Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 21




Tiết Tùng thắp hương an thần, viết đơn thuốc để trợ thủ đi lấy. Sau đó, mới đổi phòng để nói chuyện với Thủy Thanh Hiền và những người khác. “Ta chưa từng nghe nói qua Bách Nhật Phệ Tâm Tán này, tên tuy giống với Bách Nhật Cứu Tâm Đan của Đường Môn, nhưng độc tính của nó lại rất khác. Từ ngày trúng độc, Bách Nhật Cứu Tâm Đan ba ngày một lần sẽ phát tác một lần, khiến tâm thất của người trúng độc cảm thấy nóng và đau, càng gần trăm ngày, cơn đau càng lớn hơn, người trúng độc sẽ chịu tra tấn, phần lớn không chịu được sẽ tự tử mà chết. Mà Bách Nhật Phệ Tâm Tán này nếu không bị ngoại lực tác động sẽ không phát độc, nếu độc phát theo lời người đó nói, trăm ngày sau mới phát độc, nhưng cũng có thể sẽ không phát độc. Vừa rồi độc trong mạch của Thủy na đầu dâng lên, làm tổn thương thân thể, mạch như người bị bệnh nặng, cho nên việc độc này có thể lấy mạng người cũng không hẳn là nói dối. Tạm thời ta chưa có biện phát nào tốt hơn, chỉ có thể dùng một số thuốc bồi bổ thân thể và củng cố trái tim, duy trì tâm trạng của Thủy nha đầu ổn định, tạm thời độc sẽ không phát ra. Đến nỗi Lăng tiểu hiệp nói về tộc Độc Long ở Miêu Cương, ta và Thủy đại ca cũng chỉ mới nghe nói qua, là một tộc ở ẩn, không tranh với đời, đúng là nổi tiếng với việc sử dụng độc. Mà Đại Lý Tông Sư, ta cũng chưa từng nghe nói bao giờ.”

“Tiểu nhân nhớ tới trước kia có nghe qua một tên hòa thượng điên nói qua: Đại Lý Tông Sư, sống biệt lập với nhân gian, người có duyên sẽ gặp được, lương thiện thì sống, lòng dạ hiểm ác thì không còn xương cốt, bọn đạo tặc sẽ bị diệt vong.

Một người đến bên cạnh Thủy Thanh Hiền, đưa một bức thư, nói là của Chung Khải Ba.

“Hòa thượng đó có lai lịch thế nào? Còn có tin tức gì không?”

“Đó là một hòa thượng mà ta đã gặp ở Vân Quý vài năm trước. Ta nghe những người gần đó nói rằng hòa thượng đó và sư huynh đệ đi Đại Lý, đi đến đâu, mấy hòa thượng này cũng đều khoát lát nên mọi người vẫn nhớ rõ. Nhưng một thời gian sau, chỉ có một mình tên hòa thượng điên đó quay lại. Lúc ấy, hắn đã điên rồi, cả ngày không ngừng lẩm bẩm, nói cái gì mà mộng đẹp dễ tìm, ác mộng truy hồn. Nếu không nhắc tới Đại Lý Tông Sư thế ngoại giai nguyên thì chính là nói câu kia. Hắn còn nói hắn cưới một thê tử xinh đẹp, có rất nhiều kim ngân châu báu. Hoàn toàn điên hết. Khi ấy, tiểu nhân cảm thấy câu cửa miệng kia của hắn có ý nghĩa, còn cố ý nghe ngóng một chút, nhưng vẫn không biết ai là Đại Lý Tông Sư, hòa thượng kia cũng một mình nói nhảm, còn nói mấy truyền thuyết xưa đều là do tiền bối bịa đặt ra, bị hòa thượng kia nghe được.”

“Xem ra Đại Lý Tông Sư còn thần bí hơn cả núi Vân Vụ.”

Thủy Thanh Hiền nhìn Tiết Tùng nói. Tiết Tùng cười và vuốt râu: “Quy tắc của gia sư đúng là hơi nhiều.”

Núi Vân Vụ là thánh địa khám chữa bệnh trên giang hồ, nhưng nó rất bí ẩn đến nay vẫn không có ai biết được bộ mặt thật của Thánh Y Vân Vụ Lão Nhân. Tiết Tùng là một trong số ít những đệ tử xuống núi khám bệnh, đối với chuyện của sư phụ cũng không nói thêm nửa lời.

Thủy Thanh Hiền suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: “Tiết huynh đệ, Thủy mỗ mạo phạm một câu, nếu độc của Nhược Vân nhà ta không tìm được biện pháp giải độc, không biết ngươi có thể tiến cử Thủy mỗ đến chỗ tôn sư không?”

Tiết Tùng là thần y danh tiếng lẫy lừng trên giang hồ, y thuật tuyệt diệu, nhiều người công nhận, còn cùng nhà họ Thủy có giao tình nhiều năm, Thủy Thanh Hiền nói lời này để khi nếu Tiết Tùng không trị được, thì mời sư phụ đến giúp đỡ, việc này đúng là đủ mạo phạm. Nhưng Thủy Thanh Hiền lo lắng cho bệnh tình của nữ nhi, cũng không quản đến việc này.

Tiết Tùng vội vàng nói: ” Đại ca đừng nói vậy, ta cũng nhìn Thủy nha đầu từ bé đến lớn, nhất định sẽ toàn tâm chữa trị, cho dù đại ca không nói, Tiết mỗ cũng nghĩ sẽ làm như vậy. Chỉ là nửa năm nay gia sư vẫn vẫn bế quan, không gặp ai. Nếu lấy thực lực của ta mà vẫn không thể loại bỏ độc cho Thủy nha đầu, sợ xin gia sư giúp đỡ cũng không được..”

Tiết Tùng bất lực thở dài trong lòng. Nghe những gì hắn nói, trái tim của Thủy Thanh Hiền trầm xuống, nếu cuối cùng Tiết Tùng không tìm được thuốc giải, có thể có đi đường kia cũng không thể cứu được. Lẽ nào phải để tên mắt xanh kia có được thứ hắn muốn.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều có cảm giác lẫn lộn, khó tả.

Một đêm này, mọi người cùng nhau bàn bạc, muốn tìm ra cách tốt nhất và đối . Lăng Việt Sơn lặng lẽ đi thăm Thủy Nhược Vân. Nàng uống thuốc, chìm vào giấc ngủ sâu, sắc mặt đã hồi phục. Lăng Việt Sơn lo lắng va đau lòng, trong lòng thầm mắng chửi tên mắt xanh kia, cũng tự trách bản thân mình vô dụng. Khi mọi người đang bàn luận, hắn không hiểu những gì họ nói, chỉ có thể ghi nhớ trong lòng. Sống gần 18 năm nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình kém cỏi như vậy.

Vào ngày hôm sau, là ngày hẹn gặp của tên mắt xanh, Thủy lão gia đã dẫn Lăng Việt Sơn, Chung Khải Ba và ba người bạn khác đến gặp tên mắt xanh. Mãi cho đến lúc này, Lăng Việt Sơn mới biết rằng nam nhân mắt xanh tên là Tây Nha Thác, hắn tự xưng là trưởng tộc Độc Long ở Miêu Cương. Tây Nha Thác này cũng mang theo một vài nam nhân mặc áo choàng đen, khi họ gặp nhau, họ nhìn thấy Thủy Thanh Hiền ở phía trước, làm như thể hắn phụ trách tình hình chung, trong khi Lăng Việt Sơn ngoan ngoãn đứng phía sau, hắn liền cười: “Lăng Việt Sơn, ta chỉ muốn tìm ngươi, dáng vẻ ngươi như vậy, thật thú vị.”

Lăng Việt Sơn cũng cười nói: ” Ngươi rất có bản lĩnh, sẽ ức hiếp tiểu bối vô tri như ta, ta không mời trưởng bối làm chủ, e rằng sẽ quá nhàm chán.”

Tây Nha Thác nói: “Ta chỉ muốn ngươi giúp chuyển đồ, hơn nữa xong việc sẽ đáp tạ hậu hĩnh, sao có thể gọi là ức hiếp được? Nếu không có ta, tiểu cô nương của ngươi đã bị Đại Đạo Dạ Hương đưa đi từ lâu, ngươi còn có thể ở đây nói chuyện vớ vẩn với ta sao.”

“Nếu Tây Nha tộc trưởng đã nói như vậy, thì hãy giải độc cho nữ nhi của ta trước. Chúng ta có thể nói Lăng tiểu tử làm việc cho ngươi.”

“Hì hì”, Tây Nha Thác nở một nụ cười kỳ lạ: “Ta vốn tưởng rằng Lăng tiểu hiệp sẵn lòng giúp đỡ người khác và nhất định sẽ không từ chối yêu cầu của ta, nhưng sau đó tôi phát hiện ra rằng những người trẻ tuổi quá hung hăng và cần được dạy dỗ.”

“Tây Nha tộc trưởng nói đúng, người trẻ không hiểu chuyện, không biết làm chuyện tốt sẽ chịu khổ, ta làm trưởng bối, ta hiểu đạo lý này, cho bọn họ một tấm gương thật tốt.”

Tây Nha Thác vẫn mỉm cười: ” Thủy lão gia thật biết đối nhân xử thế, ta cũng thẳng thắn. Lăng tiểu hiệp đưa đồ của ta đến Đại Lý xong có thể lấy được thuốc giải, thuốc giải ở trong tay của Đại Lý Tông Sư. Đây là cách duy nhất, nếu khi bách nhật phệ tâm tán phát độc, dù là thần tiên cũng không cứu được. Thủy lão gia thần thông quảng đại, nói vậy chắc cũng hiểu rồi. Tính theo ngày, chỉ cần Lăng tiểu hiệp không kéo dài thời gian, đi về 90 ngày sẽ có thể đưa kịp thuốc giải cho tiểu cô nương đó.”

“Ta chưa từng nghe qua về Đại Lý Tông Sư kia, Tây Nha tộc trưởng không chỉ rõ ràng, sao Lăng tiểu tử có thể làm được?”

“Ta có tung tích của Đại Lý Tông Sư kia, tiến vào hắc trạch Đại Lý, ta có bản đồ ở đó.”

Tây Nha Thác vui vẻ ném một tờ giấy da. Chung Khải Ba đeo găng tay và đi đến để mở giấy da. Bản đồ chỉ vẽ khu vực hắc trạch chứ không có địa điểm cụ thể.

Tây Nha Thác tiếp tục nói: “Người có duyên sẽ vào, lương thiện sẽ sống. Khi đến hắc trạch, với bản lĩnh của Lăng tiểu hiệp, tự nhiên có thể tìm được Đại Lý Tông Sư. Chỉ cần đưa đồ của ta giao cho một nam nhân tên là Tây Nha Lãng Thanh, ngươi hỏi hắn thuốc giải, hắn sẽ đưa cho ngươi.”

“Tây Nha Lãng Thanh?”

” Hắn là huynh đệ cùng tộc với ta, nhiều năm không gặp, ta muốn đưa hắn tín vật cũ.”

“Việc đơn giản như vậy, vì sao Tây Nha tộc trưởng phải đi một vòng lớn, để Lăng tiểu tử đi làm chuyện này vậy?”

“Đương nhiên không dễ dàng như vậy. Nói thật, ta thật sự có một bí mật không thể trực tiếp đến đó, mấy năm nay ta đều tìm kiếm người thích hợp, Đại Lý Tông Sư này rất thần bí, hơn nữa Quả thực rất khó tìm ra dấu vết của hắn, cần người có bản lĩnh mới có thể làm được. Nhưng Tông Sư không giao du với bất kỳ người nào, nghe nói những người tiến vào nơi này đều rất bình thường, đây chính là lý do tại sao Tông sư vẫn còn là bí ẩn trong nhiều năm. Truyền thuyết nó nơi đó rất kỳ diệu, có thể phân biệt thiện ác, người thiện lương vào sẽ sống. Chỉ điểm này, Lăng thiếu hiệp đã phù hợp rồi.”

Thủy Thanh Hiền nói: “Lỡ Lăng tiểu tử thất bại thì sao?”

“Ha ha ha,” Tây Nha Thác cười quái dị: “Hai người bọn họ có tình cảm sâu đậm, cùng nhau làm một đôi uyên ương tdưới âm phủ cũng là chuyện tốt.”

“Ngươi tốt nhất nên cầu cho Nhược Nhược bình an vô sự, không bệnh tật không đau đớn, nếu không, cả đời này, ta chỉ làm một việc, chính là tận lực khiến ngươi hối hận chuyện hôm nay ngươi đã làm.”

Lăng Việt Sơn nãy giờ không nói gì, cuối cùng cũng lên tiếng.

“Tôi sẽ đợi ngươi, Lăng Việt Sơn.”

Tây Nha Thác ném ra một túi đồ và nói, “Đây là đồ vật đó. Gửi nó cho Tây Nha Lãng Thanh của Đại Lý Tông Sư, hắn sẽ đưa cho ngươi thuốc giải. Còn về Thủy lão gia danh tiếng lẫy lừng, tốt hơn là đừng xuất hiện ở Đại Lý, nếu không, sẽ không thể vào được nơi ở của Tông Sư, đó không phải là điều ta muốn thấy.”

Thủy Thanh Hiền và Lăng Việt Sơn nhìn nhau và nói: “Được, vậy thì Lăng tiểu tử cậu phải đi đến Đại Lý một chuyến rồi.”

“Vậy thì chúng ta đã thỏa thuận. Bây giờ hãy giao Đại Đạo Dạ Hương cho ta, giao dịch của chúng ta đã xong.”

“E rằng không thể.”

Thủy Thanh Hiền thong thả nói: “Đại Đạo Dạ Hương này mặc dù là làm nhiều tội ác không thể tha, nhưng nếu hắn là người mà Tây Nha muốn, ta sợ phải giữ hắn lại làm khách mới được.”

Sắc mặt Tây Nha Thác tối sầm lại, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy phiền Thủy lão gia tiếp đãi hắn. Ngày Lăng thiếu hiệp trở về, ta sẽ đến Thủy phủ đón hắn.”

Nói xong, hắn dẫn theo mấy người những nam nhân mặc áo choàng đen và chuẩn bị rời đi.

“Chờ một chút.”

Lăng Việt Sơn ngăn cản: “Lúc đó, ngươi nói nếu ta đáp ứng sẽ cho ta ngàn lượng vàng, lần này đi đường xá xa xôi, ta vì ngươi mà bán mạng, không nói đến cuối cùng có lấy được thuốc giải hay không, trước mắt nói đến chi phí đi đường ăn uống đi. Còn có Nhược Nhược của ta ở nhà dưỡng bệnh chờ thuốc giải, cần phải có nhiều thứ tẩm bổ, cái gì cũng cần tiền. Ngươi vỗ tay nói thành giao mà một chút tiền cũng không thấy đưa. Lẽ nào Tây Nha tộc trưởng chỉ nói nhảm, muốn lừa gạt thiếu niên vô tri như ta.”

Tây Nha Thác cười to: “Lăng tiểu hiệp thật là thú vị. Lát nữa ta sẽ phái người đưa một ngàn lượng vàng tới. Sau khi làm xong mọi việc, ta sẽ đưa thêm.”

Tây Nha Thác dẫn người đi, để lại một căn phòng đầy người nhìn Lăng Việt Sơn như một kẻ ngốc, sắp chết đến nơi mà còn nghĩ đến tiền. Nhưng Lăng Việt Sơn nghiêm túc nói với Thủy Thanh Hiền: “Ta sắp có tiền rồi, có thể nuôi được Nhược Nhược rồi.”