ như người có duyên vốn không hề xuất hiện.”

“Không xuất hiện có thê rnói là Đại Tiên đoán không đúng, liên quan gì đến ngươi.”

Thủy Nhược Vân cảm thấy rất kỳ quái.

“Nếu như ta hoài nghi Đại Tiên đoán không chính xác, như vậy ta đã không thể làm tông chủ rồi, bởi vì ta lúc đầu ta ngồi ở vị trí này là bởi vì Đại Tiên tiên đoán.”

Trái không được, phải cũng không xong, chiêu này thật tuyệt vời.

“Thật vậy, không ai ngờ rằng có một cô nương không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, phù hợp với tiên đoán của Đại Tiên. Tuổi tác và ngoại hình cũng phù hợp với tông chủ, nàng còn không bị Dạ Mê Hương quấy nhiễu.”

Tông Tú Bình giải thích: ” Đó là lý do tại sao lúc đó đại tỷ rất vui, thậm chí không ngại Nhược Vân cô nương đã có người trong lòng.”

Mọi người đồng thời nhìn về phía Thủy Nhược Vân trong lòng Lăng Việt Sơn, làm nàng sợ hãi co rụt lại, dùng sức xua tay: “Ta không phải, thật sự không phải.”

Lăng Việt Sơn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, giữ chặt, ôm chặt lấy nàng, nhìn mọi người xung quanh, nghiêm túc nói: “Ai cũng đừng mong để ý đến thê tử của ta, nàng là của ta.”

“Vậy thì ngươi thật sự phải canh chừng thật kỹ thê tử của ngươi, Việt Sơn huynh đệ.”

Tông Tiềm Nguyệt đang muốn trêu chọc, nắm đuôi hổ của hắn, cười nói: “Không chừng những người này muốn ép ta thoái vị tông chủ mà ra tay với người mà Hoa Thần đưa tới.”

Lăng Việt Sơn nhìn chằm chằm vào hắn, vẻ mặt dần trở nên tàn nhẫn, hắn đột nhiên đứng dậy, đặt Thủy Nhược Vân trên mặt đất để giúp nàng ta đứng yên. Sau đó, hắn nói với Tông Tiềm Nguyệt: “Hóa ra hắn vẫn luôn có ý nghĩ này, những gì ngươi nói trước đây đều là dối trá.”

Mọi người thấy vẻ mặt của hắn trở nên căng thẳng, Tông Tú Bình vội vàng nói: “Lăng thiếu hiệp, có gì thì từ từ nói.”

Tông Tầm Hương lo lắng tiến lên một bước, đứng ở trước mặt Tông Tiềm Nguyệt.

Tông Tiềm Nguyệt thấy mình lỡ lời, chỉ có thể nói: “Việt Sơn huynh đệ, thật xin lỗi, ta làm vậy là do bất đắc dĩ. Chuyện này liên quan đến gia tộc của ta, không thể làm gì khác hơn, phải để ngươi và Thủy cô nương chịu ủy khuất rồi.”

“Ủy khuất?”

Lăng Việt Sơn cười lạnh: “Với Lăng Việt Sơn ta, chuyện gì cũng có thể thương lượng, nhưng không thể trơ mắt đứng nhìn Nhược Nhược nhà ta chịu ủy khuất. Ngươi dùng sự an nguy của nàng làm mồi nhử, ngươi chán sống rồi sao?”

Ngay khi những lời độc ác vừa thốt ra, Thủy Nhược Vân và Tông Tú Bình cũng cả kinh.

“Việt Sơn ca ca.”

Thủy Nhược Vân vươn tay ôm lấy cánh tay hắn, sợ hắn sẽ làm điều gì kích động.

Lăng Việt Sơn quay người, nắm tay Thủy Nhược Vân đi ra ngoài, nói: “Bây giờ ta sẽ Nhược Nhược đi, còn về gia tộc khốn khiếp của ngươi, tông chủ, chúng ta không có liên hệ gì với nhau.”

“Ta sợ các ngươi đi không được.”

Tông Tiềm Nguyệt cũng mất bình tĩnh, trên địa bàn của mình, sao có thể để hắn kiêu ngạo như vậy.

Lăng Việt Sơn nghe thấy chuyện này thì ngừng lại. Hắn chậm rãi xoay người, lạnh lùng nói: “Nếu như tông chủ của họ ở trong tay ta, ta sợ không ai có thể ngăn cản ta. Còn đúng lúc đúng ý nhưng tên xấu xa kia nữa.”

Tông Tú Bình chạy đến giữa họ, biết rằng bên mình đuối lý, chỉ có thể nói: “Lăng thiếu hiệp, tuyệt đối không thể, Chuyện gì cũng có thể thương lượng mà, nhất định sẽ có cách giải quyết, về an nguy của Nhược Vân cô nương, chúng tôi có thể đảm bảo an toàn.”

Lăng Việt Sơn đang bực bội, nghe được lời này liền chế nhạo lại: “Các ngươi có bản lĩnh như vậy thì hãy đảm bảo an toàn cho tông chủ của ngươi trước đi.”

Tông Tú Bình không thể phản bác, nàng không biết phải nói gì. Nhưng Tông Tầm Hương đã quỳ xuống và nói: “Lăng thiếu hiệp, Tầm Hương địa vị thấp kém, vốn không nên chen vào nói, nhưng Tầm Hương cả gan cầu xin người, tông chủ nhà ta là người lương thiện, chẳng qua bị người gian hãm hại, bây giờ chỉ cần Nhược Vân cô nương ở lại trong tộc một thời gian, chuyện này sẽ có cách để giải quyết. Xin đừng…”

Nàng lo lắng đến mức nước mắt lưng tròng, cuối cùng chỉ nói: “Ta nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết, tông chủ cũng sẽ bảo đảm Nhược Vân cô nương được an toàn. Lăng Thiếu Hiệp, xin cho chúng ta thêm chút thời gian. Đại ân đại đức…”

“Dừng, dừng, dừng.”

Lăng Việt Sơn giơ tay ngăn cản nàng nói tiếp: “Đừng làm như vậy với ta, ngươi cũng đứng dậy đi, ta còn trẻ tuổi, không chịu được người khác quỳ.”

Hắn đen mặt nhìn Tông Tiềm Nguyệt đỡ Tông Tầm Hương đứng dậy, bỗng nhiên mỉm cười: “Được rồi, ta cũng không sợ ngươi giở trò gì. Tông Tiềm Nguyệt, nếu ta phát hiện ra có điều gì không ổn, ta sẽ cho cả tộc của ngươi biết tông chủ của bọn họ bị trúng độc, hoa chưởng trong tộc rất có bản lĩnh đã tìm được hoa dược, đã biết được loại độc nào và đang chuẩn bị bào chế thuốc giải.”

Tông Tiềm Nguyệt nghe thấy lời này, sắc mặt thay đổi, sắc bén nói: “Tốt nhất ngươi đừng có suy nghĩ này.”

“Hừ, ngược lại ta muốn xem thử trong mắt những kẻ muốn hãm hại ngươi, là người có duyên với Hoa Thần quan trọng hơn hay là một hoa chưởng cả tộc biết đến quan trọng hơn đây?”