Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 25




Thương pháp của tên thổ phỉ rất nhanh, lực đạo mạnh mẽ, hắn không nghĩ nhiều, hắn không bao giờ nghĩ rằng bàn tay của Lăng Việt Sơn sẽ nắm chặt thân cây thương. Hắn vội vàng hạ cước, dùng sức cổ tay, muốn ném Lăng Việt Sơn ra xa, nhưng hắn cảm thấy cây thương sắt nặng như núi, không thể động đậy được. Hắn tung chưởng, tiến lên đánh vào cổ tay Lăng Việt Sơn, nhưng ánh mắt lại mơ hồ, giây tiếp theo liền cảm thấy mình bị chưởng thật mạnh, cổ tay cầm thương đau đớn, không chịu được nữa, đành buông tay. Hắn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi được gặp một cao thủ!

Nhìn thấy cây thương trong tay mình bị cướp đi, tên thủ lĩnh băng thổ phỉ vừa xoay người tránh cây thương do Lăng Việt Sơn ném tới, nhặt một thanh đao trên mặt đất với một cái móc sắc nhọn, sau một tiếng hô lớn, hắn quay lại và ngăn chặn: “Ta dùng thương thuận tay hơn, chúng ta đổi đi.

Lăng Việt Sơn kìm nén cơn giận của mình, không nói những lời vô nghĩa với hắn, chỉ tập trung vào việc tấn công. Trong nháy mắt, sau gần mười chiêu, tên thủ lĩnh thổ phỉ đột nhiên tỉnh táo lại, hắn không đùa đâu, hắn sắp chết! Một tiếng răng rắc vang lên, cánh tay vô cùng đau đớn, xương cốt gãy vụn, hắn hét lên một tiếng, bắp chân và đầu gối lại bị đá mạnh, cả người bị đá lộn ngược, cổ bị siết chặt, hắn bị Lăng Việt Sơn chưởng một cái nên ngã trên đất. Một đòn này nghiêm trọng đến mức ngũ tạng lục phủ của hắn như bị dịch chuyển, hai mắt trừng to, bàn tay to trên cổ thu lực lại, hắn kêu không ra tiếng, hắn không thở được, trước mắt tối sầm.

Đột nhiên, một số tên thổ phỉ kia thấy không đúng nên ngừng đánh, một số bỏ chạy, còn lại hai tên ở giữ, quỳ rạp trước mặt Lăng Việt Sơn, kinh hoàng sợ hãi, giữ khoảng cách, liều mạng dập đầu. “Đại hiệp, đại hiệp, thủ hạ lưu tình, thủ hạ lưu tình, tha mạng cho ta!”

Thủ lĩnh thổ phỉ chửi thầm trong lòng: “Ngu xuẩn ngu xuẩn, chỉ biết kêu cứu mạng cũng vô dụng, bị lừa đá vào đầu rồi, đây là trò đùa sao, đã nói rồi, ngày thường ta dạy dỗ bọn chúng như thế nào chứ.”

Ở đây dường như có một sự hiểu ngầm, hai tên thổ phỉ nước mắt giàn giụa: “Đại hiệp, đại hiệp, tiểu nhân và lão đại, trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, già thì đã hơn 80 tuổi, trẻ nhỏ thì còn đang gào khóc đòi ăn, toàn bộ chỉ chờ chúng tôi kiếm miếng ăn về nhà nuôi sống họ. Chúng tôi không phải người xấu, chúng tôi là hiệp phỉ, đúng, đúng, hiệp phỉ, chúng tú cướp giàu giúp nghèo, nếu không thì chỉ là muốn cùng mọi người so tài võ công, không có ý giết người. Cướp được tiền bất nghĩa, chúng tôi sẽ phân phát cho người trong làng, nếu không tin, ngài có thể vào trong lòng hỏi thăm, ta tuyệt đối đối không nói dối. Là ta có mắt mà không thấy thái sơn, xem thường đại hiệp, xin tha mạng. Đại hiệp thương tình mẹ già và trẻ nhỏ, đừng giết lão đại chúng tôi.”

Tiếng khóc lóc, kêu van nhịp nhàng mà chan chứa tình cảm. Chung Khải Ba và những người khác xem họ mà cười thầm. Lăng Việt Sơn tức giận, khiển trách: “Câm miệng, nếu còn nói nữa sẽ đưa các ngươi đi cùng nhau.”

Tên thổ phỉ sợ đến mức nuốt tiếng khóc ngược trở về, chỉ nghẹn ngào, đến mức không dám ho, làm nghẹn khiến mặt đỏ lên.

Tên thủ lĩnh thổ phỉ nằm đó suy nghĩ không biết nên nói gì nữa, đại hiệp kia trông có vẻ nóng nảy, nhưng lại nghe thấy một giọng nữ giòn giã, ngọt ngào: “Việt Sơn ca ca.”

Tên thủ lĩnh cảm thấy cổ nhẹ bẫng, đại hiệp buông tay ra. tay, hắn vội hít một hơi thật sâu.

Nghe được tiếng gọi, Lăng Việt Sơn quay đầu lại, liền thấy Thủy Nhược Vân nửa người nghiêng ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía này. Hắn vội vàng chạy tới, sợ tiểu cô nương ngã ra ngoài.

Thủy Nhược Vân tự mình mặc áo ngoài, quấn thật chặt, hiện tại Việt Sơn ca ca không thể nói nàng. Nhìn thấy Lăng Việt Sơn đến gần, nàng vươn tay về phía hắn, muốn ra ngoài xem náo nhiệt.

Lăng Việt Sơn đứng bên cửa sổ xe, khoanh tay trước ngực và cau mày bất mãn với tiểu nhân nhi. Thủy Nhược Vân cũng giống như vẻ mặt của hắn cũng cau mày, nhưng cũng không nhịn được nữa, nàng cười khúc khích, vươn tay ôm lấy cổ hắn, dịu dàng nói: “Ta còn chưa thấy thổ phỉ bao giờ.”

Lăng Việt Sơn thở dài, vươn tay bế nàng ra ngoài, lẩm bẩm: “Thổ phỉ có gì đẹp mà nhìn.”

Thủ lĩnh thổ phỉ nằm trên mặt đất không thể động đậy, hai tiểu thổ phỉ run lẩy bẩy quỳ ở đó, trong lòng oán trách: “Thổ phỉ cũng có tôn nghiêm, chúng ta không phải là khỉ để người đến xem đâu.”

Thủy cô nương thoải mái nép vào trong lòng Lăng Việt Sơn, nhìn bọn họ xong liền hỏi: “Nhất định phải giết bọn họ sao?”

Bọn thổ phỉ vùng vẫy lắc đầu, không dám nói gì, nước mắt lưng tròng, cô nãi nãi ơi, giết người không tốt đâu!

“Giết người không tốt!”

Quả nhiên tiểu cô nãi nãi nghe được tiếng lòng của bọn họ.

“Nếu chúng ta không tiêu diệt chúng, chúng sẽ tiếp tục ra tay hãm hại những người khác. Nhóm người tiếp theo có thể sẽ không may mắn như chúng ta.”

Chung Khải Ba ghét nhất những thổ phỉ này. “Tiểu thư, chúng ta có thể tìm quan phủ giải quyết.”

“Ồ.”

Thủy Nhược Vân đáp một tiếng, ném tim của bọn thổ phỉ lên cao hơn, “Tốt hơn là đừng giết chúng.”

Nghe nàng nói, trái tim bọn thổ phỉ nhẹ nhõm lại, nhưng một câu tiếp theo đã khiến họ thay đổi: “Phế võ công của họ, khiến họ đến trẻ con cũng không đánh được, để cho người khác bắt nạt, ừm, như vậy tốt hơn.”

Thủ lĩnh thổ phỉ gào thét trong lòng, mẹ kiếp, đúng là độc nhất là lòng dạ đàn bà. Hắn vùng vẫy và hét lên: “Nếu võ công của lão tử bị phế, thì không bằng cho tao một đao đi.”

Võ công là thú vui lớn nhất trong cuộc đời hắn, không có võ công, thì không bằng giết chết hăn đi.

“Vậy à. Vậy thì…”

Tiểu cô nương bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem nên làm gì.

Một lúc sau, nàng đột nhiên nói với Lăng Việt Sơn: “Việt Sơn ca ca, ta đói.”

Bụng đói, não không dùng được, không thể nghĩ cách.

Mặt Lăng Việt Sơn vui vẻ: “Muốn ăn gì?”

“Ta muốn uống canh cá tươi.”

Lăng Việt Sơn vội vàng bế nàng lên xe ngựa: “Được, lát nữa chúng ta sẽ vào thị trấn, khi đến nhà trọ để họ làm cho nàng ăn. Ta sẽ cho nàng một bát cháo nóng trong xe và ăn tạm trước, được không?”

Bọn thổ phỉ trợn tròn mắt, vậy là tạm thời họ chưa bị giết sao?

Chung Khải Ba và những người khác đã quen với sự nuông chiều quá mức của Lăng Việt Sơn, vì vậy họ nhanh chóng lên ngựa và đuổi theo xe ngựa. Chỉ vào những kẻ ngốc đó: “Biến đi, đừng cản đường.”

Hai tên thổ phỉ khiêng tên thủ lĩnh trên vai và vội vã rút lui, nhưng tên thủ lĩnh vẫn nói: “Thương của ta, đừng quên thương của ta.”

Cuối cùng cũng đến thị trấn, cô nương nhà họ Thủy thật sự rất đói, uống một bát canh cá lớn, ăn mấy ngụm cơm, tuy rằng không được như thường lệ nhưng Lăng Việt Sơn cũng hài lòng. Thế là hắn thực hiện lời hứa, đút thuốc cho nàng xong, hắn đưa nàng đi ngắm trăng, bên cạnh quán trọ không có cây cao nên hắn chọn mái hiên cao nhất.

Hai người khi có khi không nói chuyện phiếm, có khi chỉ ôm nhau, Thủy Nhược Vân thích nghịch ngón tay thon dài của hắn, hơi mê mang, có chút buồn ngủ.

Người canh gác vừa đi tới dưới mái hiên vừa gõ vừa cảnh báo, khi đến gần, Lăng Việt Sơn bế nàng trở về phòng ngủ và nghỉ ngơi. Vừa bước đến cửa phòng trọ, hắn đã thấy ba tên thổ phỉ chờ sẵn ở đó. Thủ lĩnh thổ phỉ rõ ràng đã xử lý vết thương, y đã thay quần áo, hai cánh tay băng bó. Nhìn thấy Lăng Việt Sơn trở lại, hắn chùi nước miếng và chào đón.

Ba người ầm một tiếng quỳ xuống: “Đại hiệp, xin thu nhận chúng tôi làm đồ đệ.”

Thanh âm rất lớn, Thủy Nhược Vân thoạt nhìn còn có chút ngây người, nhưng động tác này làm nàng tỉnh lại, dụi dụi mắt, nhìn thấy ba người thì tròn mắt ngạc nhiên.

“Cút đi.”

Lăng Việt Sơn rất không kiên nhẫn.

“Sư phụ, xin hãy thu nhận chúng tôi đi, chúng ta rất có bản lĩnh, yên tiền mã hậu (*), người muốn chúng ta làm gì cũng được.”

Ba người cùng nhau nói. Lăng Việt Sơn phớt lờ họ và tiếp tục đi về phía trước.

Thủ lĩnh thổ phỉ theo sát phía sau, nịnh nọt: “Vị này chắc là tiểu sư nương rồi, có phải chân của sư nương không khỏe không? Ta biết một đại phu giỏi, có thể xem qua cho sư nương.”

Lăng Việt Sơn dừng lại, quay lại và hung hăng nói với tên thủ lĩnh thổ phỉ: “Ngươi chán sống à?”

Dám nguyền rủa Nhược Nhược nhà ta gãy chân.

Thủ lĩnh thổ phỉ trợn tròn mắt sợ hãi, lấy bàn tay không bị thương che miệng lắc đầu, vẻ mặt rất buồn cười. Làm Thủy Nhược Vân mỉm cười. Thủ lĩnh thổ phỉ nhìn Lăng Việt Sơn ôm giai nhân vào phòng trọ, cũng không dám đuổi theo, chỉ nghe tiểu cô nương nói: “Tên thổ phỉ kia rất thú vị…”

Thủ lĩnh thổ phỉ nghĩ đến võ công của Lăng Việt Sơn, nórất lợi hại, hắn nhất định phải bái sư học nghệ. Quyết định sẽ ở đây chờ đến chết mới thôi.

Thủy Nhược Vân nằm ở trên giường vẫn rất vui vẻ, nàng nói: “Người này rất giống chàng.”

Lăng Việt Sơn đang thu dọn đồ của nàng để đem đi giặt, nghe thấy vậy thật sự khó chịu, tức giận đáp: “Sao hắn có thể giống ta được? Ta trẻ hơn hắn, ngoại hình đẹp hơn hắn, võ công cũng giỏi hơn hắn. Ta không hề đi cướp của, ta so với hắn tốt hơn gấp trăm lần.”

Thủy Nhược Vân thấy hắn làm xong việc, từ trong chăn vươn hai tay muốn được ôm, nàng càng ngày càng bám chặt, Lăng Việt Sơn vừa mừng vừa lo, cảm thấy nàng thời gian này tựa hồ muốn lưu lại toàn bộ những chuyện trong nhiều năm tới ở đây. Hắn cởi giày leo lên giường, dựa vào đầu giường, để Thủy Nhược Vân ngủ ở bên cạnh, vừa chuẩn bị đọc y thư.

Thủy Nhược Vân vui vẻ dán vào người hắn, nhắm mắt ngoan ngoãn ngủ thiếp đi, còn nói: “Ta không nói ngoại hình, ta đang nói vẻ lưu manh vô lại bám người của hắn giống chàng lúc đó.”

Lăng Việt Sơn cúi đầu cắn cái mũi xinh đẹp của nàng: “Dám cười nhạo ta, ta không phải lưu manh, bây giờ nàng có thể ôm ta như vậy, nàng thích sự lưu manh của ta đúng không?”

Môi hơi dời xuống, hôn vào miệng nhỏ nhắn của nàng, hắn thở gấp, khống chế chính mình.

Tiểu nhân nhi xấu hổ đem khuôn mặt nhỏ vùi vào trong chăn, quay lưng lại lẩm bẩm nói: “Ta ngủ đây.”

Lăng Việt Sơn di chuyển cơ thể của mình, tiểu nhân nhi lật người, giữ chặt tay hắn: “Việt Sơn ca ca, ở lại với ta đi.”

Nàng vẫn cảm thấy rất bất an.

Hắn vỗ nhẹ vào người nàng nói: “Ngủ ngon, ta ở ngay đây thôi.”

Nàng yên tâm, dựa vào hắn từ từ chìm vào giấc ngủ.

Lăng Việt Sơn đọc y thư, những phương pháp châm cứu này có thể hữu ích, nhưng hắn chưa bao giờ sử dụng chúng trước đây, vì vậy hắn không dám sử dụng chúng trên người Nhược Nhược. Danh bổ sung thực phẩm được sao chép ngày hôm qua sẽ được nhà trọ thực hiện vào ngày mai, ngày mai sẽ không lên đường, vì để Nhược Nhược nghỉ ngơi một ngày. Có vẻ như không còn nhiều gói thuốc nữa, phải kiếm thêm một số vào ngày mai.

Vừa nhìn vừa nghĩ, đã là nửa đêm. Muốn quay trở lại phòng sao? Chung đại ca có lẽ đã ngủ rồi. Nhìn xuống dưới, tiểu nhân nhi vẫn đang ôm tay hắn dưới chăn và chìm vào giấc ngủ say. Hắn nghĩ lại, thôi kệ, dù sao Nhược Nhược nhất định sẽ là thê tử hắn, hắn cứ ngủ thôi, nếu gặp ác mộng, có hắn ở đây nàng sẽ ngủ ngon hơn.

Hắn ném cuốn sách sang một bên, cởi áo khoác, vén chăn bước vào. Cơ thể nhỏ bé của tiểu nhân nhi dường như cũng ý thức được, chủ động ôm lấy hắn, thoải mái nép vào trong lòng hắn. Hắn thỏa mãn thở dài, ôm chặt lấy nàng rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.